Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Đạo Chi Linh
Unknown
Chương 83 huynh đệ
Ở phủ thành chủ, Thiếu Niên Bạch Vô Trần ngồi trên tảng đá nứt vỡ một mảng lúc trước, Mao Cự ngồi bên dưới buồn chán ném từng viên đá nhỏ xuống mặt nước làm cho nó lăn lội vài lần sau đó mới dừng lại rồi chìm nghỉm.
Mao Cự sau một lúc buồn chán, lại xoa xoa cái bụng mình lẩm bẩm, “làm gì mà lâu vậy chứ”.
Bạch Vô Trần đổi tư thế nằm gác đầu lên tay, nhắm mắt định thần nói, “năm hết tết đến vẫn là đón năm mới ở quê nhà là tốt nhất, nhưng năm nay lại là có kẻ không vừa mắt đến vẫn là làm mất đi vài phần hưng khởi”.
Mao Cự quay đầu ngạc nhiên hỏi, “ta nghe nói quê nhà của Bạch thiếu gia là ở kinh thành mà”.
Bạch Vô Trần vẫn nhắm mắt định thần nói, “chỗ đó không tính, chỉ coi như là chỗ dừng chân lúc đầu thôi, nam nhi trí tại tứ phương nơi nào thấy thoải mái nơi đó chính là nhà”.
Mao Cự nghe xong gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
Thiếu niên đang có vẻ chí khí đầy mình thì bị một giọng nói chặt gãy đứt đoạn, “ngươi đừng có ở đó mà xàm ngôn loạn ngữ nữa, ta nghe thực sự có chút không lọt tai”
Bạch Vô Trần quay đầu lại thì thấy ba người Vương Nhiên, Lý Thuần Tâm cùng với Vương Tú Vương Nhiên đi trước hai người kia đi sau.
Mao Cự thấy Lý Thuần Tâm thì như là tìm được người đồng cảnh ngộ, nếu để hắn đi cùng với ba con người này khẳng định sẽ là một cái bóng vô hình, nhưng có vị huynh đệ cùng chăn gối này thì lại khác ít nhất hắn sẽ không cảm thấy lạc lõng.
Mao Cự chạy tới khoác vai Lý Thuần Tâm thỏ thẻ, “huynh đệ ta nghe nói đêm qua ngươi” thiếu niên không nói hết lời chỉ bày ra dáng vẻ cổ quái, như thể nói ta hiểu đều là nam nhân.
Vương Tú bên cạnh nghe được đôi chút thì quay sang trừng mắt liếc thiếu niên mập mạp một cái sắc lẻm, Mao Cự giật mình tránh ra xa xua xua tay nói, “chỉ là đùa là đùa một chút thôi cô đừng coi là thật”.
Bạch Vô Trần lúc này bị cắt ngang dòng chí khí cũng không lấy làm tức giận ngược lại lại vui vẻ cười nói, “đúng rồi ta là hồ ngôn loạn ngữ làm sao có thể so với thiếu niên văn thư đầy mình như Vương tiểu tiên sinh được, tiểu nhân tự nhận tài không bằng người”.
Vương Nhiên bày ra bộ mặt đại nhân không chấp tiểu nhân gật đầu hài lòng nói, “biết vậy là tốt, vị trí đặt ở đâu nên ngồi ở đó”.
Lý Thuần Tâm nhìn Mao Cự một cái nói, “huynh suy nghĩ linh tinh cái gì vậy”.
Mao Cự lúc nãy bị Vương Tú dọa nạt một cái, hiện tại cũng không dám nói gì nhiều, xua tay giải thích, “không có gì đâu ngươi đừng để tâm”
Lý Thuần Tâm lúc trước vừa bị Bạch Vô Trần tẩn cho một trận thừa sống thiếu c·hết, nhưng hiện tại lại thực sự trong lòng cảm kích, bỏ qua Mao Cự bên cạnh tiến tới chắp hai tay cúi đầu nói, “Bạch huynh chuyện lần trước thực sự đa tạ, nếu sau này có việc gì cần đến Lý Thuần Tâm ta phần ơn nghĩa này nhất định ta sẽ trả lại”.
Bạch Vô Trần nhảy khỏi tảng đá lớn, tiến tới nói, “này là định phủi sạch quan hệ, không chút liên can”.
Lý Thuần Tâm nghe vậy thì vội vàng tiếp lời giải thích, “không có, ta chỉ thấy nợ ơn là phải trả đó là điều tất yếu”
Bạch Vô Trần tiến lên hai bước đưa một ngón tay lên nói, “thứ nhất ta giúp ngươi vì hai chữ huynh đệ”.
Bạch Vô Trần lại tiến thêm một bước, đưa ngón tay thứ hai lên nói, “thứ hai ta trước giờ giúp huynh đệ không phải vì muốn lưu lại cho người đó một phần ơn nghĩa trói buộc, nếu là như vậy hai chữ huynh đệ chẳng còn giá trị gì cả”.
Bạch Vô Trần lại tiến thêm một bước nữa, đưa ngón tay lên nói, “thứ ba” thiếu niên nói xong liền đưa tay ôm vai tỏ vẻ đau đớn nói, “cú đấm lần trước ngươi đánh vào ta hiện giờ vẫn còn đau đây này, vậy có phải ơn nghĩa chưa trả xong đã phải trả oán rồi sao”.
Vương Nhiên đưa cây quạt lên che trước mi tâm, vẻ mặt bất lực không nói nên lời, cảm thán “đúng là đại thiếu lật mặt, đại vô sỉ nhất thiên hạ”.
Vương Tú tiến tới đá đá vào chân Bạch Vô Trần nói, “huynh bớt bày trò lại đi, với cái da dày hơn như thớt đó của huynh cho dù có mười tên như hắn cùng lúc lao vào cũng không lưu lại một dấu tích gì”.
Bạch Vô Trần đứng dậy nghiêm túc xua tay nói, “ơn nghĩa thì thôi đi, ta không thích nợ ơn người khác cũng không thích người khác nợ ơn ta”.
Mao Cự nghe ba người nói chuyện vẻ mặt ù ù cạc cạc như người bị bỏ rơi, không biết ba người này rốt cuộc đang nói đến chuyện gì, chỉ biết là hắn hiện tại dù có Lý Thuần Tâm cũng sẽ vô ví bị đẩy ra ngoài luồng.
Lý Thuần Tâm, không biết nên nói sao, hắn trước giờ luôn được Mạc lão đầu dạy, việc nhận ơn dù là ít hay nhiều nhất định phải trả đủ gốc lẫn lời đó là tâm niệm sống, kẻ giúp ta lúc đói khổ chính là một bát cơm cũng có thể cứu sống, nhưng lúc người khác cần bạc vàng mới sống được vậy bát cơm cùng với bạc vàng đó là cân lượng đồng dạng giống nhau đồng dạng giống nhau.
Thiếu niên ngày từ nhỏ đã hiểu được đạo lý này, vì vậy khi người dân trấn nhỏ lúc hắn là thiếu niên không có cái ăn, cho dù là một bát cơm ngày đông, một tấm chăn rách, một viên ngói, hắn đều sẽ ghi tạc trong dạ chờ ngày nào đó có thể trả lại cả gốc lẫn lời, nhưng hiện giờ toàn bộ người dân trấn nhỏ đều đ·ã c·hết hết hơn nữa Trần lão cũng với Trương lão đầu hai người này coi như là người giữa lại cho hắn một mạng thủa thiếu thời tất cả đều bị đám người hắc bào kia tàn sát không chừa một người, vì vậy phần ơn nghĩa này lấy thù để báo.
Hắn còn nhớ rõ năm đó khi Mạc lão đầu vừa c·hết, hắn một thiếu niên mới chỉ mười một mười hai tuổi làm sao sống qua cái mùa đông này, hắn lúc đó ngoài đau lòng ra thì vẫn là muốn sống nhiều hơn, nhưng Mạc lão đầu q·ua đ·ời thì đồng nghĩa với việc mùa đông năm nay hắn là một đứa trẻ mồ côi sống c·hết tùy số trời, lúc thiếu niên đã nhịn đói ba ngày trời trong đầu chỉ còn một ý niệm đó chính là lấp đầy cái bụng, thiếu niên lúc đó không nghĩ nhiều liền lấy từng hạt tuyết dưới chân vo thành nắm nhét hết vào miệng mặc kệ có no hay không.
Ngay lúc đó hắn vẫn còn nhớ rõ tiểu cô nương Tiểu Khiến rạng rỡ xinh xắn cực điểm cứ như ánh nắng giữa đêm tối cầm lấy tay hắn nói, “về nhà với ta cùng gia gia đi, ăn như vậy đệ sẽ c·hết đó”.
Câu nói này đối với hắn lúc đó chính là ánh dương giữa ngày đông cực kỳ ấm áp, cả mùa đông ở nhà Dương lão đầu hai ông cháu vốn đã không phải dạng sống khá giả, nuôi thêm một miệng ăn lại là càng thêm tằng tiện, thiếu niên lúc đó luôn muốn giúp một chút, vì vậy vào giữa trời đông hắn lại muốn leo lên núi tìm một chút thảo dược bán lấy tiền coi như là giúp thêm một phần nào đó, nhưng sự đời ai mà biết được, vào lúc thiếu niên đang cố gắng với lấy một cây thảo dược, thì mặt tuyết dưới chân không chịu nổi trọng lượng mà đổi sụp, khiến thiếu niên trẻ tuổi ngày đó giường như gần như đã bước tới cánh cửa quỷ môn quan rồi.
Khi hắn tỉnh dậy thì đã thấy toàn thân quấn băng đầy mình như một con nhộng tằm, hắn nghe lão Trương vừa ngồi bên giường vừa than thở nói hắn là đứa trẻ mệnh khổ, đã sống không nổi ông trời con tạo thêm tai ương, thực sự là vớt hết bất hạnh của thế gian này vào mình.
Sau này hắn mới nghe được hai đại nương trong trấn bàn tán với nhau rằng, lão Trương vì để cứu sống đứa trẻ mệnh khổ như hắn giường như là vét hết số ngân lượng dưỡng già, may mắn mới cứu mang về cho hắn một mạng.
Vì vậy đối với thiếu niên được ăn một bát cơm khi trời đông, ơn nghĩa chưa báo đã vội đắp mộ thực sự là nợ tình khó gánh chữ hiếu khó trả