Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Từ hôn, kết duyên.

Chương 11: Từ hôn, kết duyên.


Khi mọi người đang nói chuyện khá rôm rả, Thiên Minh đi chào hỏi từng người của tam gia. Bỗng có một người đàn ông lớn tuổi đi đến gần hắn "Bái kiến Lân đại thiếu gia."

Nhìn qua một cái, khoé miệng của Thiên Minh hơi cong lên, cúi đầu đáp lễ "Kính chào, không biết ngài đây là ?" "Lão phu là gia chủ Mạc gia Mạc Nam, ta đến đây có chuyện cần hỏi với đại thiếu..."

"Ồ ? Có chuyện gì nhỉ ?" Tỏ vẻ không biết, hắn dùng một khuôn mặt ngây thơ hỏi. Ông ta có phần tức giận, cố kìm nén lại nói "Không biết vào mấy ngày trước, tại sao ngài lại g·iết nhi tử của lão phu !!" Hét lên ở cuối câu, như thể muốn toàn thiên hạ biết.

Tiếng nói làm kinh động đến mọi người xung quanh, khiến họ bắt đầu bàn tán đủ thứ. Ngược lại, Thiên Minh vẫn ung dung, nhẹ nhàng hỏi "Không biết Mạc gia chủ có bằng chứng nào không mà cho rằng bổn thiếu g·iết nhi tử của ngài vậy ?"

"Phan Kim !!" Ông ta hét lên, ngay lập tức có một thiếu niên đi đến "Đại bá !" Thiếu niên đó ôm quyền bái kiến. Thiên Minh tất nhiên nhận ra cậu ta, đó là người đã ngăn hắn g·iết Mạc Bác. Cậu ta định nói thì bỗng...

"Có chuyện gì !!!" Có một tiếng hét vang lên thu hút mọi sự chú ý. "Bái kiến tam gia lão gia." Tất cả đều cúi đầu, ôm quyền về phía họ. Thiên Khải lão gia một lần nữa hét to "Rốt cuộc có chuyện gì ? Nói mau !!"

"D-Dạ bẩm-m..." Mạc gia chủ chần chừ không biết nên nói không, Thiên Minh thấy vậy thì nhanh chóng c·ướp lời "Thưa gia gia, Mạc gia chủ đây đang cho rằng tôn nhi đã g·iết nhi tử của ông ấy. Mong người làm chủ."

"Cái gì ?!" Lão hét lên bất ngờ, Đối với lão Thiên Minh quả thật quá thuần lương, ngày xưa ông bảo hắn g·iết gà để cúng cụ mà hắn còn sợ hãi không dám động thủ. Giờ nói hắn g·iết người, thật sự quá khó tin. "Có bằng chứng nào không." Lão hỏi.

"Bẩm Lân lão gia hôm đó ta đi trên đường tìm biểu đệ của mình thì thấy hắn đang có xô xát với đại thiếu gia. Ngài ấy chặt tay hắn, ta thấy vậy là đủ rồi nên ta can ngăn hai người lại, rồi bỗng lúc sau hắn tự nhiên p·hát n·ổ." Phan Kim giải thích. Ngẫm nghĩ một lúc Thiên Khải lão gia liền quay sang hỏi Thiên Minh "...Còn con, cậu ta nói có đúng sự thật không ?" Thật sự thì lão rất lo lắng, nếu hắn thật sự làm chuyện đó thì sao đây.

Cười khẩy một cái hắn nói với giọng điệu hoà nhã "Quả thật tôn nhi có cùng Mạc Bác xô xát một chút." "Tại sao lại vậy ?" Lão gia ngay lập tức hỏi. Hắn cũng không vội vàng mà đáp "Vì hắn dám đánh Thanh Liên."

"...Hả ?" Lão khó hiểu đánh mắt sang phía Thanh Liên khiến nàng sợ hãi "Chỉ có vậy sao ?". Hắn giả bộ bất mãn nói "Gia gia à, Thanh Liên tuy chỉ là một nô tì trong nhà nhưng là nô tì của tam gia. Hắn dám đánh, lăng mạ nàng giữa chốn đông người. Chưa kể hắn còn muốn bán nàng vào thanh lầu. Người nói xem tôn nhi có nên đánh hắn không."

"Cái này..." Lão cũng không biết xử trí thế nào, thật sự mà nói thì lý do của Thiên Minh quá vô lý. Cắt đứt dòng suy nghĩ của lão, Thiên Minh nói "Chưa kể tên đó còn liên tục hô đánh, hô g·iết với tôn nhi. Lao vào đòi phế tôn nhi."

Ai cũng biết trên đất này, gặp người tam gia phải kính nể chín phần. Ai cũng không được làm hại họ, giờ đây Mạc Bác đòi phế Thiên Minh quả thật là đại tội.

"Nhưng tội của nó cũng đâu đến mức mà phải c·hết..." Mạc gia chủ hét lên, ngay lập tức bị Thiên Minh ngắt lời "Vậy tại sao những người dân vô tội kia lại phải c·hết ?" Khiến ông ta giật mình ngay lập tức.

Thiên Khải bất ngờ liền hỏi "Là sao ?". Hắn ung dung giải thích "Mạc Bác thường đến sòng bạc và những tửu lầu đông khách. Bản thân hắn thích cá cược, nhưng hắn toàn thua. Mỗi lần như vậy hắn lại tìm đến nhà những đối thủ, t·ra t·ấn rồi g·iết gia đình họ. Những đối thủ đó đến Mạc gia đòi công đạo thì bị g·iết như ruồi muỗi." Quay sang Mạc gia chủ hắn nói tiếp "Chuyện này tất nhiên ông biết nhỉ, vậy ta hỏi...Vì sao Mạc Bác hắn lại không bị xét xử mà vẫn ung dung đi lại ngoài đường ?"

"..." Không khí im lặng bao trùm nơi này, người bất ngờ, người thì sốc, duy chỉ có Thiên Minh vẫn cười.

Đời chính là vậy, bất kể ngươi đi đâu, phạm tội gì. Cưỡng h·iếp thiếu nữ, c·ướp đoạt, kể cả g·iết người. Chỉ cần ngươi có tiền tài, có gia thế thì bất kể tội danh gì, chỉ cần đưa đám quan lại chút tiền thì ngươi sẽ được tự do ngay lập tức. Không một chút trở ngại. Đây là điều mà Thiên Minh đã đúc kết được từ việc chứng kiến nhân sinh kiếp trước. Điều này đã, đang và sẽ không bao giờ thay đổi.

"Hắn đắc tội quá nhiều người, ai cũng muốn g·iết hắn, việc hắn c·hết chỉ là chuyện sớm muộn. Tên kia bảo thấy ta xô xát với Mạc Bác, nhưng trước toàn bộ người trên phố thị, ta đã tha cho hắn một cách công khai. Các ngươi lấy đâu ra bằng chứng kết tội ta g·iết hắn." Nói hết hắn quay mặt đi, tỏ vẻ khinh bỉ "Lui đi, đại điển sắp bắt đầu rồi. Nếu làm lỡ nó rồi bị hoàng thất trách phạt thì có ngàn Mạc Bác cũng không sống được đâu."

"...Vậy lão phu xin cáo lui." Ngậm cục tức đi xuống, ông ta không thể nói gì vì tất cả những gì Thiên Minh nói đều là điều cả thiên hạ đều biết từ việc xấu của Mạc Bác đến chuyện Thiên Minh tha cho tên đó. Ông ta vốn không đủ bằng chứng để kết tội Thiên Minh, ông ta chỉ định đánh phủ đầu để khiến mọi người bắt đầu nghi ngờ, từ đó huỷ hoại danh tiếng đó của hắn.

_________________________________

Một lúc sau bỗng ở giữa sân đấu trường có vài người tiến đến hét to thông báo "Bệ hạ giá lâm !!!" Tiếng hét vừa ngắt liền có hơn chục người tiến vào, có vài người cùng nhau khiêng hai chiếc kiệu to.

Từ trên kiệu bước xuống hai người, một già một trẻ. Họ từ từ đi đến chỗ cao nhất đấu trường, bên trên chỗ của tam gia rồi quay đầu lại. Ngay lập tức tất cả mọi người quỳ xuống, hướng về hai người hô to "Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế !!!"

"Miễn lễ." Hoàng Đế nhã nhặn nói. Người bên cạnh chính là thái tử, thay phụ hoàng tiến lên phát ngôn "Nay ngày lành tháng tốt, trăm nhà tề tựu. Như thường lệ, ba năm một lần mở ra khai phú đại điển, để mọi người kiểm tra thiên phú bản thân. Gia tộc tìm kiếm những viên ngọc quý, tông môn tìm kiếm những tài năng trẻ. Tại đây ta tuyên bố khai phú đại điển bắt đầu !!!"

Lời nói vừa dứt tiếng reo hò vang rội ngập trời, những người già và trẻ em thì mong chờ, không biết ai sẽ có một tương lai sáng lạn. Các thiếu niên trẻ thì lo lắng, nếu không có thiên phú thì sao, sẽ phải làm thường dân, bị những người khác chà đạp.

Tất cả mọi người đều háo hức mong đợi, duy chỉ có Thiên Minh lại lộ ra một vẻ bi ai. 'Thiên phú nhất đẳng phổ thông !' 'Chỉ thuộc phổ thông thôi sao ?' 'Ba người còn lại không chỉ tam đẳng mà còn thức tỉnh huyết mạch' 'Quả là phế vật như lời đồn.'

Điều khiến hắn bị bàn tán, bị nói xấu không phải bởi vì tu vi, không phải bởi vì thành tích mà chính là vì gia tộc. Hắn sinh ra là đại thiếu gia của Trần Thiên gia, từ nhỏ mọi người đã luôn chờ mong những thành tựu của hắn. Chính vì vậy khi thấy thiên phú nhất đẳng mọi người liền cảm thấy thất vọng, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn.

Gia tộc là con dao hai lưỡi, nó có thể bảo vệ ngươi nhưng cũng có thể làm hại ngươi. Sinh ra trong gia tộc thì sẽ bị trói buộc với gia tộc, ngươi phải cân nhắc lời, hại mà ngươi có thể đem đến cho gia tộc. Thiên Minh vốn không quan tâm đến cái danh 'đại thiếu gia' hắn hiện tại chỉ muốn thoát khỏi gia tộc, mở rộng con đường của bản thân...Nhưng hắn lại bị trói buộc bởi tình thân, không thể rứt ra.

(Chuyện đó để sau vậy, bây giờ..) Hắn nhìn sang bên phải, bên cạnh chỗ ngồi của gia gia hắn có một cái ghế. Ngồi trên đó là một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc hơi ánh đỏ đặc trưng của Ngô gia tuy đã hơi bạc màu.

Tiến lại gần, hắn cúi đầu hành lễ "Thiên Minh bái kiến Ngô lão gia, Ngô gia chủ.". Bà lão và người phụ nữ đứng sau thấy vậy liền quay về phía hắn, bà lão cười dịu dàng nói "Thiên Minh đó à, cũng lớn quá rồi nhỉ, càng ngày càng giống lão Thiên Khải đó." Vừa nói bà làm động tác tay tỏ ý không cần hành lễ.

"Vâng ạ." Hắn lễ phép đáp, người phụ nữ đằng sau liền hỏi tiếp "Con có việc gì sao ?". Nở một nụ cười nhẹ nhàng hắn nói "Dạ thưa, là về chuyện hôn ước ạ."

Lời vừa nói ra khiến sắc mặt hai người nghiêm nghị hẳn lên, bà tò mò hỏi "Vậy chuyện là sao ? Con cứ nói đi." Hạ Băng đứng bên cạnh cũng tò mò nghe lén. Hắn liền không chần chừ nói "Con muốn huỷ hôn."

""Hả ?!"" Hai người hét lên, tuy vậy không hề gây bất cứ sự chú ý nào bởi mọi người đang xem những thiếu niên khác kiểm tra thiên phú. Ngẫm lại một chút, Ngô lão gia nhíu mày hỏi "Con có biết con vừa nói gì không ? Đây không phải chuyện con có thể muốn thì làm không muốn thì thôi. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai gia tộc đó biết không ?"

Tuy vậy hắn vẫn ung dung nói "Con biết, chính vì vậy con muốn đặt ra một hôn sự khác." "Cái gì cơ ?" Ngô gia chủ bất ngờ, không tin vào điều mình vừa nghe thấy. Nhưng Ngô lão gia vẫn rất bình tĩnh hỏi tiếp "...Con nói tiếp đi."

"Con muốn kết duyên cho Quỳnh Chi và Thiên Quân, chắc mọi người cũng biết chuyện của hai đứa nó nhỉ ?" Hắn nói với ẩn ý rõ như ban ngày. Điều này sao hai người lại không biết, tuy nhiên vì để gắn kết hai nhà, họ bắt buộc phải hi sinh hạnh phúc của con gái mình.

Thiên Minh muốn từ hôn, chuyện này thì có thể bàn. Nhưng kết duyên Quỳnh Chi với Thiên Quân thì không được. Khác với hắn là đại thiếu gia, sau này sẽ làm gia chủ quyền thế ngập trời, dù có làm phế vật cũng được. Thiên Quân lại chỉ là một đứa mồ côi cả cha lẫn mẹ, với việc cha cậu nhập ma rồi m·ất t·ích càng làm địa vị của cậu xuống thấp hơn. Vốn không đem lại lợi ích cho họ.

Thấy sự đắn đo trong mắt họ, một bên hạnh phúc của con cháu, một bên lợi ích cho toàn thể gia tộc, Thiên Minh để lộ ra một nụ cười khinh thường. Che dấu nó đi hắn nói "Mọi người cứ chờ một lúc đã." Rồi nhìn xuống đấu trường

"Lân gia, Trần Thiên Quân !!!" Tiếng hét thông báo vang lên, từ cửa vào Thiên Quân bước tới giữa đấu trường. Ở giữa dựng lên một cái trụ đá màu đen to lớn có bốn mặt, bên trên khắc hình long, lân, quy, phụng mỗi con một mặt. Trên mỗi mặt đều có ba viên ngọc cực lớn.

Đặt tay vào chỗ để tay được khắc sẵn, Thiên Quân truyền nguyên khí của bản thân vào. Viên ngọc dưới cùng sáng lên, lúc này những tiếng bàn tán bắt đầu "Thiên phú nhất phẩm ?" "Không phải người tam gia đều nhị phẩm trở lên sao ?"...Ngô lão gia thở dài (Rốt cuộc vẫn là Thiên Minh vậy.)

Cố gắng thêm một chút, cậu cố hết sức truyền nguyên khí vào trong. Bỗng viên ở giữa sáng lên, lúc sau nữa thì viên trên cùng cũng sáng. "Thiên Phú tam phẩm !!" Cả khán đài hò reo bất ngờ.

(Cái quái gì ? Thiên phú tam phẩm đây rồi, thế huyết mạch đâu ? Lão già đó đã làm gì rồi ?)

Ngô lão gia cùng Ngô gia chủ thì sững sờ không nói nên lời. Thiên Minh thấy vậy thì nhếch mép cười, quay lưng rời đi "Mọi người cứ suy nghĩ cho kĩ, ta đi thay đồ trước vậy...Hạ Băng, muội cũng nên đi thay đi, đừng để trễ." Hắn quay đầu nhắc nhở Hạ Băng, cô thấy thế thì ngơ ra một lúc rồi gật đầu, đi cùng hắn. Để lại hai người kia ngơ ngác cùng đắn đo.

Chương 11: Từ hôn, kết duyên.