Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 12: Tứ linh xuất thế.
"Làm sao đây..." Lúc này trên khán đài, Ngô gia lão đang rất phân vân. Thấy vậy Ngô gia chủ liền hỏi "Người sao vậy...Vẫn để tâm chuyện Thiên Minh nói sao ?"
Thở dài một hơi gia lão liền nói "Đúng vậy, ta cũng không ngờ rằng Thiên Quân lại là tam phẩm. Sau này chắc chắn nó sẽ được chú trọng bồi dưỡng, trở thành một người có địa vị cực cao trong gia tộc." Ngô gia chủ hiểu nỗi khổ tâm của người, thật sự bà cũng đang nghĩ đến việc chọn Thiên Quân. Vừa gắn kết tình cảm hai gia tộc, cũng vừa cho con gái được kết hôn với người nó muốn, thân là mẹ ai mà không muốn thấy điều đó.
Ngẫm một lúc Ngô gia chủ liền đề xuất ý kiến "Thôi thì chờ xem Thiên Minh thế nào đã." nghe vậy gia lão cũng gật đầu đồng ý.
_________________________________
Tại cửa đấu trường Thiên Minh đang đứng chờ cùng với Hạ Băng, bên tai nghe loáng thoáng tiếng hò reo, bàn tán của khán giả. (Quỳnh Chi vừa rồi là nhị phẩm, có vẻ những người khác không có gì thay đổi so với kiếp trước.)
"Thiên Minh ! Hạ Băng !" Đang suy tính về những chuyện tiếp theo, hắn bỗng nghe được tiếng gọi từ đằng sau. Đó là một thiếu niên trẻ nhưng rất vạm vỡ, nước da rám nắng khoẻ mạnh. Đó chính là Ma gia đại thiếu gia và im lặng theo sau chính là thái tử. Hạ Băng thì ra vẻ lạnh lùng, không thèm đáp lại.
"Lâm ca, thái tử, hai người sao rồi ?" Hắn mở miệng chào lại anh, ngay lập tức vị thái tử chen vào "Đã bảo là cứ gọi ta Phúc Hoàng rồi mà." Với giọng điệu bất mãn.
Thiên Minh và Ma Lâm thấy thế thì cười trừ. Y luôn ghét bị gọi là thái tử, vì với y mọi người luôn đến với y chỉ vì cái danh thái tử đó, không cần biết y là con người như thế nào. Nên đối với những người y cho rằng có thể trở nên thân thiết y thường bảo họ gọi tên của mình.
"Tiếp theo là phần chính của khai phú đại điển, hãy nhìn về phía này thưa quý vị. Xin giới thiệu Tứ Linh." Tiếng thông báo vang dội khắp đấu trường, mọi người reo hò, đổ dồn ánh mắt về phía cửa vào.
"Ài đi thôi nhỉ ?" Phúc Hoàng thở dài, trong tiếng thở dài đó là sự mệt mỏi, lo lắng. Hai người còn lại cũng vậy, bởi họ đều biết bản thân đang gánh vác sự mong đợi không chỉ của gia tộc mà còn là của cả quốc gia. Duy chỉ có Thiên Minh vẫn nhếch mép cười, không bận tâm chuyện đời.
Từ cửa bước ra bốn thiếu niên trẻ, thái tử đi trước mặc bạch bào, ba người theo sau mặc bạch y được thiết kế đặc biệt. Ma Lâm thì cởi trần, Hạ Băng thì cắt bỏ đi tay áo bên trái, Thiên Minh thì bên phải.
Tiếng khán đài xôn xao, náo nhiệt trước sự xuất hiện của bốn người "Băng lãnh tiên tử kìa !" "Cô ấy đẹp thật đó." "Quy gia thiếu chủ cũng rất thu hút." "Thái tử cũng vậy" "Lân gia thiếu chủ cũng không kém cạnh, đáng tiếc lại là phế vật".
Những tiếng bàn tán này không làm Thiên Minh lay động một chút nào, hắn vẫn hiên ngang đi đến cây cột bằng hắc thạch kia. Bốn người tiến đến chỗ tương ứng của bản thân, tiếp theo có bốn nô tì đến bên cạnh, dâng lên mỗi người một bát máu. Chính là máu ma thú họ lấy được trước đó tại vạn thú sâm lâm.
Bốn người cầm chén lên, uống một nửa bát, tiếp theo họ liền đổ bát lên bốn mặt cột. Máu tươi in lên, làm nổi bật hoa văn được khắc trên đó, khiến nó rất sống động.
Cầm trên tay ngọc bội gia tộc, họ truyền nguyên khí bản thân vào rồi đặt lên chỗ được khắc sẵn. Rất nhanh chóng tất cả những viên ngọc của cả bốn mặt cột đều sáng lên. Khán đài càng reo hò lớn hơn, cùng với đó là sự hài lòng trên nét mặt của tam gia và Hoàng đế (Đúng rồi, như ta muốn. Ít nhất thì cái này lão làm đúng rồi đấy.) Thiên Minh thầm mừng trong lòng.
Bỗng nhiên, cái cột dung chuyển mạnh mẽ. Từ trên thân cột, máu trên những hoa văn kia dần chuyển động, như thể chúng có sự sống. Những giọt máu tụ lại một chỗ dần dần biến thành những con huyết thú, đó chính là long, lân, quy, phụng. Từ trên mặt hắc thạch chúng hét lên âm thanh vang tận trời, rồi thoát khỏi đó. (Không ổn rồi, lão già c·h·ế·t tiệt. Ý lão là gì đây ?)
"Tứ linh xuất thế rồi ! Tứ linh xuất thế rồi !" "Ta thật may mắn khi được chứng kiến cảnh này." "Ba người kia thì ta hiểu nhưng Lân đại thiếu gia thì..." "Thật khó tin !" Trên khán đài, mọi người càng bàn tán rôm rả hơn nữa.
Bốn con thú đánh mắt về phía bốn người, nhìn một lúc thật lâu. Chúng bất chợt xông tới, há to miệng máu. Ba người kia có phần hơi sợ hãi, nhưng vẫn đứng vững, cố không để tâm mình lung lay. Chúng cắn vào bốn người, nhưng lại không hề để lại bất kì đau đớn nào. Cơ thể bốn người bị nhấc bổng lên, như thể họ đã bị nuốt chửng.
"Nhanh chóng hấp thụ !!!" Từ tít trên cao khán đài, Hoàng đế hét lên với chất giọng khàn khàn, vội thúc giục bốn người hấp thụ huyết thú. Bốn người nghe vậy liền khoanh chân lại, bắt đầu hấp thụ chúng.
Dòng máu dần dần bị hấp thụ qua không khí, qua da thịt của bốn người. Khác với Thiên Minh thong thả hấp thụ, ba người kia trông cực kì căng thẳng, cứ một lúc lại nhăn lại. Lý do Thiên Minh có thể như vậy chính là nhờ những kinh nghiệm hấp thụ và luyện hoá tinh huyết từ ma thú lẫn kẻ thù.
Trải qua một lúc lâu, máu đã thấm đẫm vào y phục trên người họ. Từ những con huyết thú to gấp ba lần con voi nay chỉ to hơn họ một chút, không còn rõ hình dạng. Đến khi chỉ còn là một lớp màng bao bọc xung quanh nó dần hình thành những nét hoạ tiết trên người họ.
Ma Lâm thì là hình mai rùa trên tấm lưng vững trãi, toả ra vàng kim. Hạ Băng thì cánh, đuôi phượng xen lẫn giữa màu xanh và màu đỏ tại cánh tay trái. Tay phải Thiên Minh cũng hiện ra đầu lân màu đen với đôi mắt đỏ như máu. Phúc Hoàng Thái tử thì lại nhỏ hơn, đó là một hình đầu rồng chính giữa trán, nó uốn lượn một vòng quanh đầu của y. Như một chiếc vương miện để khẳng định thân phận.
Khai phú hoàn thành, cả khán đài reo hò, hô vang lên bốn chữ "Tứ Linh Thánh Tử !!!"
_________________________________
Ánh mặt trời dần lặn về sau, tuy vậy ánh tà dương vẫn còn lưu lại như thể một người tình còn lưu luyến không muốn rời xa. Đại điển đã tàn từ lúc nào, bách gia đã tản ra khắp phố phường, quay trở lại với những nỗi lo toan của cuộc sống.
Tại Hoàng cung, tiếng đàn tranh, đàn bầu, đàn tì bà hoà hợp lại với nhau, giai điệu ngân vang. Mọi người, ai ai cũng mặc những bộ trang phục lộng lẫy, cười nói bàn tán đủ thứ trên đời. Tất cả tạo nên một không khí xa hoa của giới quyền quý.
Đây chính là một buổi tiệc chúc mừng cho khai phú đại điển, cũng như là tứ linh xuất thế. Khách mời cũng không nhiều, chỉ có Hoàng gia, người của tam gia cũng như là các quan lớn trong triều.
Tuy xa hoa, nhộn nhịp, thu hút là vậy nhưng Thiên Minh chỉ ngồi một góc, tránh xa những thứ phù phiếm ấy. Hắn chỉ ngồi đó thưởng rượu, không thèm quan tâm đến những người khác. (...Giá mà nàng được ở đây.) Hắn thở dài thất vọng.
Trước đó tại khai phú đại điển hắn đã đăng kí cho Thanh Liên lên khai phú, nàng ta lên với một dáng vẻ rụt rè, lo lắng. Nhưng rồi nàng lại mở ra thiên phú nhị phẩm khiến bất cứ ai cũng phải bất ngờ. Một thân người hầu lại mở ra thiên phú nhị phẩm, quả thật rất may mắn. Tuy vậy hắn cũng không thể mang nàng đến đây chung vui.
Bỗng có một thiếu nữ đến gần, ngồi xuống bên cạnh hắn, không thèm nói gì. Ngồi một lúc lâu hắn cũng đành mở lời "Vậy muội thấy nơi này thế nào ?".
Hạ Băng nghe hắn hỏi thì liền đáp "Nơi này khá đẹp, âm nhạc dịu tai, đồ ăn cũng rất ngon...Nhưng ta quả thật không quen được." Khuôn mặt cô có phần trầm xuống. Tất nhiên hắn biết ý của cô là gì, tất cả những người ở đây nói chuyện với nhau chỉ để kết giao quan hệ, kết giao lợi ích. Ai cũng mang lên mình chiếc mặt nạ giả tạo đến kinh tởm.
Đối với một người ngại giao tiếp như cô thì càng thấy áp lực. Nhấp một ngụm rượu hắn chuyển chủ đề "Sau này muội sẽ phải làm quen thôi. Mà để nó qua một bên đi, nói về chuyện luyện đan vậy. Phí sẽ là một cây hoả sâm, quý khách vui lòng nộp."
Lời nói ấy làm cô bất ngờ "Không phải huynh nói sẽ luyện cho ta sao." "Quả thật lúc trước định luyện miễn phí đó, ai ngờ ta lại bị lừa dối suốt thời gian đó. Cây hoả sâm coi như đền bù cho tổn thất về tinh thần." Hắn nói, vẻ mặt giả vờ đau buồn. "Không phải huynh cũng lừa ta sao ?" Cô nói lại với vẻ bất mãn. Rồi hai người cứ tiếp tục như vậy.
Tiếng cười nói của hai người lọt đến tai Ngô lão gia, trầm ngâm một lúc thì lão gia đến bên cạnh Quỳnh Chi. Mở miệng hỏi "Quỳnh Chi à, hai đứa nó là sao vậy ?" Lão gia chỉ tay về phía hai người kia. Quỳnh Chi lúc đầu thì cũng khá bất ngờ, Đại tỷ của cô chưa bao giờ cười nói với ai khác ngoài gia đình như thế cả.
Lắc đầu đáp "Tôn nữ cũng không rõ, tỷ ấy chỉ nói rằng đã gặp Thiên Minh huynh ở vạn thú thành thôi, còn chuyện như thế nào thì tôn nữ không rõ.". Lão gia nghe thế thì thở dài, nhưng cô chợt nhớ đến điều gì đó nên tiếp lời "Nhưng con nhớ rằng vào mấy hôm tại vạn thú thành, huynh ấy còn hay hỏi thăm về tỷ tỷ nữa. Còn nói gì đó về chuyện muốn được yêu người mình muốn nữa."
Lão gia nghe vậy thì rất bất ngờ, ngẫm nghĩ một lúc thì quay sang cô với ánh mắt nghiêm nghị "Quỳnh Chi, con muốn huỷ hôn đúng không ?" "Dạ ? C-Cái này..." Cô ấp a ấp úng không dám trả lời. Nhưng lời tiếp theo của lão gia khiến cô rất bất ngờ.
"Nếu con muốn thì sẽ ta đồng ý, nhưng với điều kiện là phải lập một hôn ước khác với Thiên Quân, có được hay không ?" Cô rất bất ngờ, không ngờ rằng lão gia sẽ đưa ra yêu cầu đó. Cô nắm chặt tay lại, lấy hết dũng khí chỉ để nói lên ba từ "Tôn nữ muốn !"
Khi tiệc sắp tàn, có một tên thái giám đến bảo Thiên Minh và Hạ Băng đến nghị sự đường của Hoàng cung. Khi họ tới thì ở đó đã có khá đông người. Ngồi tại ghế chủ toạ trên cao chính là Hoàng đế, ngồi xung quanh là Tam gia lão gia và gia chủ, đặc biệt là Quỳnh Chi và Thiên Quân thì đang đứng bên cạnh các lão gia. Thiên Quân thì hoang mang, Quỳnh Chi thì lo lắng. Còn có Thái tử và Ma Lâm đang đứng chờ ở giữa phòng.
Thấy vậy hắn cười nhẹ một cái, cúi đầu làm lễ với Hoàng đế. Ngài gật đầu hài lòng rồi mở miệng nới với giọng khàn khàn "Chắc hai ngươi biết Trẫm cho gọi đến vì chuyện gì nhỉ ?" "Một nửa thì thần đã rõ nhưng còn một nửa thì khá mơ hồ, mong bệ hạ làm rõ." Lời nói của hắn chứa đầy ẩn ý, điều đó khiến Hoàng đế khá chú ý. (Đây mà là phế vật trong lời đồn sao ?)
"Đầu tiên là chuyện của hôm nay, bốn người các ngươi đã làm rất tốt, Trẫm rất hài lòng. Phải biết rằng huyết mạch mỗi nhà thức tỉnh từng lúc khác nhau, hiếm khi có hai nhà thức tỉnh cùng lúc chứ đừng nói đến bốn. Chắc cũng chỉ có Hoàng đế và các công thần khai quốc là cùng thức tỉnh trước đây. Không chỉ thế còn cùng khai sinh năm người thiên phú tam phẩm. Quả thật trẫm rất hài lòng." Hoàng đế nói với giọng điệu vui vẻ, hài lòng "Chính vì vậy Trẫm sẽ ban thưởng cho mỗi người tuỳ chọn một bộ công pháp huyền giai thượng phẩm tại bảo khố đế quốc."
Lời vừa nói ra khiến ai cũng bất ngờ. Sau khi giành được chiến thắng trước giặc ngoại xâm, phần lớn công pháp cấp cao đã thất lạc. Trong tam gia mỗi nhà cũng chỉ có khoảng năm bộ công pháp huyền giai, cao nhất là trung phẩm. Điều này khiến người khác cho rằng do Hoàng đế mừng quá hoá điên rồi.
Nhưng Thiên Minh biết ý đồ của vị Hoàng đế này. Ông ta đưa ra một lợi ích to lớn, hiếm có đối với những thiếu niên còn non trẻ này suy cho cùng cũng chỉ để dễ dàng thu chúng lại, cống hiến cho ông ta mà thôi. Những người có học luôn được dạy phải tận trung với nước, ân trả nghĩa đền. Chỉ cần khiến chúng cảm thấy nợ ân, chúng ắt sẽ báo đáp. (Quả là một vị minh quân...Đáng tiếc những vị vua như vậy không thể sống lâu.)
Các vị vua từ khi sinh ra chỉ biết lo việc nước, chữa việc dân. Bản thân họ không có thời gian tu luyện, dù có bao nhiêu dược tài địa bảo cũng không thể kéo dài bao nhiêu tuổi thọ. Hoàng đế làm vậy là để thu ba người về, mở đường cho Phúc Hoàng đăng cơ.
Đáng tiếc kiếp trước tam gia tranh đấu dẫn đến xung đột. Hạ Băng âm khí bạo phát mà yểu mệnh, Ma Lâm hữu dũng vô mưu, Phúc Hoàng hữu mưu vô dũng, Thiên Quân thì quá đơn thuần, thiện lương. Một đám đầy vấn đề. Kiếp này Thiên Minh phải cố gắng giúp Thiên Quân kết giao với ba người còn lại, họ sẽ là những chỗ dựa vững chắc cho cậu.
"Còn một chuyện khác nữa..." Sắc mặt của Hoàng đế nghiêm nghị hẳn lên nói "...Về hôn ước của Thiên Minh và Quỳnh Chi, sau khi bàn bạc với hai nhà trẫm cũng đã có chút ý định rồi. Nhưng trẫm vẫn muốn hỏi, Thiên Minh...Ngươi có chắc về quyết định của ngươi hôm nay không."
"Chắc chắn !" Hắn nói một cách ung dung, như thể chuyện này không liên quan tới hắn. "Được !" Hoàng đế hô to "Vậy thì tại đây, tại giờ phút này. Có trời đất chứng kiến, trẫm tuyên bố huỷ hôn cho Thiên Minh và Quỳnh Chi."
Lời vừa nói ra khiến những người của Ma gia, thái tử và Thiên Quân bất ngờ. Trần Thiên Khải và Trần Thiên Anh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn Thiên Minh không rời để xem hắn có hối hận không. Chưa kịp để những người khác định thần lại thì Hoàng đế nói tiếp "Cùng với đó là đặt ra hôn ước giữa Quỳnh Chi và Trần Thiên Quân. Cho các ngươi ba năm chuẩn bị, sau đó cử hành hôn lễ, kết bái phu thê !"
Tại sao lại vậy ? Tại sao lại chọn Thiên Quân ? Thiên Minh không chỉ có chỗ dựa vững chắc mà còn thức tỉnh huyết mạch gia tộc, Thiên Quân tuy thiên phú tam phẩm nhưng lại không có nhiều chỗ dựa như Thiên Minh, tại sao lại chọn cậu ta ? Tất cả những người khác đều tự hỏi.
Nhưng Thiên Minh và Ngô lão gia đều rõ rằng, làm vậy thì Quỳnh Chi sẽ được an toàn. Bản thân những Tứ Linh Thánh Tử sẽ trở thành đại diện của Đại Trịnh, sẽ phải xông pha chiến trường, ắt sẽ kéo theo thù hận muôn nơi. Những kẻ không thể động vào họ thì sẽ tìm đến gia đình, người thương của họ. Thiên Minh vừa muốn vừa không muốn thức tỉnh huyết mạch. Nếu thức tỉnh thì hắn sẽ có nhiều quyền lực hơn, sẽ có thể bảo vệ Thiên Quân một cách trực tiếp. Nhưng nếu thức tỉnh Thanh Liên sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn.
"Thiên Quân, còn chờ gì nữa ? Mau bước lên lĩnh mệnh." Thiên Minh liếc về phía cậu, mặt lạnh nhạt nói. Thiên Quân nghe vậy liền giật mình, muốn hỏi gì đó nhưng thôi, bước lên. Quỳnh Chi cũng vậy, hai người cùng cúi đầu lĩnh mệnh. Sau đó thì họ giải tán.
_________________________________
Trong một gian phòng của phủ, Thiên Minh đang ngồi cạnh bàn, uống rượu. Trong đầu hắn hiện lên nhiều suy nghĩ khác nhau.
(Tại sao ta lại thức tỉnh huyết mạch mà Thiên Quân lại không. Chẳng lẽ với lũ nhà trời đó huyết mạch này không quan trọng sao ?...Được chọn vì làm người tốt ? Ta khinh.) Hắn nở một nụ cười khinh bỉ (Tưởng ta sẽ bị các ngươi lừa sao.)