Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Đạo Chi Linh
Unknown
Chương 79 lĩnh hội kiếm thư
Trong thức hải của Lý Thuần Tâm, Giới Linh Huyết Đồ đương nhiên là trông thấy tất cả, nghệc mặt ra không biết nói sao, hắn đã từng định ra ước với Mạc Vô Song sẽ làm người hộ đạo cho thiếu niên mười năm, hắn tuy không phải người tốt lành gì, nhưng sống qua bao nhiêu năm trải qua bao nhiêu hỉ nộ ái ố, chữ tín này đối với hắn vẫn là đứng đầu.
Giới Linh Huyết Đồ cất giọng truyền âm “cơ duyên tốt chỉ có một lần, nếu không đoạt lấy thì đừng hối hận”
Lý Thuần Tâm đang nhắm mắt định thần cố gắng ghi nhớ dòng văn thư màu vàng vào trong đầu, thì đột nhiên nghe một chất giọng lanh lãnh hư vô mờ mịt như giọng nói vang ra từ một hang đá lớn rơi vào tai thì có chút ngạc nhiên mở mắt nhìn quanh nhưng lại chẳng thấy ai vẫn chỉ là một mảng hư vô mịt mù.
Thiếu niên cũng vẫn là dáng vẻ không để tâm là mấy, hàng mi lại khép lại cố gắng nhớ từng dòng văn thư mấy câu nói trước đó hoàn toàn là bỏ ngoài tai không bận tâm đến.
Giới Linh Huyết Đồ, lơ lửng bên trong mảnh thủy địa bên trong thức hải Lý Thuần Tâm xem hết tất cả vào trong mắt, ánh mắt không khỏi hiện lên tức giận, hắn mấy ngàn năm trấn giữ Tam Thanh Thư ai lại có cái đãi ngộ có được pháp môn Tam Thanh Thư lại cứ như vậy không đặt vào trong mắt, khi hắn hạ mình nhắc nhở vài câu lại xem như lời nói gió quấn không đặt vào trong tai.
Giới Linh Huyết Đồ xoa xoa lòng ngực, tự dặn mình hạ hỏa, lại tiếp tục truyền âm câu thông, “ngu ngốc đại lễ trước mắt người người muốn có lại cứ thế bỏ qua, đại đạo hư vô mờ mịt không tiếp lấy cơ hội chính là bỏ đi một phần mạng sống”.
Lý Thuần Tâm lại một lần nữa mở mắt, lần này dứt khoát không để ý tới nữa, đưa hai tay lên bịt tai tiếp tục nhắm mắt tịnh tâm ghi nhớ.
Giới Linh Huyết Đồ lần này đã triệt để nổi giận, thiếu niên mang dáng vẻ gương mặt thanh tú của Lý Thuần Tâm, vả bôm bốp vào mặt mình, miệng nói, “sao ta có thể mang dáng vẻ của tên ngốc này chứ, đúng là sống ngàn năm cũng không khỏi ngốc một lần, phải chi ngày đó cùng sinh cùng diệt cũng không phải chịu nhục nhã như hiện tại đúng là tạo nghiệp tạo nghiệp mà”.
Giới Linh Huyết Đồ vốn là loại linh thể sống cả ngàn năm vốn đã quen với dạng cao cao tại thưởng, chưa từng chịu cảm giác lời nói của mình bị một thiếu niên thực lực chưa đến nhị phẩm địa cảnh không để lời nói vào tai như thế này, trong lòng không khỏi mặc niệm trấn tĩnh rằng, “tuổi trẻ không hiểu chuyện không nên chấp vặt, không nên chấp vặt”
Lý Thuần Tâm không phải là không có chút quan tâm đến câu nói kia, chỉ là hắn không biết rốt cuộc là từ đâu mà ra, trong lòng giấy lên cảm giác lo ngại vì vậy cũng sẽ không làm theo lời đó, cũng sẽ một mực không lên tiếng che giấu sự tồn tại của mình, hắn cũng là hoàn toàn không biết nơi này rốt cuộc là nơi nào, vì vậy cách tốt nhất mà thiếu niên nghĩ ra chính là một mực không quan tâm, mặc kệ mặc kệ.
Giới Linh Huyết Đồ cũng không muốn nhiều lời nữa, hắn thầm nghĩ nước đổ lá khoai có đổ cả hoàng hà cũng không thấm nước được, tối nhất là mạng ngươi ngươi giữ đừng để c·hết ngươi c·hết cả ta là tốt nhất rồi.
Lý Thuần Tâm sau một hồi ghi nhớ dòng văn tự cổ, chỉ cảm giác những dòng văn tự cổ này nhớ rất nhanh hơn nữa cũng rất dễ sử dụng, giường như chỉ cần nhìn vào đã có thể lập tức vung kiếm chém ra đệ nhất kiếm, mấy dòng chữ không hiểu lúc trước hiện tại lại như trí tuệ khai thông tất cả đều có thể nhìn ra rốt cuộc là bên trên viết thứ gì chép ra làm sao.
Mấy dòng chữ cổ đại khái là, đệ nhất kiếm, “trảm nguyệt” còn lại đều là pháp môn tu hành.
Giới Linh Huyết Đồ, bên trong thức hải khoanh tay trước ngực ngồi lơ lửng trên không trung lẩm bẩm, “vui sướng cái gì chứ, mấy cái chiêu chém loạn xạ không ra đâu vào đâu đó thì bằng Huyết Thư được sao”.
Lý Thuần Tâm, đưa mắt nhìn sang dòng huyết sắc chữ cổ vẫn đang cô đọng trên không trung thực thực ảo ảo không rõ hình thái trước mắt trong lòng không khỏi tò mò, hắn có thể biết trong thân thể mình chính là có tồn tại thứ khắp thiên hạ này chém g·iết tranh dành là kiếm thư, cũng chính là thứ hắn vừa nhắm mắt ghi nhớ học hỏi xong
Nhưng còn đối với dòng huyết văn này hắn hoàn toàn không biết trên người mình có thứ này, nhưng dựa vào hình thái cùng với cảm giác hắn có thể đại khái đoán ra đây không phải là thứ tốt gì, chính là thứ dành để g·iết người.
Thiếu niên tuy là trong lòng vẫn luôn ôm sát tâm với một người, nhưng trong lòng thiện tâm vẫn tràn trề không muốn học loại pháp môn g·iết chóc này, chỉ cần có đủ khả năng bảo vệ mình bảo vệ những người hắn cho là quan trọng là đủ rồi, còn lại thì chẳng ôm chí khí nam như ước nguyện lập thánh gì cả.
Giới Linh Huyết Đồ, thấy thiếu niên nhìn về phía dòng Huyết sắc văn thư thì trong lòng bắt đầu đánh giá lại người này đôi lúc mắt nhìn cũng khá tốt định bụng sẽ bỏ qua chuyện ủy khuất lúc nãy của hắn.
Ngay lúc hắn vừa cảm thán xong, Lý Thuần Tâm đã kết tay thành quyền, hướng dòng huyết sắc văn thư mà đấm tới, nắm đấm của thiếu niên hoàn toàn xuyên qua dòng văn thư chỉ để lại gợn sóng như nước giữa hồ bị một viền đá ném tới tuy là có chút giao động như rất nhanh sau đó lại lấy lại hình thái cổ không chút tổn hại
Giới Linh Huyết Đồ đem hết cảnh tượng này để vào mắt, đưa tay lên ôm đầu bất lực nói, “ngốc đại ngốc, ngốc nhất thiên hạ, thiên hạ đệ nhất ngốc nhân, bổn đại tiên xin thua, hoàn toàn xin thua”
Giới Linh Huyết Đồ không chịu nổi nữa, phất tay một cái, tay áo đạo bào bay lên như một giải mây đỏ, từ bên trong tỏa ra một làn khói huyết sắc như máu huyết, miệng nói, “lĩnh hội xong rồi thì cút cút, đừng ở đây làm chướng mắt người khác”.
Câu nói này là dùng truyền âm thuật thì vậy Lý Thuần Tâm có thể nghe rõ hoàn toàn người đó nói gì, thiếu niên ngạc nhiên vừa kịp hả lên một tiếng, thì đã thấy từ bên trong dòng huyết văn từng luồng huyết sắt như sương tỏa ra vây kín thân thể Lý Thuần Tâm bên trong, khiến cho không gian bên trong trở nên mờ mịt không rõ hình thù.
Khi Lý Thuần Tâm mở mắt ra thì lúc này trời đã sáng thành một mảng hào quang chiếu rọi qua cửa sổ đang mở toang mà sáng cả căn phòng.
Thiếu Niên vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đưa tay lên dụi dụi mắt ngồi dậy cố nhìn rõ quang cảnh, hắn chỉ có thể nhớ rằng đêm hôm trước bị thiếu niên Bạch Vô Trần kia không rõ nguyên cớ, khi mở mắt dậy thì đã ở căn phòng có chút quen mắt này rồi
Lý Thuần Tâm khi tỉnh dậy rõ ràng có thể cảm nhận được cỗ thân thể gầy gò này của hắn hiện tại lại chứa đầy sinh cơ, cứ như là một dòng suối nhỏ quanh năm bị bùn đất ứa động, đột nhiên hiện giờ bị một ai đó một quốc khai thông, dòng chạy cứ như vậy mà ào ào lao xuống tưới mát từng cỏ cây xung quanh.
Thiếu niên còn có thể cảm nhận rõ, pháp một đệ nhất kiếm lúc trong mơ nhìn thấy hiện tại vẫn còn ở sâu trong tâm trí hắn, hiện rõ ràng ràng cực kì thông hiểu dễ học dễ thành, như thể hiện tại có một thanh kiếm trên tay hắn có thể một tay nhấc kiếm chém ra một kiếm kia, mà không cần khổ luyện ngày đêm dốc sức tu luyện.