Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 34: Ma tu.
Trong động phủ của mình, Thiên Minh đang dọn dẹp đám bụi đã tích tụ trong một năm hắn tu luyện. Hắn lấy khăn lau bàn, lấy chổi phủi đi mạng nhện tại những góc phòng rồi quét sạch sàn nhà. "Phù! Mệt thật đó!" Hắn than lên một tiếng.
Rồi hắn mở tung cửa sổ ra, ánh mặt trời liền theo đó mà chiếu vào, soi sáng căn phòng nhỏ. Hắn đưa tay ra một cái thì một luồng gió mát lạnh thổi vào, hắn điều khiển luồng khó mà thổi đi đống bụi kia.
Cảm nhận một chút thì hắn cảm thấy bản thân đã thành thục hơn trong việc thao túng gió. Có vẻ thành quả một năm tu luyện cũng được đền đáp ở một mức độ nào đó.
"Nhưng hiện tại ta vẫn còn thiếu nguồn linh hồn cần thiết...Phải làm sao đây?" Thiên Minh lo nghĩ một hồi vẫn không tìm được cách. Hiện tại đang là giai đoạn thích hợp nhất để tu luyện công pháp luyện thể, nếu luyện thành công thì sẽ có lợi rất lớn đối với hắn trong tương lai. Thậm chí có thể vượt cấp g·iết địch.
Nhưng nếu cứ tiếp tục thiếu đi nguồn lực quan trọng nhất đối với hắn như vậy thì lại thành một trở ngại lớn. "Ài" Thiên Minh suy ngẫm một lúc thì thở dài "Thôi để sau giải quyết vậy." Nói rồi hắn quyết định xuống núi ăn chút đồ.
"Hử?" Thiên Minh vừa mở cửa ra thì bỗng thấy trước hiên có hai thứ gì đó đang lơ lửng ở đó. Nhìn kĩ thì đó là hai miếng ngọc, "Ngọc bội truyền tin? Từ ai vậy?" Hắn nghi hoặc thốt lên, tiến lại gần xem xét.
Một cái màu lam, một cái màu đỏ, cả hai đều có khí tức khiến hắn cảm thấy rất thân thuộc. Cái màu đỏ có đề tên Hạ Băng, nội du·ng t·hư chủ yếu là hỏi thăm tình hình, không có gì quan trọng. Nhìn vào nó, khoé miệng Thiên Minh nhếch lên (Có vẻ hiện tại vẫn ổn.)
Hiện tại hắn cần cố giữ một mối quan hệ tốt nhất có thể với Hạ Băng vì dù sao thì sau này khi huyền âm thể được khống chế hoàn toàn thì nàng ta sẽ trở thành một chỗ dựa vững chắc mà Thiên Quân có thể dựa vào. Một người có giá trị như vậy làm sao mà hắn dám vứt bỏ cơ chứ (...Mà nếu sau này Thiên Quân không cần đến thì lấy nàng ta ra luyện đan cũng được.)
Đối với Thiên Minh thì Hạ Băng tuy không gây tổn hại gì nhưng cũng không phải là người thân thiết gì cho cam, vẫn là người có thể g·iết được. Tuy trước đó tại vạn thú sâm lâm nàng ta đã giúp hắn nhưng hắn cũng đã giúp lại, đối với hắn vậy là hoà.
(Trong thế giới này mạnh được yếu thua, nếu có thể vứt bỏ những mối quan hệ không cần thiết thì càng tốt, đỡ phải vướng vào nhân tình thế thái.) Thiên Minh ngẫm nghĩ rồi viết gì đó lên miếng ngọc rồi vứt nó bay đi. Ngọc bội màu đỏ bay xuyên qua những tầng mây, nhanh đến mức để lại một tia sáng vòng cung như cầu vồng, chớp mắt đã không còn thấy rõ.
Thiên Minh lúc này nhìn sang miếng ngọc bội màu lam thì bất ngờ khi thấy tên 'Trần Thiên Anh' trên đó "Phụ thân?!" Hắn vô thức nói, trong lòng chứa đầy hoang mang.
Miếng ngọc ghi rằng 'Chú ý tu luyện, ba năm nữa đến đế đô nhận thánh chỉ của bệ hạ, tiếp nhận truyền thừa gia tộc.'
"Cái gì?" Hắn bất ngờ thốt lên, vừa nhìn qua nội dung trong thư và đối chiếu với ký ức kiếp trước khiến hắn sửng sốt nhận ra sự thật đằng sau nó. "Không thể nào, việc giặc phương bắc đánh chiếm lẽ ra phải hơn hai mươi năm nữa cơ mà? Lúc đó Thiên Quân hơn ba mươi tuổi mới tiếp nhận truyền thừa. Sao lần này lại sớm như vậy?!"
"Chẳng lẽ đây là biến số sao?" Thiên Minh bỗng chốc cảm thấy căng thẳng, điều này đã đi chệch khỏi dòng thời gian kiếp trước của hắn. Hắn tự hỏi mọi thứ sau này sẽ còn hỗn loạn như thế nào.
Thở ra một hơi, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại "Bây giờ không phải là lúc để hoảng loạn. Cần nghĩ cách tranh thủ thời gian để thăng tiến sức mạnh, chuẩn bị cho cuộc chiến mới được." Nói rồi hắn ghi lên miếng ngọc một chứ 'Rõ' rồi vứt nó bay đi còn bản thân hắn thì quyết định xuống dưới núi để ăn chút gì đó đã (Dù sao thì có thực mới vực được đạo.)
Tại phòng ăn nhộn nhịp của Nhiệm Vụ Đường, Thiên Minh đang chậm rãi thưởng thức đồ ăn của mình. Dù sao thì cơ thể hắn vẫn là của một thiếu niên trẻ, vẫn cần có đủ chất dinh dưỡng để duy trì sự vận động. (...Quả là trở ngại.) Thiên Minh thầm than lên một tiếng.
"Đại ca!" Bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc cất lên, Thiên Minh không cần nhìn cũng biết là ai. "Bảo Bảo, Thiên Quân! Ngồi đi." Hắn đưa tay tỏ ý mời ngồi. Hai người họ cũng không nói gì mà ngồi xuống.
"Vậy là đệ đã vào nội môn rồi, phong nào vậy?" Hắn lên tiếng hỏi thăm. Gia Bảo nghe vậy thì nhanh nhảu đáp "Hắc Nham Phong đó, ta nói này đại ca. Hôm khảo hạch ta trông uy phong lắm đó đánh bại rất nhiều người luôn." Cậu khoe khoang chiến tích của mình khiến Thiên Quân bên cạnh chỉ biết cười khổ. Thiên Minh thì lắc đầu cười, bó tay với tên biểu đệ này.
Nhưng điều hắn quan tâm thì đã được biết (Bảo Bảo vẫn vào Hắc Nham Phong giống với kiếp trước, có vẻ mọi việc vẫn bình thường...Nhưng tại sao giặc phương bắc lại muốn xâm lược sớm như vậy? Đây có thật chỉ là một biến số không?) Hắn trầm ngâm suy nghĩ.
"Này ngươi biết gì chưa, gần đây ma tông lại xuất hiện rồi đó!" "Thật sao? Sao chúng lại đột nhiên xuất hiện vậy?" "Ai mà biết được...Chỉ sợ thiên hạ này lại sắp loạn rồi." Bỗng có tiếng xì xào bàn tán từ một chiếc bàn bên cạnh thu hút sự chú ý của ba người họ.
"Ma tông ư?" Gia Bảo ngây thơ lên tiếng hỏi "Những tu sĩ ma đạo chuyên dùng linh hồn sinh vật sống để tu luyện đó sao?". "Phải, dạo gần đây bỗng dưng một đám ma tu đột nhiên xuất hiện và t·ấn c·ông những ngôi làng gần các tông môn. Công pháp của chúng rất nguy hiểm và bản thân chúng cũng rất mạnh." Thiên Quân liền đáp, giọng điệu rất nghiêm trọng.
"Chắc trong một khoảng thời gian nữa sẽ có đại loạn, cho nên hiện giờ chúng ta nên tránh đi xa khỏi phạm vi tông môn thì hơn." Gia Bảo nói, vào những lúc như vậy cậu cũng không thể nào vui vẻ được nữa. Thiên Quân cũng theo đó mà gật đầu đồng tình.
Khi hai người họ nói chuyện thì đã không để ý vẻ mặt của Thiên Minh lúc đó. Khoé miệng nhếch lên, đồng tử giãn ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ phấn khích như tìm được thứ bản thân muốn (Đây rồi!!) Hắn mừng thầm trong lòng.
__________________________
"Cứu với! Có ai không? Làm ơn cứu với!" Trong một khu rừng nào đó tại miền bắc Đại Trịnh, từ đâu đó vang lên những tiếng kêu cứu trong vô vọng. Tiếng kêu cứu đó phát ra từ một thiếu nữ tầm mười bốn tuổi, cô đang liên tục chạy như đang chạy trốn khỏi thứ gì đó.
"Hahaha tiểu nha đầu, hôm nay dù có là thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu!" Một giọng nói khàn đặc cất lên, phía sau cô là một gã đàn ông, hắn khoác lên mình một bộ áo choàng màu đen che kín cả cơ thể chỉ để lộ ra khuôn mặt nham hiểm của mình.
Trong khi cô dùng hết sức chạy thì hắn lại ung dung từ từ đi phía sau, nhưng không hiểu sao cô lại không thể chạy khỏi hắn. Với thân hình nhỏ bé của mình, cô nhanh chóng băng qua từng cái cây, từng bụi cỏ dại. Trên thân thể nhỏ nhắn ấy lấm lem bùn đất và gai nhọn từ những bụi cây trên đoạn đường cô chạy.
"Á!" Đang chạy thì chân cô chợt vướng vào một chiếc rễ cây chồi ra khỏi đất và ngã bịch xuống đất. Cơ thể nhỏ bé có phần run rẩy vì đau "Hự..." Cô đau đớn kêu lên. Muốn đứng lên tiếp tục chạy nhưng không được, cô lại ngã xuống thêm lần nữa.
Tên áo đen phía sau cô thấy vậy thì cười khoái trá "Hahahaha chạy trốn vô ích, một Thoát Thai sơ giai thì làm sao có thể chạy trốn trước một Hoán Cốt trung giai được cơ chứ!"
(C·hết tiệt!) Cô thầm rủa trong lòng (Chẳng lẽ hôm nay ta phải c·hết ở đây ư? Giá như trước đó ta chuyên tâm tu luyện hơn thì đã không có ngày hôm nay! Hộ vệ c·hết hết rồi sao? Chẳng lẽ sẽ không có ai đến cứu ta thật sao?...Mình thật sự không cam tâm.)
"Khà khà cuối cùng cũng chịu dừng lại rồi sao? Lão tứ, sao ngươi không g·iết luôn nha đầu này đi, vờn nó làm gì?" Bỗng có một giọng nói khác từ đâu vang lên khiển trách tên kia. Nhìn trên cành cây lớn thì đó cũng là một tên mang áo choàng đen nhưng hắn lại không chùm mũ và đang cầm vò rượu mà uống.
"Hừ ngươi im đi, thú vui của ta sao ngươi phải xía vào?" Tên kia bị khiển trách thì phản bác "Cả ngươi cũng bớt uống rượu trong lúc làm nhiệm vụ đi!"
"Ta thích thì ta uống hahaha!!" Tên trên cành cây cười lớn, mặt mày đỏ bừng.
"Lão tam, lão tứ chú tâm vào! Nhiệm vụ hôm nay cực kì quan trọng nếu làm lỡ thì trưởng lão sẽ trách phạt các ngươi đấy!" Lại một tên nữa xuất hiện lên tiếng cảnh cáo bọn chúng khiến chúng chợt giật mình. "Dạ nhị ca ta làm ngay đây!" Tên lão tứ gãi đầu cười, tên lão tam cũng không nói gì nữa.
"Tại sao các ngươi lại muốn g·iết ta?" Lúc này thiếu nữ kia mới dám lên tiếng hỏi. Nhưng bọn chúng lại chỉ cười nhẹ một cái, tên lão tứ lúc này đến trước mặt cô rồi nói "Vì bọn ta thích! Bọn ta là ma tu, g·iết người đâu cần nhiều lí do như vậy?"
Rồi hắn giơ kiếm lên, nói tiếp "Có trách thì trách ngươi gặp phải bọn ta mà thôi!". Ngay lập tức cô cảm nhận được sự sợ hãi lan ra khắp toàn thân, cô không dám nhìn, hai tay theo phản xạ giơ lên che đi đôi mắt đã đẫm lệ.
"C·hết đi!!!" Hắn gào lên rồi lấy tay đâm kiếm xuống nhắm vào thân thể bé nhỏ của thiếu nữ dưới đất.
Xoẹt một cái, tiếng da thịt bị xé toạc vang lên một tiếng rất rõ ràng. Nhưng nó lại không phải từ chỗ hai người họ. "Hử?" Lão tứ nghe thấy tiếng động đó thì bỗng khựng tay lại, thanh kiếm suýt nữa đâm vào cô gái cũng dừng theo.
Bịch một tiếng, từ trên cây rơi xuống thứ gì đó, lão tứ và tên còn lại bàng hoàng để ý rồi ngay lập tức sợ hãi thốt lên "Lão tam!!!". Thứ vừa rơi xuống vậy mà chính là lão tam uống rượu vừa rồi, ngay giữa lồng ngực hắn là một cái lỗ lớn. Máu từ đó chảy ra, thầm vào từng thở đất.
"Khà! Đúng là rượu ngon đó nha! Đám ma đạo các ngươi vậy mà lại có loại rượu như vậy? Thật sự là bất ngờ!" Từ trên cành cây chỗ lão tam vừa ngồi xuất hiện một thiếu niên trẻ mặc hắc bào, hắn cầm vò rượu vừa rồi của lão tam mà uống, lên tiếng khen ngợi, không hề để tâm đến chuyện mình vừa làm. Tay trái hắn thoang thoảng ánh sáng xanh lục nhạt mát lạnh như gió nhẹ.
Uống ực một cái hắn liền quay xuống nhìn lấy ánh mắt của ba người còn lại. Trong ánh mắt họ đều hiện lên cùng một câu hỏi 'Vì sao?' hắn đương nhiên nhìn thấu được nhưng lại chỉ thản nhiên nói một câu "Nhưng ngươi nói đúng đó...Thích thì cứ g·iết thôi!"