Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Thiên Linh Tông.

Chương 19: Thiên Linh Tông.


Đầu tháng chín cũng là khi những tu sĩ trẻ phải tạm biệt gia đình và trở về tông môn. Dưới tiết trời man mát của sáng mùa thu, hàng ngàn người tụ tập tại một vùng đất hoang, tại đó có một con thuyền khổng lồ không biết từ đâu xuất hiện. Trên cánh buồm màu lam có một chữ 'Thiên'.

Dưới mặt đất, già trẻ gái trai đều có đủ, kẻ khóc kẻ cười mà tạm biệt người thân của mình. Trong biển người đó tất nhiên cũng có người của Trần Thiên gia, giữa những tiếng nhộn nhịp của mọi người lại có một người ôm đầu thở dài "Vân Du à, nàng phải buông chúng ra đi! Đã đến lúc chúng phải về Thiên Linh Tông rồi!" Trần Thiên Anh khổ sở khuyên bảo vợ mình, người đang cố níu kéo những đứa con ở lại.

"Đúng là đồ đàn ông vô cảm! Ta vừa mới khoẻ hơn thôi, chưa được chơi cùng chúng nữa mà giờ chúng đã đi rồi! Chàng thì làm sao mà hiểu được!" Bà lên tiếng phản bác khiến Thiên Anh nín lặng. Thiên Minh đứng bên cạnh thì cười khổ, cả tháng nay cứ cách một ngày hắn lại cho bà uống một phần Dưỡng Hồn Đan, liên tục lập đi lập lại như vậy, có vẻ cũng đã có thành quả rồi.

"Đại tỷ, ca ca khi nào về nhớ mua quà cho đệ nhé, đừng quên đó!" A Việt bé nhỏ thì nhanh nhảu nói với Thiên Minh và Ngọc Ánh. Hai người cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý trước tính cách của thằng bé.

Phía bên kia Thiên Quân cũng đang dặn dò tiểu muội Thanh nhi một cách kĩ càng "Thanh nhi, muội ở nhà thì phải nhớ nghe lời đại bá và bá mẫu, biết chưa?". Thanh nhi cũng ngoan ngoãn đáp "Muội biết rồi huynh đi cẩn thận, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt đó nha!"

Thiên Minh nhìn thấy cảnh đó cũng không khỏi xót xa, thương cảm. Hai đứa chúng mồ côi từ sớm, chỉ có một mình, nhưng cũng may được gia đình Thiên Minh nuôi nấng. Thiên Anh và Vân Du cũng coi chúng như con ruột, khi Thiên Quân không có ở phủ cũng là hai người chăm sóc cho Thanh nhi. Nhưng tất nhiên cô bé đôi khi cũng sẽ cảm thấy lạc lõng và cô đơn, đó là điều không thể tránh khỏi.

Gia bảo một bên cũng đang tạm biệt cha mẹ. Trước khi con thuyền khởi hành, gia gia Trần Thiên Khải lên tiếng dặn dò "Mấy đứa ở Thiên Linh Tông nhớ chăm sóc, bảo vệ lẫn nhau, giúp đỡ nhau trong quá trình tu luyện. Nhất là Ngọc Ánh, con là đứa lớn nhất, ta mong con có thể trông chừng chúng nó. Rõ chưa?"

"Rõ ạ, người cứ yên tâm ở đó con sẽ chăm lo cho chúng thật tốt." Ngọc Ánh nói với giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt kiên định của cô khiến người khác rất có lòng tin. "Tốt!" Thiên Khải nói, vẻ mặt mừng rỡ.

"Đến giờ xuất phát!!" Bỗng có một tiếng hét lên, một lão già từ trên cột buồm bay xuống, dõng dạc nói "Tất cả lên thuyền, xuất phát đến Thiên Linh Tông."

"Trưởng lão gọi rồi! Tạm biệt mọi người chúng con đi, mọi người ở nhà bảo trọng." Thiên Minh thấy vậy thì vẫy tay tạm biệt họ, tay cầm một túi vải đựng đồ, đi lên thuyền. Mọi người cũng vẫy tay tạm biệt hắn.

"Xuất phát!!" Vị trưởng lão thấy tất cả đã lên thì hét một tiếng, lấy tay kết ấn quyết. Ngay lập tức chiếc thuyền liền rung chuyển, trên thân thuyền hiện lên những hoa văn màu lam, những hoa văn di chuyển tựa như những dòng nước xanh mát.

Chiếc phi thuyền này chính là một pháp bảo cấp trung, bên dưới đáy thuyền là một trận pháp đặc biệt giúp nó có thể trôi trên mây, lướt trên gió. Nó được dùng để chuyên chở người và hàng hoá, khá phổ biến trong các tông môn.

Lúc đầu chiếc thuyền rung lắc khá mạnh khiến thiếu nữ bên cạnh Thiên Minh đứng không vững, liền ngã bịch xuống đất. Thiên Minh thấy vậy thì cười một tiếng "Hahaha đứng cũng không vững, tương lai sau này sẽ khá khó khăn với ngươi đó Thanh Liên à." Nói rồi đưa tay ra đỡ nàng dậy.

Vừa đứng dậy nàng liền cúi đầu nói "Ta xin lỗi!...Cũng cảm ơn ngài, nhờ ngài mà ta mới được đến Thiên Linh Tông." Đối với cô việc này cứ như một giấc mơ, cô chưa từng nghĩ mình lại được đứng ở đây, có được cơ hội vào một tông môn, có cơ hội tu tiên. Thiên Minh phất tay nói "Không cần thiết, ta vốn cũng chẳng làm gì nên ngươi không cần cảm ơn. Với lại ngươi cũng đừng vội mừng, ngươi phải vào được nội tông thì mới chính thức được công nhận là người của tông môn. Trong hai năm này ta mong ngươi chăm chỉ tu luyện, sớm tiến vào nội môn."

"Rõ ạ! Ta sẽ không làm ngài thất vọng đâu!" Thanh Liên quyết tâm nói, dáng vẻ đó của nàng khiến hắn hài lòng gật đầu một tiếng, cũng khiến hắn có phần hoài niệm.

Con thuyền bay lên cao, vượt qua cả những áng mây trắng mịn rồi tiến thẳng, trông như một con thuyền đi trên biển sương mờ vào sáng sớm. Gió thu mát lạnh thổi vào khuôn mặt còn đôi phần non nớt của những thiếu niên trẻ. Khuôn mặt mọi người đều có phần mong chờ, nhưng Thiên Minh biết cơn gió này cũng chỉ là khởi đầu của những cơn bão trước mắt.

__________________________

Cũng đã gần chiều, từ đằng xa nơi con thuyền hướng đến hiện lên từng dãy núi cao chót vót được, bên dưới chân núi có những thôn làng thưa thớt nhưng cũng không thiếu vẻ nhộn nhịp.

Đến gần hơn thì mọi người bắt đầu thấy những chiếc thuyền bay khác cũng đang tiến đến dãy núi đó, tất cả tụ tập tại một ngọn núi rồi từ từ đáp xuống rầm rầm. Từ trên mỗi thuyền đi xuống hơn trăm thiếu niên trẻ, kẻ thì lo lắng khúm núm, người thì tự tin ngẩng cao đầu mà bước đi. Có khoảng hơn mười thuyền như vậy, tất cả tụ tập lại thì lên đến hơn một nghìn thiếu niên trẻ tuổi.

Họ tụ tập tại một quảng trường lớn, tập trung tại một quảng trường đông người như này khiến những tân đệ tử như Thanh Liên có đôi phần bỡ ngỡ. Ngược lại thì những người đã quen thuộc như Thiên Minh và Ngọc Ánh thì mười phần bình tĩnh, tâm lặng như nước.

"Á nhìn phía trên kìa! Đó là các vị trưởng lão!" Bỗng có một người hét lên khiến tất cả mọi người chú ý và ngước lên nhìn. Đó là một đám lão già với râu tóc bạc phơ, những đôi mắt sắc bén nhìn ngắm những thiếu niên trẻ tuổi bên dưới. (Làm màu! Muốn đánh giá tư chất của chúng thì cứ âm thầm mà làm, việc gì phải bay lên cao như vậy để người khác chú ý?) Thiên Minh có phần khinh bỉ nghĩ.

Lúc này từ trên cao những lão già đó hạ thấp xuống, người đứng giữa cao giọng nói "Chào mừng các ngươi đã đến Thiên Linh Tông, chắc hẳn các ngươi vẫn còn đang lo lắng vì đột nhiên đến một môi trường mới. Nhưng không cần phải lo lắng, chỉ cần các ngươi chăm chỉ tu luyện, tuân theo tông quy, cống hiến hết mình cho tông môn thì bất kể các ngươi muốn gì, tông môn cũng sẽ hết lòng đáp ứng cho các ngươi!"

Lời vừa nói ra khiến các thiếu niên xôn xao bàn tán, nhiều người còn lộ ra ánh mắt mong đợi cùng với ngưỡng mộ tới những lão già kia (Bay lên cao thị uy khiến mọi người phải ngước nhìn, nói về lợi ích nhận được để tạo lòng tin tưởng, khiến chúng hết mình cống hiến cho tông môn.)

Thiên Minh đã quá quen thuộc cách làm này. Dù là to lớn như tông môn hàng vạn người hay nhỏ bé như một thế gia hạng ba cũng luôn tồn tại thứ gọi là thể chế, thứ luôn muốn cá nhân hướng đến lợi ích của tập thể. Nhưng trên đời có được bao nhiêu người can tâm tình nguyện cống hiến cho tập thể? Thế nên mới có thứ gọi là thưởng và phạt, phần thưởng nhằm thúc đẩy mọi người cống hiến, càng cống hiến càng được thưởng, càng được thưởng thì lại càng có động lực để cống hiến. Không cống hiến thì không được thưởng.

Còn những kẻ không những không cống hiến, mà còn đi ngược lại thể chế thì sẽ bị phạt. Tội càng lớn phạt càng nặng, phạt thật nặng để cảnh cáo những kẻ khác không được đi ngược lại với thể chế, ngăn không cho mầm mống phản loạn xuất hiện.

Lúc này có một đàn linh điểu bay lượn trên bầu trời, Thiên Minh để ý thì chúng đang bay ngược hướng gió. Cơn gió mạnh bạo không cho chúng bay tiếp, khiến chúng trông như đóng băng giữa không trung. Có những con từ bỏ mà bay ngược lại, thuận theo gió trời nhưng cũng có những con bay chéo mà vượt qua. Chỉ còn lại một con linh điểu là nhất quyết muốn bay ngược lại, đối mặt với cơn gió. Khi gió thổi mạnh thì nó dang cánh lượn, không để bị thổi bay, khi gió nhẹ thì nó đập mạnh đôi cánh để tiến lên. Mất một lúc thì nó cũng thành công vượt qua.

Thiên Minh không khỏi cảm khái khi nhìn thấy cảnh đó. Thể chế cũng vậy, trời cũng vậy, trên đời này có ai mà có thể chống lại thể chế, có thể nghịch thiên? Có những kẻ chỉ có thể thuận theo, yên phận mà sống như những con c·h·ó nhà. Có những kẻ thì chỉ biết đi vòng qua, chỉ biết luồn cúi mà leo lên, tâm tính nửa vời làm sao thành đại sự? Chỉ có số ít người, hoặc là sức mạnh vô song hoặc là tài trí như nước đông hải thì mới có thể chính diện đối mặt và vượt qua. Nhưng nếu sức mạnh không đủ, trí lực cũng không có thì sao? Thì c·hết!!!

Thiên Minh vốn không phải c·h·ó nhà, cũng không có ý định luồn cúi nhưng hắn cũng không ngu gì mà đi ngược lại thể chế cũng như nghịch thiên. Vì hắn chỉ muốn có một kiếp sống yên ổn với gia đình và người hắn yêu...Nhưng nếu bị ép buộc, đừng nói đến chống lại cả tông môn hay nghịch thiên. Dù những thứ đó bị huỷ hết khiến thiên hạ đại loạn cũng không có vấn đề gì.

"Theo ta thấy những tân đệ tử năm nay rất có tiềm năng, ta mong các ngươi chăm chỉ tu luyện nhưng đừng quên tu tâm, nhớ kĩ rằng thân thể cũng chỉ là vẻ ngoài, quan trọng nhất vẫn là tâm hồn bên trong." Lão già đứng giữa nói tiếp, lên tiếng dặn dò nhắc nhở. Các thiếu niên nghe vậy thì trong lòng có phần cảm kích, cúi đầu cảm tạ "Tạ ơn trưởng lão chỉ giáo!!"

Nghe vậy thì những lão già đó hài lòng cười "Tốt!...Không chỉ có tân đệ tử mà những người đệ tử ngoại môn khác năm nay cũng đã phát triển hơn rồi. Hi vọng các ngươi vượt qua khảo hạch tiến vào nội môn, trở thành trụ cột tương lai của tông môn. Nói đến đây thôi, những đệ tử ngoại môn đâu? Hãy hướng dẫn cho những tân đệ tử đi đăng kí nhập môn và nhận phòng tại ký túc xá đi."

Nói rồi mọi người tản ra, những người không phận sự như Thiên Quân và Gia Bảo liền chạy đi chơi, còn những người bận bịu như Ngọc Ánh thì ở lại hướng dẫn những người khác đăng kí. Thiên Minh cũng đưa Thanh Liên đi đăng kí rồi đến ký túc xá nhận phòng, tại cửa một phòng hắn nói "Phòng của ngươi đây, ngươi sẽ phải ở cùng những người khác, hãy cố hoá nhập với họ. Ta ở bên phòng kia, nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm ta." Hắn chỉ tay vào một căn phòng phía xa, nhắc nhở nàng

Hắn thấy đã ổn rồi thì rời đi, nàng mở cánh cửa gỗ rồi bước vào, bên trong có hai chiếc giường nhỏ, hai rương để đồ và một chiếc tủ đựng quần áo. Đứng trong một căn phòng xa lạ không có người như vậy, Thanh Liên không khỏi bỡ ngỡ, không biết nên làm như thế nào. (Ưm..Chắc mình dọn sạch căn phòng này trước." Thấy mọi thứ có phần bụi bặm, cô liền ra quyết định dọp dẹp một chút.

Trong lúc cô đang hất bụi trên chiếc tủ quần áo xuống thì "Oái khụ khụ!! Cái gì vậy?" Một cô gái lạ bước vào, trên đầu cô dính đầy bụi và mạng nhện vì bị Thanh Liên hất trúng. Nàng thấy vậy thì lúng túng cúi đầu xin lỗi "A tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi chỉ đang cố dọn phòng thôi! Tôi không cố ý đâu!"

Cô gái kia thấy vậy vì cười cười lấy tay phủi đi mạng nhện trên đầu nói "À không có gì đâu khụ khụ, mình chỉ hơi bất ngờ thôi ấy mà! Cậu đang dọn phòng sao? Để mình giúp nhé!" Thái độ nhiệt tình của cô khiến Thanh Nhi bất ngờ, có phần an tâm hơn "A ưm...Vậy thì tốt quá, mình xin lỗi nhé."

"Không có gì đâu mà! Mình là Lý Hồng có vẻ mình sẽ là bạn cùng phòng của cậu, cứ gọi mình là Tiểu Hồng. Còn cậu?" Cô vui vẻ giới thiệu bản thân, lấy tay dơ ra tỏ thành ý. Thanh Liên nhẹ nhàng bắt lấy tay cô và nói "Mình là Thanh Liên, rất vui được làm quen!"

Rồi hai cô nàng bắt đầu dọn dẹp cùng nhau, vừa dọn vừa nói chuyện rất vui vẻ

__________________________

Ở một phía khác thì Thiên Minh quay trở lại phòng của mình, bình thường thì nữ sẽ ở phòng hai người còn nam thì ở phòng bốn người. Phòng Thiên Minh thì chỉ có ba người là hắn, Thiên Quân và Bia Bảo. Hiện tại hai người họ đang đi chơi, Thiên Minh phải tranh thủ thời gian, luyện chế chút đan dược.

Lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một chiếc đỉnh đồng nhỏ, đồng thời còn lấy ra một số món dược liệu. Một khối gỗ bóng loáng như sắt thép, phản chiếu khuôn mặt hắn, một bó hoa màu đồng với cánh hoa khi sờ vào có cảm giác như sờ vào da của sinh vật sống và vài nhánh liễu màu lam với hình dạng như gân tay.

(Cũng may là lão già chủ cửa hàng đó có quan hệ rộng, nếu không bằng sức của ta rất khó khăn mà kiếm được chỗ dược liệu này trong bí mật.) Nghĩ rồi hắn truyền linh khí vào đỉnh đồng, chiếc đồng được nâng lên, hắn liền động ý niệm thúc giục Phệ Hồn Lam Viêm đến lòng bàn tay, trong lòng tính toán (Lúc trước kia luyện đan ta phải dùng nguyên lực chi hoả rất tốn sức do tu vi không đủ, đôi khi luyện tốn mất một đêm nhưng rốt cuộc là ra phế đan, nhiều lần suýt nữa thì nổ lò thổi bay cả gian phòng. Tuy Phệ Hồn Lam Viêm không phải là loại lửa phù hợp nhất để luyện đan, nhưng có còn hơn không.)

Thiên Minh lấy một mảnh Thiết Mộc, một cây Đồng Bì Hoa và một nhánh Gân Liễu, nhẹ nhàng cho vào đỉnh đồng. Tiếp theo hắn điều động lam hoả vào trong, tiến hành luyện đan. Trong quá trình đỉnh đồng tràn ngập lam hoả, hắn sử dụng thủ pháp của bản thân, cố gắng loại bỏ đi những tạp chất có trong dược liệu.

Một lúc lâu sau, khi hắn đang tĩnh tâm luyện hoá thì đột nhiên mở mắt, lấy hai ngón tay chỉ vào đỉnh đồng hô "Xuất!!" Từ trong đỉnh đồng bay ra một viên đan dược màu đỏ. Nhìn vào nó một lúc thì Thiên Minh thở dài "Ài xem ra ta vẫn chưa làm chủ được nhiệt lượng, quá nhiệt rồi."

Luyện đan không chỉ cần dược liệu cao hay lửa tốt, nó còn cần thủ pháp tinh thông và khả năng khống chế lửa thật tốt. Vừa rồi Thiên Minh không kiểm soát được, vô tình là tiêu tán nửa phần dược lực của viên đan.

"Thôi tiếp tục vậy!" Hắn cho viên đan dược vào miệng, lại ngồi xuống tiếp tục luyện đan.

__________________________

Tại một đỉnh núi trong nội tông, hai vị trưởng lão đang vừa thưởng trà vừa đánh cờ, một thú vui thật tao nhã. Đánh con tốt xuống, một người liền nói "Trần Thiên Quyết à, ông nghĩ năm nay Vạn Kiếm Phong ta có thu được đệ tử tốt nào không?"

Người kia nghe vậy thì nhấp một ngụm trà "Tạ lão đầu, ông lo thừa rồi. Ta nghe nói tên Thiên Minh năm nay thức tỉnh huyết mạch còn có thiên phú tam đẳng, thêm cả Thiên Quân nữa. Người của Trần Thiên gia có ai lại không vào Vạn Kiếm Phong đâu? Hai thiên phú tam đẳng vào phong của chúng ta...hahaha chỉ sợ là tông môn sắp phải đổi tên rồi!"

Tạ trưởng lão nghe vậy thì thở dài "Đám người các ông cũng có dã tâm quá lớn đi, các ông quên lời của Hoàng Đế rồi sao?"

Trịnh Thái Tổ trước đây đã ban lệnh cấm lên tam gia rằng người của tam gia không được phép trở thành tông chủ. Điều này nhằm hạn chế quyền lực của tam gia đối với những tổ chức mạnh mẽ như tông môn. Nó đã khiến một số ít người của tam gia có đôi phần bất mãn, nhưng cũng không làm gì được

Trần Thiên Quyết cười to "Hahahaha thì sao? Sau này Thiên Linh Tông bầu cử chức chưởng môn, so với những người khác thì với một người bồi dưỡng cho hai thiếu niên tam đẳng thiên phú và có một người thức tỉnh lân huyết mạch thì ông sẽ chọn ai?"

"...Đó là điều không thể tránh khỏi nhỉ." Tạ trưởng lão cười trừ, tay nhấp một ngụm trà (Thiên Linh Tông sắp có một sự chuyển biến lớn rồi đây.)

Chương 19: Thiên Linh Tông.