Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 31: Món quà.
Giữa giờ sửu tại Vạn Bảo Các, ở đó tập trung khoảng hai mươi người, chủ yếu là những nữ tử phụ trách mang đồ.
Chờ một lúc thì cũng đến lượt Thiên Minh nhận đồ. Cầm Huyền Đào trên tay, một cảm giác mịn màng được truyền đến lòng bàn tay hắn. Phần vỏ đào mềm mại như da thịt khiến Thiên Minh có cảm giác như đang bế một tiểu hài tử phúng phính vậy.
Nhìn kỹ một lúc thì khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ mừng rỡ, vậy là hắn đã gần hơn một bước trong việc chữa bệnh cho mẹ...Nhưng ngay sau đó hắn lại hiện ra trên mặt vẻ giận dữ. (Vẫn là để bị đoạt mất Tam Hồn Thất Phách Thảo.)
Huyền Đào tuy quý hiếm nhưng lại chỉ là một món dược liệu trong rất nhiều món khác của phương thuốc mà thôi.
Mang theo khuôn mặt không cam lòng, hắn quay đầu định rời đi nhưng "Ngươi rất may mắn đó Thiên Minh à, vì không có ai thèm muốn nên ngươi mới có cơ may lấy được Huyền Đào, quả thật rất may mắn." Thiên Sơn một bên lên tiếng, có phần vẫn chưa chấp nhận việc Thiên Minh hơn mình.
"Câm miệng!!!" Thiên Minh giận dữ hét lên, bàn tay hắn nắm chặt lại, một luồng khí tức uy áp cùng sát khí mạnh mẽ liền toát lên. Thiên Sơn khinh bỉ cười lên nói "Haha sao ngươi lại phải giận dữ vậy? Vì không mua được những món đồ khác sao?"
Thiên Minh im lặng không nói gì, Thiên Sơn lại càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình, cao giọng nói "Sao không nói sớm, huynh đệ đồng môn thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ. Nếu ngươi muốn thì ta có thể cho không ngươi cũng được...Chỉ cần ngươi chịu quỳ xuống!"
Nghe vậy thì mặt Thiên Minh nhăn lại, nghiến răng ken két cố nhẫn nhịn rồi quay lưng rời khỏi Vạn Bảo Các. Thiên Sơn nhìn vậy thì khá hài lòng, bỏ qua việc Thiên Minh mua được Huyền Đào.
"Trần Thiên Sơn công tử, mời ngài đến lấy hàng." Bỗng một giọng nói vang lên, đó là người đàn ông chủ trì cuộc đấu giá. Vì Thiên Sơn mua được nhiều đồ nên tốn nhiều thời gian đóng gói hơn những người khác và nhận hàng cuối cùng.
Thu linh đan diệu dược đó vào nhẫn trữ vật hắn cũng nhanh chóng ra khỏi Vạn Bảo Các. Vừa đi hắn vừa suy tính kế hoạch mình (Hiện tại Thiên Minh đã thức tỉnh được huyết mạch gia tộc, nếu muốn giành được chức vị gia chủ thì chỉ còn cách p·há h·oại danh tiếng của hắn, làm cho những người khác căm ghét hắn, không đồng tình hắn làm gia chủ...Hoặc là g·iết hắn...)
Thiên Sơn thoáng lộ ra chút sát khí từ đôi mắt, khiến Thiên Sơn đang ẩn thân đi theo gần đó có hơi bất ngờ. Tuy trên danh nghĩa là huynh đệ đồng tộc nhưng lại không có một chút tình thương nào cả.
Thiên Sơn sau khi nghĩ đến hai phương pháp đó thì thở dài một hơi (Nhưng bằng cách nào đây? Qua tối hôm nay thì ta nhận ra được rằng việc danh tiếng xấu đi cũng không phải vấn đề nữa rồi. Còn việc g·iết hắn thì ta không thể nào ra tay được...Hay là tìm ai đó mang thù với hắn?) Thiên Sơn bỗng nghĩ đến một ý tưởng.
"Thiếu gia! Thiên Minh đang ở gần đây! Hình như còn cùng với ba kẻ khác nữa." Đang mải mê suy nghĩ thì Trần Đạt bỗng xuất hiện bên cạnh lên tiếng thông báo, ông ta đã vô tình cảm nhận được một khí tức quen thuộc đến từ Thiên Minh.
"Hắn còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ định đánh lén ta?" Thiên Sơn lên tiếng ngờ vực, cũng đã giữa giờ sửu, con đường tấp nập người qua lại từ bao giờ đã vắng lặng, không có lấy một bóng người. Quả thật rất hợp để phục kích đánh lén, khiến hắn có phần cảnh giác hơn.
"Ta không biết, nhưng ta thấy khí tức của ba người còn lại rất hỗn loạn, dường như đang b·ị t·hương!" Trần Đạt cảm nhận kĩ một chút thì quả nhiên là vậy. Bỗng khoé miệng Thiên Sơn nhếch lên rồi nói "Đi! Ta vừa hay muốn xem chút rốt cuộc quan hệ của bốn tên đó là gì."
Lúc này thì tại một hẻm tối tại phố phường vắng người, từ trong đó vang lên từng tiếng da thịt v·a c·hạm vào nhau bụp bụp, theo sau đó là tiếng kêu đau đớn oai oái và đôi khi là còn tiếng rầm rầm như thùng gỗ bị đập vỡ.
Thiên Minh đứng thẳng người tại đó, đưa mắt nhìn xuống ba tên còn lại, một tên đã b·ất t·ỉnh khi bị đập vào thùng gỗ, một tên đang năm dưới đất quằn quại đau đớn và còn lại một tên thì đang đứng đối diện hắn, một tay ôm v·ết t·hương trên tay còn lại.
"Ngươi đã tiến bộ lên nhiều rồi đấy Cao Phúc...Nhưng chưa đủ đâu!" Nói rồi Thiên Minh lao đến, vung tay nhắm vào mặt tên đó. Cao Phúc nặng nề né tránh, may mà né kịp, theo như tiếng gió rít khi Thiên Minh ra đòn thì nếu bị trúng đòn thì Cao Phúc chỉ có nước ngất đi, không thể nào đứng dậy được. Tên đó giận dữ gào lên "Tại sao...Tại sao ngươi lại t·ấn c·ông bọn ta!!!"
Thiên Minh chỉ nhún vai, nói với giọng tỉnh bơ "Vì thích". "Hả?" Cao Phúc khó tin thốt lên, Thiên Minh thấy biểu cảm của tên đó thì mỉm cười "Sao nào? Ngươi nghĩ vì ngươi có gì đó đặc biệt mà bị ta đánh sao? Ngươi cũng quá tự tin vào bản thân rồi."
Nói rồi Thiên Minh bất chợt lao tới tung thêm một quyền nữa vào bụng, bịch một tiếng tên đó liền ôm bụng ngã quỵ xuống. Nước mắt bỗng tuôn ra, không biết vì đau hay là vì tủi nhục.
Thiên Minh thấy những giọt nước mắt đó thì cũng mặc kệ, từ từ c·ướp đoạt nguyên thạch trên người chúng, cũng được ba vạn nguyên thạch rồi hắn cũng bỏ đi.
Cao Phúc ngồi dậy, tựa lưng vào bức tường bên cạnh, trong lòng hắn càng không can tâm, trước kia hắn từng có thể thoải mái c·ướp đoạt tài nguyên của kẻ khác. Giờ đây thì Thiên Minh bỗng nhiên quật khởi, ngoạ long thăng thiên, chèn ép ngược lại hắn. Hiện tại hắn thấy mình không bằng một con c·h·ó. "Thiên Minh...Ta muốn ngươi c·hết đi!!!" Tiếng hét uất ức vang lên nhưng lại không ai nghe thấy hoặc là chẳng ai thèm để tâm.
"Ta có thể giúp ngươi!" Chợt một giọng nói cất lên, cắt ngang tiếng khóc của hắn. Ngẩng lên thì phát hiện đã có người đứng trước mặt hắn từ bao giờ. "H-Hả? Thiên Sơn thiếu gia?"
"Không cần phải bất ngờ như vậy. Ta vừa nghe người muốn Thiên Minh c·hết đi...Ta có thể giúp ngươi!" Đôi mắt Thiên Sơn phấn khích như vớ được vàng, liền đưa ra đề nghị giúp đỡ. Cao Phúc có phần cảnh giác với lời mời này, quả thật việc Trần Thiên gia tranh đấu là việc hắn đã biết từ lâu, nhưng hắn cũng không thể vì vậy mà đồng ý ngay được.
Thiên Sơn thấy rõ điều đó trong mắt hắn, mỉm cười nói "Vừa nãy Thiên Minh có c·ướp chút đồ của ngươi phải không? Thân là tộc huynh của hắn, ta có trách nghiệm đền bù lại cho ngươi. Cũng coi như chút thành ý của ta." Rồi lấy từ trong nhẫn trữ vật ra những thứ hắn vừa đấu giá được, ngoại trừ ba bình thần dược kia.
"C-Cái...?" Cao Phúc bất ngờ thốt lên, hiện tại vô số đan dược cùng dược phẩm đang được bày ra trước mắt hắn. Lòng tham trong người hắn chợt nảy lên, thẫn thờ một lúc lâu.
Thiên Sơn thấy vậy thì cười hài lòng. Để lôi kéo một người tự nguyện làm cho mình thì cách tốt nhất là đưa ra lợi ích, mang đến người khác những món quá đắt giá để thu về sự tham lam của họ. Càng cho nhiều thì họ càng nghe lời, như những con c·h·ó ngoan ngoãn khi được cho đồ ăn.
Tuy vậy cũng cần thể hiện ra uy quyền để những kẻ đó biết sợ, không dám làm phản. Phải biết vừa đánh vừa xoa, như vậy mới dễ bề quản lý. Cao Phúc hiện tại đang vào khoảng khắc chán nản, cũng chính là lúc mà xoa có hiệu quả nhất.
Cao Phúc nuốt nước bọt ực một tiếng, trong lòng hiện lên từng gợn sóng va vào nhau. Trong lòng hắn đang tranh đấu quyết định giữa việc không tin vào Thiên Sơn hoặc là nhận lấy lợi ích trước mặt và làm việc cho hắn.
"Sao nào?" Thiên Sơn lại lên tiếng hỏi một lần nữa. Lúc này Cao Phúc có vẻ chần trừ, sau ba phút thì hắn quỳ rạp đầu xuống đất hô to "Tạ ơn phước của Thiên Sơn thiếu gia, ngài quả thật là người xứng đáng nhất kế thừa Lân gia!!"
Thiên Sơn nghe vậy thì hài lòng nói "Tốt! Vậy nhận lấy!" Nói rồi hắn thu lại những món đồ vào nhẫn trữ vật rồi ném vào tay Cao Phúc. Đặt tay lên vai Cao Phúc rồi nói "Hợp tác vui vẻ!"
__________________________
Vài hôm sau, tại một phần núi ngoại môn của Thiên Linh Tông, ở đó có một thiếu niên trẻ tuổi, khuôn mặt chững chạc, điềm tĩnh. Hắn đang đứng tại đó chờ ai đó, hắn đưa mắt nhìn xa xa nơi có những người thiếu niên khác đang đấu võ với nhau.
Bỗng hắn cảm nhận thấy có ai đó đang đến, cùng với đó là tiếng bình bịch mỗi bước chân lại càng gần hơn. Hắn ung dung quay người lại rồi đưa ra cánh tay màu đen của mình và nói "Mang ra đây!"
Người đó không nói gì, ngay lập tức lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn. Nhìn khuôn mặt người đó thì không ai khác chính là Cao Phúc, kẻ vừa mới bị Thiên Minh đánh hôm qua. Dù vậy nhưng Cao Phúc không có vẻ gì là tức giận và lại rất vâng lời...Nói đúng hơn là hắn không có bất kì cảm xúc nào cả. Khuôn mặt hắn không có lấy một biểu cảm, nét mặt thất thần vô hồn. Đặc biệt là đôi mắt còn bị hoá thành một màu đen kì dị.
Thiên Minh nhận lấy cái nhẫn rồi xem xét, bên trong là hầu hết những món đồ trong buổi đấu giá, dù đã thiếu đi vài món nhưng đều là những thứ hắn không quan tâm cho lắm. Hắn lấy vài thứ hắn cần và một vài thứ lặt vặt khác rồi trả lại chiếc nhẫn cho Cao Phúc.
Hắn lại giơ tay lên rồi ra lệnh "Được rồi, quay về chỗ của ngươi đi!" Cao Phúc nghe vậy thì làm theo, không có lấy một lời phàn nàn. Thiên Minh nhìn bóng lưng Cao Phúc rời đi thì thầm nói "Ngươi mà nhìn thấy cảnh này chắc bất ngờ lắm nhỉ Thiên Sơn? Khi thuộc hạ mà mình mới thu nạp lại quay sang đưa tài nguyên cho kẻ thù. Nhưng ngươi đừng trách Cao Phúc...sau cùng thì hắn cũng chỉ là con rối trong tay ta mà thôi."
Vào lúc nhận hàng ở Vạn Bảo Các, Thiên Minh đã âm thầm dùng U Linh Quyết điều khiển ba tên kia tiến đến chỗ gần đó. Hắn ra vẻ nổi nóng, giận dữ làm cho Thiên Sơn nghĩ là hắn thực sự mất bình tĩnh. Hắn giả vờ trút giận lên ba tên kia để khẳng định suy nghĩ đó, càng làm cho Thiên Sơn tin tưởng hơn.
Và sao Thiên Minh biết được ý định của Thiên Sơn ư? Vì kinh nghiệm của hắn, hắn biết rõ rằng Thiên Sơn sau buổi đấu giá sẽ càng muốn loại trừ hắn, nhưng hắn cũng biết Thiên Sơn không thể trực tiếp ra tay và cần có người khác thực hiện việc đó. Chính vì vậy mà hắn dàn dựng lên màn kịch có một không hai này.
Thiên Sơn dù có thông minh đến đâu cũng không thể ngờ được rằng Thiên Minh sớm đã cho những oán linh nhập vào ba tên kia và hắn có thể dễ dàng điều khiển thể xác bọn chúng như những con búp bê.
Và trong quá trình bị điều khiển thì chúng sẽ chẳng thể nhớ được gì. Điều đó càng khiến chân tướng của sự việc này thêm bí mật hơn. Bên cạnh đó Thiên Minh có thể cảm ứng được linh hồn mà hắn đã luyện hoá, cũng là cách hắn xác định được Thiên Sơn đang đến gần mà dễ dàng chọn thời gian diễn kịch.
Thiên Minh chấp tay sau lưng, ung dung quay về chỗ những thiếu niên phía dưới kia. "A! Đại ca!!! Huynh đến thăm bọn ta à!" Vừa nhìn thấy hắn thì Gia Bảo đột nhiên hét to lên làm ai nấy đều giật mình. Thiên Minh chỉ có thể thở dài trước vị biểu đệ hồn nhiên này.
Cậu thấy hắn tiến đến chỗ mình thì mừng rỡ chạy lại. Người ngoài nhìn vào thì cứ nghĩ đây là cuộc hội ngộ đầy cảm xúc nhưng..."Hồng Mông Quyền, Ngưu Lực!" Khi tới gần Thiên Minh còn ba bước chân thì tay cậu bất chợt hiện lên ánh đỏ rồi vung về phía Thiên Minh. Thiên Minh không hề bất ngờ, ngược lại còn nhẹ nhàng né đòn và đẩy cậu sang một bên.
"Mộc Linh Thuật, Liễu Roi!" Bỗng từ đâu, hơn mười nhánh liễu phá đất mà trồi lên. Như thể có linh trí, chúng xác định Thiên Minh là kẻ thù và liên tục vung về phía hắn. Tiếng xé gió khi chúng quất mạnh xuống làm ai cũng lạnh sống lưng.
Thiên Minh nhanh chóng né tránh, luồn lách qua những cây liễu, tiến gần đến chỗ Tiểu Hồng đang đứng một bên điều khiển chúng. Bỗng từ đâu một nhánh liễu xuất hiện và vụt trúng hắn nhưng vù một tiếng hắn ngay lập tức tan biến khiến hai người họ bất ngờ.
"Đó chỉ là hư ảnh mà thôi." Thiên Minh nhẹ nhàng nói, dí kiếm vào cổ Tiểu Hồng. Đó chính là tinh tuý của thức thứ hai Thao Phong Thuật, Đạp Vân. Di chuyển lúc nhanh lúc chậm, có thể để lại những hư ảnh đánh lừa kẻ địch.
Tiểu Hồng bị khống chế thì không hề có vẻ gì là nao núng, cất giọng nói thanh thoát "Huynh đừng tưởng bọn ta chỉ có như vậy chứ. Thanh Liên ngay lúc này!!" Rồi hô lên ra hiệu.
Bỗng nền đất dưới chân Thiên Minh nứt ra rồi dần dần sụp đổ, hắn cũng theo đó mà rơi xuống. Tiểu Hồng nhân lúc này thoát khỏi tay hắn thì nhanh chóng từ tay bắn ra một sợi dây leo, Gia Bảo tóm lấy rồi kéo cô ra. Cái hố nhanh chóng bị một lớp đá lấp lại.
Lúc này Thanh Liên từ chỗ trốn chạy ra, cùng với hai người xem xét xung quanh. "Thành công rồi hahaha!!" Thấy chiến thắng đã định Gia Bảo cùng Tiểu Hồng mừng rỡ thốt lên. Thanh Liên thì đến gần chỗ Thiên Minh bị chôn và nhẹ giọng hỏi "Sư huynh! Huynh có b·ị t·hương không."
Một lúc lây sau vẫn không có tiếng trả lời, lúc này cả ba người đều bắt đầu lo lắng. Gia Bảo vội vàng điều động nguyên khí, đôi bàn tay hoá đỏ rồi hét lên "Đại ca chờ chút, ta đến cứu huynh đây!!!" Rồi tung quyền xuống nền đất.
Sau vài cú đấm thì mặt đá vỡ tan, khói bụi mù mịt. "Đại ca! Huynh có sao không?" Cậu lo lắng lên tiếng, nhìn qua làn khói mờ. Bỗng một thân ảnh từ trong hố lao ra, tóm lấy cổ rồi vật cậu xuống đất.
"Hừ mấy đứa cũng mạnh hơn rồi nhỉ? Còn biết tính kế ta nữa cơ mà!...Nhưng ta mong mấy đứa đừng có vì thấy đối thủ ngã xuống mà buông lỏng cảnh giác, cẩn thận b·ị đ·âm lén đó." Thiên Minh nhìn qua từng người, lên tiếng khen ngợi nhưng cũng nhắc nhở lỗi sai của họ.
Gia Bảo bị đè dưới đất chỉ hồn nhiên nói "Quả là đại ca haha mưu mô thật đó!". Thiên Minh thở dài, buông tay ra khỏi cổ cậu rồi đứng dậy. Lúc này thì Tiểu Hồng lên tiếng hỏi "Mà sao huynh lại đột nhiên ra thăm chúng ta vậy? Có chuyện gì sao?"
Thiên Minh lúc này nghiêm nghị hẳn lên nói "Quả thật là có chuyện, cũng không quan trọng lắm. Chủ yếu là ra kiểm tra quá trình tu luyện của mọi người trước khi ta bế quan thôi, chắc cũng mất một năm!"
Nghe vậy thì Gia Bảo bên cạnh kêu lên "Hả? Vậy còn khảo hạch nội môn của ta thì huynh không đến xem à?" Bắt đầu than vãn. Tiểu Hồng nhìn sang thấy Thanh Liên mặt xị ra thì cũng hiểu được lí do, dù sao cũng là bạn cùng phòng với nhau. Rồi cô thì thầm vào tai nàng.
Thanh Liên nghe thì bất ngờ, lưỡng lự một chút. Tiểu Hồng lên tiếng khích lệ "Được mà, cố lên đi!" Rồi kéo Gia Bảo đi chỗ khác, để lại Thiên Minh và nàng ta ở đó. Lúc đầu Gia Bảo thấy khó hiểu nhưng sau khi được giải thích thì cũng phấn khích trốn sang một bên quan sát.
Chỉ còn hai người, Thiên Minh lúc này lên tiếng khen ngợi nàng "Muội giỏi lắm, dù là mới học một chút về Phù Thuật nhưng đã nhanh chóng áp dụng vào thức chiến rồi, làm tốt lắm!" Rồi lấy tay xoa đầu nàng. Khi hắn đặt tay lên thì nàng hơi giật mình rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, giọng nói lưỡng lự cất lên nhỏ nhẹ "Ư-Ưm...Đây ạ!" Nàng lấy ra một chiếc hộp nhỏ được bọc lại khá cẩn thận.
"Đây là?" Thiên Minh tò mò hỏi vì nhìn nó có vẻ trang trọng. Thanh Liên thì ngại ngùng, dáng vẻ lo lắng nói "Là quà sinh nhật huynh ạ...". "Hả?" Lúc này thì Thiên Minh thật sự bất ngờ, không ngờ là nàng lại tặng quà cho hắn.
Mở hộp ra thì nó là một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi, trên đó còn có hoạ tiết một tấm phù như thể dành riêng cho hăn. Chiêc khăn được may thủ công rất tỉ mỉ, nhìn kĩ một chút thì hắn ngay lập tức nhận ra "Là muội tự làm sao?" Lên tiếng hỏi. Thanh Liên thì ngại ngùng gật đầu, dù sao thì nàng cũng không có nhiều tiền và cũng không tìm được thứ gì hợp với hắn nên mới nghĩ sinh nhật hắn là vào cuối năm, lúc đó tiết trời lạnh lẽo nên nếu có thứ gì đó để giữ ấm thì tốt. Nay hắn thông báo sẽ bế quan tu luyện nên mới phải tặng sớm không sẽ lỡ mất.
Nhìn chiếc khắn trên tay, Thiên Minh thầm cười một cái (Nha đầu ngốc này. Tu sĩ đạt đến Hoán Cốt cảnh thì lấy đâu ra cảm giác nóng lạnh nữa? Tặng khăn giữ nhiệt như vậy...Đúng là ngốc thật mà!).
Tuy vậy nhưng trong lòng hắn lại có một cảm giác ấm áp khó tả bởi khác với món quá kia của Thiên Sơn đưa cho Cao Phúc, chứa đầy âm mưu, lợi ích. Món quà của Thanh Liên lại chất chứa tình cảm chân thành. Đây là sự khác biệt giữa tâm hồn của hai người họ, một kẻ âm hiểm cay độc còn một người ngây thơ, thật thà. Cùng là quà nhưng sao thật khác.
Thiên Minh lấy chiếc khăn quàng vào cổ, lớp vải mềm trên cổ khiến hắn có cảm giác nhẹ nhàng. Hắn thấy ấm áp, là do chiếc khăn hay là hạnh phúc? Có lẽ là cả hai.
Nhìn vào mắt nàng, hắn dịu dàng nói hai từ duy nhất "Cảm ơn!"