Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 87 thiếu nữ

Chương 87 thiếu nữ


Lý Thuần Tâm dương mắt nhìn xuyên qua dòng người, nhìn thằng vào gian hàng cheo đầy vải lụa đầy màu sắc trước mặt, phải nói là tầm thường như thể không có cách nào tầm thường hơn, chỉ có cái không tầm thường nhất là, người bán hàng của gian hàng đó là một vị cô nương tuổi xêm xêm với hai thiếu niên, dung mạo cực kì xinh đẹp.

Lý Thuần Tâm liếc mắt nhìn Mao Cự giở giọng, “là vải đẹp hay là cô nương kia đẹp”.

Mao Cự gãi đầu cười hì hì, vẻ mặc cực kì là si ngốc, cứ như một thương gia đứng trước đống vàng bạc châu báu không kìm lòng được, thiếu niên mập mạp lảng sang một bên nói, “là cả hai, người đẹp đương nhiên thứ gì làm ra cũng đẹp rồi ngươi nói có đúng không”.

Lý Thuần Tâm không hài lòng đáp lại, “nếu tới nhà, đại tiên sinh không hài lòng vậy ai sẽ là người chịu chách nhiệm”.

Mao Cự vỗ ngực cam đoan, giọng điệu chém đinh chặt sắt nói, “yên tâm nếu có mệnh hệ gì ta sẽ là người đứng ra gánh hết, tội lỗi đến đâu chịu đến đó đương nhiên sẽ không mảy may liên hệ tới ngươi, thấy sao lời cam đoan này có vừa lòng chưa”.

Lý Thuần Tâm trong lòng vẫn là một loại cảm giác không an tâm, thiếu niên vốn là dạng người có phần thành thực thái quá, chuyện gì khi giao đến tay rồi một là làm cho ra ngô ra khoai hai là không làm điều gì cả, nhất định sẽ không có dạng chuyện nửa vời, hơn nữa lần này lại là làm việc cho người ta đương nhiên sẽ là phải làm sao cho thỏa mãn nhất.

Thiếu Niên sau một lúc nghi hoặc tiếp sau mới nói, “được đến xem một chút”.

Mao Cự cười sởi lởi khoác vai thiếu niên giở giọng châm chọc, “sao cuối cũng không không kiềm lòng được đúng không, không sao đều là nam nhân ta không hiểu ngươi thì chẳng có ai hiểu cả”.

Lý Thuần Tâm đưa thanh kiếm cầm trên tay đập vào tay mao cự một cái, nói, “đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa”.

Mao Cự ôm tay tỏ vẻ ủy khuất, “đúng là lạnh lùng quá đi”.

Thiếu niên mập mạp nói xong liền thay đổi thái độ ngay trước mắt, cứ như thể gió đông đang lạnh lẽo tâm hồn trở nên xuân phong ấm áp, đứng thẳng dậy đưa tay gạt mấy lọn tóc rối ra sau, chỉ tay về phía gian hàng cheo đầy gấp vóc kia nói, “không sao ta lần này sẽ tha thứ cho ngươi, đi cùng huynh đệ ta kiếm nương tử”.

Nói xong hắn liền đưa tay nằm lấy cổ tay thiếu niên, chen qua dòng người đông đúng hướng gian hàng phía trước mà đi tới, miệng liên tục nói với những người mà hắn đụng qua, “xin lỗi nhường đường một chút, đa tạ đa tạ”.

Sau một lúc chen chúc hai thiếu niên một lớn một nhỏ đã tới gần gian hàng của cô nương kia, càng đến gần thiếu nữ kia lại càng trông thấy diện mạo này quả thực là hơn người, chỉ là y phục trên thân thể có vài phần giản dị không hợp với khí chất.

Mao Cự sau một lúc lôi lôi kéo kéo thiếu niên đến gần gian hàng thì mới buông tay dừng lại cẩn thận chỉnh chu vạt áo, cất tiếng gọi, “có khánh quan tới”.

Thiếu nữ kia đang cúi đầu lọ mọ thứ gì phía bên dưới, nghe thấy có người gọi thì cẩn thận đứng dậy, phủ phủi vạt áo bên dưới đang lấm lem bụi bẩn, đưa mắt nhìn thiếu niên mập mạp, sau đó nói, “lại là huynh?”

Mao Cự hất cằm, đưa khửu tay gác lên vai thiếu niên bên cạnh nói, “không là ta thì lại là ai tới đây”.

Trên thực tế gian hàng của thiếu nữ này so với gian hàng của những người khác là cực kì vắng vẻ, ở gian hàng khác khách khứa ra vào nườm nượp không ngớt ở gian hàng này lại là cực kì vắng vẻ theo thiếu niên quan sát một chốc thì từ lúc hai người nói chuyện xàm ngôn với nhau tới giờ vẫn chưa có người nào ghé qua.

Lý Thuần Tâm cũng không nghĩ gì nhiều cất giọng hỏi, “cô nương vải ở đây bán giá bao nhiêu”.

Thiếu nữ quay lại nhìn Lý Thuần Tâm có chút ngẩn người trông chốc lát rồi cười nói, “công tử, các màu khác là ba văn một tấm còn màu tím đắt hơn một chút năm văn một tấm”.

Mao Cự thấy mình bị ngó lơ, thì vẻ mặt tỏ ta không can tâm, kéo Lý Thuần Tâm ra đằng sau cười nói, “giá cả bao nhiêu cũng được, Phù Hương cô cứ trao đổi với ta, vị huynh đệ này của ta là người từ nơi khác đến hơn nữa lại là võ phu thô bỉ có chút không am hiểu”.

Thiếu nữ tên Phù Hương, thu lại nụ cười nói, “ý huynh là nói ta không phải giá cả này của ta là chèn ép người từ nơi khác tới, hay là nói ta phân biệt đối sử”.

Mao Cự liền xua xua tay vẻ mặt như b·ị b·ắt gian, nói, “ý ta không phải như vậy, chỉ là sợ hắn không cẩn thận nói ra lời không phải”.

Phù Dao lại một lần nữa bày ra bộ dạng dương cung bạt kiếm đáp lại “vậy lời không phải của huynh còn là nói chưa đủ sao có cần ta nói lại cho huynh chiêm ngưỡng lại cái phong thái của huynh lúc đó không”.

Mao Cự nhận ra mình càng nói càng rơi vào ngõ cụt căn bản là không tìm thấy đường ra, một lần nữa quay lại kéo Lý Thuần Tâm đứng chắn phía trước mình, nhưng có thu gọn đến mức nào vẫn là lộ ra hơn nửa phần thân thể.

Lý Thuần Tâm, quay đầu lại nhỏ tiếng với thiếu niên to bự đang nấp sau lưng mình, “này lại là ân oán gì nữa đây”.

Mao Cự lẩm bẩm, “là kiểu thương nhau lắm cắn nhau đau đó, đừng quan tâm tới”.

Lý Thuần Tâm nhận được câu trả lời không rõ đầu đuôi, một lần nữa quay lại nói, “hắn không biết ăn nói cô nương đừng để tâm, nhưng lần này chúng ta tới đây là mua vải là thật không có ý chọc ghẹo gì”.

Lý Thuần Tâm miệng nói nhưng dáng vẻ vẫn không lộ ra chút biểu cảm nào, hoàn toàn để cho gương mặt thanh tú của mình một sắc thái từ đầu đến cuối, làm cho người ta cảm thấy người này cực kì nghiêm túc an tâm

Tiểu Cô Nương lần này lại không bày ra dáng vẻ dương cung bạt kiếm gì như lúc nãy, cười thành điệu cười thương nhân nói, “vậy công tử muốn mua màu nào”.

Lý Thuần Tâm quay đầu lại nhỏ giọng một lần nữa, “nói xem mua màu nào”.

Mao Cự cũng nhỏ giọng đáp lại, “hai tấm màu đỏ, còn lại tùy sở thích của ngươi dù sao cũng là đồ chúng ta dùng, còn lại ngân lượng ta đã đi lấy từ sáng rồi không cần lo tới”.

Phù Dao thấy hai người nhỏ giọng thầm thì thì gõ gõ tay lên bàn sắc sảo nói, “nam nhân mà cứ núp núp như vậy còn ra thể thống gì nữa, ta không sợ huynh huynh làm gì phải sợ ta như vậy”.

Mao Cự thò đầu ra, ngập ngừng, “chuyện hôm đó quả thực là hiểu lầm”.

Phù Dao phất tay nói, “ta đã sớm không để tâm đến nữa, dù sao đến cái nơi đó không quỷ quái chút ngược lại mới là có vấn đề”.

Lý Thuần Tâm nghe hai người này nói lời qua lại thì hoàn toàn không hiểu gì, nhưng hắn cũng chẳng mấy quan tâm, dù sao qua lời hắn nghe được từ trước đến giờ chuyện nữ nhi tình trường vẫn là để tự thân người trong cuộc giải quyết là tốt nhất, người ngoài cuộc tùy ý chen chân vào chỉ là vật ngán đường không có chút tác dụng nào, vì vậy thiếu niên có chút tò mò nhưng vẫn là gạt chuyện đó sang một bên chỉ để ý đến chuyện đến.

Lý Thuần Tâm, vỗ mạnh vào vai Mao Cự một cái tỏ ý là im lặng, sau đó chỉ vào đưa tay cầm lấy tấm vải trên kệ vuốt qua vài cái hài lòng nói, “ta lấy ba tấm vải đỏ này vả lại cái kia năm tấm màu tím” vừa nói vừa đưa tay chỉ vào tấm vải tím được đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất.

Sở dĩ thiếu niên chọn nhiều vải tím hơn vì, trước gian phòng của tiểu cô nương Vương Tú quả thực là có chồng rất nhiều hoa Hoa nhài cùng với hoa Cẩm Tú nghĩ rằng tiểu cô nương này rất có hảo cảm với màu tím vì vậy khi trở về khẳng định là rất thích.

Khi vừa nói xong, phía bên phải hai người không biết từ đâu có một giọng nói cắt ngang giọng điệu lại là cực kì cao ngạo, “ta mua cả gian hàng này”

Chương 87 thiếu nữ