Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22_Tết

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22_Tết


“Thế giờ muốn mấy roi nào?”

“Ăn đòn rồi nhớ lấy, hôm nay đã là cuối năm rồi, đừng để sang đầu năm mới lại còn ăn đòn.”

Tại chủ gia mâm cơm năm mới đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người bắt đầu ăn uống, gửi lời chúc năm mới đến nhau, trẻ nhỏ thì nô đùa. Sau đó cỗ bàn được dọn dẹp, mọi người ai về nhà đó.

Ngày 28 Tết, mọi người bắt đầu nhộn nhịp chuẩn bị nốt những thứ cuối cùng cho ngày Tết rồi.

Trong mắt các thẩm, các dì Lý Giai Thành luôn ngoan ngoãn, học giỏi, lễ phép. Mà ai cũng thương nó từ nhỏ không có mẹ nên Lý Giai Thành luôn là con nhà người ta trong mắt các mẹ.

Rồi sau đó gặp mặt lũ trẻ Đỗ gia, Vũ gia hẹn nhau từ trước cùng nhau thuê một tửu lâu rồi xem pháo hoa.

Nhưng Lý Giai Hồng thì lúc nào cũng oán trách anh em mặc kệ đồng đội vì chiều hôm đó từ nhà Lý Giai Hồng thét như tiếng lợn bị chọc tiết vọng ra khiến cả lũ trẻ rùng mình.

Ngày hôm sau là mùng một Tết. Sáng sớm các nhà cùng nhau đến chủ gia, mỗi nhà một phần lễ, sau đó theo gia chủ sang từ đường, bắt đầu thắp hương cúng các cụ. Rồi bắt đầu trở về.

Trong khoảng thời gian đó, nữ nhân trong nhà sẽ đi chợ Tết sắm sửa nốt đồ đạc, dọn dẹp nhà cửa, mua hoa, chuẩn bị quần áo mới cho mọi người trong gia đình.

Chủ đề không ngoài việc xoay quanh năm nay đứa này có áo mới, đứa kia có áo mới, nhà mình trang trí đẹp như này đẹp như kia, tiếng cãi nhau chí chóe.

Nghe đến thế cả lũ tái xanh mặt. Lão thập cửu Lý Giai Tiếu mới 8 tuổi thấy vậy vội vã cầm cái chậu của nhà mình chạy một mạch về nhà.

“Còn ta thì nén đau mà vẫn nằm ngửa người. Nam tử hán phải mạnh mẽ như vậy”

Bận rộn một hồi, cả gia tộc có hơn 40 hộ gia đình, một nửa thì đi gói bánh chưng, một nửa thì sẽ phụ trách đi luộc bánh. Từ sáng sớm đã huyên náo rồi.

Thịt lợn được ăn các loại linh thảo linh thực rất thơm ngon và chắc khỏe. Ngoài ra bánh dành cho lũ trẻ con trong nhà cũng được gói nhỏ hơn, có những đứa nhóc không thích ăn nhân nên mọi người cũng lại chỉ gói nhân.

“Lão thập ngũ còn không bị ăn đánh kìa”

“Thôi thế này là c·hết rồi”

“A a a a”

Sau một hồi thảo luận thì cả lũ bèn mang chậu đi giấu, lấy đá đập nát cái chậu rồi ném luôn xuống đầm nước nơi mà lũ trẻ vẫn chơi đánh trận giả.

“Tiểu thập thất, ngươi quá yếu đuối, mới ăn có một roi đã khóc rống lên rồi”

“Không phải hôm qua ngươi mới ăn hai roi đã khóc rồi à”

“Hôm qua ta ngủ phải nằm úp”

Rồi đuổi rồi chạy, xong chơi đến tối muộn mà không biết về. Đến lúc người lớn đi tìm thì:

“Đó là do mẹ ta đánh đau hơn mẹ ngươi”

Lại còn có đứa chắc là lén cầm mấy viên pháo nhỏ từ trong nhà ra, thế là cả lũ lại kéo nhau đi chơi pháo. Lão thập lục Lý Giai Hồng cống hiến cho cả lũ cái chậu rửa mặt của nhà nó, thế là cả lũ đ·ốt p·háo rồi úp chậu lại xong chạy đi bịt tai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Giai Thành sáng sớm đã đi theo các thúc các bá đến gia tộc nhà từ đường. Hàng năm nam đinh trong nhà sẽ đến sân lớn của từ đường gói bánh chưng. Mặc dù có nhiều gia nhân nhưng đây vẫn luôn là công việc mà người nhà Lý gia tự nhau làm.

Hôm sau, ngày 29 Tết, mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi, lũ trẻ thì háo hức, mấy ngày cuối năm luôn rất được mong đợi vì lúc này lũ trẻ được xả hơi này, được đi chơi và cũng được nghỉ không phải đi học.

“Nhưng mẹ ta đánh ta c·hết mất”

“Xì không chấp hắn, ta hỏi sao không ai phạt lão thập ngũ mà mẹ ta còn bảo rằng lão thập ngũ luôn ngoan ngoãn, bị ta rủ rê làm xấu”

Rồi đứa nào cũng lo lắng mà trở về nhà. Hôm đó cũng để lại kỷ niệm khó quên mà năm nào hễ Tết gặp nhau cả lũ đều vui vẻ kể lại.

Đến gần trưa bánh đã gói xong, mọi người bắt đầu mang đi luộc, lũ trẻ con thì phải ở lại quét dọn sân nhà từ đường. Lý Giai Thành cùng cha với các bậc bô lão trong gia tộc tay làn tay hoa ra tạ mộ các cụ.

Đó là tiếng hét cũng không biết là của ai, vì trời tối mà đứa nào cũng cứ tìm bụi cây với góc khuất trốn, kẻ thì người trốn dọa người tìm, kẻ thì người tìm hù người trốn.

Cái chậu thủng đít làm cả lũ trẻ sợ hãi vội kéo nhau về nhà. Cuối cùng còn mỗi Lý Giai Hùng, Lý Giai Hồng, Lý Giai Cung, Lý Xuân Nhi ở lại.

Chương 22_Tết

Lý Giai Thành luôn rất yêu quý những khoảnh khắc này, thời gian ở gia tộc luôn là khoảng thời gian mà nó thường hay nhớ về. Chỉ là năm sau Lý Giai Thành không hề biết rằng về sau đó là những khoảnh khắc mà biết bao lần nó muốn được trở về mà lại không được.

Trưa mọi người tập trung tại từ đường ăn uống sau khi đã cúng tạ các cụ xong. Lũ trẻ con thì tinh thần tỉnh táo, mặc sự thúc d·ụ·c của các mẹ yêu cầu đi nghỉ trưa thì bắt đầu túm năm tụm ba kéo nhau đi chơi.

“Mẹ đệ biết chậu hỏng mẹ đệ đ·ánh c·hết”

Ngày hôm sau, mấy tên nhóc của Lý gia đứa nào hai mắt cũng sưng húp lên vì đi ngủ mà nước mắt chảy ướt gối, nhưng mà gặp nhau cùng chung cảnh ngộ là lại cười rộ lên.

Tối đến là lúc cả lũ trẻ bắt đầu tắm rửa sạch sẽ thơm tho, thay quần áo đẹp bắt đầu kéo nhau ra ngõ khoe khoang, rồi kéo nhau đi chùa. Đứa nào cũng áo mới đẹp đẽ, áo màu đỏ, có đứa thì họa tiết đồng xu, có đứa thì là hoa đào… (đọc tại Qidian-VP.com)

Lũ trẻ con đứng xem người lớn gói bánh chưng. Thịt lợn thì là lợn nuôi được chọn mua mười con lợn khỏe mạnh nhất, mang về Lý gia trang trại nuôi từ đầu năm. Năm nay là do Tứ bá gia đình chăm sóc.

“Xì, mẹ ta còn hơn mẹ ngươi một tiểu cảnh giới nên chắc chắn đánh đau hơn rồi”

“Ui cái đít nó thủng lỗ to quá” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mùng một Tết cha, mùng hai Tết mẹ, mùng ba Tết thầy”.

“Người thì tắm rửa rồi, chui bờ chui bụi”

Cái chậu bay tít lên trời rồi rơi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đấy từng nhà từng nhà đi chúc Tết.

“Đứng ngay ngắn vào đấy”

Rồi tiết roi v·út, tiếng khóc thé lên từ tụi nhỏ. Cuối năm mà mải chơi xong bị cha mẹ đánh. Mà năm nào cũng vậy nhưng không đứa nào biết chừa.

“Thập lục đệ, ta nghĩ đệ nên mang theo chậu về xin lỗi đi thôi” Lý Xuân Nhi bảo.

Mọi người lại bận rộn, mỗi người một việc, người thì dọn dẹp, quét tước, người thì nhổ bỏ cỏ dại, người thì kiểm tra các ngõ ngách xem đất có bị lún, có chuột bọ p·há h·oại khu mộ không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Tất bật một lúc xong mọi người bắt đầu xếp hàng đứng ngay ngắn, gia chủ cùng các vị bô lão lớn nhất đứng đầu, người trẻ hơn thì đứng về sau, bắt đầu thắp hương, cắm hoa, khấn bái tạ ơn các cụ phù hộ cho con cháu một năm làm ăn phát đạt, bình an may mắn, hưởng nhiều phúc đức. Tiếp theo là tạ ơn thần linh, thần đất che chở cho người khuất của gia tộc.

Ngày hôm qua cũng là Tứ bá cùng gia nhân đi làm thịt lợn, phần thịt ba chỉ ngon nhất sẽ dùng để làm bánh chưng, các phần khác sẽ chia về các gia đình khác trong gia tộc.

“Đã bảo là chỉ bỏ ba viên thôi, lão thập lại cứ cho thêm vào, bây giờ thì c·hết nhé”

“Úp mặt vào tường, chổng cái mông lên”

Tối hôm đó cả gia tộc ăn tất niên tại chủ gia, tiệc tùng linh đình, lũ trẻ nhỏ ăn xong bắt đầu kéo nhau đi chơi trốn tìm.

---

“Đúng đúng, thật bất công mà”

“Hay là ta cứ giấu đi, dù sao cái chậu tự dưng biến mất ai biết là đi đâu, cứ bảo là con c·h·ó nó tha đi mất rồi”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22_Tết