Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 32: Kiếm thai.
Dạo quanh một vòng đông phủ, Thiên Minh đang xem xét mọi thứ xung quanh được một lúc thì thở dài "Ài...tụ linh trận này tuy mạnh hơn cái trước nhưng đúng là sinh không gặp thời!" Linh khí của Linh Phù Phong thực sự quá mỏng, thậm chí còn không so được với Trần Thiên phủ. Đối với một phong trong một tông môn lớn như này thì thật sự là quá kém.
"Nhưng cũng không thể làm gì được." Vì ít người nên linh khí của phong bị các trưởng lão rút đi, bổ sung cho những phong khác...Nhưng như vậy còn tốt hơn là không có. Linh Phù Phong vốn đã nên bị dỡ đi từ vài chục năm trước rồi. Cũng may vì có hai đời tông chủ là Lý Thanh Bình và vị thái thượng trưởng lão nên mới giữ được.
Vì tình trạng linh khí yếu ớt này nên Lưu Tuệ mãi cũng không thể đột phá được. Nghĩ đến đây thì Thiên Minh lại thở dài, trong những năm tiếp theo này hắn cần đạt được thật nhiều thành tựu, trở thành đệ tử chân truyền thì Linh Phù Phong mới được công nhận và được giữ lại.
Sau khi đã an bài tất cả mọi thứ thì hắn tiến vào động phủ, hắn ngồi giữa căn phòng, khoanh chân lại. Tay hắn kết ấn quyết sau đó hô to "Tụ Linh Trận, Khởi!!" Ngay lập tức linh khí xung quanh động phủ liền tụ lại một chỗ, cảm giác dần nồng đậm hơn.
Thiên Minh thu tinh thần vào đan điền rồi bắt đầu hấp thụ linh khí bên ngoài, bổ sung cho nguyên hải bên trong. Sóng nguyên hải theo đó liên tục dao động, liên tục vỗ vào vách đan điền màu trắng kia của hắn. Đan điền hắn hiện tại chỉ còn lốm đốm một chút màu đen, như những giọt mực rơi trên giấy trắng.
Việc thiếu đi nguồn cung cấp linh hồn khiến hắn gặp khó khăn khi mỗi vài ngày thì Phệ Hồn Lam Viêm lại thôn phệ mất hơn phần nửa số linh hồn Thiên Minh hấp thụ. Hắn hiện tại chỉ có thế hấp thụ linh hồn của yêu thú, nhưng cũng chỉ là yêu thú cấp thấp mà thôi.
Hắn hấp thụ linh hồn để tôi luyện cơ thể nhưng chưa kịp sử dụng đã bị lam viêm thôn phệ như vậy, thật sự là quá khó khăn. Hắn và nó thật ra có phần giống nhau, hắn và nó đều cần linh hồn để giúp bản thân tồn tại, đều là để sinh tồn. Sự giống nhau này cộng hưởng thì lại tạo ra một sự t·ranh c·hấp khó giải quyết.
Càng ngày sóng nguyên hải càng dao động mạnh hơn, hắn liền lấy trong túi vài viên Định Cốt đan, ăn vào rồi bắt đầu luyện hoá. Chìm sâu vào quá trình tu luyện.
__________________________
"Hự!" Trên sân võ của Vạn Kiếm Phong, có một thiếu niên trẻ b·ị đ·ánh bay ra xa, cậu ngã bịch xuống đất, khuôn mặt nhăn lại vì đau.
"Đứng dậy đi!" Một giọng nói thanh thoát nhưng mạnh mẽ cất lên, thúc giục cậu tiếp tục đấu "Chẳng phải đệ muốn mạnh hơn sao? Giờ lại nằm đó một cách yếu đuối là sao hả Thiên Quân?". Nét mặt cô xinh đẹp, trưởng thành không cần dùng đến một chút son phấn nào. Cô như ánh dương của cuối thu lành lạnh có thể sưởi ấm lòng người.
"Ngọc Ánh sư tỷ à, hay là thôi đi..." một bên có một nam đệ tử khác đang khuyên bảo cô nhưng ngay lập tức bị cắt ngang "Không! Ta vẫn có thể đấu tiếp!" Lời nói đanh thép đầy chắc chắn ấy vang lên làm Ngọc Ánh thoáng lộ chút vui mừng trên khuôn mặt.
"Vậy còn không mau đến!" Nói rồi cô chỉ kiếm về phía cậu. Thiên Quân loạng choạng đứng dậy, thở ra một hơi ổn định lại tinh thần. Rồi bắt đầu lao đến với tốc độ rất nhanh, khi đến gần Ngọc Ánh còn ba bước chân thì vung kiếm quét ngang một đường.
Ngọc Anh liền giơ kiếm đỡ lấy, tiếng kim loại kêu leng keng khi hai kiếm v·a c·hạm. Giằng co như vậy một lúc thì cô thu kiếm lại, xoay người chém chéo xuống. Thiên Quân lùi lại vài bước né tránh, cô vẫn không dừng lại, tiếp tục t·ấn c·ông lấy kiếm đâm về phía trước.
Thiên Quân bất ngờ vội vàng truyền nguyên lực vào kiếm, lưỡi kiếm liền chuyển thành một màu xanh lục nhạt. Cậu liền hét lên một tiếng "Xung Vân!" Rồi vung kiếm lên, đỡ cú đâm từ cô. Cả hai liền lùi lại, giữ khoảng cách với đối thủ, Thiên Quân thở hồng hộc vì mệt, Ngọc Ánh ngược lại thì vẫn bình thản như cũ. "Tiếp đi!" Thiên Quân hét lên, lại bắt đầu giao đấu, Ngọc Ánh liền chiều theo.
Lại vài tháng trôi qua, thời gian quả thật không chờ đợi ai. Trong những tháng này Thiên Quân liên tục tu luyện khắc khổ, liên tục tạo nên những thành tựu khiến ai cũng bất ngờ, cậu cũng vì vậy mà kết thêm nhiều bằng hữu. Ngọc Ánh thì trở thành người chỉ dẫn cho cậu.
Vào lúc đó thì Gia Bảo cũng không ngừng tu luyện, chuẩn bị cho khảo hạch nội môn của cậu. Cũng vì vậy mà Thanh Liên và Tiểu Hồng thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ chỉ với hai người họ, đôi khi cũng khá nguy hiểm. Cũng may mà nhờ đan dược mà Thiên Minh đưa cho trước khi bế quan nên cả ba vẫn đang trong quá trình thăng tiến.
Một bên khác tại giữa miền trung của Đại Trịnh, tại một góc rừng trong một tông môn rộng lớn, có một thiếu nữ tóc trắng đang ngồi trên một tảng đá tu luyện. Nàng hấp thụ linh khí trời đất mà bồi dưỡng cơ thể. Xung quanh nàng một bên toả ra hàn âm chi lực, một bên thì lại toả ra nhiệt hoả mạnh mẽ.
Hai bên tuy trái ngược với nhau nhưng đều cộng sinh trong cơ thể nàng. Sau khi đã bắt đầu thấy mệt thì nàng thở dài một hơi và nói "Phù mệt thật đó...Nhưng không ngờ Hàn Băng Công cùng Cửu Hoả Chân Kinh thế mà lại hoà hợp như vậy. Ta thấy bản thân khoẻ mạnh hơn trước rất nhiều. Khi nào phải tìm Thiên Minh để cảm ơn huynh ấy mới được!"
Hạ Băng vui vẻ xuống khỏi tảng đá rồi bước đi, ra khỏi cánh rừng. Vừa bước chân đến rìa ngoài thì bắt gặp một hình bóng thân quen, nhìn thấy nàng người đó liền quỳ xuống làm lễ "Ngô Uyển Nhi bái kiến đại tiểu thư!"
Nàng lúc đầu cũng khá bất ngờ với sự xuất hiện của cô nhưng sau đó liền bình tĩnh lại, mặt lạnh đi mà nói "Không cần đa lễ. Nói đi, tìm ta có chuyện gì?". Thái độ đó của nàng làm Uyển Nhi có phần trầm đi (Quả thật tuổi thơ bị xa lánh đã khiến tiểu thư quá sợ hãi, người mang vẻ mặt kia để tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người. Sợ hãi sẽ bị bỏ rơi...)
"Dạ bẩm ta mới trở về từ buổi đấu giá tại Thiên Linh Tông...Tại đó ta có gặp Lân gia đại công tử..." Cô nói có phần ngập ngừng, tự hỏi có nên nói ra điều ấy hay không. Nghe đến cái danh xưng kia của Thiên Minh, ánh mắt nàng ta ngay lập tức thay đổi, nhanh nhảu hỏi "Huynh ấy thì sao? Có chuyện gì à?" Nàng tỏ ra có phần lo lắng.
"Dạ không ạ, ngài ấy vẫn khoẻ, lúc ta ở đó thì ngài ấy có hỏi thăm về tiểu thư. Ngài ấy nhờ ta gửi cho người vài thứ." Cô lắc đầu đáp, lấy từ trong túi ra một miếng ngọc và một lá thư. "Đây là?" Nàng bất ngờ liền mở lá thư ra rồi đọc.
Trong thư viết 'Xin chào Tiểu Bạch thân mến của ta. Không biết muội gần đây thể nào rồi? Có khoẻ không? Ta thì vẫn khoẻ, vẫn cơm ăn ba bữa, cùng với những mỹ nhân bên cạnh bầu bạn, quả thật rất tốt' "Hả?!" Vừa đọc đến đây thì nàng ta giật mình, ngay lập tức muốn xé bỏ bức thư đi.
Nhưng cố nhẫn nhịn lại rồi đọc tiếp 'Hahaha đùa thôi. Mà quyển Hàn Băng Công kia muội luyện đến đâu rồi? Mong rằng muội không bỏ bê tu luyện, nó có ích cho muội lắm đó nên cố gắng lên. Còn thứ được gửi cùng bức thư là ngọc giản truyền tin mang tinh huyết của ta, muội nhớ dùng nó để tiện liên lạc' Bỗng nàng thấy trong lòng có một cảm giác ấm áp, được người khác quan tâm thực sự làm nàng thấy rất vui sướng.
Uyển Nhi bên cạnh lén nhìn thấy vẻ mặt này của nàng thì không khỏi há hốc miệng kinh ngạc, tự hỏi không biết trong thư viết gì mà khiến cô có thể cười như vậy?...và mối quan hệ của họ thật sự là gì? (...Dù là gì thì ta cũng mừng khi thấy người được cười hạnh phúc như vậy.)
__________________________
Sau một vài tháng thì mùa xuân lại đến, lúc này thì phụ thân và gia gia của Thiên Minh đang ngồi ngoài vườn uống trà và đánh cờ. Một thú vui tao nhã sau khoảng thời gian vùi đầu vào những văn kiện vừa nhiều lại vừa phức tạp.
Nhấp một ngụm trà, gia gia Trần Thiên Khải lên tiếng "Ta mới nghe từ Thiên Linh Tông truyền về rằng Thiên Quân mới học được thức thứ tư của Lục Phong Kiếm Pháp, quả thật nó rất có tài..." Nói đến đây thì lão thở dài một tiếng "Sao Thiên Minh không vào Vạn Kiếm Phong nhỉ? Điều này cứ làm ta nghĩ mãi không ra."
"Phụ thân à, dù sao nó cũng lớn rồi, đây cũng là quyết định của nó, chúng ta không nên cấm cản. Nếu nó có thực sự có thiên phú về phù đạo thì cứ để nó theo Linh Phù Phong đi...Dù sao cũng đỡ phải dính vào cuộc tranh giành quyền lực kia." Thiên Anh lên tiếng khuyên phụ thân mình, dù sao ông cũng hiểu nỗi khổ của lão vì nếu vào Vạn Kiếm Phong thì Thiên Minh sẽ được bảo vệ an toàn hơn. Nhưng nếu đó là điều hắn không muốn thì ông cũng không bắt ép.
"Đó là chuyện của lão Thiên Quyết, lão ta lo chuyện trong tông môn, chúng ta sẽ không xen vào. Ngược lại thì lão ta cũng không được xen vào chuyện trong tộc, đó là ước định rồi. Nhưng tất nhiên nếu lão già đó có ý đồ gây tổn hại tới những đứa trẻ thì ta cũng sẽ không bỏ qua đâu." Thiên Khải nói ra suy nghĩ của mình, chợt ông có nghiêm chỉnh lên, nhìn vào Thiên Anh "...Thế chuyện của Thiên Quân thì thế nào...Kiếm thai ấy?"
Thiên Anh nghe vậy thì thở dài "Ài chuyện gì đã qua thì cứ để nó được giữ kín vậy. Nếu Thiên Quân thực sự phù hợp với kiếm thai thì cứ để nó như vậy...Nhưng con vẫn thấy thương cho Thiên Minh, chỉ vì vậy mà cả đời không thể luyện kiếm..."
Chợt ông nhớ lại năm đó, Thiên Quân sinh ra trước Thiên Minh tám tháng, lúc đầu nhìn thì rất bình thường, cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mập mạp. Cậu sinh ra cùng với niềm vui của gia đình, Thiên Anh nhìn vào thì cũng vui lây.
Nhưng khi Vân Du chuyển dạ, sinh ra Thiên Minh, toàn bộ Trần Thiên phủ bị bao phủ bởi mây đen, thiên lôi cuồn cuộn lên tục kêu gào. Khi đó mẫu thân của Thiên Quân vì lo lắng cho Vân Du nên cũng bế Thiên Quân đến xem. Bỗng lúc đó trời đất như rung chuyển, một ánh sáng rực rỡ vượt qua trần nhà mà chiếu vào Vân Du.
Khi mọi người đang sững sờ khó hiểu thì có một tiếng khóc phát ra, đó là khi Thiên Minh ra đời, hắn được bao phủ bởi một hào quang sáng chói, như một thần linh chuyển thế.
Lúc sau khi ai nấy đều vui mừng khôn xiết trước sự xuất hiện của hắn, mọi người thay nhau chúc mừng. Khi đến lượt mẫu thân của Thiên Quân bước đến, đặt hai đứa trẻ sơ sinh bên cạnh nhau như để cho chúng làm quen. Ai nhìn thấy cảnh này cũng thấy ấm lòng.
...Nhưng đột nhiên thứ ánh sáng bao phủ Thiên Minh lúc này lại bị hút vào trong Thiên Quân rồi từ từ biến mất. Tất cả đều sững người trước cảnh đó nhưng rồi họ cũng chỉ có thể mang theo nỗi nghi hoặc trong lòng mà bỏ qua. Rồi khi hai đứa lên năm tuổi, cũng là lúc mà Thiên Quân bộc lộ tài năng về kiếm đạo còn Thiên Minh lại không thể tu kiếm thì mọi người quyết định kiểm tra.
Kết quả khiến ai ai cũng phải bất ngờ. Trong cơ thể Thiên Quân vậy mà lại có kiếm thai, nhưng nó lại có phần bất ổn như muốn phản kháng. Lúc này họ mới hiểu ra rằng...Thiên Quân đã c·ướp đi thiên phú của Thiên Minh. Chính cậu đã đoạn đường tu kiếm của hắn, đẩy hắn thành phế vật. Điều này sau đó được những người biết quyết định giấu kín, không được phép nhắc lại.