Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 84 huynh đệ 2

Chương 84 huynh đệ 2


Thấy Lý Thuần Tâm trầm tư vẻ mặt như thể đang cực kỳ khổ tâm, cứ như thể mình đang phải chịu một cái ủy khuất cực kì đau đớn, Bạch Vô Trần vội tiến tới khoác vai thiếu niên nói, “cái gì vậy, sao lại bày ra cái bộ dạng ủy khuất như Vương Tú b·ị c·ướp mất đồ ăn vậy chứ, ta nói ngươi không phải nhỏ nhen tới vậy?”

Lý Thuần Tâm kiềm lại cảm xúc trong lòng, nói “ta không có, chỉ là hai chữ huynh đệ này nghe thực sự rất hay”.

Bạch Vô Trần, buông tay khỏi vai thiếu niên, gác hay tay ra sau đầu, bày ra bộ dáng thống khoái đi lên trước miệng nói, “hai chữ huynh đệ này nói hay thì rất hay nói dở cũng là giấc dở, hay xem bản tâm người dùng dở cũng phải xem bản tâm người dùng”.

Vương Nhiên rất hiếm khi nghe thấy lời này không tỏ ý châm chọc vài câu, bởi vì hai chữ huynh đệ này đối với hắn cũng là đồng dạng một loại cảm khái không hết lời.

Vương Tú thì khác, nghe thấy lời này thì bĩu môi lẩm bẩm, “lại là đạo lý học từ đâu ra nữa đây”.

Lý Thuần Tâm có chút mờ mịt với câu nói vừa rồi, hắn có thể hiểu được đại khái chính là người nói ra hai chữ này có phải một bụng chân chính thiện tâm chính là một dạng vô giá như tình thân, nhưng người thốt ra hai chữ này chỉ là theo một chút lễ nghi quy củ, cố dặn ra hai chữ này nhưng trong lòng lại một mực không xem ra gì, như vậy hai chữ này lại như mớ rau mớ cỏ ngoài chợ ngựa ăn xong thì no dăm ba bữa lại đói.

Mao Cự đứng phía sau đập tay cảm khái nói, “hay sau này lại có cái nói cho mấy tiểu nương tử ở giáo phường nghe rồi, như này ai còn dám nói ta là một tên thất học nữa chứ”.

Bạch Vô Trần ngoái đầu lại nhìn bốn người phía sau vẫn đứng im tại chỗ không người nào tỏ ý theo sau thì trầm mặc hỏi, “chỉ là một câu nói đâu nhất thiết phải trấn kinh như lời thiên kinh địa nghĩa không chứ, còn không mau đi thì chỉ có thể thò đầu ra ngắm hàng cái chân, chứ phố phường cái nỗi gì”.

Vương Nhiên, chắp tay sau lưng bày ra bộ dáng ưu nhã của nho sinh tiến lên vừa đi vừa nói, “cũng không phải thiên kinh địa nghĩa gì, chỉ là sắt thép trong đống đá, chính là có chút nổi bật”.

Mao Cự, chạy bước theo sau, giở giọng nói, “Bạch thiếu gia ngươi còn nhã hứng thì nói thêm vài câu nữa đi, sau này ta còn có chút vốn liếng hành tẩu trong cái thành này”.

Bạch Vô Trần phẩy tay nói, “không nghe tiểu tiên sinh của ngươi nói à, chỉ là sắt thép trông đống đá thôi không đáng nhắc đến, muốn dùng đạo lý gạt người thì hỏi vàng bạc trong sắt thép của tiểu tiên sinh ngươi đi”.

Mao Cự liếc mắt sang thì thấy Vương Nhiên vẻ mặt như ăn phải ớt thì ngay lập tức biết điều thu hết lời nói vào trong bụng cẩn thận theo sau.

Vương Tú kéo kéo tay áo Lý Thuần Tâm miệng nói, “ngẩn người ra đấy làm gì, cuối năm du xuân người đông như kiến không nhanh chóng thì chỉ có thể nhìn đầu người mà cảm khái thôi”.

Lý Thuần Tâm thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía ba người đi phía trước, quay đầu lại gật đầu nói, “được đi thôi, ta cũng là lần đầu tiên du xuân ở thành trấn lớn như này đấy, quả thực là có chút không nhịn được”.

Vương Tú đang đi phía trước, ngạc nhiên hỏi, “nơi trước đó của ngươi không có tục lệ du xuân ngắm cảnh sao”.

Lý Thuần Tâm lắc đầu nói, “đương nhiên là có rồi, hơn nữa lại rất vui rất nhộn nhịp, người nào người nấy đều biết mặt nhau ai thiếu cái gì thì cho nhau cái đó, thực sự là rất hòa thuận”.

Vương Tú tròn mắt ngạc nhiên, hỏi, “như vậy chắc chắn là rất vui”.

Lý Thuần Tâm ánh mắt phút chốc trở nên trầm mặc, cười như không cười nói, “ừm đúng thật là rất vui”

Vương Nhiên thấy hai người phía sau cứ như vậy rắt ríu nhau đi từng bước nhỏ, còn chậm hơn một đứa trẻ mới bước đi, thì gọi lớn, “Vương Tú muội lại định trêu chọc nam nhân nhà lành đấy à, muội có tin ta”.

Vương Tú giật mình chạy nhanh tới, đuổi đánh Vương Nhiên giọng nói trong trẻo thiếu nữ vang lên trong tuyết trời mùa đông, “huynh không nói thì có ai bảo huynh câm không, hay là không nói một câu chế giễu khiến huynh khó lòng chịu được”.

Vương Nhiên chạy về phía trước cười lên khà khà, bộ dáng không phải ăn năn hối hận mà như vừa làm được một điều gì đó lớn lao lắm.

Bạch Vô Trần cùng với Mao Cự không nhịn được mà cười lên sang sảng, Bạch Vô Trần càng là quá đáng hơn, miệng liên tục kích đểu sau lưng, “đúng đánh tốt lắm tốt lắm, tốt nhất là đánh cho hỏng não luôn đi”.

Lý Thuần Tâm đi phía sau trông có vẻ lọt thỏm ủ rũ, nhưng mà thực sự trong lòng lại là sáng ngời vui vẻ hơn một bậc, dù sao cảnh tượng cười nói vui vẻ như thế này đã rất lâu rồi hắn chưa trả qua.

Khi trước ở trấn nhỏ, vì kiếm miếng cơm manh áo mà tết nhất đến tận cửa rồi cũng chẳng có lấy một câu đối xuân, có đôi lúc hắn cũng cảm thán rằng nếu thực sự hắn cũng có cha có mẹ như bao đứa trẻ khác có phải là sẽ có một cái tuổi thơ trọn vẹn, hết năm có y phục mới, có bốn người dùng dán câu đối xuân, có Trương lão đầu sang năm mới chúc tết, quả thực là viên mãn còn gì bằng.

Nhưng mà thứ đã được gọi là mộng tưởng cũng chỉ để cho hắn ôm trong lòng cầm cự mà sống vốn dĩ là cái ảo tưởng vô vọng.

Mao Cự quay đi quay lại mà chẳng thấy Lý Thuần Tâm quay lại thì thấy thiếu niên lủi thủi đi phía sau, thấy vậy hắn bước chân chậm lại đến khi đứng kế bên thiếu niên thì hé giọng hỏi thầm, “huynh đệ à có phải hôm qua mất đời trai rồi không, sao lại bày ra cái bộ mặt mất nắm thóc mà được nắm gạo thế?”

Lý Thuần Tâm có chút không hiểu ý quay đầu lại ậm ừ, “mất đời trai, cái gì mà được nắm thóc được nằm gạo”.

Sau một lúc thiếu niên mới nhận ra câu nói này của thiếu niên mập mà có ý gì, thì quay sang liếc một cái nói, “huyng rốt cuộc là suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy, bớt nghĩ mấy thứ chẳng ra làm sao đi”.

Mao Cự học theo Bạch Vô Trần gác hai tay ra sau gáy, đi chân sáo nói, “vậy ngươi nói thế nào mới là nghĩ bậy bạ, là bậy bạ theo cách nào, theo kiểu nào ngươi nói xem”.

Lý Thuần Tâm nhất thời không biết trả lời sao, hắn có thể hiểu được ý đồ mà Mao Cự vừa nói ra, nhưng thực lòng lại là không biết nên giải thích ra sao.

Mao Cự được nước lấn tới nói, “rốt cuộc là hiểu như thế nào, nói ra để ta cùng tham ngộ”.

Mao Cự vừa nói xong đã thấy Bạch Vô Trần ghé sát tai lại, quái khí nói, “Tiểu mập mạp, vậy ngươi nghĩ thế nào nói ra để ta nghe thử”.

Mao Cự giật mình giãy nảy lên, miệng lắp bắp, “chính là cái hiểu là mất nắm thóc mà được nắm gạo đó, có nắm gạo vẫn hơn là có nắm thóc,”.

Bạch Vô Trần bày ra bộ mặt bảy phần không thiện ý hỏi lại, “thật sao”.

Mao Cự gật đầu như giã tỏi, “chính xác mười phần không lời gian dối, nếu có gian dối đầu gối bằng nhau”.

Bạch Vô Trần, được nước trêu chọc lại càng thêm thích thú nói tiếp, “đầu gối ngươi bằng nhau kìa vậy chính là nói dối rồi, hiện giờ chỉ có bên dài bên thấp mới coi như là ta tin lời ngươi, tiểu mập mạp ngươi nói sao.” Bạch Vô Trần vừa nói vừa xoa xoa nắm tay ra vẻ chuẩn bị động thủ.

Mao Cự vội vàng núp sau lưng Lý Thuần Tâm, lắp bắp, “có cần thiết như vậy không”

Bạch Vô Trần thấy vẻ mặt như lợn sắp bị chọc tiết của Mao Cự không nhịn được mà ôm đầu cười lớn, “gan này còn nhỏ hơn gan thỏ nữa haha”.

Lý Thuần Tâm, kéo vạt áo đang bị Mao Cự nắm chặt ra, miệng nói, “huynh buông ta ra trước đã”

Chương 84 huynh đệ 2