Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Chắc mẫu thân đánh mông ta mất.

Chương 17: Chắc mẫu thân đánh mông ta mất.


Nắng giữa thu nóng oi ả, những tia nắng nóng chiếu xuống làn người trên phố thị. Thiên Minh luồn lách qua đám người đó, hắn mang một chiếc nón lá, mặc một bộ quần áo hết sức giản dị, cố gắng không để ai biết.

Rồi hắn dừng trước một cửa hàng, đây chính là cửa hàng lúc trước hắn vào để mua giấy hoàng chỉ. Hắn mở cửa đi vào, khung cảnh vắng khách trước kia đã không còn, giờ đây khách tấp nập mua đồ. Họ mua từ những thứ đơn giản như tượng gỗ, đồ chơi, nhưng có những người mua những thứ kì lạ từ một chiếc chậu vỡ đến một tấm gỗ mục nát ở góc phòng. Tuy vậy trên mặt mỗi người đều lộ ra sự vui vẻ, thích thú như những đứa trẻ được mẹ mua cho kẹo vậy.

Thiên Minh nhìn thấy thì chỉ biết thở dài, nhìn về phía quầy thanh toán, ở đó không còn là ông chủ trung niên nữa mà là một cô gái trẻ với vẻ mặt vui tươi. Hắn tiến đến, cô cũng để ý đến hắn liền cúi đầu chào "Kính chào quý khách, quý khách muốn mua gì ạ?"

Hắn nhàn nhạt đáp "Ta muốn gặp ông chủ." lời hắn nói khiến cô hơi bất ngờ (Tên này có gì bất mãn sao? Hay hắn có ý đồ gì đó?) cô lưỡng lự rồi nói "Cha ta đang có việc bận, có gì ngài cứ việc nói với ta, ta sẽ truyền đạt lại sau."

Thiên Minh đưa mắt nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ta, đôi mắt hắn ánh lên sự thâm sâu. Bỗng hắn mở miệng nói "...Lộc Tài Phù." Khiến cô có phần bất ngờ, cuối cùng cũng hiểu ra gì đó "A hoá ra là ngài sao? Ta bất kính rồi!" Cô gãi đầu cười trừ.

"Cha ta đang ở trên lầu, xin ngài theo ta." Nói rồi cô ra khỏi quầy, đi đến hướng cầu thang dẫn lên trên, Thiên Minh cũng không vội vàng, từ từ đi theo cô.

Lên trên tầng cao nhất, tại đó có một bàn để tiếp khách, xung quanh đặt những kiện hàng một cách bừa bộn. Cô liền đưa tay về hướng một căn phòng và nói "Đây là thư phòng, cha ta đang ở trong đó. Ta không làm phiền hai người nữa, mong ngài cứ tự nhiên." Rồi cô xuống lầu bán hàng tiếp.

Thiên Minh bước đến trước cánh cửa thì bỗng có một âm thanh lọt vào tai khiến hắn dừng lại "Hahaha ta giàu rồi, giàu to rồi! Lộc Tài Phù đúng là thần kì hahaha!" đó chính là tiếng kêu vui sướng của tên chủ cửa hàng. Thở dài một hơi, hắn gõ nhẹ lên cửa rồi nói "Không ra ngay thì ngươi không còn có ngày mai để đếm tiền đâu."

Ngay lập tức âm thanh trong căn phòng ngừng lại, rồi tiếng bước chân bình bịch tiến đến gần hắn, cánh cửa được mở ra, trước mắt hắn chính là ông chủ của cửa tiệm. Lão mang một vẻ bất ngờ, hốt hoảng, không biết vì sao Thiên Minh lại đột nhiên tới.

"Ai da Đại công tử dãi nắng đến đây mà ta không đón tiếp, tắc trách quá! Xin mời ngài ngồi." Lão bày ra một vẻ khúm núm, mời hắn ngồi xuống ghế, bản thân thì rót trà ra một chiếc chén. Thiên Minh vẫn như vậy, vẻ mặt hoà nhã, nhấp một ngụm trà hỏi "Gần đây buôn bán thế nào rồi?"

Được hỏi thì lão liền trả lời "Nhờ ngài mà cửa hàng làm ăn rất phát đạt. Cả nhà ta đội ơn ngài rất nhiều!" Lão cúi đầu cảm kích. Thiên Minh phất tay nói "Không có gì, dù sao nhà ngươi cũng có ích với ta. Ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu." Câu đó khiến cho lão lộ rõ một vẻ vui sướng. Nhưng...

"Nhưng mà ngươi nói xem vì sao lại có người mua chậu vỡ và gỗ mục thế kia?" Giọng hắn lạnh đi không ít, đôi mắt trừng lên nhìn lão. Bị hỏi vậy thì lão cúi gằm mặt xuống, lo sợ, không biết giải thích thế nào "C-Cái...Cái này..."

"Ài...cầm lấy!" Hắn thở dài rồi đưa cho ông ta một lọ thuốc lớn, chưa kịp để ông ta hỏi gì hắn liền nói "Đây là thuốc giải cho Lộc Tài Phù, ngươi mang ngâm với nước rồi xịt vào những nơi cần thiết, nó sẽ ngăn tác dụng của tấm phù. Nếu để ta biết ngươi còn làm những chuyện như vậy thì..." Lời đe doạ vừa nói ra chủ cửa hàng liền khom lưng "Tiểu nhân xin ghi nhớ! Đại thiếu quả là người có tấm lòng nhân hậu bao dung, ban phước muôn dân!"

Thiên Minh phất tay bỏ qua. Hắn? Bao dung sao? Nhân hậu à? Làm gì có chuyện đó. Hắn vốn chẳng phải là kẻ có tấm lòng bác ái như vậy, nhưng kẻ kia có bị lừa thì ra sao? Chúng có c·hết thì như thế nào? Cũng chẳng quan trọng đối với hắn, trong mắt hắn những kẻ này đều có một giá trị như nhau, chính là vô giá trị. Bất quá nếu cứ để những chuyện này xảy ra, về lâu về dài sẽ dẫn đến sự nghi ngờ. Ai mà biết được lão già này có khai hắn ra hay không? Hiện tại lão vẫn còn giá trị đối với hắn, không thể để mất lão ngay lúc này được. Để phòng trừ bất trắc, hắn phải giải quyết trước.

"Đó là việc thứ nhất. Giờ đến việc tiếp theo, ta muốn ông chuẩn bị cho ta Thiết Mộc, Đồng Bì Hoa và Gân Liễu. Ông có làm được không?" Hắn nghi ngờ hỏi, ngay lập tức lão già kia có phần nghiêm nghị, chắp tay lại nói "Cái này thật sự thì hiện tại trong tiệm ta không có. Nhưng ngài đừng lo, gần đây ta mới làm quen được với một vị luyện đan sư, ta chắc chắn ông ta sẽ có những loại dược liệu mà ngài cần tìm. Ta sẽ hỏi mua của ông ta sớm thôi."

Lão già này tuy tham lam, nhưng cũng là một người biết kinh doanh, dù lắm tật xấu nhưng vẫn là một kẻ có quan hệ rộng lớn, đó chính là điều mà Thiên Minh cần. Hắn lại lấy ra từ trong túi năm cái lọ nữa "Đúng lúc đấy, đây là chuyện cuối cùng. Ta muốn ngươi tiếp cận vào thị trường dược liệu của những luyện đan sư đó và cho ra mắt loại thuốc này. Đây là loại dược liệu có thể thăng cấp đan dược, nâng cao dược lực, hiệu quả của đan dược."

Lão cầm một chiếc lọ lên, ngắm nghía một chút thì nghi hoặc nói "Nhưng bằng cách nào ạ? Những thứ không tên không tuổi như thế này rất khó lọt vào mắt bọn họ. Luyện đan rất khó, việc có thứ có thể thăng cấp đan dược là một thứ rất khó tin. Làm sao mà lấy lòng tin từ họ được?"

Nhìn dáng vẻ lo lắng của ông ta, Thiên Minh cũng chỉ biết cười trừ "Chính vì luyện đan rất khó khăn nên mới khiến họ muốn loại thuốc này. Ta muốn ông trước tiên giới thiệu nó cho những luyện đan sư trẻ tuổi. Càng là người trẻ tuổi thì khi gặp trở ngại trong những việc khó khăn như luyện đan thì lại càng nóng nảy bốc đồng, luôn muốn đốt cháy giai đoạn. Sẽ càng muốn có loại dược liệu như vậy. Rồi dần dần nó lan rộng đến tai các trưởng bối, dù họ có không tin nhưng rồi cũng sẽ tò mò. Đã tò mò thì sẽ thử, thử rồi thì dần dần sẽ thích công dụng của chúng."

Lời giải thích của Thiên Minh như khai sáng cho ông ta, quả thật nếu bắt đầu từ những thiếu niên trẻ, tiếng tăm của thứ thuốc này sẽ lan rộng. Dần dần thứ thuốc này sẽ nổi tiếng trong công chúng và sẽ rất đắt khách. Nhắm vào số ít người cần để tạo nên danh tiếng, niềm tin cho người số đông. Để số đông yên tâm mua và sử dụng sản phẩm. (Quả là tài tình!!) trong thâm tâm ông ta chợt hiện lên một chút khâm phục, ngưỡng mộ.

"Ta sẽ lo liệu chuyện đó! Ngài cứ yên tâm, ta đảm bảo sẽ kiếm tiền về cho ngài, sẽ sớm thôi, ngài sẽ giàu to!" Lão cúi đầu, chấp tay nhận lệnh. Thiên Minh cũng không quan tâm, đứng lên khỏi ghế định rời đi, trước khi đi hắn không quên quay mặt nhìn về phía ông ta, lạnh nhạt nói "Nếu ngươi để ai khác biết về Lộc Tài Phù thì cứ chuẩn bị mạng chờ ta lấy đi!" Rồi quay lưng rời đi. Lúc đầu ông ta không hiểu chuyện gì rồi chợt nhớ đến việc bản thân kể chuyện tấm phú cho vợ con mình. Mồ hôi bất giác tuôn ra, ông ta nhớ đến ánh mắt của hắn. Đó chắc chắn không chỉ là đe doạ cho có (...Hắn ta thực sự dám làm chuyện đó!)

Đi trên con đường đã vắng bóng người qua lại, trời trưa nắng nóng khiến ai cũng chỉ muốn tìm một chỗ trú. Nhưng Thiên Minh lại vẫn lẳng lặng bước đi trên phố, vừa đi hắn vừa trầm ngâm (Tiền bạc quan trọng lắm sao?)

Tiền bạc chỉ là thứ phù phiếm, đến khi c·hết rồi sẽ không còn giá trị nữa. Nhưng cũng có những người vì tiền mà sẵn lòng làm tất cả, từ c·ướp c·ủa đến g·iết người. Không gì là chúng không làm, chúng khiến Thiên Minh đồng thời cảm thấy khinh bỉ và thương hại. Thiên Minh không bán chỗ thuốc đó chỉ vì tiền, mà là vì chuẩn bị cho đại sự sau này. Nếu chuyện này thành công, nó sẽ không khác gì một "kim bài miễn tử" của hắn.

__________________________

Đi ra khỏi cửa thành, hắn lại một lần nữa đến nghĩa trang kia để hấp thụ oán linh. Lý do hắn chọn thời tiết nắng nóng này để làm không phải bởi vì hắn điên. Nó chỉ đơn giản vì tính chất thuận tiện mà thôi. Oán linh vốn mang trong mình thuộc tính âm, càng về đêm thì chúng càng mạnh, nhất là vào những đêm trăng tròn. Mặt trời lại toả ra dương khí mạnh mẽ, áp chế âm tính của chúng.

Lần đầu hắn hấp thụ là khoảng giữa chiều, là lúc mặt trời sắp lặn, oán linh bắt đầu mạnh lên. Bây giờ là giữa trưa, mặt trời lên cao nhất, thời tiết nắng nóng. Rất thích hợp để hắn thực hiện ý định của mình.

Thiên Minh lấy tay kết ấn quyết, miệng hô "Mở!!" một tiếng, ngay lập tức bên tay hắn vang lên những tiếng kêu thê lương của oán linh xung quanh. Nhìn qua một chút thì số lượng đã có phần ít hơn. Hắn không chần trừ một lần nữa hô to "Thu!!" Ngay lập tức những oán linh kia tụ lại thành một dòng năng lượng màu đen, thông qua lồng ngực Thiên Minh, tu bổ thân thể và linh hồn hắn.

Quả đúng như hắn dự đoán, những oán linh này đã yếu đi rất nhiều, với tiến độ hiện tại, rất nhanh hắn sẽ đột phá bước đầu của U Linh Quyết.

Qua hai canh giờ, luồng năng lượng nhập vào cơ thể Thiên Minh cũng bắt đầu mỏng đi thấy rõ. Có vẻ những oán linh ở đây cũng đã bị hấp thụ gần hết, Thiên Minh thấy vậy thì cũng dừng lại. Ánh mắt hắn để lộ vẻ nghi hoặc (Kì lạ! Rõ ràng chỉ còn một vài oán linh nho nhỏ mà thôi. Nhưng tại sao ta vẫn cảm thấy một cỗ năng lượng mạnh mẽ đến vậy?)

Nhìn về phía những ngôi mộ to lớn kia, hắn liền đưa ra những giả thuyết (Hay ở đây có một con linh vương? Không thể nào, đây toàn là những tu sĩ của những gia đình khá giả trong thành, tu vi không quá cao, không thể trở thành linh vương được.)

Đây là nghĩa địa tập trung của những người dân bình thường trong thành. Đối với những gia tộc nhất đẳng và tam gia, những gia tộc giàu có thì thường có một khu nghĩa trang riêng ở trong phủ để thuận tiện cho việc thờ cúng.

Mang theo sự nghi hoặc của mình, hắn quyết định về thành, định đêm sẽ quay lại. Đi trên con đường quen thuộc, vượt qua dòng người hối hả lúc chiều muộn, hắn hướng đến Xuân Hoa tửu lầu.

Vừa vào đến cửa, hắn liền đến quầy tiếp khách. Chưa kịp để người trực quầy chào hỏi gì, hắn liền đặt lên bàn một túi tiền lớn và miếng ngọc bội, nói "Cho ta một phòng và mang cho ta chút đồ ăn và vài vò rượu."

Nhìn vào miếng ngọc bội trên bàn, anh chàng trực quầy ngay lập tức hiểu ra thân phận của hắn. Khom người đáp "Dạ vâng! Ngài đi theo ta, đồ ăn và rượu sẽ được mang lên ngay ạ." Rồi anh đưa hắn cầu thang, đến một căn phòng.

Mở cửa phòng ra, đó là một căn phòng lớn, bên trong là một chiếc giường gỗ được chạm khắc rất tinh xảo, một chiếc bàn, xung quanh phòng được trang trí bởi đủ thứ đồ xa xỉ. "Xin ngài cứ tự nhiên, đồ ăn sẽ được mang đến ngay thôi." Nói rồi anh ta rời đi.

Thiên Minh đóng cửa phòng lại, ngồi trên giường, bắt đầu luyện hoá những oán linh. Hắn đưa tinh thần vào sâu trong đan điền. Những làn sóng chân nguyên màu vàng liên tục va đập vào vách, bồi dưỡng đan điền của hắn. Đan điền của Thoát Thai cảnh trông giống như da thịt bình thường, nhưng khi đột phá lên Hoán Cốt cảnh sơ giai thì nó lại được bao phủ bởi một màu trắng bạc. Tu vi càng cao, màu của vách đan điền càng chuyển sang màu nâu đỏ cũng là lúc chuẩn bị kết đan.

Hiện tại vách đan điền của hắn là màu trắng bạc của sơ giai, nhưng kì lạ là có những chỗ lốm đốm đen. Bên trên đan điền, hàng trăm oán linh đang kêu gào, than khóc không ngừng. Thiên Minh động ý niệm, ngay lập tức những oán linh đó bắt đầu bị kéo đến gần vách đan điền, bị hút vào trong. Chúng ra sức giãy giụa nhưng vô ích, sau một lúc thì chúng hoàn toàn bị hút vào trong vách đan điền.

Lúc này, nơi những oán linh bị hút vào dần dần bị nhuộm một màu đen, sau một lúc thì toàn bộ đan điền của hắn đã có một màu đen kịt. Thiên Minh đưa tinh thần ra khỏi đan điền, thở phào nhẹ nhõm "Phù, mệt thật đó! Cuối cùng cũng luyện xong bước đầu...Cũng may mắn rằng đây chỉ là những oán linh cấp thấp nên mới dễ dàng hấp thụ như vậy. Nếu mà là linh vương thì..."

U Linh Quyết là một công pháp thiên giai, cho người luyện công khả năng hấp thụ linh hồn để tu dưỡng cơ thể và nâng cao linh hồn lực của bản thân người đó. Ưu điểm là vậy nhưng nó lại có một nhược điểm rất lớn, đó là rất khó kiểm soát. Nếu tham lam, cố gắng hấp thụ những linh hồn mạnh mẽ quá giới hạn bản thân thì sẽ bị phản phệ. Bị chính linh hồn đó chiếm đoạt cơ thể, còn linh hồn của bản thân thì bị xé tan, biến mất mãi mãi khỏi vòng tròn luân hồi.

Chợt cánh cửa vang lên những tiếng gõ nhẹ, một giọng nói vang lên "Đại thiếu gia, ta mang đồ ăn và rượu đến rồi ạ." "Vào đi!" Hắn đáp. Ngay lập tức cánh của mở ra, có ba người đàn ông bước vào, hai người bưng hai khay đồ ăn, một người thì hai tay bốn vò rượu.

Họ đặt đồ ăn và rượu lên bàn, đồ ăn rất thịnh soạn, toàn là sơn hào hải vị. Ba người họ sau khi đặt đồ ăn xuống thì nói "Mời ngài dùng bữa! Chúng tiểu nhân xin cáo lui, nếu ngài cần gì thì xin hãy kéo chiếc dây cạnh cửa, chúng ta sẽ đến ngay." rồi họ ra ngoài.

Thấy bọn họ đã ra hết thì hắn cầm đũa lên và ăn. Cho đồ ăn lên miệng, hắn lại không cảm thấy gì cả, kiếp trước hắn có thứ gì là chưa từng thử qua? Những món cao lương mĩ vị này dù có cao sang đến đâu thì cũng chỉ có tác dụng là nuôi cơ thể con người. Sau cùng thì cũng vào dạ dày rồi bị tiêu hoá mà thôi.

Thứ hắn quan tâm lúc này không phải đồ ăn, mà chính là rượu. Bỏ tấm vải đỏ trên vò rượu, mùi rượu thơm lừng tràn ra khắp căn phòng. Hắn cho vò rượu lên miệng, uống ừng ực không nghỉ, sau một lúc thì rượu trong vò cũng cạn. Hắn liền vứt chiếc vò rỗng sang một bên, tay lại cầm lên vò rượu khác, tiếp tục uống.

Uống rồi lại hết, hết rồi lại uống. Đến khi hết bốn vò rượu, hắn bắt đầu cảm thấy hơi lâng lâng. Trong lòng hắn chợt nghĩ đến mẫu thân hắn, bất giác cười khổ nói "...Người mà thấy chắc đánh nát mông ta mất haha!"

Chương 17: Chắc mẫu thân đánh mông ta mất.