Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 35: Có trách thì trách các ngươi thôi!

Chương 35: Có trách thì trách các ngươi thôi!


Đầu xuân trên những tán cây bắt đầu nhô ra nhưng chiếc lá non mới, thi nhau đâm chồi nảy lộc. Mặt đất xanh tươi mọc lên những bông hoa dại trắng với nhị vàng, tô điểm cho bức tranh tràn đầy sức sống.

Đôi khi lại có những làn gió thanh mát thổi qua, mang theo hương của cỏ và mùi của đất. Gió thổi qua tán cây một cách nhẹ nhàng, cùng với chim thi nhau mà ca, từ đó lại tạo nên một giai điệu nhẹ nhàng của mùa xuân.

Dưới sự giao hoà của cả thị giác, khứu giác và cả thính giác ấy thì Thiên Minh đang rất thản nhiên mà uống rượu trên cành cây. Không thèm để ý hoàn cảnh dưới đất.

Hiện tại dưới đất có hai người đàn ông, một thiếu nữ và một cái xác. Máu từ cái xác chảy ra, dính lên bãi cỏ phía dưới, còn có những giọt máu văng ra xung quanh. Trước thái độ của Thiên Minh, tên đứng gần thiếu nữ càng tức giận mà hét lên "Tên khốn!! Ngươi là ai!?"

Thiên Minh không để ý, chỉ nhấc lên vò rượu đặt lên miệng mà uống. Hắn đưa mắt nhìn sang bụi hoa dại phía dưới. (Không biết năm nay nên về nhà đón tết với mẫu thân không nhỉ?...Chắc là không được rồi.) Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài một hơi.

"Ngông cuồng! Ngươi không biết bọn ta là ai sao? Bọn ta là người của Đoạ Ma Tông, ngươi dám g·iết người của bọn ta thì chờ c·hết đi!" Tên lão tứ lại hét lên thị uy. Lúc này Thiên Minh chép chép miệng nếm lại vị rượu còn vương trong miệng rồi phất tay một cái "Ồn ào!" Theo tiếng hắn thốt lên, những luồng phong đao xanh lục nhạt từ tay hắn bắn ra.

"Hả?" Tên đó bất ngờ liền nhanh chóng lùi lại, tránh đi những phong đao đang bay tới. Nhưng khi phong đao sắp chạm đến mặt đất thì chúng bỗng dưng bị bẻ cong, đường bay cũng vì vậy mà thay đổi. "Hự!" Phong đao thay đổi đột ngột khiến tên đó không tránh kịp liền trúng đòn.

Phong đao đánh trúng hắn để lại những vết cắt khá sâu. Khi đánh trúng còn nổ ra những cơn gió mạnh mẽ, thổi bay những giọt máu từ v·ết t·hương ra xung quanh.

"Lão tứ!" Tên còn lại ngay lập tức lo lắng, đề cao cảnh giác trước Thiên Minh.

Thiên Minh thì vẫn không để tâm, lại nhấp thêm một ngụm rượu, "Hử?! Hết rồi sao? Hừ đến lúc c·hết cũng chỉ còn một ít rượu như này, đúng là đồ keo kiệt mà!" Nhận ra đã hết rượu, hắn liền cầm vò rượu ném thẳng vào cái xác bên dưới. Tiếng chiếc vò gốm vỡ tan khiến thiếu nữ bên dưới có phần hoảng sợ mà kêu a một tiếng.

Thiên Minh lúc này mới đứng lên, nhìn hai tên kia mà nói "Ta đang phát sầu vì không biết tìm đám ma tu các ngươi ở đâu, vậy mà các ngươi lại tự tìm đến...Ta thật là rất may mắn.". Lời hắn nói ra khiến mọi người đều bất ngờ, lão tứ kia lập tức hét lên "Ngươi tìm chúng ta làm gì?...Chẳng lẽ ngươi muốn g·iết chúng ta?"

"Chứ không lẽ ta mời ngươi về nhà chơi tết?" Thiên Minh cười nói, không quan tâm tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Lúc này hai tên đó bắt đầu run sợ, không ngờ rằng lại có người chủ động đi tìm bọn chúng. Lão nhị lúc này nói với chất giọng nghiêm nghị "Ngươi thực sự muốn g·iết bọn ta sao? Ngươi không sợ bị Đoạ Ma Tông t·ruy s·át sao?"

Câu hỏi ấy vừa là lời cảnh báo nhưng cũng vừa là biểu thị cho việc lão nhị này đang sợ Thiên Minh. Sống cùng với hắn bao nhiêu năm trời, làm sao tên lão tứ kia không nhận ra? Tên đó lập tức hét lên "Nhị ca! Huynh sợ tên này sao? Dù sao hắn mới chỉ là một tên nhãi con, cùng lắm cũng chỉ là một Hoán Cốt Trung giai. Hai chúng ta hợp lại, hắn làm sao có cửa thắng?"

Tính cách nông nổi này thì lão nhị đã quá quen, hắn cũng biết điều lão tứ kia nói là đúng. Kẻ trước mặt cũng chỉ có thể là Hoán Cốt trung giai là cùng...Nhưng (Không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt của hắn, ta lại thấy được một luồng sát khí mãnh liệt. Hắn có thể nhẹ nhàng tiến đến và g·iết lão tam, một người giỏi ẩn thân và có giác quan nhạy bén nhất trong bốn chúng ta mà không ai có thể nhận ra. Điều đó chứng tỏ kĩ thuật của hắn rất cao tay...Nhưng điều đáng sợ nhất là hắn g·iết người một cách rất nhẹ nhàng.)

Phải biết cảm giác lúc g·iết người thực sự rất phức tạp. Dù là ngươi có thù ghét ngươi g·iết đến thế nào thì cảm giác lần đầu g·iết người đó cũng sẽ luôn ám ảnh ngươi. Có người sau khi g·iết người thì nôn thốc nôn tháo vì cảm thấy ghê tởm, có người thì lại ăn không ngon ngủ không yên khi nghĩ về kẻ họ g·iết. Đôi tay ngươi nhúng chàm khiến ngươi phần nào đó sẽ cảm thấy những tội lỗi nhất định.

Nhưng thái độ của Thiên Minh sau khi g·iết người lại rất nhẹ nhàng, đến mức mà còn có thể ung du·ng t·hưởng rượu (Nhìn vẻ mặt thì có vẻ hắn không phải giả vờ đâu...). Nhìn qua nét mặt và cách ăn mặc thì lão nhị có thể nhận định ngay hắn là một thiếu gia công tử trong một gia tộc lắm tiền nhiều của. Những kẻ như vậy thường chỉ là những đứa chân yếu tay mềm, trói gà còn không chặt chứ đừng nói đến chuyện g·iết người.

"Nhị ca! Đủ rồi! Huynh không lên thì đệ sẽ lên!!!" Lão tứ hét lên một tiếng rồi xông lên t·ấn c·ông Thiên Minh. "C·hết đi!" Hét lên một tiếng, tên đó liền vung kiếm chém ra một đạo hắc khí. Thiên Minh dù biết rằng nó sắp đến nhưng không vội vàng tránh né mà vẫn đứng đó nhìn, như muốn chờ đợi gì đó.

Khi đạo hắc khí chạm vào thì hắn lập tức tan ra thành không khí, cứ như vậy mà biến mất. "?!" Lão tứ sững sờ trước tình cảnh này, mắt đảo lia lịa tìm kiếm Thiên Minh "Ngươi đâu rồi!? Ra đây mà đánh với ta này."

Lão nhị đứng dưới đất thì cũng không bình tĩnh được trong lòng bỗng hoảng sợ. (Hắn đâu rồi?! Sao hắn có thể cứ như vậy mà biến mất được cơ chứ...Cứ như hắn trước đó chưa từng ở đây vậy!).

Toàn bộ khu rừng chợt rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá xào xạc vì bị gió thổi vào. Trong không khí lại tràn ngập sự căng thẳng của hai tên ma tu, chúng vội vàng, thẫn thờ và cả sợ hãi. Mọi cảm xúc tiêu cực nhất dần len lỏi vào từng thớ thịt của chúng.

Lão nhị vẫn tiếp tục nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không thấy dấu hiệu của Thiên Minh, một tia khí tức cũng không cảm nhận được. "?!" Bỗng hắn cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt khiến hắn lạnh sống lưng. Quay đầu lại hắn liền rút kiếm ra đỡ lấy một đòn chém của Thiên Minh.

"Hừm cũng giỏi đấy." Thiên Minh có phần dành lời khen cho hắn. Quả thật trong tình cảnh Thiên Minh dùng Ẩn Tức Phù và Đạp Vân mà vẫn có thể phát hiện ra vào thời khắc mấu chốt thì thực sự là rất khá.

"Tên hèn! Có giỏi thì đánh trực diện đi!" Tên lão tứ đứng trên cây khi nghe thấy tiếng giao chiến thì lập tức quay lại hét lên. Thiên Minh liền lộ ra một bộ mặt khinh bỉ mà nói "Hừ ba tên ma tu Hoán Cốt đuổi g·iết một tiểu nha đầu thì không hèn sao?" Nói rồi hắn lại lao đến, dùng bàn tay được bao phủ bởi ánh sáng lục nhạt liên tục chém xuống.

Tên lão nhị giơ kiếm đỡ lấy từng đòn chém dồn dập. Khi tay Thiên Minh và kiếm của hắn va vào nhau thì lại làm toả ra từng đợt gió mạnh mẽ.

Tên đó tuy có tu vi cao hơn nhưng không hiểu sao lại dần dần rơi vào thế hạ phong. Tên lão tứ trên cây thấy vậy thì vội vàng lao xuống trợ giúp "Ma quyền!" Đôi tay hắn bỗng chốc được bao phủ bởi hắc khí, toả ra sát khí cực kì mạnh mẽ.

Thiên Minh không lấy gì làm bất ngờ, lấy từ trong áo một tấm phù rồi ném ra, hô to một tiếng "Bạo!". Ngay lập tức tấm phù nổ tung, uy lực v·ụ n·ổ ở tầm gần khiến tên đó ngay lập tức bị thổi bay, đập vào cái cây gần đó.

"Lão tứ!!" Tên đang cố chống đỡ đòn của Thiên Minh lập tức hét lên, trong lòng hoàn toàn tức giận. Ngay lập tức lấy từ trong túi ra một lọ đan dược rồi ăn vào tất cả năm viên đan trong đó.

"Kích Huyết đan?" Thiên Minh ngay lập tức nhận ra loại đan dược này. Kích Huyết đan có tác dụng giúp người sử dụng gia tăng tu vi lên một chút trong một thời gian ngắn nhưng tác dụng phụ là sẽ khiến căn cốt và tu vi bị giảm sút sau đó. (Có vẻ hắn thực sự tức giận rồi...Hắn tức lên khi thấy hai tên kia bị ta đánh g·iết sao? Ma tu mà tình cảm lại con người quá vậy?...Mà ta lấy đâu ra quyền nói người khác.) Thiên Minh cảm thán trong lòng.

"Hự...Hự...Aaaaaaa!!!" Tên đó kêu lên đau đớn, thân thể bắt đầu biến to ra, y phục trên người hắn bị xé toạc, hiện lên một cơ thể đầy gân guốc to như những chiếc rễ cây. "Ta muốn ngươi c·hết!!!" Tên đó gào lên rồi lao về phía Thiên Minh.

"Xin lỗi nhưng ta vẫn còn có chuyện chưa hoàn thành, muốn g·iết ta thì để kiếp sau đi!" Nói rồi Thiên Minh liên tục bắn ra những phong đao sắc bén. Tên đó không thèm né tránh nữa, trực tiếp nhận đòn, vẫn tiếp tục lao đến.

"Đạp Vân!" Thấy có vẻ không ổn Thiên Minh ngay lập tức đạp một bước bay lên trời. Từ trên cao thì hắn thấy tên đó vẫn không hề dừng lại, lấy kiếm liên tục chém ra hắc khí. Thiên Minh vẫn không cảm thấy uy h·iếp gì, dễ dàng tránh né.

Thiên Minh từ trên cao ngắm nghía một hồi lâu thì khoé miệng đột nhiên nhếch lên. Hắn đưa tay cái, bỗng từ mười đầu ngón tay hắn bay ra những sợi chỉ mỏng được dệt bởi gió. Hắn lúc này liền lao người xuống, nhắm thẳng vào tên ở bên dưới.

Lão nhị kia thấy vậy thì lấy bàn tay to lớn đấm về phía hắn. Thiên Minh trong trạng thái đang rơi lúc gần bị đấm trúng lại một lần nữa dùng Đạp Vân, đạp vào không khí mà chuyển hướng bay ra xa. Một tay thì hắn ném phong tuyến sang một bên, buộc vào cái cây gần đó, một tay thì hắn lại buộc vào chân của tên kia.

Nhân lúc tên đó bối rối không hiểu chuyện gì thì Thiên Minh ngay lập tức lao đến với tốc độ rất nhanh. Vòng qua người tên đó mà trói lại, tên đó biết được kế hoạch của Thiên Minh liền lập tức muốn thoát nhưng bị hắn kéo chân lại không cho chạy. Cố dùng kiếm chém đi phong tuyến thì Thiên Minh lại ngay lập tức trói bằng cái khác.

Không chạy được thì lại t·ấn c·ông, tên đó liên tục tung quyền cước về phía Thiên Minh, nhưng bị hắn tránh một cái dễ dàng. Thiên Minh luồn lách, phong tuyến từ bàn tay hắn liên tục dài ra, quấn quanh cơ thể của lão nhị. Sau một lúc thì cuối cùng cũng kết thúc, tên đó đã bị trói lại hoàn toàn. Từng sợi phong tuyến được mắc vào mọi nơi có thể, lão nhị kia thì bị trói chặt ở chính giữa, cố hết sức giãy giụa nhưng vô ích.

Tên đó bây giờ cứ như một con bọ bị mắc vào một chiếc mạng nhện khổng lồ. Cố gắng vùng vẫy để tìm đường thoát nhưng càng cùng vẫy thì lại càng mắc kẹt. Mà Thiên Minh bây giờ cũng không khác một con nhện là mấy, cứ đứng đó nhìn ngắm sự bất lực của con mồi, chỉ việc chờ đến giờ ăn thì xơi tái chúng mà thôi.

"Thả ta ra! ta muốn g·iết ngươi! Ta muốn g·iết ngươi!!!" Tên đó bất lực mà hét lên. Thiên Minh nhìn vào mắt tên đó một hồi lâu thì mới tiến tới gần, dùng một giọng điệu rất hoà nhã nói "Ta nói rồi, hiện giờ ta còn có chuyện cần hoàn thành, muốn g·iết ta thì để kiếp sau đi."

Rồi hắn ném ra hơn mười tấm Bạo Phù, chúng liền dính lên khắp người của tên đó. Thiên Minh lại nói tiếp "Có trách thì do các ngươi rời nhà mà không xem ngày thôi." Rồi hắn đặt một tấm phù khác xuống đất rồi hô to "Địa Lao!" Ngay lập tức mặt đất xung quanh nhô lên tạo thành một mái vòm bao bọc tên đó.

"Bạo!" Thiên Minh hô lên một lần nữa, bỗng mái vòm đất nổ tung từ bên trong, đất bắn tung toé khắp nơi, dư chấn từ v·ụ n·ổ lan ra xung quanh, xuýt nữa thì thổi bay thiếu nữ gần đó.

Từ chỗ v·ụ n·ổ bốc lên một làn khói, khi làn khói tan đi thì tại đó hiện lên một thân ảnh không còn hoàn chỉnh. Cơ thể của lão nhị kia đã bị thổi bay hơn một nửa, trên đó còn có vô số những vết bỏng. Chút máu còn sót lại liên tục chảy ra, thấm vào nền đất cũng đã bị nổ thành một cái hố.

Thiên Minh đứng cạnh đó thì thầm cười một cái "Đồ tốt! Trên người tên này có oán linh đeo bám, quả nhiên quyết định săn ma tu là đúng đắn." Hắn bỗng cảm thấy vui mừng không ít.

"Nhị ca!!!" Tên lão tứ vừa rồi b·ị đ·ánh ngất thì bây giờ mới tỉnh lại, vừa nhìn thấy xác tên kia thì liền đau lòng hét lên. Thiên Minh thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng "Chưa c·hết sao?"

Chương 35: Có trách thì trách các ngươi thôi!