Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Đạo Chi Linh
Unknown
Chương 86 mạng của ta
Thiếu niên áo lông vừa bước xuống xe, đã vội vàng đảo mắt ra tứ phía, cuối cùng dừng lại ở dòng người đông đúng, miệng không nói nhưng mắt thì cứ chằm chằm nhìn vào đoàn người thân mặc binh phục.
Thiếu niên quay lại nói, “làm như chưa thấy hào hoa lần nào vậy, nhìn ta như nhìn của quý vật lạ”.
Thiếu nữ vừa bước xuống cỗ xe ngựa không nói không rằng, cuối cùng nghe thấy lời này thì lên tiếng, “huynh bới tự luyến lại đi”.
Thiếu niên nghe vậy phất tay tỏ ý không phải chuyện của muội, sau đó lại vươn vai một cái thoải mái, đi tới hai vị thiếu gia vừa mới dẫn đường, khoác vai tỏ ý thân thiết nói, “trong cái thành này nhìn đi nhìn lại vẫn là hai người có mắt nhìn nhất, nói xem ở nơi này có chỗ nào vui đùa thỏa thích yên tâm bổn thiếu gia sẽ không để hai ngươi chịu thiệt”.
Thiếu niên nói xong liền nhận ra là mình có chút không theo quy củ trước sau nói thêm, “quên mất bổn thiếu gia tên là, Trịnh Sảng, sảng trong chữ sảng khoái hiểu không”.
Hai người kia đang si ngốc nhìn vị thiếu nữ mới từ kinh thành tới, bỗng nhiên bị sở lởi làm quen thì giật mình, nhưng sau đó cũng biết điều mà đáp lại.
Dương Thiêu Châu dàng nói trước, “ta là Dương Thiên Châu mong sau này Trịnh thiếu gia có thể chiếu cố một chút”
Phong Sơn Thiên cũng liền nói, “ta là Phong Sơn Thiên, sau này mong Trịnh thiếu gia hảo hảo chiều cố một chút”.
Thiếu niên tên Trịnh Sảng thấy mình được tâng lên cửa trên, thì bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng nói, “hai người các ngươi yên tâm sau này cứ đi theo ta chỗ xấu không thấy, nhưng chỗ tốt thì sẽ không đếm được”.
Thiếu niên nói xong liền bước lên trước hai bước quay lại nói, “nào dẫn ta đi thăm thú một chút”
Hai người kia nghe vậy thì quay đầu về phía ba người quyền quý từ nơi khác tới, cúi đầu chào nói, “chuyện hôm nay tại hạ đã làm xong, vậy không cuối rầy tuần phủ đại nhân nghỉ ngơi nữa, hai người chúng là xin cáo từ trước”.
Nói xong hai người liền theo bước Trịnh Sảng hướng đường lớn mà bước đi.
Thiếu niên bước đi được ba bước như nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi, “Trịnh Nhan muội có đi cùng luôn không”.
Thiếu nữ nghe thấy mình được hỏi đến, thì quay đầu bước vào trong biệt việt bỏ lại hai câu, “không đi”.
Thiếu niên tỏ vẻ bực bội lẩm bẩm, “không đi thì không đi, làm gì phải cau có thế chứ, y như phụ nhân có chồng”.
Phụ nhân đi xe ngựa đường dài, thân thể vốn là không chịu được sắc mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn giữ được vẻ hồng nhuận, nhìn con trai mình, nói, “đi sớm về sớm tốt nhất đừng gây chuyện bên ngoài, muội muội con nó vốn tính tình là vậy cũng đừng để bụng với nó”.
Trịnh Sảng nghe vậy thì đáp lại, “biết rồi biết rồi, lần nào mẫu thân chẳng nói vậy” nói xong hắn liền hướng đường lớn cùng với hai người kia mà bước đi.
Lại sau một lần nữa hắn nhớ ra mình lại quên thêm thứ gì nữa, quay đầu ra bộ dạng vẫn là mười phần cao ngạo, hất cằm về hai tên binh sĩ đứng nghiêm trang chỉ tề gần nhất nói, “hai người các ngươi đi theo ta”. Nói xong lúc này hắn mời thỏa mãn quay đầu mà bước đi.
Phụ Nhân nhìn theo hướng năm người dần dần nhỏ đi rồi khuất trong dòng người, vẻ mặt tỏ ra sầu muộn, hướng vị quan tuần phủ mới nhậm chức mà lên tiếng, “ở nơi này đúng là thiệt thân cho hai đứa nói rồi, cũng không biết là huynh trưởng nghĩ gì lại cho ông đến cái nơi như thế này nữa, thấy quan tuần phủ đến cũng chẳng thèm cúi chào, cứ dương mắt nhìn như vậy đúng là chẳng có lễ nghi phép tắc gì cả”.
Nam Nhân trung niên vội vàng tiến tới đỡ tay phụ nhân đáp lại, “chuyện của huynh ấy làm sao ta biết được, mà thôi cũng đừng để bụng sau này có cơ hội ta dẫn nàng hồi kinh thế nào”.
Phụ nhân nghe vậy thì sắc mặt giã ra vài phần, như vẫn còn vẻ giận dỗ như thiếu nữ tuổi xuân, hừ lạnh nói, “chàng nhớ đấy nhé, ta ở đây chịu khổ cùng chàng cũng không sao, nhưng hai đứa nhỏ thì không được, sao có thể để hai đứa nó ở cái nơi như thế này phát triển được”.
Nam Nhân thân mặc quan phục lại bày ra vẻ nhún nhường, dẫn phụ nhân hướng cửa lớn mà đi vào miệng vẫn nói, “được được sau này nhất định, ở đây chỉ là tạm thời thôi”
-----
Thành trấn mặc trời càng lên cao thì lại càng đông đúc, Mao Cự cùng với Lý Thuần Tâm đi bên trong dòng người ồn ào nhốn nháo.
Mao Cự thấy thanh kiếm vỏ ngọc của Lý Thuần Tâm vẫn đang ôm trước ngực không nhịn được mà cảm thán, “ta nói ngươi cần gì phải ôm khư khư thanh kiếm theo, chẳng lẽ sợ người khác không nhận ra mình đã tiến nhập võ đạo”.
Lý Thuần Tâm không phải phải là dạng thích khoe khoang gì, chỉ là một lần bị rắn cắn nhớ cả đời, phòng sau này gặp một kẻ điên như Mộc Nan Chi tính tình lại là không tốt như nàng, vậy thì chính là phải dùng võ lực để thoát thân.
Lý Thuần Tâm, đi phía sau Mao Cự, tay vẫn ôm thanh kiếm vỏ ngọc tinh sảo trên tay lên tiếng, “một chút phòng thân cũng đâu phải sai trái, người ta cũng thường nói không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn mà”.
Mao Cự nghe xong liền đáp lại, “lúc trước thì nghe có vẻ hợp lý, nhưng hiện tại quan tuần phủ mới đã đến, pháp quyền Nam Việt lại là cực kì có trọng lượng, chẳng có kẻ ngốc nào trực tiếp ra tay trong thành này đâu, có chăng chỉ có vị tiểu thư đó nhà ta dám ra tay làm càn còn lại thì không có ngoại lệ”.
Lý Thuần Tâm đã nghe chuyện này lần trước đó Vương Nhiên nói, lúc quan Tuần phủ mới chưa tới nhậm chức, thì địa phương nơi đó sẽ có vài phần không bình yên, tùy thuộc vào việc thượng khách nơi đó có ra tay chấn áp hay không, nếu cứ dửng dưng việc ngươi ngươi làm việc ta ta làm thì ắc hẳn sẽ loạn cào cào, nhưng việc này cũng không kéo dái quá lâu đến khi tuần phủ mới nhậm chức, mang theo binh sĩ từ kinh thành, những kẻ vốn là coi trời bằng vung ngược lại sau một đêm lại thành người tốt hơn người thể hiện ra cái gọi là tốt nhất của mình, tránh việc bị quan phủ sờ gáy.
Lý Thuần Tâm nghĩ xong liền nói, “cũng không phải không tin vào triều đình, chỉ là thân mình tự mình lo cho mình vẫn là tốt nhất, nói cho cùng cũng không thể giao mạng mình cho người khác quản lý được”
Lý Thuần Tâm khi còn nhỏ, lúc chiều ở cổng trấn vắng vẻ, đã bị một con gấu đi lạc vào trong thiếu một chút nữa ngạm một cái, may mắc được Trần Huyền Minh ở đó một đao cắt bay đầu con gấu lớn, một đứa trẻ lúc đương nhiên là s·ợ c·hết kh·iếp, khóc bù lu bù loa lên, Trần Huyền Minh ngược lại là không mảy may thương sót, cất giọng mắng nhiếc, “thằng nhóc ngươi khóc cái gì mà khóc, mạng của mình con không giữa được phải giao cho người khác giữ thay, như vậy còn khóc lóc cái gì, có c·hết cũng là tại thằng nhóc ngươi không giữ được nổi mạng mình chẳng liên quan đến ai cả, khóc chỉ là cái vẻ yếu đuối không quản được mạng mình tỏ vẻ đáng thương trờ người khác thương sót mà thôi, ngậm miệng lại làm ồn tới ông đây”.
Lý Thuần Tâm lúc đó thì cảm thấy lão đầu tử này đúng là cái dạng không thương già trẻ gái trai gì chỉ thích lo cho sở thích của mình, nhưng hiện tại lại là cảm thấy rất có lý, mạng của mình phải tự mình quản, không thể đưa vào tay người khác được, dù sao nếu hắn chẳng may c·hết đi, thiên hạ này cũng chỉ là mất đi một người nhưng hắn chính là mất đi một cái mạng, bên nào nặng bên nào nhẹ tất nhiên là kẻ ngốc cũng có thể phán đoán ra.
Lý Thuần Tâm nghĩ tới đây bất giác khóe môi dương lên như cười mà không phải cười, chính là một cái dạng thống khổ nhưng lại cực kì cảm tạ.
Mao Cự quay lại, vẻ mặt hào hứng chỉ chỉ về gian hàng trước phía trước, miệng nói, “thôi không nói nữa nhìn xem, gian hàng bán vải kia chính là đẹp nhất ở đây rồi, không nơi nào đẹp bằng đâu”.