Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 70 khai khiếu 3

Chương 70 khai khiếu 3


Vương Tú xù lông nhím đứng ở bên kia rìa trang viên phủ thành chủ, chỉ tay quát, “Bạch Vô Trần, huynh thực sự dám động thủ ở chỗ của ta”.

Bạch Vô Trần nghe thấy giọng nói, quay đầu lại nhìn thiếu nữ đang vọt về phía mình vẫn bình thản nói, “ta nói ta giúp hắn muội có tin không”.

Vương Tú đang trên đà vọt tới vung quyền, nói, “tin cái đầu huynh, bớt nói nhiều đi bổn cô nương hôm nay nhất định sẽ đòi lại công đạo”.

Thiếu nữ nhanh nhẹ, vừa nói dứt lời quyền cước đã nhanh chóng như tên bắn mà vọt tới, nhắm thẳng ca ca hờ của mình không thương tình mà nện xuống.

Bạch Vô Trần đưa tay hờ hững nắm lại nắm đấm nhỏ của thiếu nữ, thở dài nói, “đây là vì nam nhân bỏ tình thân sao, sớm đã nghe nói nhưng chứng kiến lại cũng thật đau lòng đi”.

Vương Tú thấy quyền pháp của mình tùy ý bị chặn lại, càng thêm bực bội, đưa chân quét ngang hôm nhắm thẳng eo nam nhân mà tung cước tới.

Bạch Vô Trần, dùng tay còn lại nắm lấy chân của tiểu cô nương, giọng điệu nghiêm túc nói, “nhìn kỹ lại xem hắn bị ta đ·ánh c·hết, hay đánh cho rạng rỡ hơn”.

Vương Tú, nghe lời Bạch Vô Trần, liếc mắt nhìn thiếu niên y phục tàn tạ xộc xệch, nhưng ngũ quan dường như lại trở nên có thần sắc, hơn nữa thân thể được hào quang xanh lam bao bọc bên trong, trông không giống người mới bị giáo huấn một trận thừa sống thiếu c·hết.

Thiếu Nữ vốn là trời sinh mẫn cảm với nội lực võ giả, hiện giờ mới nhận ra nội lực trong nội thể thiếu niên gia đinh của mình, lại trở nên tinh thuần hơn, hơn nữa cũng không ứa động như trước, cứ như thể giao long thoát khốn trực tiếp lên một tầng cao mới.

Vương Tú thu tay thu chân lại, sau đó không để mắt tới vị ca ca hờ của mình, chạy tới đỡ Lý Thuần Tâm đã mất đi thần trí, mắt nhắm nghiền như đang ngủ hỏi, “huynh cần thiết đánh người ta thường sống thiếu c·hết vậy à?”

Bạch Vô Trần đùa tựa vào gốc cây đã trơ trọi lá, khoanh tay trước ngực lười biếng nói, “muội cần thiết chưa nhìn rõ đã vội vàng động thủ sao”.

Thiếu niên tỏ vẻ ủy khuất nói tiếp, “hơn nữa vì một nam nhân chỉ vừa mới gặp, thì đã muốn sống c·hết với ca ca này của muội rồi, Vương đại thúc nói đúng, nữ tử lớn rồi lớn thì không giữ được, ngẫm lại quả thực là không đúng mười phần cũng đúng tám phần”.

Vương Tú không muốn đùa nghịch với người đang nói nhảm này nữa, quay đầu hỏi, “Vậy hắn rốt cuộc là bị làm sao”.

Bạch Vô Trần lười biếng nói, “nội lực trong đan điền ứa đọng không thoát được ra ngoài, nếu chỉ thêm ba tháng nữa mà không khai khiếu chắc chắn nội thể sẽ không thể chứa được bạo thể nổ tung trở thành một phế nhân”.

Vương Tú không hiểu gì, hỏi tiếp, “huynh nói nội lực ứa đọng là sao, chẳng phải tùy ý vung vài quyền giải phóng nội thể đã là xong việc rồi”.

Bạch Vô Trần, ngồi xuống nhìn thiếu niên đang trong vòng tay của thiếu nữ, sau đó thở dài giải thích, “tên tiểu gia đinh này của muội, nói lời thì trông có vẻ không ngốc nghếch lắm ngược lại lại khiến người khác thưởng thức, còn hành động thì có thể xưng tụng là thiên hạ đệ nhất ngốc nhân”.

Vương Tú không nghe nổi nữa, trầm giọng, “đi thẳng vào vấn đề đi”.

Bạch Vô Trần, đứng dậy vẻ mặt cao siêu nói, “nóng lòng vậy sao, mà thôi bỏ đi, lần đầu tiên là thấy một kẻ chưa khai khiếu nhưng đã tiến nhập con đường võ đạo, nội lực thì luyện ra được nhưng chỗ thoát ra thì không có, càng ngày sẽ càng tích tụ trong đan điền, sau đó không chứa nổi nữa, như n·ước l·ũ phá đập trực tiếp bạo thể”.

Vương Tú rùng mình, nghĩ thôi cũng đã thấy kinh khủng, tiểu cô nương nhìn thiếu niên, ôm đầu không biết nói sao, chỉ biết rằng người trước mặt này một chút kiến thức trẻ con cũng không biết hoàn toàn là một đứa trẻ vỡ lòng.

Bạch Vô Trần liếc mắt xuống nhìn thiếu nữ, sau đó hỏi, “muội muội này của ta là đang đau lòng sao?”

Vương Tú, lườm nam tử một cái, sau đó nói, “nhưng vậy ta hiểu rồi, nhưng huynh lại cũng cần thiết động thủ không phân nặng nhẹ với một tên chưa khai khiết sao, đúng là mất mặt”.

Bạch Vô Trần ôm đầu nhất thời không hiểu được, sau đó nói, “mình hắn ngốc thì thôi đi, sao đến cả muội cũng ngốc vậy hả, thử nói xem võ giả khai khiếu trước khi cầu đạo, sở dĩ là lúc đó căn cốn chưa cứng có thể thông qua nội lực từ từ thúc ép, đả thông mười hai tòa mạnh chủ các khiếu huyệt như trăm sông đổ ra biển tất nhiên sẽ được khai mở ngay sau đó, nhưng tên tiểu thử này nội lực vốn dĩ đã gần đạt tới nhị phẩm rồi, gân cốt đã rất cứng cáp không thể dùng cách thông thường nữa, bất đắc dĩ chính là phải sử dụng b·ạo l·ực thôi, hơn nữa hắn chủ tu kiếm đạo, nếu để nội lực phá khiết nhất định sẽ bỏ mạng không cần bàn cãi”.

Vương Tú quả thực cái này mới nghe thấy lần đầu, bởi thiếu nữ vốn là lần đầu tiên nghe thấy có người luyện võ nhưng lại chưa khai khiếu, theo thông lệ bình thường của toàn bộ thiên hạ này, võ giả nào đều có thể biết cho dù là người không luyện võ cũng sẽ biết được việc đầu tiên trước khi cầu con đường võ học chính là đả thông đủ mười hai chủ mạnh, vì vậy sự việc người luyện ra nội lực nhưng chưa khai khiếu chính là trăm năm có một người.

Thiếu nữ vốn là muốn chất vấn thêm, nhưng nhất thời cạn lời, không biết nên dùng lời nào để chất vấn, hơn nữa vừa nãy còn làm ơn mắt oán, ngược lại hiện giờ lại cảm thấy rất tội lỗi.

Thiếu nữ, cười gãi đầu tỏ ra bộ mặt dễ thương, đứng dậy ôm lấy khủy tay nam tử nũng nịu, “lúc nãy muội ra tay có đau lắm không?”

Bạch Vô Trần hiểu rõ tâm tư tiểu cô nương còn hơn phụ thân cô, xa cách đẩy thiếu nữ đang nũng nịu ra, “muội tưởng một chút công phu mèo ba chân đó của muộn làm gì được ta à, đánh mấy tên tiểu tử như Vương Nhiên kia còn được, giờ nhìn xem người đứng trước mặt muội là ai”.

Vương Tú bị chế giễu vẫn không tỏ ra giận dỗi, như một con mèo nhỏ vẫn cứ sấn lại gần đẩy không ra, miệng nói, “đúng đúng, với chút công phu mèo ba chân đó của muội lấy gì mà đấu với đệ nhất nam tử phong lưu tiêu sái đệ nhất nhân kinh thành chứ”.

Bạch Vô Trần càng ngày càng thấy bất ổn, theo lẽ thường tình tiểu cô nương này sẽ giận dỗi đùng đùng không có chút lý lẽ bỏ đi, nhưng hôm nay lại cứ như bị ma nhập vậy, giống y hệt một tiểu thư khuê các được giáo d·ụ·c từ giỏ, hiểu rõ lễ tiết quy củ.

Bạch Vô Trần đưa tay lên trán Vương Tú, cảm nhận sau đó hỏi, “muội bị sốt à, hay là đêm hôm đi ra ngoài bị yêu quái tinh mị nào nhập vào rồi”.

Nam Tử đưa tay lên cằm tiếp tục lẩm bẩm, “cũng không phải trong phủ thành chủ này thì ma quái nào dám lảng vảng tới chứ”.

Bạch Vô Trần ánh mắt sáng ngời như bắt gặp điều gì mới lạ, đập tay nói, “chắc chắn là bị đá đập hỏng não”.

Vương Tú nghe một màn tự biên tự diễn, nghĩ xa tận trời cao của nam tử, nét mặt sượng trân nở nụ cười gượng gạo nói, “ta không bị đá đập, cùng không bị ma nhập, lại càng không bị sốt”.

Bạch Vô Trần, lại trầm ngâm như thể đang suy nghĩ rất sâu xa nói, “chẳng lẽ là có người dịch dung,”.

Vương Tú lộ bản chất bực tức nói, “huynh còn muốn giả ngốc tới khi nào hả”.

Bạch Vô Trần, đưa tay xoa đầu tiểu cô nương đang phụng phịu nói, “đây mới đúng là tiểu muội của ta chứ, cái nét mặt lúc nãy khó coi c·hết đi được, nếu là người khác bày ra ta đã sớm cho một quyền nhớ ba kiếp rồi”.

Bạch Vô Trần đổi giọng, “được rồi có gì nói đi, bổn thiếu gia không thích vòng vo”.

Vương Tú gãi đầu ngượng ngùng nói, “đưa cho muội thứ đó đi?”

Bạch Vô Trần ngạc nhiên hỏi, “đưa cái gì, ta nể mặt muội giúp hắn khai hiếu đã là may mắn cho hắn rồi, chẳng lẽ còn muốn đòi bồi thường hả”

Vương Tú, dịu giọng ngập ngừng, “ta đâu phải đòi bồi thường chỉ là mượn một viên bổ huyết đan, huynh nhìn xem dáng vẻ hắn hiện giờ mười ngày nửa tháng cũng không bình phục nổi, mà tết sắp đến gõ cửa rồi, huyng nghĩ thử xem để hắn nằm một đống trên giường có phải là quá thiệt thân”.

Chương 70 khai khiếu 3