Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: Khó khăn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Khó khăn


“Tại núi Tạc Tác chúng ta đang chia làm thế chân vạc và đang tạm thời yên bình, tức là cả ba bên đều có nỗi lo. Nỗi lo của ta là không thể đánh hai được, nỗi lo của hai đội kia là không thể để cho đối phương chiếm được núi Tạc Tác.”

Sau đó hai huynh đệ nhìn nhau rồi cười ha hả.

Tiểu đội 2 bị hai tiểu đội khác dọc theo hai bên sườn núi đánh vào chúng ta.”

Sau khi mọi người đã nắm được kế hoạch bắt đầu khen hay.

“Tín hiệu tốt nhất đó là chúng ta chỉ thấy hai trung đội của mỗi đội, tức là mặt sau của họ có người đang cắm cọc tiêu ở đó, nhưng vẫn không tấn công.”

“Nhờ có trận pháp cùng với Tiểu đội 4 (tiểu đội tạm thời tách từ Trung đội 2) kịp thời đến hỗ trợ, bọc lấy phía sau lưng do đó tạm thời ba bên chia ba nhìn nhau.”

“Tình thế như này chúng ta như chim trong lồng, cá trong chậu. Điều khả quan nhất là chúng ta thành công ngắt lấy tuyến đường thông suốt giữa Đội số 3 và Đội số 10. Như vậy, thời gian ngắn sẽ không phải lo sợ bị người ba mặt đều đánh.”

“Những cái kia chẳng qua vào trước ngươi đủ lâu nên mới được làm tham mưu thôi, mặc dù có điểm thông mình nhưng mà toàn nói những thứ mà ai cũng biết.”

Dù sao Lý Giai Thành bọn người thôi diễn cũng khác so với những người trong chủ soái trại an bài một phần.

Vào những lúc tiến thoái lưỡng nan như này, tất cả mọi người bắt đầu chia làm hai phe, bắt đầu cãi nhau tùm lum lên.

“Nhưng theo tôi thấy, ba bên chúng ta đều không muốn bị mất núi Tạc Tác. Dựa vào việc hai bên đều đưa Trung Đội cắm lấy tại đỉnh núi Cao Lâm là có thể thấy được.

Ngô Kiến Quốc thấy mệt mỏi vì phải nghe cái đám này quân sư cãi lộn đành đuổi bọn họ đi.

Nghĩ mãi không ra được cái gì, Ngô Kiến Quốc bắt đầu đến tìm mình Lý sư đệ.

“Ngô sư huynh, ngài xem hiện tại thế cục có phải như thế này không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Một cái khác tham mưu nói:

“Đúng vậy chủ soái.”

Tất cả mọi người đều rơi vào thế khó, giờ bố cục đã bày ra như vậy, quân đội đã trải dài ra, nếu mà bị tấn công thì lại phải bỏ mất tất cả ưu thế để co lại phòng thủ.

“Ta đã hiểu rồi sư đệ, ngươi được lắm. Tốt giao cho đội 10 địa điểm cho chúng giữ hộ mấy ngày.”

Vậy là điều mà mọi người lo sợ đã thực sự xảy ra.

Ngô Kiến Quốc nhìn vảo bản đồ, ngạc nhiên nói:

Cái này tranh chấp một hồi, tình hình cực kỳ không khả quan, đánh Đội số 3 cũng không được, Đội số 4 và Đội số 10 lại càng không được.

Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, biết có vấn đề nên Lý Giai Thành lấy ra chính mình bản vẽ lại sa bàn.

“Vậy thì cảm ơn sư huynh tin tưởng và giữ gìn.”

Ngô Kiến Quốc biết Lý Giai Thành cảm ơn vì 100 điểm hắn tặng riêng để không ai biết chiến lược trước đó là do Lý Giai Thành vạch ra.

Mọi người chỉ nghĩ đến tiến mà không biết lùi nên đã đi một nước dở cờ khi mà dồn quân kẹp Đội số 4 vào, giờ thì không thể hợp tác được với họ đâu.

Giờ Đội số 4 cùng Đội số 10 đã cùng nhau đóng cửa, như vậy Tay Trái cánh quân không thể nào giữ lấy Đội số 4.

“Vậy thì nếu chúng ta lùi lại, bỏ núi Tạc Tác thì sao? Ta không sợ mất núi Tạc Tác sẽ không phòng thủ được, nhưng mà nếu hai bên kia mất núi Tạc Tác sẽ như một con dao găm đang kề ngay phía trước.

Ngô Kiến Quốc thở dài rồi mới kể ra những cái khác tham mưu chia phe cãi cọ ra sao.

“Ai, cái trận địa bố cục này, tất cả mấy cái doanh trại chắc chắn đều đặt ở các vị trí khống chế tốt các tuyến đường.”

Ngô Kiến Quốc phàn nàn những cái khác quân sư.

Ngô Kiến Quốc lúc này cười lớn: (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ tham mưu lúc này gật đầu nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngô Kiến Quốc hỏi, Từ tham mưu lúc này trả lời:

Đáng lẽ ra kẹp họ vào thì phải như như lôi đình một kích cho họ không kịp phản ứng mà bị trọng thương.”

Chậm một chút, Từ tham mưu lại nói thêm:

Ngô Kiến Quốc cũng nhận ra sư đệ mình là ám chỉ cái gì đó nặng nề gật đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Báo!

Hai người trầm ngâm, sau đó Ngô Kiến Quốc lấy bút bắt đầu sửa chữa một vài chỗ thế cục khác biệt so với bản đồ của Lý Giai Thành.

“Báo!

“Còn đội số 10, chỉ cần họ có được núi Tạc Tác thì cửa êm nhà đẹp, nếu muốn đánh ra hướng đông ta chỉ có thể dùng lượng quân áp đảo.

“Ngươi đi đường vòng núi Sơn La làm thuyết khách, mục đích mấu chốt của chúng ta là gì ngươi cũng biết rồi đúng không?”

“Giờ chúng ta chỉ có hai lựa chọn tốt nhất. Một là tấn công tiêu diệt đội số, hai là dốc lực một đường đánh úp đội số 4.”

Từ tham mưu sau một lúc ngẫm nghĩ mới nói:

Xin lỗi mọi người, mấy nay thi nên không có chương mới.

“Mã Thất Tùng sư huynh. Nhưng chưa chắc đã là hắn, vả lại vẫn cần chúng ta mù thảo luận như này thì vấn đề chưa lớn.”

Lý Giai Thành lúc này đang vẽ chính mình linh phù, bỗng thấy Ngô Kiến Quốc đến tìm mình nên vui vẻ nói:

“Sư đệ cũng không cần khiêm tốn, ta biết ngươi suy nghĩ rất liền mạch, có thể nhìn ra chỗ yếu hại mà ra tay, ngay lúc ngươi tham mưu cho ta cùng Lạc Tuyết ta có thể nhận ra.”

“Nhưng tại sao sư huynh lại tìm sư đệ, những cái khác tham mưu ý kiến như nào vậy?”

Ngẫm nghĩ một lúc, Lý Giai Thành lúc này mới nói:

“Cái này là do mấy cái Họa Phù sư bọn đệ trưa hôm qua chán quá không có gì làm vào giờ nghỉ nên thôi diễn thôi.”

“Từ tham mưu, ngươi biết bên kia chủ soái đúng không?”

Cuối cùng Ngô Kiến Quốc chốt lại: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngô Kiến Quốc mới nói:

Sau đó hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ, rồi Ngô Kiến Quốc mới trở về.

Sau đó mọi người đều tiến thoái lưỡng nan.

“Tôi đã rõ chủ soái. Ngài cứ tin tưởng vào tôi sẽ không làm nhục mệnh.”

“Đúng là bình yên, nhưng là bình yên trước cơn bão.”

Lý Giai Thành cười nói:

Ngô Kiến Quốc vui vẻ ngồi lắng nghe:

“Được rồi, sư huynh không cần khen sư đệ. Đây là một số ý nghĩ của sư đệ.”

“Được rồi, bây giờ chúng ta phải quan sát tình hình, tạm thời giữ vững trận địa, các vị tham mưu khác tạm thời trở về đi.”

Bây giờ chúng ta trước tiên tiến quân đóng chiếm rất có thể đã thành chim đầu đàn, nhưng trận pháp đã đặt chúng ta chỉ có thể dồn lực đóng giữ thôi.”

Ngô Kiến Quốc lúc này muốn nói gì đó nhưng mà Lý Giai Thành ra hiệu nó tiếp tục nói nên Ngô Kiến Quốc lại dừng lại.

Ta cũng có thể kéo dài quân địch bằng doanh trại đội 4 cùng mỏ của đội 4. Họ muốn giữ thì phải chia quân.”

Trở về chủ soái trại, Ngô Kiến Quốc vui vẻ cho người gọi tất cả tham mưu trở lại.

Ngô Kiến Quốc gật đầu biểu thị đồng ý.

Điều khó khăn là đi hướng nào cũng đúng, chỉ là đi như thế nào thì chưa nghĩ ra.

“Đỉnh núi Tạc Tác chính là điểm tựa để chúng ta mở rộng ra hướng đông. Giờ hai Đội đều có xu hướng muốn chiếm núi Tạc Tác như vậy chúng ta rất khó có thể phát triển ra bên ngoài.”

Đang lúc đó lại một tin xấu nữa đổ về:

Sau khi tập hợp, Ngô Kiến Quốc bắt đầu nói lại cho họ hướng đi mà bản thân và Lý Giai Thành đã bàn bạc.

---

“Là cái nào đề xuất vậy?”

Mọi người vội vã hỏi kết quả.

“Ngô sư huynh, có vẻ trận địa yên bình nên huynh cũng nhàn hạ tìm sư đệ nói chuyện ha?”

Chương 42: Khó khăn

Từ tham mưu bắt đầu nói:

“Bọn họ cùng nhau đóng quân tại núi Cao Lâm. Như vậy khả năng rất lớn đã đạt chung nhận thức rồi.”

“Sư đệ lúc nào vẽ ra thế cục này vậy?”

Lý Giai Thành dừng lại một chút mới nói:

Ngô Kiến Quốc nhóm người chau mày:

Tiểu đội 2 báo lại, tại khu vực núi Cao Lâm có hai trung đội, một của Đội số 4 và một của Đội số 10 đóng quân.”

Ngô Kiến Quốc nặng nề cười một tiếng:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Khó khăn