Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 16: Oán hận?
Đã nửa tháng trôi qua kể từ khai phú đại điển, việc Thiên Minh thức tỉnh huyết mạch đã khiến Trần Thiên gia bị một phen chấn động. Tại phòng nghị sự của Trần Thiên phủ, gia chủ Trần Thiên Anh ngồi tại ghế chủ vị, các vị gia lão ngồi hai bên phòng. Ở giữa căn phòng có vài thiếu niên đứng đó, thương tích đầy mình.
"Hừ! Đây là lần thứ mấy rồi? Nửa tháng nay tên Thiên Minh đó liên tục đả thương huynh đệ đồng tộc." Một vị gia lão râu dài tóc bạc lên tiếng chất vấn. Một gia lão khác cũng mở miệng nói "Tên Thiên Minh này đúng là quá ngông cuồng rồi! Không coi gia quy ra gì cả. Chúng ta phải nghiêm khắc răn đe hắn."
Nghị sự đường vang lên hàng loạt tiếng bàn tán, chủ yếu là về việc bắt Thiên Minh phải chịu phạt. Thiên Anh ngồi tựa đầu trên ghế, lặng lẽ nhìn màn kịch của những lão già kia (...Diễn cũng hay lắm, chắc các ngươi chuẩn bị kịch bản này cũng lâu rồi nhỉ. Việc những lão già này sẽ nói như vậy là điều ta đã đoán được từ trước. Nhưng còn việc kia...). Thiên Anh đưa mắt về phía những thiếu niên kia.
Nửa tháng nay Thiên Minh liên tục tìm đến những thiếu niên này để gây chiến, liên tục khiến chúng b·ị t·hương. Điều này khiến ông có phần khó hiểu, Thiên Minh trước giờ tuy có nhiều xung đột với chúng nhưng chưa bao giờ làm những điều như vậy.
Lúc này một gia lão lớn tuổi bước ra giữa phòng, lớn tiếng nói "Thiên Anh hôm nay tốt nhất ông nên đưa ra một lời giải thích hợp lí! Thiên Minh cần phải bị trừng phạt!"
Trần Thiên Anh đưa mắt nhìn gương mặt vị gia lão nọ, đứng lên khỏi ghế, hoà nhã nói "Chuyện v·a c·hạm giữa tiểu bối là bình thường, việc đó thúc đẩy sự ganh đua, ảnh hưởng đến tương lai của chúng. Chúng ta là những trưởng bối, hà tất phải làm lớn chuyện này." Ông cố để giải quyết chuyện này trong êm đềm, cố để không tạo ra rạn nứt trong gia tộc.
Nhưng có vẻ tên gia lão kia không chịu hiểu, lão gào lên "Bình thường!? Ông gọi đây là bình thường sao? Nửa tháng nay tên đó liên tục gây hấn, đánh đám nhóc này trọng thương, hai ngày một lần. Đây không phải là cạnh tranh thúc đẩy nữa rồi, đây là chèn ép không cho chúng có cơ hội phát triển!"
"Đúng rồi đó, ông giải thích đi!" "Phải nhanh chóng bắt tên đó chịu phạt!" "Ai mà biết sau này nó sẽ làm những gì nếu chúng ta cho qua chuyện này." Những gia lão hai bên nói phụ hoạ, làm căn phòng càng thêm ồn ào, không khí vô cùng nặng nề.
"IM LẶNG!!" Thiên Anh hét lên một tiếng làm cho cả căn phòng im bặt, những thiếu niên kia thì có phần sợ hãi. Mày ông nhíu lại, đưa mắt nhìn từng người một, rồi hừ lạnh một tiếng "Hừ!! Chèn ép? Các ông có quyền nói điều đó với ta sao. Chuyện trước giờ những tên này bắt nạt Thiên Quân và Thiên Minh nhà ta, các ông tưởng ta không biết sao?"
Lời vừa nói ra khiến cho những gia lão kia chỉ biết im lặng nhìn nhau. Nhìn thấy dáng vẻ khúm núm của họ, Thiên Anh để lộ ra ánh nhìn khinh bỉ, tiếp tục "Ta không muốn làm to chuyện chính là để giữ hoà khí trong gia tộc, không muốn gia tộc tan rã vì chuyện đó. Con cháu các ngươi bắt nạt nhi tử nhà ta hơn mười năm, ta bỏ qua thì các ông nghĩ ta dễ dãi sao? Nay con các ngươi bị nó đánh chỉ có vài tuần, các ngươi lại như trời sắp sập. Các ngươi còn có liêm sỉ không?!"
Những gia lão mang ánh nhìn nhẫn nhịn, không dám nhìn vào mắt Thiên Anh, những thiều niên kia thì cúi gằm mặt xuống, cơ thể run run lo sợ.
"Một lũ lòng dạ hẹp hòi, tầm nhìn ngắn hạn. Thiên Minh thức tỉnh huyết mạch, sau này nó sẽ là trụ cột vững chắc nhất của Trần Thiên gia. Nhưng nó bị các ngươi áp bức mà mang trong mình oán hận, các ngươi thử nghĩ xem nó có chịu cống hiến cho gia tộc như vậy không?" Lời của ông làm cho những lão già kia như thức tỉnh, liên tục bàn tàn xôn xao. "Nếu muốn nó cống hiến cho gia tộc, ắt phải giải trừ oán hận trong lòng nó. Nếu nó muốn đánh thì cứ để nó đánh, nếu nó chèn ép thì cứ để nó chèn ép. Đến lúc nó thoả mãn thì nó sẽ tự biết dừng. Các ngươi cho rằng ta thiên vị? Đây chẳng qua chỉ là nghiệp chướng mà các ngươi đã reo mà thôi. Ai có ý kiến gì không?" Ông lên tiếng hỏi, nhưng không có một lời phản hồi nào.
"Vậy thì giải tán!!" Ông kết thúc cuộc họp, bước qua khỏi thềm cửa của phòng nghị sự, không thèm quay đầu lại nhìn những kẻ đang cắn chặt răng cam chịu kia.
Ông đến thư phòng của mình, cố gắng làm dịu tinh thần, đưa mắt nhìn vào bức tranh hình Thiên Minh trên tường (Xem ra trước giờ ta đã quá mềm mỏng với chúng rồi...Mười năm qua hẳn rất khó khăn với con nhỉ? Vân Du vì bệnh mà không thể bên con, ta thì vì công việc gia chủ bận bịu mà cũng không thường xuyên gặp. Mười năm như vậy thật sự là...Ta hứa từ nay trong cái gia tộc này không còn ai có thể bắt nạt con được nữa!) Trong lòng ông ánh lên ngọn lửa quyết tâm.
(Nhưng ta không thể mãi bên con được, phải làm sao đây...) Nghĩ đến đây ông liền đưa ra nhiều lựa chọn (Ngọc Ánh, Thiên Quân và Gia Bảo thì có nhiều việc của riêng chúng, không thể để mắt đến nó. Những đứa trẻ khác thì Thiên Minh lại oán hận chúng. Còn ai được nhỉ?...)
Lúc này ông chợt nhớ đến hôm khai phú đại điển (Thanh Liên!...Quả thật hôm đó khá bất ngờ, một nữ hầu lại có thiên phú nhị phẩm. Chưa kể đến việc con bé còn phụ trách chăm sóc Thiên Minh, chắc Thiên Minh sẽ có niềm tin ở nó...Quyết định vậy đi!)
__________________________
Thiên Minh lúc này thì đang ở ngoài thành, chân hắn chậm rãi bước đi trên con đường mòn. Ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt hắn khiến hắn phải nhíu mày, mồ hôi trên trán ướt đẫm. Hai tay hắn cầm hai chiếc xô lớn, bên trong chứa một loại chất lỏng màu đỏ hơi đặc.
Nơi hắn hướng đến chính là nghĩa trang cổ nhất của Lân Thành, nó được xây tại đây từ rất lâu về trước. Nơi đây là nơi an nghỉ của hầu hết những tu sĩ của Lân Thành.
Vừa đến nơi Thiên Minh liền đặt một chiếc xô xuống, một chiếc còn lại hắn cẩn thận đổ thành một đường cong, nối tiếp đường cong hắn đã đổ hôm trước, bao quanh phần trung tâm của nghĩa trang. Khi xô cạn cũng là lúc hình tròn hoàn thành. Mùi tanh hôi phát ra từ hình tròn khiến Thiên Minh nhăn mặt vì khó chịu.
(Mấy ngày nay ta liên tục đổ máu lợn tại đây, chắc cũng đến lúc nên hoàn thành rồi.) Nghĩ rồi hắn cầm lên chiếc xô còn lại, hắn một lần nữa đổ máu xuống nền đất bên trong vòng tròn, nhưng lần này hắn lại làm rất tỉ mỉ. Vừa đổ máu ra hắn liền dùng tay, vẽ nên những hình thù kì lạ. Hắn vẽ rất nhanh, tay không ngừng một chút nào, y phục cũng lấm lem bùn đất và máu tanh.
Nửa canh giờ sau thì cũng ngừng lại, Thiên Minh ngồi dưới đất thở hồng hộc, mặt mày bẩn thỉu. Hắn lau đi mồ hôi trên trán, lại đứng dậy vẽ tiếp. Lần này, tại chính giữa vòng tròn, hắn nhẹ nhàng đổ chỗ máu còn lại trong xô ra, vẽ nên một hình thái cực đồ.
Hắn mạnh tay vứt chiếc xô đi, lấy từ trong túi ra bốn chiếc cờ nhỏ màu vàng kim. Hắn vung tay ném ra, bốn chiếc cờ ngay lập tức bay về bốn phía của vòng tròn, cắm chặt xuống đất.
(Cuối cùng.) Thiên Minh thở phào nhẹ nhõm (Giờ thì...). Hắn đưa tay ra kết ấn quyết, miệng hô to "Tụ Hồn Trận, MỞ!!"
Ngay lập tức, vòng tròn bằng máu sáng lên ánh đỏ, bốn chiếc cờ có phần lung lay nhưng vẫn giữ nguyên vị trí. Lúc này một luồng gió lạnh thổi qua người Thiên Minh, "Ta c·hết oan uổng quá!" "Phu quân! Sao chàng bỏ ta? Huhuhu." "Ca ca à, sao ngươi có thể!?". Những tiếng kêu thê lương văng vẳng bên tai hắn, tuy vậy hắn không hề nao núng mà còn để lộ ra nụ cười thoả mãn.
Đã là con người thì trong cuộc đời sẽ phải trải qua thứ gọi là thất vọng, bị phản bội. Khi con người gặp những điều đó thì sẽ sinh ra oán niệm. Có những người bỏ qua oán niệm mà thanh thản ra đi, nhưng có những người đến lúc c·hết vẫn mang những oán niệm đó ở trong lòng để rồi biến thành oán linh. Đối với tu sĩ, những người có tuổi thọ dài cùng với việc luôn vì cơ duyên mà chém g·iết lẫn nhau thì càng dễ để trở thành oán linh. Đó chính là lí do Thiên Minh chọn trung tâm nghĩa trang, nơi có nhiều cường giả được chôn cất nhất để làm Tụ Hồn Trận.
Trong kí ức của Thiên Minh có lưu giữ một quyển công pháp Thiên Giai có tên 'U Linh Quyết' đây là công pháp lấy linh hồn làm thức ăn, tu dưỡng cả cơ thể lẫn linh hồn của người tu luyện, càng hấp thụ linh hồn của những cường giả, người luyện công pháp càng mạnh. Một bộ công pháp vừa luyện thể vừa luyện hồn, đối với Hoán Cốt cảnh như Thiên Minh, tu luyện lúc này là hợp lí nhất.
"Thu!" Hắn hô thêm một tiếng, những oán linh khắp vòng tròn dần dần tụ lại thành một luồng năng lượng màu đen xám. Tiếng la hét, rên rỉ không ngừng vang lên. Luồng năng lượng đó di chuyển đến trước ngực Thiên Minh rồi sau đó đi vào. Gương mặt hắn nhăn lại vì đau đớn, trong tâm trí hắn văng vẳng những tiếng than khóc, nhức đầu.
Qua nửa canh giờ thì mắt hắn trợn trừng lên, máu từ khoé mát chảy ra. Cơ thể hắn đau nhức cực độ, đầu như muốn nổ tung, miệng thì bắt đầu thổ huyết. Thấy rằng không thể tiếp tục hắn liền lấy tay kết ấn "Ngưng!!" sau tiếng hô đó, luồng năng lượng đen cũng dừng lại, những oan hồn kia thì biến mất, chỉ còn lại Thiên Minh nằm đó, quằn quại trong đau đớn.
Hắn có phần co giật, lấy từ trong áo một lọ thuốc, chật vật để uống. Hắn bắt đầu luyện hoá dược lực của thuốc, sau một canh giờ thì hắn đã thấy ổn hơn.
"Hộc hộc!.." Hắn thở hồng hộc vì mệt, cố gắng tĩnh tâm lại. (...Với cơ thể hiện tại thì ta không thể hấp thụ quá nhiều oán linh cùng một lúc. Nếu quá cố chấp thì sẽ bạo thể mà c·hết, thần hồn câu diệt. Dù có vội nhưng cũng không thể vì vậy mà d·ụ·c tốc bất đạt.)
Trên đời này luôn có những kẻ ngu ngốc, chỉ vì muốn hoàn thành một công việc mà làm vội làm vàng. Để rồi khi nhận ra mình làm sai thì lại càng mất nhiều thời gian để sửa, nhiều khi không thể sửa được. Thiên Minh hiện tại gánh vác trên vai nhiều thứ, chính vì vậy hắn càng phải chắc chắn trong từng bước đi của mình, không thể vì vội vàng mà làm hỏng chuyện đại sự.
(Hiện tại chắc các gia lão và phụ thân đã họp xong rồi...) Nửa tháng này hắn cố tình gây chiến với những thiếu niên trong ra tộc, cố tình thể hiện sự ngông cuồng và oán hận đối với chúng. Điều đó sẽ khiến các gia lão đó tạo sức ép đến phụ thân hắn.
Tuy Thiên Minh không thể biết rõ phụ thân hắn sẽ làm gì nhưng có hai kết quả rất chắc chắn mà hắn sẽ đạt được. Đầu tiên là Thanh Liên sẽ được đưa gia nhập Thiên Linh Tông, với một là giá·m s·át hắn, không để hắn tiếp tục lộng hành, hai là để chăm sóc hắn, lo rằng hắn không thể tự chăm sóc bản thân. Còn kết cục còn lại chính là thị uy với đám gia lão đó, khẳng định rằng chức gia chủ hiện tại và tương lai vẫn đang và sẽ là của gia đình hắn.
Hắn vốn đã không còn thù ghét gì đám trẻ đó, sau một kiếp người hắn đã không còn thứ gọi là oán hận. Oán hận sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn, cản trở việc tu hành của hắn. Nếu việc đó ngăn cản sự phát triển của hắn, vậy thì tại sao lại cần giữ trong lòng? Chi bằng cứ bỏ đi để tâm trí thanh thản.
Ánh chiều tà hắt xuống bóng lưng thiếu niên trẻ, Hắn thấy đã muộn nên quyết định về phủ. Bước chân hắn không nhanh cũng không chậm, từng bước chân chắc chắn mà đi. Ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơ của hắn nhìn thẳng, tâm trí hắn vẫn luôn suy nghĩ về tương lai trước mắt. (...Thật mơ hồ.)