Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Đạo Chi Linh
Unknown
Chương 69 khai khiếu 2
Bạch Vô Trần trầm giọng nham hiểm nói, “ngươi sẽ chuẩn bị biết đấy”.
nhiều lời, tiến lại gần thiếu niên, đưa ngón tay chỉ vào mặt nói, “nể tình câu ‘ta khác huynh vừa’ vừa rồi, giúp ngươi một chút chắc là cũng không thiệt thòi”.
Lý Thuần Tâm ngẩn người hả lên một tiếng.
Võ giả binh gia vốn là không thích nhiều lời, vừa nói xong đã chuẩn bị ra tay động thủ, trên người nam tử áo trắng, từng luồng cương khí như sóng mà tản ra xung quanh, không gian mặt vẹo như mắt người nhìn quyên qua ngọn lửa, tay co lại thành nắm đấm, hướng phía dưới bụng thiếu niên mà tung quyền.
Lý Thuần Tâm giật mình, thân thể theo phản xạ tự nhiên mà lách người về bên cạnh né tránh đòn vừa rồi, sau đó không sợ hãi người đánh ta một quyền ta trả ngươi một quyền.
Thiếu niên tung một quyền vào lưng nam tử, nhưng chỉ cảm thấy da thịt người này cứng như sắt thép, người ra đòn còn chịu thương hơn người chịu đòn.
Bạch Vô Trần quay lại nhìn Lý Thuần Tâm ngạc nhiên hỏi, “ha, còn ra quyền đánh lại, quả nhiên không phải ngây ngô như ta tưởng”.
Nói xong chưa kịp để thiếu niên kịp phản ứng, cước bộ của nam tử nhanh như cắt dơ lên, một cước đã mạnh bạo mà dáng thẳng vào cẳng tay Lý Thuần Tâm.
Lý Thuần Tâm tuy là nhanh nhẹn đưa tay chống đỡ một đòn vừa rồi, nhưng lực đạo người này còn mạnh hơn con hổ già mà thiếu niên lần trước gặp rất nhiều, Lý Thuần Tâm cứ như vậy bị dưa chấn như vũ bão đẩy xa ra một khoảng đến khi thân thể thô bạo mà đập vào tảng đá lớn mới có thể dừng lại.
Thiếu niên không hiểu tại sao lúc nãy vẫn còn nói chuyện bình thường, không thể nói là thân thiết nhưng cũng không phải dạng để xảy ra xung đột giao thủ sứt đầu mẻ chán, hơn nữa hắn có thể khẳng định rằng nếu người trước mặt thực sự động sát tâm thì hắn khẳng định hôm nay sẽ phơi thây.
Bạch Vô Trần, khí cơ giao động mạnh mẽ, nội lực xám trắng như mờ như hiện tỏa ra toàn thân, quyền thủ lại một lần nữa ngưng tụ, cước bộ nhanh như gió mà lao tới miệng nói, “không chịu được chút đau đớn này nói gì đến nguyện c·hết vì thân nhân chứ”.
Thiếu niên nắm chặt ngọc trong tay, hắn có thể nhận mình chủ tu kiếm tu, vì vậy thân thể có thể nói là rất linh hoạt, cũng như lần đối chiến với con hổ già trong rừng dựa vào ưu thế linh hoạt cùng vóc dáng giữ lại một mạng, nhưng trước người trước mặt này ưu thế đó dường như là bằng không không cách nào vận dụng.
Thiếu niên chưa kịp dùng vỏ kiếm làm kiếm, thử một lần dựa vào kiếm pháp èo oặt học được cố gắng giao thủ một lần, nhưng ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, nam tử bàn tay đã nắm thành quyền, vọt tới trước mặt thô bạo mà vung quyền về phía bụng dưới Lý Thuần Tâm.
Lý Thuần Tâm cảm nhận rõ cơ đau cuộn trào như sóng lan lên từ phía dưới nội thể, xộc thẳng lên đại não còn đau đớn hơn cảm giác bị con hổ lớn cào trước ngực, miệng ho lên vài tiếng, bàn tay đang cầm vỏ kiếm ngọc buông thõng vô lực rơi xuống mặt đất.
Lý Thuần Tâm ý trí vốn là kiên cường không kêu lên tiếng nào, nghiến răng chịu đau đớn hỏi, “tại sao?”
Bạch Vô Trần cười nói, “chút nữa sẽ biết, nói không chừng còn phải gọi ta là ân nhân đó”.
Lý Thuần Tâm không hiểu lời người này nói rốt cuộc là ý tứ gì, trực tiếp ra tay không lưu tình sau đó lại nó hắn nhận là ân nhân, trong đầu thiếu niên hiện ra suy nghĩ, ‘người này chẳng lẽ cũng là một trong số có kẻ có tình ý với tiểu cô nương Vương Tú kia, không thì chẳng có lý nào mà đột nhiên ra tay’
Nam Tử chẳng biết trong đầu thiếu niên đang suy nghĩ gì, nội lực xám trắng lại càng tràn ra ngoài, liên tục vung quyền lần lượt vào bả vai thiếu niên, sau đó quyền thủ vung xuống liên tục mà không có ý định dừng tay, hơn nữa mỗi quyền nện xuống đều là vị trí đặc địa có thể g·iết người.
Thiếu Niên mỗi lần chịu một quyền từ nam tử kia, thì cảm thấy cực kỳ đau đớn nhưng không phải từ bên trong mà là như có một con rắn nhỏ bên trong kinh mạnh, liên tục càn quấy như một tiểu hài tử đã lâu không được cho ăn, liên tục phát kinh mạnh như thể muốn chut ra bên ngoài.
Tả đá sau lưng thiếu niên đã nứt ra một mảng.
Nam tử vừa vung quyền trông có vẻ lộn xộn nhưng lại vô cùng có trật tự.
Thiếu niên cảm nhận rõ mỗi quyền thủ vung ra bề ngoài da thịt cực kỳ đau nhức, như con rắt nhỏ bên trong nội thể hắn lại dường như được phụ mẫu chấn an vỗ về rất nghe lời không còn nổi loạn nữa.
Lý Thuần Tâm sau khi chịu nhiều dư chấn liên tục mà lại vô lực né tránh, hắn đã bắt đầu cảm nhận rõ ràng cách biệt cảnh giờ không phải một chút tinh ranh nhanh nhẹn có thể bù đắp được, mà chỉ có thể cắn răng lực bất tòng tâm để người có khí lực mạnh hơn tùy ý muốn làm gì thì làm.
Xung quanh Bạch Vô Trần, khí tức càng ngày càng nội liễm, vung quyền cuối cùng vào gần dưới hạ bộ thiếu niên sau đó dừng lại lau mồ hôi trên trán nói, “cũng tốn sức thật đấy, vừa vô công lại vừa bất thụ lộc này lỗ quá rồi lát nữa phải nhờ tiểu nha đầu đó trả lại ân tình”.
Lý Thuần Tâm, ngã quỵ xuống dựa vào tảng đá lớn, không nghe rõ sự vật xung quanh, trong nội thể liên tục có khí lực xanh lam trào ra, càng lúc càng cuồng bạo như không có điểm rừng, mấy tán lá khô xung quanh hắn cũng bị dòng khí lực quận trào mà thổi văng ra tứ phía, hắn chỉ cảm thấy một đàn rắn nhỏ bên trong nội thể không có điểm dừng, liên tục náo động vùng vẫy loạt xạ vô cùng đau đớn gần như mất đi lý trí.
Bạch Vô Trần, nhìn thiếu niên, bàn tay lại kết thành quyền thủ, miệng nói, “chủ mạnh cuối cùng tiến nhập võ đạo”.
Bạch Vô Trần vừa nói xong, nội lực bên trong nội thể tụ vào quyền thủ, một đấm hờ hững không tung vào thân thể thiếu niên mà dừng trước mi tâm, nội lực theo điều động mà dội thẳng vào mi tâm thiếu niên.
Lý Thuần Tâm cảm nhận tâm thần mình bị chấn động mạnh mẽ, lần đầu tiên không chịu được mà hét lên một tiếng đau đớn, khí lực xanh lam trong nội thể như đàn cá thoát khỏi ao nhỏ, bùng ra như vũ bão, sắc bén quét qua đám hoa tươi đang nở rộ chém thành nhiều mảnh.
Bạch Vô Trần thấy vậy thì vội vàng bật nhảy ra xa, ngạc nhiên nhìn thiếu niên nói, “mới là nhất phẩm đã có kiếm khí, tâm cảnh như vậy rốt cuộc là ở mức độ nào”.
Khí tức trong nội thể Lý Thuần Tâm sau lâu ngày tích tụ đầy tạp chất, gần như đã được giải phóng ra hoàn toàn, từ từ bình ổn, thân thể tựa vào vách đá được một tầng kim sắc như nước bao quanh, mắt nhắm nhẹ nhõm thanh thản tựa như một tiểu hài tử đang ngủ say.
Bạch Vô Trần, trầm tư đưa tay lên gác cằm lẩm bẩm, “nên vác hắn về phòng hay để hắn nằm đây nhỉ, không được vác hắn về phòng thì quá thiệt đi, nhưng mà với gương mặt này nỡ mấy tì nữ th·iếp thân chẳng may đi qua vô tình chạm mặt sau đó thì, không dám nghĩ tiếp nữa”
Bạch Vô Trần nhất thời đấu tranh nội tâm vì một chuyện nhỏ, nhưng mà lại cứ như vậy trầm ngâm không biết nên xử trí như thế nào.
Khuê phòng của tiểu cô nương Vương Tú vốn là Cách không xa hồ nước, hơn nữa động tĩnh giao thủ vừa rồi khẳng định là không nhỏ, tính cách tiểu cô nương vốn là trời sinh không sợ ma quỷ, hơn nữa lại vô cùng tò mò, tiếng động lớn như vậy cô sao có thể không ra nhóm ngó một chút.
Không ra thì thôi, vừa ra đã thấy thân thể tiểu gia đinh nhà mình tựa vào phiến đá lớn, thân thể tuy được hào quang bao bọc nhưng cũng nhìn rõ trên thân thiếu niên đầy chỗ bẫm tím đa phần đều ở kinh mạch quan trọng hay là khiếu huyệt.
Đưa mắt nhìn sang thì vậy vị ca ca hờ của mình đa gác cằm trầm tư, như thể đang nghĩ cách phi tang chứng cứ.
Thiếu nữ không phải kẻ ngốc, với v·ết t·hương đó, thì chỉ có thể là võ giả gây ra, mà ở trong cả cái phủ này võ giả duy nhất chỉ có người trước mặt.