Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 80 khuê phòng thiếu nữ

Chương 80 khuê phòng thiếu nữ


Tiểu cô nương Vương Tú đêm qua không biết làm gì ngủ ở đâu, đi ra ngoài thì quá mất mặt, mà nằm cùng giường với nam nhân thì lại càng không được, thiếu nữ sau một hồi suy đi tính lại, đã ghép ba cái ghế gỗ ở bàn lại với nhau, còn cẩn thận mở toang hết cửa phòng ra, để đề phòng tình cảnh bắt gian tại trận, đến lúc đó thì hoàn toàn không thể biện minh cho mình, làm xong hết mấy chuyện này thiếu nữ mới bắt đầu đi ngủ.

Lý Thuần Tâm đang cảm nhận sinh cơ trong cơ thể mình, khi nhìn đi nhìn lại thì mới nhận ra đây vốn dĩ không phải phòng của mình, thiếu niên quay đầu sang nhìn, thì thấy tiểu cô nương Vương Tú đang gác đầu lên tay, nằm ở ba chiếc ghế gỗ ghép lại với nhau ở giữa phòng, vẫn một bộ dạng ngủ ngon giấc không để ý đến chuyện xung quanh.

Lý Thuần Tâm nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng hiểu ra, tối hôm trước là ai đưa mình về, hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu lý do tại sao tiểu cô nương này lại có thể đối tốt với mình như vậy, hắn đã từng nghe Mạc Lão Đầu nói trước đó khi hắn còn nhỏ, chính là câu nói, “người hào gia không thể dùng nhân tính để làm việc với chúng, mà phải dùng lợi ích”. Hắn lúc đó cũng không hiểu lắm chỉ là âm thầm in sâu vào trong lòng như một lời nhắc nhở.

Nhưng hiện tại hắn thấy câu nói đó không hoàn toàn đúng, nhất là với tiểu cô nương này, Lý Thuần Tâm vỗ hai cái vào đầu, cầm tấm chăn mỏng trên tiến về phía tiểu cô nương vẫn đang ngủ tưởng chừng như trời có sập cũng không màng thế sự mình ta giấc mộng.

Thiếu Niên đương nhiên là không dám đụng chạm như kiểu bế tiểu cô nương này lên giường được, cũng không muốn đánh thức tiểu cô nương dậy, sáng sớm tiết trời lạnh cũng nên đắp một tấm thiếu niên nghĩ đi nghĩ lại vẫn là choàng một tấm chăn là tốt nhất.

Nghĩ xong Lý Thuần Tâm bước lại gần, định bụng chuàng chiếc chăn lên cho tiểu cô nương, nhưng chưa kịp làng gia hành động thì, Vương Tú đã mở mắt ra, bàn chân theo bản năng rời xuống ghế gỗ, hướng Lý Thuần Tâm mà tung cước tới. miệng nói lớn, “kẻ nào giám hành thích bổn cô nương”

Thiếu Niên giật mình đưa hai tay lên chống đỡ, miệng nói, “bình tĩnh là ta”.

Thiếu niên ăn chọn một cước của tiểu cô nương, bị lực đạo vừa rồi đẩy lùi ra vài bước chân mới có thể trụ vững.

Lý Thuần Tâm nhìn vào hai bàn tay ê buốt của mình, cảm nhận rõ lực đạo của mình so với trước kia cường đại hơn không ít, nếu là lúc trước nếu để hắn cường ngạnh mà chống đỡ một cước vừa rồi khẳng định sẽ bay thẳng ra ngoài sân, nếu đen đủi còn có thể gãy tay gãy chân cũng không trừng, nhưng vừa nãy khá cực lại một đòn vừa rồi cũng chỉ lùi lại ba bước.

Vương Tú, thấy vậy vẻ mặt vẫn đắt ý không hối lỗi nói, “đau không, ai bảo ngươi cố ý dọa ta có đau cũng phải tự chịu, ta không liên quan”.

Thiếu nữ tâm địa bồ tát nhưng miệng vẫn là một bồ dao găm, miệng thì đắc ý nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía bàn tay Lý Thuần Tâm vừa mới cường ngạnh chống đỡ một đòn vừa rồi, thấy không có gì to tác mới an tâm.

Lý Thuần Tâm đương nhiên đặt hết việc này vào mắt, không giận ngược lại vẫn cười tươi xoa xoa tay nói, “không phải lỗi của cô là lỗi của ta”.

Vương Tú nhìn thấy tấm chăn trên tay Lý Thuần Tâm hiểu ra vấn đề nói, “cất cái tâm tư đó đi, bổn tiểu thư vốn từ nhỏ đến lớn không sợ lạnh, cho dù tuyết rơi phủ ngàn dặm ta vẫn không mảy may thấy lạnh”.

Lý Thuần Tâm đặt chiếc chăn lên trên bàn cẩn thận gấp vuông vức.

Vương Tú đổi chủ đề hỏi, “sao thấy thân thể thế nào, có cường tráng hơn không, có thấy hỏa khí sôi chào như thể hiện tại ở đây có một con gấu lớn cũng có thể một tay vật ngã”.

Lý Thuần Tâm ngạc nhiên dừng động tác quay đầu lại hỏi, “sao cô biết?”

Vương Tú khoanh tay trước ngực nói, “ta nói ngươi cũng đừng có giận Bạch Vô Trần nữa, Huynh ấy không phải muốn động thủ g·iết ngươi, mà ngược lại là chỉ giúp ngươi đả thông khiếu huyệt một thôi”.

Vương Tú liếc mắt nhìn Lý Thuần Tâm như nhìn một kẻ ngốc mở miệng nói tiếp, “ta nói ngươi cũng đúng là một tên ngốc, còn chưa khai khiếu đã vội vàng luyện võ, không c·hết đã là tổ tiên cầu phúc rồi”.

Lý Thuần Tâm lúc trước cũng đã nghe Bạch Vô Trần nói qua, hiện tại nghe lại thì ngạc nhiên hỏi, “khai khiếu”

Vương Tú gật đầu nói, “tên ngốc ngươi nói cũng không hiểu đâu, nói cho dễ hiểu là nội lực trong đan điền đi qua kinh mạnh để giải phóng ra bên ngoài, mà khiếu huyệt chính là lối đi của kinh mạch toàn thân, nếu nó không được khai không thì nội lực không thể phát ra được, đến khi hồ nước đầy tràn không chỗ trôi đi, vậy ngươi nghĩ sẽ xảy ra cớ sự gì”.

Lý Thuần Tâm vô thức nói, “vỡ đê”.

Lý Thuần Tâm nghĩ đến đây cảm giác sợ hãi trong lòng, hắn chỉ cần nghĩ đến đan điền mình như nước đê quần quận chấn nát hết lục phủ ngũ tạng, thì đã cảm thấy rùng mình, mà quả thực những điều này cũng chưa ai nói cho hắn biết, kể cả trong kiếm kinh bị Hàn Thu Tử lấy đi cũng không nhắc đến điều này, vì thấy thiếu niên lớn lên từ núi rừng vách đá lấy đâu ra kiến thức mà làm theo, chỉ là thấy sao làm vậy, những điều hoàn toàn là mù mắt làm bừa.

Vương Tú thấy vẻ mặt sửng sốt của Lý Thuần Tâm, đưa tay vỗ vai thiếu niên như một hán tử, miệng nói, “sao nào biết sợ rồi?”

Lý Thuần Tâm, né sang một bên, cười nói, “c·hết ai mà chẳng sợ”.

Vương Tú, thấy Lý Thuần Tâm vội vàng lách sang một bên như vậy, trong lòng không vui chống hông ưỡn ngực nói, “ngươi tránh cái gì mà tránh, ta cũng đâu phải ăn thịt ngươi”

Lý Thuần Tâm bày ra vẻ mặt ngây ngô hại người, thốt ra mấy chữ, “nam nữ thụ thụ bất thân”

Vương Tú giở giọng trêu chọc, “nam nữ thụ thụ bất thân cái gì chứ, ta quên chưa nói cho ngươi biết…”

Vương Tú chưa nói hết lời, thì đã thấy Vương Nhiên đứng trước cửa, tay cầm cây quạt giấy dáng vẻ ung dung nho nhã như thường, miệng nói, “Thuần Tâm huynh đệ tỉnh rồi sao.”

Vương Tú thấy huynh trưởng mình xuất hiện đột ngột, vẻ mặt như mèo bị dẫm phải đuôi, lời sau đó định nói cũng nuốt hết vào bụng.

Vương Nhiên thấy vẻ mặt của tiểu muội mình, nổi hứng muốn chêu chọc, tiến lại khoác vai Lý Thuần Tâm, giọng nói trầm xuống ra vẻ thần bí nói, “ta quên nói với Huynh chuyện này, phải nói là cực kì tày đình”.

Vương Tú chột dạ, vội vàng tiến lại, đưa tay tách hai người ra miệng nói, “có việc gì thì nói thì nói rõ ràng tỏ ra thần bí cho ai xem” Vương tú vừa nói, vừa liếc mắt về phía Vương Nhiên tỏ vẻ, nếu huynh dám nói ra thì ta dám động thủ.

Vương Nhiên lùi lại hai bước, tựa lưng vào vách tường gỗ quanh tay trước ngực, vẫn bộ dáng bình thản gợi đòn nói, “chuyện nam tử muội quan tâm làm gì, hay là có tật giật mình”.

Lý Thuần Tâm ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng lại cũng không quan tâm lắm, dù sao chuyện tày đình ắn sẽ chẳng liên quan gì đến hắn, nghe nhiều chuyện mình không giải quyết được ắt sẽ kéo theo rắc rối quấn thân chi bằng cực trực tiếp không nghe không tò mò, giả điếc sống vẫn là tốt nhất.

Vương Tú trong lòng cực kỳ không an tâm, nghe thấy câu nói trước đó của Vương Nhiên lại càng khiến trong lòng tiểu cô nương như có vài chục con ngựa chạy loạn, cứ nghĩ đến việc Lý Thuần Tâm biết được tối hôm qua mình làm những trò gì thì đúng tắm sông hoàng hà cũng không rửa sạch được.

Chương 80 khuê phòng thiếu nữ