Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Thu phục và thăm hỏi

Chương 14: Thu phục và thăm hỏi


Một ngày nữa lại sắp kết thúc, mặt trăng nay đã lên trên đỉnh đầu, nhìn như một chiếc mâm bạc bị tên ngốc nào đó treo lên. Tô điểm cho mặt trăng là những ngôi sao lấp lánh đầy trời, bị mây che lúc mờ lúc tỏ.

Trần Thiên phủ tối um, chỉ có ánh trăng mờ soi sáng một chút. Trong phòng của mình, Thiên Minh đang làm ra hai chiếc phù. Trông vẻ mặt của hắn thì có vẻ rất cực nhọc. Mất một lúc lâu sau mới hoàn thành.

"Cuối cùng cũng xong, giờ thì..." Hắn thở phào nhẹ nhõm, tay trái đi mồ hôi trên trán. Tay phải thì lấy một chiếc lồng sắt đặt lên bàn. Đó là một chiếc lồng nhỏ, được che lại bởi một tấm vải mỏng, màu đỏ. Thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rít nhè nhẹ.

Thiên Minh lấy tay kéo tấm vải ra, bên trong lộ ra một con bạch xà, nó có vẻ rất đề phòng hắn, miệng nhe ra hai chiếc nanh để đe doạ. Không hề sợ hãi, hắn liền lấy hai tấm phù vừa mới luyện ra, một tấm thì dán lên trán bản thân. Một cái thì hắn ném ra, rơi lên trán con rắn. Hắn hô một tiếng "Thông!!" Tấm phù liền tan ra, để lại một hình thoi nhỏ màu tím trên trán của hắn và con rắn

Hai tấm phù đó chính là Thông Tâm Phù, chúng có tác dụng liên kết tâm trí của những người dán chúng lên đầu. Chúng sẽ chỉ liên kết nếu được tạo ra bởi cùng một người.

Thấy có vẻ đã dùng được hắn liền truyền ý nghĩ của mình ("Ngươi nghe được ta không?") con rắn đó lộ rõ vẻ bất ngờ. Một lúc thì Thiên Minh nghe được ("Con người, khôn hồn thì thả bổn nương ra. Ta không phải thứ mà người có thể tuỳ ý nhốt như một con thú cưng.")

(Bổn nương? Rắn cái sao, vậy sau này...) hắn vừa nghĩ đến thì con rắn đó động ý niệm ("Con người kia, đừng tưởng bổn nương không biết ngươi đang nghĩ gì. Ta không như những con gia s·ú·c thấp hèn kia đâu, khôn hồn thì thả ta ra. Nếu không..."). Có vẻ đó là một lời đe doạ.

Thiên Minh thấy vậy thì cười tà nói ("Hừ lão tử thả ngươi rồi thì sao, chả lẽ ngươi lại không cắn ta? Lão tử cũng không ngu...Mà nếu thả ngươi thì ngươi đi đâu đây? Không phải ngươi bị cả đồng loại và những yêu thú khác săn đuổi sao?")

("...") Có vẻ như hắn đã đoán đúng. Không như những con thú bình thường khác, yêu thú cũng có thể có linh trí, chính vì vậy cũng sẽ có những cảm xúc như yêu thích và căm ghét.

Từ trước đến nay thế gian luôn đố kị hoặc hắt hủi kẻ khác biệt. Dù chỉ là vì ngoại hình hay giọng nói, chỉ cần khác biệt với số đông đều sẽ tạo ra những phản ứng tiêu cực đó. Trên đời có được mấy người thực sự cảm thông cho họ? Dù có nhưng vẫn quá ít so với số đông kia, để rồi những cảm xúc tiêu cực ấy ảnh hưởng lên tinh thần họ. Thế gian vẫn đã luôn như vậy.

("Thì sao? Còn đỡ hơn phải sống trong cái lồng này") Con rắn đó nói. Thiên Minh cũng không vội vàng nói ("Ta cũng đâu bảo là ngươi sẽ phải ở trong cái lồng này?")

("!? Ý ngươi là sao? Rốt cuộc ngươi bắt ta vì lí do gì?") Nó nghi hoặc hỏi, có vẻ nó khá sốt ruột. Thiên Minh cũng không thèm giấu giếm ý định của mình, trực tiếp nói ra ("Lão tử chỉ muốn một ít độc của ngươi mà thôi.")

("Hừ! Rồi sao, ngươi sẽ để ta tự do sao? Bổn nương không tin!") Nó giận dữ nhìn hắn. Thiên Minh vẫn không tỏ ra chút thái độ gì, nhìn nó mà nói ("Đổi lại, lão tử sẽ khiến ngươi trở nên mạnh hơn... Với sự khác biệt của ngươi thì để mà nói, ngươi sẽ không bao giờ sống đến khi thực sự trưởng thành được"). Quả thật là nếu có thể ăn thịt một con Vạn Độc Xà hiếm như vậy thì tu vi sẽ tăng mạnh. Có khi còn nhận được khả năng kháng độc, đây là đều mà bất cứ dã thú nào cũng thèm khát.

("...Nếu ta không đồng ý thì sao?") Nó hỏi tiếp. Lúc này Thiên Minh để lộ ra một luồng sát khí cực kì nặng nề khiến con rắn có phần khó thở, hắn lạnh lùng nói ("G·i·ế·t!!"). Con rắn đó cực kì kinh ngạc, một thiếu niên trẻ như vậy làm sao mà có sát khí mạnh đến thế?

Nhìn vào mắt Thiên Minh thì có vẻ hắn không hề ngần ngại mà g·iết nó đi. Thấy vậy thì nó đành tạm thời nhượng bộ ("Ài thôi được rồi. Nhưng ngươi có gì đảm bảo rằng có thể giúp ta mạnh hơn đây? Con người cũng chỉ biết nói mồm thôi.")

Thiên Minh không nói gì, cho vào chiếc lồng một bát nước. ("Uống đi rồi suy nghĩ tiếp? Không phải lo, ngươi thân mang vạn độc thì làm sao mà dính độc được đúng không?") Hắn lên tiếng trấn an, cố để lấy một sự tin tưởng nhất định.

Con rắn lưỡng lự một lúc thì uống, rất nhanh chóng toàn bộ v·ết t·hương trước đó của nó đã hồi phục hoàn toàn. Điều này khiến nó rất bất ngờ ("Cái này...là ngươi luyện sao?")

Hắn không trả lời, chỉ hỏi ("Ngươi có đồng ý với giao kèo này không?"). Con rắn đó suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, hắn thấy vậy thì nét mặt dịu đi hẳn, hỏi tiếp ("Dù sao chúng ta cũng sẽ hợp tác, ít nhất cũng nên có thứ để xưng hô nhỉ? Cứ gọi ta là U Minh, còn ngươi?")

Nó lắc đầu nói ("Bổn nương vốn không có tên") hắn thấy vậy thì cười trừ ("Vậy gọi ngươi là Tiểu Bạch vậy."). Con rắn thấy vậy thì im lặng một lúc liền nói ("Ngươi đặt tên cũng tệ quá đấy, mà thôi cũng được")

Thấy vậy thì hắn nở nụ cười hài lòng, hắn lấy Tiểu Bạch ra, đặt lên tay mình. Có lẽ người khác nhìn vào sẽ tự hỏi vì sao hắn không dùng nô ấn để dễ dàng thu phục con rắn đó. Rất đơn giản bởi trong tấm Thông Tâm Phù dán lên Tiểu Bạch có chứa một sợi thần hồn của hắn, chỉ cần nó có ý định phản bội thì sẽ liền cảm thấy đau đớn toàn thân, đau không bằng c·hết. Việc này vừa giúp hắn tỏ ra thiện chí vừa khiến việc khống chế Tiểu Bạch dễ dàng hơn.

Tiểu Bạch chưa đủ trưởng thành để có được loại độc mà Thiên Minh cần, ít nhất thì cần ba năm nữa. Trong thời gian đó hắn cần tranh thủ thời gian, tìm kiếm những loại dược phẩm còn lại.

("Được rồi, giờ nuốt viên tụ khí đan này đi, nhanh chóng tấn thăng lên cao giai. Ta mong chờ sự phát triển của ngươi lắm đó.") Hắn tỏ ra một sự mong chờ đối với Tiểu Bạch. Nó ăn viên đan đó rồi bắt đầu luyện hoá.

Lúc này một sự mệt mỏi ập đến Thiên Minh. Cũng mấy ngày rồi hắn chưa có ngủ, tuy tu sĩ không quan trọng hoá việc ăn ngủ. Nhưng với tu vi hiện tại của hắn thì vẫn cần nghỉ ngơi đầy đủ. Nghĩ vậy thì hắn đặt Tiểu Bạch lên bàn, bản thân thì leo lên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

___________________________

Mặt trời lại một lần nữa lên cao, thiếu nữ trẻ mặc quần áo người hầu lại lần nữa cất lên giọng nói thanh nhẹ gọi tên thiếu gia vẫn còn ngủ say kia. Gọi mãi không được nàng mở cửa ra, tính đi vào gọi hắn dậy.

Khi bước vào, thứ lọt vào mắt Thanh Liên chính là một sinh vật thân dài màu trắng, đó chính xác là một con rắn. Vừa nhìn thấy nàng liền hét lên, tiếng hét khiến Thiên Minh thức dậy. Bị đánh thức khiến hắn có phần bực tức, giọng nói hơi giận dữ "Hét cái gì vậy?".

Nàng nhanh chóng tiến về phía hắn, kéo hắn ra "Thiếu gia!! Trong phòng ngài có một con rắn kìa, nguy hiểm lắm, tránh xa ra đi ạ!". Lúc đầu hắn không hiểu gì, xem xét một lúc, mặt hắn liền dịu dàng đến lạ, đưa tay lên xoa đầu nàng "Không sao, đây là Tiểu Bạch, ta mới thu phục nó hôm qua. Nó rất an toàn, không sao đâu. Nhưng cảm ơn vì đã lo lắng cho ta."

Nàng bị xoa đầu như vậy thì xấu hổ lùi lại một bước, ngăn hắn lại "Đó là lẽ thường tình thôi. Dù sao ta có chỗ nương nhờ như ngày nay cũng là nhờ ngài. Mạng của ta chính là do ngài quyết định, chỉ cần ngài muốn thì có c·hết ta cũng không từ." Lời nói đó của nàng chính là thể hiện một lòng trung thành to lớn...tuy vậy lại không hề khiến Thiên Minh thấy vui.

Hắn yêu nàng, hắn muốn được ở bên nàng. Nhưng hiện tại nàng lại không yêu hắn, chính là vì sự cách biệt của giai cấp. Nàng luôn cho rằng bản thân thấp hèn hơn người khác, điều đó làm hắn khó chịu, hắn muốn nàng tự tin hơn. Để rồi hắn có thể danh chính ngôn thuận mà đến với nàng.

Thiên Minh thở dài, hỏi nàng "Thế gần đây tu luyện thế nào rồi?". Nhắc đến điều này thì nàng có phần rụt rè đi "...Dạ bẩm Thoát Thai sơ kì ạ." Nàng rất sợ sẽ bị hắn la mắng.

Nhưng ngược lại thì Thiên Minh lại rất bất ngờ. Với một người vừa mới tu luyện như cô vào được sơ kì cũng sẽ tốn ít nhất là ba tháng. Có thể là vì có tụ linh trận mà hắn đưa cho, cùng linh khí dày đặc của phủ. Nhưng tu sĩ tu luyện không chỉ cần linh khí mà còn cần sự cảm ngộ về đạo, việc này vô cùng khó khăn đối với người mới bắt đầu.

"Tốt lắm, cứ tiếp tục như vậy. À đúng rồi!" Hắn chợt nhớ ra gì đó, đưa tay vào túi áo rồi lấy ra một lọ dược. Bên trong chính là Tụ Khí đan, đan dược dành cho Thoát Thai kì. "Ngươi cầm lấy, nhớ là đừng để ai biết. Nếu ai biết được thì cứ nói là do ta ban cho. Nhớ chưa?" Hắn lên tiếng dặn dò.

Thanh Liên được tặng thì có phần lúng túng "Không được đâu ạ! Cái này quá quý giá, đây còn là do gia chủ ban cho ngài, ta làm sao dám nhận." Nàng cúi đầu tỏ vẻ sợ sệt. Hắn thở dài, giọng trầm xuống đe doạ "Ngươi đã nói rồi mà, mạng của ngươi là của bổn thiếu. Giờ bổn thiếu muốn ngươi nhận nó, tu luyện để ngươi có thể hữu ích với ta. Giờ ngươi dám làm trái?"

"Tiểu nhân không dám!!" Nàng nhanh chóng cúi đầu tỏ ý xin lỗi, điều đó khiến hắn chỉ có thể cười trừ. "Bỏ qua đi, ngươi chỉ cần nhận là được. Còn giờ ta muốn đi gặp mẫu thân, người sao rồi?"

"...Dạ...Gần đây sức khoẻ của phu nhân càng ngày càng đi xuống, gần đây còn không đi lại được." Mặt nàng bỗng trầm xuống, để lại một vẻ mặt buồn thiu. Nếu Ngô Hạ Băng Huyền Âm chi thể khiến cô bị khuyết dương thừa âm thì Mẫu Thân của Thiên Minh chính là không có cả âm lẫn dương.

Linh hồn lực của người dính bệnh sẽ càng ngày càng yếu để rồi tan biến. Căn bệnh này rất lạ cũng như vô cùng hiếm gặp, những người dính phải thường c·hết sớm nên chưa tìm ra cách trị. Nhưng Thiên Minh là kẻ đã sống cả kiếp người, phương thuốc luyện ra đan dược để chữa bệnh này đã được hắn học hỏi và tích luỹ. Hắn có thể chữa căn bệnh này.

Nhưng hắn chỉ có kinh nghiệm, với tu vi hiện tại thì hắn không thể luyện ra được, hắn cần trở nên mạnh hơn nữa. Còn về phần dược phẩm thì chúng quá quý hiếm. Hiện tại hắn không thể tìm một cách nhanh chóng được. Hiện tại hắn chỉ có thể tìm cách kéo dài sự sống cho mẫu thân hắn để chờ ngày luyện ra đan dược.

___________________________

Đi đến một gian phòng ở sâu nhất trong phủ, Thiên Minh đứng trước cửa, lấy tay gõ lên hai tiếng cạch cạch rồi gọi "Mẫu Thân?". Từ trong phòng phát ra tiếng nói nhỏ nhẹ, có phần khàn khàn mà mệt mỏi "Thiên Minh đó à? Vào đi con."

Mở cửa tiến vào, trước mắt hắn là một hình bóng hắn đã không được nhìn thấy từ lâu. Trên chiếc giường lớn được bao phủ bởi một tấm rèm mỏng màu tím, có một người phụ nữ đã sắp trung niên. Bà mang một thân hình gầy gò, ốm yếu, nhưng trên khuôn mặt bà lại mang một nụ cười, một nụ cười khi bà nhìn thấy đứa con của mình. Đây chính là phu nhân Trần Thiên gia, Trần Vân Du

Sống mũi Thiên Minh bất chợt cay cay, khoé mắt hắn rưng rưng. "Sao con còn đứng ở đó? Ngồi đi chứ." Thấy hắn không có phản ứng gì, bà liền chỉ vào chiếc ghế nhỏ cạnh giường, nhẹ nhàng bảo hắn ngồi xuống.

Hắn ngồi xuống, liếc nhìn thân thể ốm yếu của bà một chút. Trên mặt bà cũng đã có vài nếp nhăn, hắn tự hỏi là do tuổi già hay là do bệnh tật dày vò. Hắn mở miệng hỏi "Người sao rồi?".

"Ta còn khoẻ mà, không sao đâu...Quan trọng hơn là, ta nghe tin rằng con đã thức tỉnh huyết mạch...có thật không." Nói ra lời nói dối để trấn an hắn, bà liền hỏi điều mà bà đã lo lắng từ lâu.

Hắn lưỡng lự, quyết định nói "Phải ạ". Đến đây thì Bà bỗng thờ dài khiến hắn rất ngờ "Ài khổ cho con tôi rồi! Ông trời đúng là không có mắt, để con phải khổ rồi!" Đây là điều mà hắn không ngờ đến, hắn đã mong là bà sẽ mừng nhưng...

"...Thức tỉnh huyết mạch tức là con phải gánh trên vai những trọng trách nặng nề, không chỉ là của gia tộc mà còn là của Đại Trịnh...Thật sự mà nói thì ta chưa từng muốn con thức tỉnh nó." Bà ấy lo cho Thiên Minh, bà lo rằng hắn sẽ bị những áp lực ấy đè nén. Sợ rằng con mình sẽ chịu khổ.

Đương nhiên hắn biết những điều đó, nhưng hắn cũng không ngờ điều này lại khiến bà lo như vậy, hắn bất giác cảm thấy có lỗi. Từ kiếp trước đã vậy, bà là người duy nhất mà hắn không có một chúng toan tính gì. Đứng trước mẫu thân, hắn như bị nhìn thấu tất cả, không thể che dấu.

Rất nhanh chóng bà chuyển sang chủ đề khác để Thiên Minh không cảm thấy áp lực "Con còn từ hôn Quỳnh Chi nữa nhỉ? Ta cũng muốn bỏ cái hôn ước này từ lâu rồi. Quỳnh Chi là một đứa con gái tốt, nhưng không hợp với con. Con từ hôn con bé...có lẽ nào con tìm được người con thích rồi không? Nó là người như thế nào?"

Đây rồi, điều mà hắn lo sợ nhất khi đến gặp bà. Hắn phải trả lời ra sao đây? Nên thật lòng hay nói dối? Suy nghĩ một lúc hắn liền hỏi "N-Nếu người đó không có thân phận cao quý thì sao ạ?"

Chương 14: Thu phục và thăm hỏi