Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 20: Vào mùa thu, lần đầu sát sinh.
Trời thu mát mẻ, gió thổi lồng lộng, ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua những ánh mây, chiếu đến những tán lá đỏ vàng rộng lớn trên núi ngoại tông của Thiên Linh Tông, bên dưới gốc cây có một thiếu niên trẻ đang tĩnh tâm tu luyện. Khuôn mặt hắn trầm ổn, không chút gợn sóng, mái tóc đen dài đến ngang lưng phấp phới theo gió thổi. Những chiếc là rụng xuống, rơi trên đầu hắn.
Bỗng hắn thở dài một hơi, như để cố gắng dịu bớt nỗi lòng của mình "Giờ thì khá khó rồi đây, ta muốn luyện U Linh Quyết thì cần linh hồn, nhưng ta ở trên núi này, vốn không thể tìm được nghĩa trang nào. Ta cũng không thể g·iết người đoạt hồn được, sẽ để lại rất nhiều rắc rối, phải làm sao đây?"
Khi hắn còn đang bận vò đầu bứt tai suy nghĩ thì từ xa có ba bóng người đi tới, kẻ ở giữa lớn tiếng hét lên "Thiên Minh! Có bao nhiêu nguyên thạch thì mang hết ra đây, nếu không thì ăn đòn đi!" "Đúng rồi đó, phế vật như ngươi thì cần gì nguyên thạch, đưa nó cho người khác có phải tốt hơn không? Hahaha!"
Lúc đầu Thiên Minh còn chưa hiểu gì, nhìn kĩ ba kẻ đó một chút thì hắn chợt nhớ ra (Cao Phúc? À ta nhớ rồi, đúng là hoài niệm thật.) Kiếp trước khi hắn ở trong tông môn luôn bị ba kẻ này do Cao Phúc cầm đầu t·rấn l·ột nguyên thạch. Đối với tu sĩ, nguyên thạch rất quan trọng, bổ sung nguyên khí, tạo dựng pháp trận, luyện pháp bảo đều cần nguyên thạch, nguyên thạch cũng chính là một loại tiền tệ trong giới tu sĩ. Tuy c·ướp trắng trợn là vậy nhưng chúng lại không bao giờ bị truy tố, lí do rất đơn giản, bởi Thiên Minh là phế vật với nhất đẳng thiên phú.
Thấy Thiên Minh cười cười, một kẻ hét lên "Ngươi cười cái quái gì? Có phải ngươi muốn b·ị đ·ánh lắm rồi không?" Rồi lao về phía Thiên Minh. Hắn cũng dễ dàng né được và sút vào hạ bộ tên đó với lực vừa đủ, tên đó kêu "Hự!" Một tiếng rồi ngã xuống đất kêu rên.
"Cái gì? Thiên Minh, ngươi muốn phản rồi đúng không?" Cao Phúc nói, Thiên Minh nở một nụ cười rất tươi, một nụ cười ngây thơ vô tội, giọng điệu hơi trầm hỏi "Thì sao chứ, ngươi làm gì được ta sao?"
"Ngươi?!...Hừ đừng tưởng có thiên phú tam phẩm mà bắt đầu kiêu ngạo, dù có thiên phú thế nào, chưa đủ trưởng thành thì cũng chỉ là một tên tạp nham thôi. Tiếp lấy." Nói rồi Cao Phúc lao đến, vung kiếm vào Thiên Minh, hắn dễ dàng né được, tránh qua một bên thì "Thuỷ Lưu Pháp, Thuỷ Châm!!" Tên còn lại hô lên, từ miệng phun ra những tia nước mỏng dài và sắc bén.
Bị bất ngờ t·ấn c·ông nhưng Thiên Minh vẫn rất bình tĩnh, hắn nắm lấy cổ áo Cao Phúc rồi kéo tên đó ra đỡ đòn hộ mình. "Aaaa!!" Thuỷ châm ghim lên lưng khiến Cao Phúc cực kỳ đau đớn "N-Ngươi!..." Ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt Thiên Minh, một đôi mắt không hề e sợ, không hề giận giữ...nó vô cảm, nhìn sâu vào nó khiến Cao Phúc có phần run sợ.
Thiên Minh lấy sức quăng Cao Phúc về phía tên kia "Oái!" Tên kia bị ném trúng thì ngã rầm một tiếng. Thiên Minh ung dung tiến lại gần, đưa ánh mắt nhìn về hai tên đó, miệng cười to hỏi "Thế giờ các ngươi muốn sao đây, đưa nguyên thạch hay là c·hết?". Lời nói đó khiến ba thiếu niên nghe được đều bất ngờ, giọng nói run rẩy nói "N-Ngươi...Ngươi đừng có mà hồ đồ...N-Ngươi biết nếu g·iết đồng môn thì sẽ phải chịu tội gì không hả?" "Chưa kể chúng ta còn rất nhiều huynh đệ trong tông, ngươi không sợ bị trả thù sao?"
Nghe vậy, Thiên Minh cười khinh bỉ, thư thái nói "Trả thù? Hahaha đừng làm ta cười, chúng thì làm được gì? Để ta nói cho mà biết, sớm muộn chúng cũng sẽ nằm dưới đất như các ngươi, luôn mồm van xin ta tha mạng. Ta sẽ khiến chúng sống không bằng c·hết Hahahaha" Tiếng cười đó của Thiên Minh càng làm những thiếu niên dưới đất lo sợ.
Không để chúng kịp định thần, hắn lại nói tiếp "Còn tông quy gì đó...Ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm sao?" Rồi hắn dơ chân lên, đạp thật mạnh đầu gối của Cao Phúc, tiếng xương cốt nứt gãy răng rắc vang lên, tiếp đó là tiếng kêu vang cả núi rừng. "Ngươi!!!" Cao Phúc nghiến răng, cố kìm nén cơn đau, mắt trừng lên nhìn Thiên Minh.
"Hả? Nhìn cái gì?" Rồi hắn lại dơ chân lên, đạp gãy một bên tay của Cao Phúc, lại một tiếng xương gãy, lại một tiếng kêu gào thảm thiết "Được rồi!! Được rồi, ta đưa, tha cho ta đi." Không thể chịu nổi, tên đó đành chấp nhận. Sau đó từng người một đều đưa cho Thiên Minh một túi tiền, hắn đếm sơ qua thì cũng một vạn linh thạch. (Hơi ít so với dự kiến...nhưng thôi cũng được.)
Lúc này hai tên kia kéo Cao Phúc đứng dậy, chật vật đưa đi. Vừa đi được vài bước thì bỗng "Các ngươi nghĩ mình đi đâu vậy?" Thiên Minh nói, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười ngây thơ đó. "Ngươi còn muốn gì nữa, không phải ta đã đưa nguyên thạch cho ngươi rồi sao. Ngươi nói sẽ tha cho ta mà, ngươi định lật lọng?" Cao Phúc giận dữ nói.
Nhìn từ trên xuống dưới ba người, Thiên Minh dửng dưng "Đúng là ta đã nói sẽ không g·iết các ngươi, nhưng các ngươi nghĩ ta sẽ để các ngươi cứ vậy mà đi sao?" Nói rồi hắn đưa tay ra, cánh tay đen đến cẳng tay "U Linh Quyết, Thao Hồn!" Từ trên lòng bàn tay chui ra ba oán linh.
"C-Cái gì vậy?" "Ma sao?!" Ba kẻ đó bất ngờ tột độ. Ngay lập tức, bản năng đã thúc giục chúng rằng thứ đó rất nguy hiểm, chúng phải chạy. Nhưng chúng không thể, đôi chân chúng run rẩy không ngừng. "Chạy đi!!" Khi những oán linh đến gần, tên b·ị t·hương ít nhất đã vứt cao phúc ở lại và chạy đi.
"Tên phản bội!! Aaaa!!!!!" Cao Phúc chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bị một oán linh nhập vào người. Kẻ bên cạnh thấy vậy thì cũng bỏ hắn mà chạy. Nhưng "Không thoát được đâu." Thiên Minh nói, tay điều động hai oán linh còn lại bay hết tốc lực, kéo chân hai kẻ đó lại, chui vào cơ thể trong sự la hét của chúng.
"Khụ khụ...Cái gì vậy!!?" "Ngươi đã làm gì?!" Chúng hét lên, muốn biết điều gì vừa xảy ra. Nhưng Thiên Minh không thèm để ý đến chúng "Ngủ đi." Một câu, ba kẻ đó mắt lim dim rồi nhắm chặt lại, chìm vào giấc ngủ.
Nhìn xuống ba kẻ đó Thiên Minh trầm ngâm (...Ta vốn không hề có oán hận gì về chuyện b·ị c·ướp nguyên thạch, kể cả bây giờ kể cả kiếp trước. Vì ta đã thật sự hiểu bản chất của thế giới này, một thế giới mạnh được yếu thua, một thế giới không có chỗ cho kẻ yếu. Ta cũng không hề có ý định g·iết các ngươi, ta vốn đang muốn thử nghiệm một số thứ thì các ngươi tự vác xác tới, các ngươi nếu đã đến thì cứ làm vật thí nghiệm của ta đi vậy.)
Rồi hắn quay người rời đi. Đi trên cầu thang đá trải đầy những chiếc lá thu màu đỏ vàng, hắn nhìn ngắm phía diễn võ đường tại đó Thiên Quân, Gia Bảo, Tiểu Hồng và Thanh Liên đang cùng nhau luyện quyền cước và kiếm pháp. Nhìn khung cảnh yên bình này, hắn tự hỏi bản thân sẽ còn lưu giữ được bao lâu.
Vào ngày nhập môn, Thiên Minh đã cố tình sắp xếp cho Tiểu Hồng ở chung phòng với Thanh Liên, vừa để giá·m s·át vừa để thuận tiện chăm sóc nàng. Cũng đã được hai tuần, nàng ta có vẻ cũng đã quen thuộc hơn với nơi này, đã đến lúc để đưa nàng đi kiểm tra thành quả luyện tập rồi.
"Đại ca!! Phía này!" Thấy Thiên Minh đi tới, Gia Bảo liền vãy tay hô to về phía hắn. Nghe tiếng gọi của cậu Thiên Minh liền thở dài, chấp tay sau lưng đi đến chỗ bốn người nói "Mấy đứa luyện tập chăm chỉ rồi, cũng nên đưa mấy đứa đi làm chút nhiệm vụ rồi, mấy đứa đi không?"
"Đi! Ta đi!" Gia Bảo nhanh nhảu đáp, "Được thôi, ta cũng muốn biết ta mạnh đến đâu rồi!" "Ta cũng đi." Thiên Quân và Tiểu Hồng cũng đồng ý ngay. Chỉ có..."Ừm...Làm nhiệm vụ là làm như thế nào vậy ạ" Thanh Liên lưỡng lự hỏi.
Ba người kia nghe vậy thì ngơ ra một lúc thì cười phá lên, "A? Ta nói gì sai sao?" Nàng lúng túng hỏi, tự hỏi vì sao họ lại cười. Thiên Minh thấy vậy thì giả vờ ho "Khụ khụ, Theo tông quy thì mỗi tháng các đệ tử phải hoàn thành ít nhất là hai nhiệm vụ, những nhiệm vụ đó sẽ được treo thưởng trên Nhiệm Vụ Đường, nếu ngươi hoàn thành thì sẽ được thưởng theo nguyên thạch."
"Nhiệm vụ chia ra làm cửu cấp, gồm nhiều loại, từ hái linh dược đến thảo phạt yêu thú. Từ đó cũng chia yêu cầu thành làm đơn lẻ hoặc theo tổ đội." Tiểu Hồng nói tiếp. Thành Liên gật đầu tỏ ý hiểu, Thiên Minh thấy vậy thì nói "Cứ đi theo ta rồi sẽ biết." Rồi quay đầu đi, bốn người còn lại cũng đi theo.
Họ đến toà nhà lớn tại trung tâm của ngoại môn, nơi đó trông như một quán ăn với nhiều bàn ăn ở xung quanh, ba tầng lầu rộng lớn, trên những cây cột treo những chiếc lồng đèn, bên trong là những con Hoả Trùng toả ra sánh lập loè, lúc mờ lúc tỏ khiến nơi đây có phần bí ẩn. Ở giữa toàn nhà có ba tấm bảng lớn, trên đó được đóng đinh, treo rất nhiều miếng gỗ. Đó chính là những bảng nhiệm vụ.
"Đợi đây đi, ta sẽ đi chọn." Thiên Minh quay đầu nói với bốn người rồi một mình đi vào xem. Hắn tiến vào chỗ của nhiệm vụ cấp thấp, thông thường thì ở ngoại môn thì chỉ được phép nhận những nhiệm vụ đến tam cấp là cùng. Chúng không được thưởng nhiều nhưng sẽ an toàn cho Thanh Liên thử sức.
Nhìn lên nhiệm vụ, chúng rất đa dạng, từ 'phụ giúp luyện đan phòng' 'kiếm máu yêu thú hệ hoả' đến những công việc tạp vụ. Hắn ngắm nghía một chút, khi nhìn thấy một miếng gỗ vừa ý "Chọn cái này đi!" Rồi hắn quay lại mọi người.
Nhìn tấm bảng Thiên Minh mang về, trên đó ghi 'Nhiệm vụ tam cấp: Săn địa trư, hai chiếc nanh đổi lấy một nguyên thạch, một tấm da được ba nguyên thạch.'. "Hừm...giá khá tốt đó chứ, bình thường thì phải năm chiếc nanh mới được một viên nguyên thạch thôi." Thiên Quân tính toán một chút, đang định quyết định thì...
"Không được! Huynh không thấy cái này hơi khó sao, Liên nhi mới vào tông môn, kĩ năng còn thấp, không phải sẽ rất nguy hiểm cho cậu ấy sao?" Tiểu Hồng lên tiếng phản bác. Thiên Minh bất ngờ, hắn không ngờ Tiểu Hồng lại quan tâm nàng như vậy, nhưng "Chính vì vậy nên Thanh Liên mới cần trải nghiệm để biết, đã là tu sĩ thì không được sợ hãi những thứ như thế này. Nếu không thể vượt qua nỗi sợ, làm sao có thể tấn thăng cao hơn nữa?" Thiên Minh liền giải thích.
"Nhưng!.." Tiểu Hồng định nói tiếp thì bị Thanh Liên ngăn lại, "Không cần đâu...tuy không biết chuyện này sẽ khó khăn như thế nào, nhưng mình muốn thử. Mình đã được cho cơ hội để có thể tu luyện, trở thành tu sĩ, vì vậy mình muốn thử hết sức mình." Nàng nói với đôi mắt kiên định, quyết tâm. Tuy còn đôi chút lo lắng nhưng khi nhìn vào nó Tiểu Hồng chỉ có thể gật đầu chấp nhận.
__________________________
Trong cánh rừng được phủ đầy màu đỏ vàng của lá cây mùa thu, có một con lợn rừng đang ung dung kiếm thức ăn, toàn thân nó phủ đầy đá rắn chắc, chiếc nanh sắc nhọn cong dài lộ ra khỏi miệng.
Lúc này, tại bụi cây gần đó, "Mộc Linh Thuật, Mộc Toả." Lời vừa nói ra từ dưới đất mọc lên những dây leo to lớn, quấn chặt lên cơ thể của địa trư. Nó hoảng loạn, ra sức giãy giụa nhưng vô ích, "Ngay lúc này!" Tiểu Hồng hét lên. Ngay lập tức, Gia Bảo từ đâu xông đến "Hồng Mông Quyền, Ngưu Lực!" Đôi tay cậu được bao phủ bởi một ánh sáng màu đỏ, tụ lực lại, cậu đấm thật mạnh vào đầu con địa trư khiến nó choáng váng.
Nó tiếp tục vùng vẫy, cậu dùng tay bám vào chiếc nanh của nó, giữ nó lại, liên tục đấm vào đầu nó, màu từ đầu nó chảy ra không ngừng, một lúc sau thì nó c·hết hẳn. "Phù! Mệt thật đấy." Gia Bảo thở phào nhẹ nhõm, quay về phía Tiểu Hồng hỏi "Đại ca và hai người kia đâu rồi?"
"Họ đang ở bên kia, chắc cũng sắp xong rồi, huynh giúp muội lột da con địa trư này đi!" Tiểu Hồng chỉ tay về nơi đằng xa, rồi ngồi xuống, lột da con lợn vừa bắt được. Gia Bảo cũng gật đầu đồng ý rồi ngồi xuống giúp cô.
Bên kia thì Thiên Quân đang giao chiến với hai con địa trư cỡ trung, đối diện với cậu, chúng tỏ ra một vẻ rất hung dữ, cố để đe doạ cậu. Đạp chân một cái, một con lao về phía cậu, Thiên Minh lợi dụng cơ thể nặng nề của nó, cố gắng tránh né và lấy kiếm chém vào phần lưng nó. Tiếng kim loại va đập vào đá trên lưng địa trư phát ra, (Nó quá cứng, không thể chém qua được...Nếu vậy thì!" Thiên Quân nhanh chóng phán đoán tình hình và nghĩ ra cách giải quyết.
Một con khác lại lao về phía cậu, tốc độ vẫn khá chậm chạp, "Lục Phong Kiếm Pháp, Lạc Diệp". Thanh kiếm trên tay cậu phát ra một thứ ánh sáng màu xanh, tiếng gió thổi cuồn cuộn. Khi con địa trư kia sắp lao về phía cậu, nó nhảy lên húc, cậu nhanh chóng né qua một bên và vung kiếm xuống phần cổ của nó.
Nó b·ị c·hém đến nửa cổ, ngã bịch xuống đất giãy giụa, máu chảy khắp nơi, văng lên đống lá khô bên cạnh, thấm vào nền đất phía dưới. Nhìn thấy đồng loại của mình bị g·iết, con địa trư còn lại càng trở nên hung bạo hơn. Nó lấy hết sức lao về phía cậu, cậu bất ngờ nên không kịp né đòn, chiếc răng nanh sượt qua cánh tay cậu để lại một vết rách lớn. "Hự!" Một tiếng, máu từ tay cậu chảy ra, rơi xuống đất.
Không để cậu nghỉ ngơi, nó lại lao đến, lần này đôi nanh nó được bao phủ bởi một lớp đá cứng. Thiên Quân cố giữ lấy bình tĩnh, cậu né qua một bên, cúi xuống chém vào phần chân của nó, khiến nó mất đà mà ngã lăn ra đất. (Cơ hội đây rồi!) nhân lúc nó chưa thể đứng dậy, cậu lao đến, dùng kiếm đâm vào phần bụng không được bọc đá của chúng. Kiếm đâm thẳng vào tim nó, tiếng kêu inh ỏi vang khắp khu rừng rồi dần dần tắt lịm.
Nhìn vào v·ết t·hương trên tay, cậu có phần tức giận, không cam lòng "Vẫn chưa được, vẫn chưa đủ mạnh.". Rồi ngồi xuống bên xác con địa trư, băng bó lại v·ết t·hương của mình.
Tại một nơi khác thì Thiên Minh đang ngồi trên một tảng đá, khuôn mặt mang một vẻ nghiêm trọng. Đối diện hắn chính là Thanh Liên, cơ thể nàng liên tục run rẩy, tay cầm kiếm của hắn, lo lắng nói "T-Ta không làm được đâu ạ!"
"Ngươi phải làm!" Hắn hét lên, tay chỉ vào ba con địa trư bị hắn dùng Phược Phù để trói lại "Không phải ngươi nói mạng ngươi là của ta sao? Không phải ngươi nói ngươi muốn thử sao? Giờ ngươi lại cố làm trái, rốt cuộc ngươi có muốn tiến xa hơn hay không."
"N-Nhưng ta tưởng tu luyện là dùng tâm để tu...ta cũng không nghĩ đến chuyện phải g·iết chóc như vậy." Nàng thật sự chưa từng muốn g·iết bất cứ thứ gì, nàng cũng không muốn đi thảo phạt gì cả. Lúc đầu nàng cũng chỉ không muốn vì bản thân mà làm tốn công sức mà hắn chọn lựa. Cũng bởi vì lúc đầu hắn nói việc này là vì nàng.
Nhìn vào khuôn mặt run rẩy của nàng, Thiên Minh có phần không can tâm. Hắn cũng không hề muốn tay nàng phải dính máu chút nào, hắn cũng muốn nàng mãi mãi được ngây thơ, không dính bụi trần...Nhưng hắn sẽ không thể ở bên nàng mọi lúc, hắn sẽ sớm vào nội môn, sẽ phải đi khắp thiên hạ này mà không thể mang nàng theo. Cho đến lúc đó hắn muốn rèn luyện cho nàng những kĩ năng cần thiết để tự bảo vệ bản thân.
"...Không phải ngươi muốn mạnh hơn sao? Không phải ngươi muốn sống sao? Đây là thế giới mà kẻ mạnh sống, kẻ yếu c·hết. Nếu ngay cả một con lợn ngươi cũng không dám g·iết thì làm sao ngươi có thể sống được!?" Hắn hét lên khiến nàng sợ hãi run rẩy "Làm đi! Đâm vào phần cổ họng nó! G·i·ế·t nó đi!"
Thanh Liên rất lưỡng lự, nàng đứng giữa hai lựa chọn, hoặc là g·iết hoặc là sau này sẽ c·hết. "G·i·ế·t nó đi!" Thiên Minh lại một lần nữa thúc giục, nàng run rẩy, từ từ giơ kiếm lên. Nhìn vào mắt con lợn dưới đất, nàng thấy được sự cầu xin, sự oán hận và cả buông xuôi. Nàng run rẩy nói "T-Tha thứ cho ta...ta cũng muốn được sống!" Rồi cắm kiếm xuống, xuyên qua cổ họng của con lợn. Nó giãy giụa trong đau đớn, tiếng thét chói tai khiến Thanh Liên run rẩy sợ hãi, máu từ nó văng lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Thiên Minh xuống khỏi tảng đá, từ từ tiến đến, quỳ xuống và ôm chầm lấy nàng. Giọng nói hắn nhẹ nhàng phát ra, cố an ủi nàng "Ổn rồi, đã ổn rồi...thật sự ta cũng không muốn đâu" lấy tay lau đi v·ết m·áu trên mặt nàng. Tay trái hắn tụ ra một luồng gió mạnh mẽ "Thao Phong Thuật, Phong Trảm!" Hắn phất tay một cái, bắn ra hai luồng gió hình vòng cung rất sắc bén. Hai luồng gió đó nhắm thẳng vào cổ của hai con địa trư kia, xoẹt một tiếng, cổ của chúng bị cắt lìa, máu chảy thành vũng, không kịp kêu lấy một tiếng.
Thiên Minh nhìn lại về phía Thanh Liên thì thấy nàng cũng đã bình tĩnh lại, hắn nhẹ nhàng nói "Hôm nay đến đây thôi, nghỉ chút đi rồi chúng ta về.". Thanh Liên nghe vậy thì gật đầu nhẹ một cái, không nói gì. Nhìn trên nền đất nơi ba con địa trư kia c·hết nàng tự hỏi màu đỏ đó là của lá thu hay là máu.