Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 82 Lưới Chính Trị

Chương 82 Lưới Chính Trị


Thời gian cận tết nghênh xuân, ở Bắc Sơn thành vốn là thành trần náo nhiện thịnh thế, hiện giờ lại càng thêm phồn thịnh đông đúc, nghe thấy có quan tuần phủ mới tới của triều đình lại là càng thêm phần náo nhiệt huyên náo hơn.

Dù sao nông dân bần phu gia môi hào gia thế tục, muốn sống an lành tính kế sinh nhai vẫn phải xem vị quan viên cai quản thân mình này rốt cuộc là ai tình khí tốt hay xấu mà liệu cơm gắp mắm, còn thêm việc người này chính là đệ đệ của quốc sư triều đình, vì vậy dân chúng trong cái thành này lại càng thêm tò mò muốn xem rốt cuộc là người như thế nào.

ở trong hai cỗ xe ngựa và một đoàn người mặc binh phục phía sau hộ tống, chạy băng băng trên con đường đất lớn hướng bắc sơn thành mà lao tới, hai cỗ xe ngựa này phải nói là cực kì khang trang rộng lớn, nhưng cỗ xe phía trước lại là có vài phần phong phạm hơn.

Ở trong cỗ xe phía trước, có hai nam nhân ngồi bên trong một thiếu niên một trung niên, nam nhân trung niên thân mặt quan phục màu đỏ của Đại Việt, ngồi chính giữa gác hai chân lên kệ xe, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Thiếu niên ngồi bên cạnh thân mặt một cái áo lông đỏ, khắp người đều tòa ra vẻ xa hoa quyền quý, tướng mạo bình thường không có vẻ gì là mi thanh mục tú của người đọc sách.

Thiếu niên bên trong cỗ xe cất giọng khó chịu, “cái đoạn đường c·hết tiệt gì thế này, còn không bằng đoạn đường bò đi của kinh thành, con cũng không biết đại bá nghĩ gì lại cho cha tới cái nơi gà còn không có cái ăn này nữa”.

Nam nhân vẫn đang gác nhân lên cái kệ xe trước mặt, đưa tay với lấy quả nho trên cái bàn nhỏ chính giữa cỗ xe, vừa định bụng cho vào miệng thì bỗng nhiên cỗ xe sốc nẩy một cái làm quả nho rơi ra bên ngoài, nam nhân trung niên nhăn mày khó chịu, sau đó trả lời, “ngươi tưởng cái chức tuần phủ này tùy tiện tìm một con gà con c·h·ó nào cũng làm được à, tuần phủ của một trong năm tòa thành trấn quốc cũng đâu phải cái gì không tốt, nói cho cùng vẫn tốt hơn mấy tên huyện lệnh tuần phủ tiểu thành kia”.

Thiếu niên quần là áo lụa, lúc nãy bị xe xóc nảy một cái làm cho cây trâm ngọc trên tóc trở nên xuyên vẹo phải vội vàng đưa tay chỉnh chu lại, tiếp tục khó chịu nói, “cha người cũng đâu nhất thiết phải chọn cái nơi này, Thành Cửu Chân cũng đang thiếu một vị tuần phủ đó, sao cha không đánh tiếng với đại bá một lần, với chuyện này đối với ngài ấy chẳng phải tùy tiện chỉ tay năm ngón mà hành sự sao?”

Nam nhân nhíu mày nhìn hài tử nhà mình như nhìn kẻ ngốc nói, “làm tuần phủ ở đó có mạng làm có mạng trở ra không, tên thượng khách ở đó không phải hạng dễ chơi đâu, dù sao cũng là mảnh đất mà kiếm sơn giao thông với bên ngoài, hiển nhiên một tên tuần phủ cỏn con như ta muốn gây sóng gió chỉ có con đường ôm hòm cho cốt chờ ngày k·hâm l·iệm thôi”.

Thiếu niên sống ở kinh thành nhiều năm, quen thói ngang bướng không giỏi chịu cực khổ, chỉ muốn tìm nơi nào dễ sống dễ thở dễ hành sự như ở kinh thành mà mặc sức mình muốn làm gì thì làm, nghe thấy cha mình nói vậy hắn đột nhiên lại thấy mất hứng thú với thành Cửu Chân.

Thiếu niên chỉnh chỉnh lại cây trâm ngọc trên tóc, cười nói, “thôi chịu khổ một chút cũng không sao”.

Thiếu niên quen thói hưởng lạc sung sướng ở kinh thành để nói ra lời như thế này quả thực là không dễ dàng, miệng thì sởi lởn chân thành như trong đầu luôn luôn muốn khi đến nơi phải ăn chơi một phen, phải cho mấy tên chân đất trong thành biết thế nào là phong hoa tuyệt đại ăn chơi vô độ khí phách tiêu sái của hắn.

Nghĩ đến đây thiếu niên liền xua tan một bụng ủy khuất trong lòng, che miệng cười tủm tỉm.

Nam nhân trung niên thấy bộ dáng của hắn thì nhận ra ngay, lên tiếng nhắc nhở, “ta nói con ăn chơi như thế nào trong thành cũng được, cho dù có bật tung nóc thành trì lên ta cũng có thể thu dọn đại cục được, nhưng cốt nhất là né mấy người họ Vương cùng họ Bạch ra, những tên đó vẫn là khó chọc tới”.

Thiếu niên đột nhiên tụt cảm hứng đang sôi trào trong lòng, quay đầu lại hỏi, “tại sao, cha chẳng phải là tuần phủ, hơn nữa bá phụ còn là quốc sư nh·iếp chính trong cái thành bé bằng con kiến này còn phải dè dặt hành sự”.

Nam Nhân trung niên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc đáp lại, “ngươi khi còn nhỏ vẫn chưa biết đến đại sát quan Vương Hiền Phong, cùng với Bạch Vô Hải, nếu mà thực sự biết đến thì lời này liền đem nuốt hết vào bụng cho ta, lần này bá phục con điều ta tới đây cũng chỉ là thăm dò một chút sự tình xem hai kẻ đó rốt cuộc còn muốn thần long lộ đầu nữa không, ngươi nói xem hai người này có cân lượng như thế nào”.

Thiếu niên sống ở kinh thành, ít nhiều gì cũng đã nghe qua dai thoại hai đại quan một văn một võ, ngay cả hoàng đế cũng không dám dơ tay nhấc chân tùy ý với hai người này, nhưng hắn thực sự là chỉ nghe danh qua, không ngờ rằng trong cái thành này lại ẩn dật hai con giao long khủng bố như vậy.

Thấy sắc mặt của con trai mình không tốt, nam nhân trung niên lại bổ xung thêm, “yên tâm đi ta không phải là sợ hai người bọn họ, chỉ là không muốn tùy ý chọc đến thôi, vì vậy ngươi thân là con của tuần phủ về khí độ không thể khom chân bó gối với tiểu bối những người đó được, chỉ là cũng không nên tùy ý trêu chọc chung sống hòa bình là tốt nhất, ngươi vẫn là thiếu gia kinh thành, bọn chúng vẫn là hào môn thế gia”.

Thiếu niên thấy cha mình bình thường rụt rè trước đại bá, hiện giờ lại như thần long trỗi dậy, khí thế cao v·út không nhận ra, mở miệng nói, “cha khẩu khí của người sao hiện giờ lên cao vậy chứ”.

Nam Nhân trung niên cười lên sang sảng nói, “dù sao ta hiện tại có thể nói một mình một gầm trời, không phải nghe mấy tên quan viên dắm c·h·ó kia lúc nào cũng lải nhải, tên này không đủ đức hạnh, không đủ học vấn, chẳng phải sẽ càng thoải mái hơn sao, chẳng cần phải nhìn trước nhìn sau”.

Thiếu niên nghe câu nói này của cha mình, bỗng nhiên cảm thấy hai họ Bạch Vương kia cũng chẳng phải thứ gì quá ghê gớm, dù sao quan viên từ kinh chính là thường dân, cha hắn tốt xấu gì cũng là quan Tuần Phủ của kinh thành có gì phải khom lưng quỳ gối chứ.

Mặc kệ cỗ xe ngựa vẫn đang sốc nảy lên xuống, trong lòng thiếu niên áo lông hiện giờ chính là cái bộ dạng thoải mái, dù sao ở kinh thành hắn cũng không thể làm một cái thiếu gia xưng bá được, nhưng ở đây thì khác, tuy là có hai đại cựu quan viên năm xưa, nhưng đã sao chứ dựa vào khí thế của cha hắn lúc nãy, cha hắn nói hiu hắn nghĩ ra ngựa chính là mặc sức càn quấy có cha ở đây ai dám đụng đến ngươi.

Nam nhân trung niên chỉ là muốn thị uy lấy thể diện trước mặt con trai mình, nhưng cũng là một dạng bình ổn bản thân, cho rằng đại quan viên từ kinh cũng chỉ là hạng cá lớn mất vảy mà thôi, nhưng trong lòng hắn cũng không phải muốn tùy ý trêu chọc

Hắn đến đây chỉ với một nhiệm vụ duy nhất, đó là nghe lời vị huynh trưởng quốc sư nam việt kia, thăm dò một chút hai đại quan viên kia có ý định một lần nữa thần long hiển lộ chân thân quay lại dáng cho hắn vài cái tát từ trên đài cao tụt xuống không phanh hay không, dù sao trên ngai cao đón gió mạnh phải có chút đề phòng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.

Chương 82 Lưới Chính Trị