Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Gia tộc nào cũng có sự tranh chấp.
"Đại ca?" Thiên Quân bất ngờ thốt lên, Thiên Minh không nói gì, chỉ nhìn về phía Thiên An đang nằm trước mặt. "Thiên Minh!!" Hắn gào lên, cố gắng đứng dậy. Nhưng ngay lập tức Thiên Minh lại lao đến, đá vào phần chân khiến hắn lại quỵ xuống. Thiên Minh lấy tay nắm lấy tóc hắn khiến hắn kêu lên oai oái "Hoán Cốt trung giai à? Cũng chỉ có thế mà thôi."
Hai người liền lặng lẽ bước lên lầu, hai người liền ngồi xuống một cái bàn trên tại đó, Thiên Minh đưa mắt nhìn xuống dòng người tấp nập phía dưới. Đây là quán ăn của Nguyễn gia, Nguyễn gia là một gia tộc lớn chuyên về mảng thương nghiệp và dịch vụ. Mẫu thân của Gia Bảo chính là cô của Thiên Minh và Thiên Quân, cũng là chủ của Xuân Hoa tửa lâu này.
"À ta nhớ mà. Huynh lo lắng chuyện đó sao?" Thiên Quân có phần lo cho hắn thì liền hỏi. "Vậy là hai huynh sắp vào nội môn rồi nhỉ? Thế là chỉ còn mình ta là ở ngoại môn...ài chán thật đó!" Gia Bảo thì có phần kêu than. Dù sao muốn vào nội môn thì phải gia nhập môn phái hai năm và cống hiến thì mới đủ điều kiện tham gia cuộc thi để tiến vào nội môn. Gia Bảo kém hai người một tuổi nên vẫn phải chờ thêm một năm nữa.
Thiên Minh và Thiên Quân thuộc dòng chính của Trần Thiên gia, chức vị gia chủ vốn là đặt sẵn cho Thiên Minh. Sau khi biết Thiên Minh là phế vật, những gia lão trong gia tộc đã có lý do và m·ưu đ·ồ đoạt chức gia chủ. Từ đó dẫn đến những đứa trẻ khác ngông cuồng và bắt đầu ức h·iếp hai người. Nhưng nay Thiên Minh vì thức tỉnh huyết mạch gia tộc đã vô tình phá tan kế hoạch của chúng, chức gia chủ lại một lần nữa nằm trong tay hắn. Việc hắn cố tình để lộ việc được Hoàng Đế ưu ái càng làm những kẻ đó phải đề cao cảnh giác. Chúng sẽ không vì Thiên An mà đắc tội hắn vào lúc này, chúng sẽ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cậu nằm ôm bụng trên sàn gạch, liên tục ho sặc sụa, Thiên An lại ra lời chế giễu "Chỉ có vậy thôi sao? Không phải ngươi mạnh mồm lắm sao? Khí thế vừa nãy đâu rồi? Sau cùng cũng chỉ là con của một tên ma đầu mà thôi." Hắn dơ chân lên định đạp vào đầu Thiên Quân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không nhiều lời, Thiên Minh liền thẳng thừng ra lệnh "Gọi Gia Bảo đến đây, nói là Đại ca hắn đến.". Lời vừa nói ra khiến cho tiểu nhị có phần bất ngờ, nhìn kĩ ngọc bội trên hông hai người cậu ta liền giật mình, cúi đầu càng sâu, tỏ vẻ cung kính "Rõ ạ! Mời hai vị lên tầng cao nhất, ta sẽ gọi tiểu thiếu gia lên ngay ạ."
Lúc này thì phía cầu thang vang lên những tiếng bước chân vội vàng, bước lên là một thiếu niên trẻ chính là Gia Bảo. Vừa nhìn thấy hai người, cậu liền vui vẻ hỏi thăm "Đại ca, nhị ca! Hai ngươi sao đột nhiên lại đến đây vậy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỗng tiếng gió rít vang lên, một bàn chân từ đâu đạp thẳng vào mặt hắn khiến hắn bay ra xa, người vừa đạp hắn thu chân lại rồi nói "Thiên An à, ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần là không được động vào Thiên Quân rồi? Ngươi muốn c·hết có đúng không?"
Dù là gia tộc nào thì cũng có sự phân chia, từ chức vị của các gia lão đến công việc của các người hầu. Đối với họ những người hầu này chỉ là những kẻ thấp hèn, có c·hết cũng chẳng sao. Họ sẽ không bởi vì chút thiên phú mà cho chúng có cơ hội tu luyện để rồi làm phản. Nhưng Thiên Minh vốn đã có cách. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được thôi" Hai người gật đầu đồng ý. Một lúc sau thì có vài người mang đồ ăn đến. Ba người cùng nhau vui vẻ ăn uống, vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Hai người đến một quán ăn tại trung tâm thành, trên đường đi Thiên Quân có phần sợ hãi, lo lắng về việc Thiên Minh vừa làm. Vừa bước vào của một tiểu nhị trẻ tuổi đã bước tới cúi đầu cười chào "Kính chào khách quan."
Thiên Minh nghe vậy thì ngơ ra một lúc rồi cúi gằm mặt xuống mà cười thầm, (Quả thật là...dù ở kiếp nào thì người vẫn luôn là mẫu thân đó của ta. Quá đơn giản.)
Chương 15: Gia tộc nào cũng có sự tranh chấp.
Thiên Minh cũng không vội vàng, chờ Gia Bảo ngồi xuống hắn mới mở miệng "Cũng không có gì quá quan trọng. Chắc hai đứa cũng biết một tháng nữa là đến ngày xét tuyển vào nội môn của tông môn rồi nhỉ?"
"Kêu than cái gì? Không phải đệ còn Tiểu Hồng bên cạnh sao? Sướng rồi nhé, giờ hai đứa được riêng tư rồi đó." Thiên Quân buông lời trêu chọc khiến Gia Bảo có phần xấu hổ, cậu cũng trêu lại "Cũng đúng, ít nhất ta được ở gần cô ấy. Không như ai kia." Khiến Thiên Quân không thể phản bác. Thiên Minh ngồi bên cạnh thì cười khổ.
"Đại ca!! Dừng lại đi, nếu cha hắn biết thì huynh sẽ gặp rắc rối đó!" Thiên Quân lo lắng nói, tuy nhiên Thiên Minh vẫn như vậy, gương mặt lạnh lẽo, tay thì cầm đầu Thiên An mà dập xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy trông có vẻ tam gia là những gia tộc hùng mạnh, vững chắc. Nhưng ít ai biết rằng trong những gia tộc đó luôn tồn tại sự tranh đấu, không chi đơn thuần là tranh đấu về quyền lực giữa tam gia mà đó còn là quyền thừa kế chức gia chủ của gia tộc. Đã là người có học thức, có quyền lực thì sẽ càng có lòng tham để leo lên những chức vị cao hơn. Gia chủ tam gia chỉ kém Hoàng đế, chức vị dưới một người trên vạn người đó có ai mà không thèm khát? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người đánh qua đánh lại một hồi, người đánh kẻ né, tiếng da thịt v·a c·hạm mà vang lên. Rồi Thiên Quân bắt đầu kiệt sức, rơi vào thế hạ phong, ngược lại thì Thiên An vẫn còn khá sung sức. Cách biệt cảnh giới là quá lớn. Lúc này Thiên An lại vung ra nắm đấm nhắm thẳng vào bụng Thiên Quân, cậu không còn sức để né nên đã lãng trọn cú đó. Bịch một tiếng thật to, cậu liền ngã quỵ xuống.
Máu thẫm xuống sàn gạch lạnh lẽo, Thiên An bị choáng nên không có sức chống cự chỉ có thể mặc Thiên Minh h·ành h·ạ. Một lúc thì ngất đi, Thiên Minh cũng dừng tay. Hắn tiến đến, nhặt quyển công pháp lên rồi đưa cho Thiên Quân.
Khi Vân Du nghe câu hỏi đó từ Thiên Minh bà có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh, bà không hề lưỡng lự, không hề suy nghĩ mà nói "Thì có sao đâu? Ta đã nói rồi, ta muốn bỏ cái hôn ước đó là để con có thể thoải mái mà yêu người con muốn. Ta cũng không quá quan trọng thân thế của người đó. Điều ta quan tâm là người đó có phải là người tốt không, có đem đến cho con hạnh phúc hay không mà thôi."
Nghe vậy mắt Thiên Quân trừng lên, vung tay về phía hắn "Câm miệng!!". Cú đấm đó nhắm vào mặt Thiên An nhưng hắn nhanh chóng né được và đạp cậu bay ra xa. Nhìn cậu cố gắng đứng lên, hắn buông lời khiêu khích "Ta thích chửi đấy thì sao? Ta là Hoán Cốt trung giai, còn ngươi là Thoát Thai đỉnh phong. Ngươi thì có thể làm gì được ta?"
Thiên An gào lên, với tay muốn tóm lấy Thiên Minh nhưng lại bị hắn nắm tóc mà dập đầu xuống sàn. Bịch một tiếng vang, da trên đầu Thiên An rách nhẹ, những giọt máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra. Thiên Minh cũng không nao núng, lạnh lùng nhìn hắn "Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ngươi điếc hay cố tình không hiểu hả hả Hả!" Mỗi tiếng hỏi Thiên Minh đều nắm đầu Thiên An nắm lên lại dập xuống.
"Chúng ta đi!" Hắn nói rồi quay đầu rời đi, Thiên Quân thì lo lắng nhìn về phía Thiên An đang nằm bất động tại đó rồi đi theo hắn.
"À phải rồi, người uống thuốc chưa ạ?" Hắn ngẩng đầu lên hỏi, Vân Du thì bắt đầu gãi gãi đầu, cười gượng "À...ta quên mất, con lấy hộ ta đi, trên bàn đó". Hắn nghe vậy thì cười khổ, vâng một tiếng rồi đứng dậy tiến lại chỗ bàn.
Lúc này Thiên Quân lại lao đến, cậu vung tay lần nữa, nhắm vào phần eo của hắn. Hắn bất ngờ nên không né được liền nhăn mặt vì đau, nhưng có vẻ không hiệu quả lắm. Nén cơn đau nhẹ ấy hắn liền nhắm vào đầu cậu, tiếng xé gió phát ra khi hắn vung tay. Thiên Quân may mắn né được cú đó.
Lúc này Thiên Minh giả vờ ho, mở miệng nói "Hôm nay ta đến đây cũng vì chuyện này. Gia Bảo, đệ biết Thanh Liên không?". Gia Bảo ngẫm một lúc thì trả lời "Nữ hầu phụ trách chăm sóc huynh đó ư? Hình như cô ấy khai ra thiên phú nhị phẩm nhỉ? Bất ngờ thật đó."
Ngồi được một lúc thì Thiên Quân lo lắng hỏi "Giờ phải làm sao đây đại ca, huynh đánh hắn như vậy thì cha hắn sẽ khiến huynh gặp rắc rồi đó. Nhất là khi gia tộc đang tranh đấu như thế này..."
"Hả? Tại sao?" Thiên Quân bất ngờ hỏi nhưng Thiên Minh chỉ nhàn nhạt trả lời "Vì cái này." vén tay áo lên để lộ hình xăm đầu lân trên cánh tay mình. Thiên Quân ngay lập tức hiểu ra, có phần bình tĩnh lại.
__________________________
"Chuyện đó ta ắt sẽ có phương pháp giải quyết. Ta chỉ muốn Gia Bảo khi ở ngoại môn trông chừng nàng hộ ta thôi. Đệ làm được không?" Hắn đưa mắt nhìn thằng vào phía Gia Bảo. Nhìn vào mắt hắn, Gia Bảo cũng ngờ ngợ đoán ra việc gì đó, liền cười nói "Được thôi, cũng không có gì quá to tát. Nhưng huynh phải cẩn thận đó"
Thiên Minh nói chuyện với bà một lúc thì đi ra, vừa đi hắn vừa tính toán trong đầu (Vừa rồi ta cho thêm Dưỡng Hồn Đan vào thuốc của mẫu thân. Nếu là bình thường thì người uống sẽ ổn sau một tuần, nhưng linh hồn lực của bà ấy rất yếu, không thể dùng đan dược toàn phần như người bình thường. Chỉ có thể chia ra từng lần một, từ từ chữa trị, vậy thì phải tầm khoảng một tháng thì mới ổn. Vừa hay đó là lúc phải về Thiên Linh Tông...) Nghĩ đến đây hắn lại có chút thương nhớ.
"Chính xác, một tháng nữa chúng ta sẽ về Thiên Linh Tông, vào lúc đó thì ta muốn mang theo nàng ta đi cùng, gia nhập tông môn." Hắn giải thích, điều đó khiến hai người bất ngờ. "Nhưng bằng cách nào? Đối với gia tộc thì Thanh Liên suy cho cùng cũng chỉ là một nữ hầu, họ sẽ không vì thiên phú của cô ấy mà để cô ấy có cơ hội gia nhập đâu." Thiên Quân nghi hoặc hỏi.
"Thiên An mau trả công pháp cho ta!" Bỗng hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nhìn về phí giọng nói đó thì chính là Thiên Quân. Đối diện cậu là một thiếu niên cao lớn, vẻ mặt kiêu ngạo, tay hắn cầm chính là công pháp địa giai mà Thiên Quân được ban thưởng, mồm hắn nói "Thôi nào, một đứa mồ côi như ngươi làm sao xứng học huyền giai thượng phẩm công pháp? Muốn luyện công pháp cấp cao cần tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, ngươi thì lấy đâu ra?"
Thiên Minh hiểu được ý của cậu, cười nói "Tốt!". Lúc này bụng Gia Bảo réo lên, khiến ba người bật cười, cậu có phần xấu hổ liền nói "Cũng muộn rồi, hai huynh ở lại đây ăn tối luôn đi. Tiểu nhị!! Mang đồ ăn lên đây!"
Thiên Quân uất ức nắm chặt tay lại, khuôn mặt sắp khóc. Tuy vậy Thiên An vẫn không ngừng chửi mắng "Phụ thân ngươi nhập ma, tàn sát người vô tội. Cha làm thì con phải chịu, bản thân ngươi vốn đã không đáng được sống trên đời này. Để ngươi học công pháp rồi sau này ngươi cũng nhập ma thì ai chặn ngươi đây? Ta đang thay trời hành đạo đó hahaha".
Có thể nói rằng Thiên Linh Tông chính là tông môn của Trần Thiên gia cũng không sai. Hầu hết tộc nhân đều sẽ gia nhập vào đó, điều đó khiến quyền lực của họ trong tông môn là rất lớn. Ngô gia và Ma gia cũng tương như vậy, Quỳnh Chi tất nhiên sẽ phải gia nhập Hoa Viêm Môn cùng với Hạ Băng. Thiên Quân sẽ không được tiếp xúc với cô ấy thường xuyên.
Nhưng Thiên Minh vẫn không quan tâm chỉ nhẹ nhàng phất tay nói "Gia tộc sẽ xem xét những ứng viên tiềm năng để tranh đua chức gia chủ...Nhưng giờ xem ra chức gia chủ đã được quyết định đến tám phần rồi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.