Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 37: Sao lại không nghĩ ra nhỉ?
Màn đêm buông xuống, trăng dần lên. Cả khu rừng được bao phủ bởi một màu đen sâu thẳm, đêm nay không có trăng lại càng làm mọi thứ thêm tối tăm tịch mịch. Tuy mọi thứ trông âm u nhàm chán là thế nhưng ở đâu đó trong cánh rừng vẫn phát ra tiếng cười nói của một thiếu nữ trẻ.
"Có lần đại ca bước lên cầu thang nhưng không cẩn thận nên trượt chân ngã xuống trông rất buồn cười luôn. Huynh ấy vẫn luôn luôn xấu hổ nếu có người nhắc đến chuyện đó, thậm chí còn có phần giận nữa cơ nha!" Minh Nguyệt công chúa cứ cười nói một cách vô tư, lấy những câu chuyện xấu hổ của thái tử ra để khiến Thiên Minh cười.
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của cô, Thiên Minh không có chút gì là hứng thú khi nghe những chuyện đó. Hắn chỉ toàn nhẹ nhàng đáp "Vậy sao? Thái tử cũng có những lúc như vậy nhỉ?"
Trước đó sau khi nói chuyện với đám Hùng lão xong thì Thiên Minh cũng tính về luôn nhưng chợt Minh Nguyệt công chúa lại nói "Hay là huynh đi cùng với chúng ta đi! Dù sao thì trời cũng sắp tối rồi, giờ mà đi không những gặp ma thú mà còn gặp phải ma tu thì nguy hiểm lắm!"
Vừa hay Thiên Minh muốn thu thập một chút thông tin về Hoàng Thất nên cũng đồng ý luôn.
"Mà một lần nữa, cảm ơn huynh đã cứu ta." Cô lại một lần nữa nói lời cảm ơn, lời nói chứa đầy sự chân thành và sự biết ơn. Thiên Minh lắc đầu đáp lại "Thật sự không có gì đâu!" Hắn từ chối lời cảm ơn của cô (Nếu biết rằng ta định rút linh hồn cô ra thì không biết cô còn dám cảm ơn nữa không?)
Nhưng cô lại lập tức phản bác "Không đúng đâu! Thật sự việc huynh cứu mạng ta khiến ta rất cảm kích!" Sắc mặt cô trở nên trầm hẳn, ánh mắt cô hiện lên một vẻ đau buồn đến khó hiểu "Trên đoạn đường trong quá trình di chuyển của ta. Đoàn xe của bọn ta đã bị tập kích, bọn ma tu đó không biết từ đâu xuất hiện và t·ấn c·ông bọn ta. Toàn bộ người trong đội hộ tống ta đều đã bỏ mạng, họ hi sinh bản thân để kéo dài thời gian cho ta chạy thoát."
Trong mắt cô thoáng hiện lên ánh lệ "Nhưng rồi bọn chúng cũng tìm thấy ta và bắt đầu truy đuổi. Đến lúc vướng vào rễ cây rồi ngã xuống đất, mắt thì nhìn thấy bọn ma tu tiến đến gần. Huynh biết ta cảm thấy thế nào không?"
Thiên Minh không trả lời câu hỏi của cô vì cả cô lẫn hắn đều biết cảm giác đó như thế nào. Cô đau khổ nói tiếp "Lúc đó ta cảm giác được c·ái c·hết đang đến gần. Ta tự hỏi vì sao chúng lại muốn g·iết ta. Ta sợ hãi, ta run rẩy, ta cảm thấy bất lực trước c·ái c·hết...Nhưng trên tất cả ta lại thất vọng về bản thân. Những hộ vệ kia hi sinh tính mạng để cho ta có cơ hội chạy thoát nhưng ngay cả chạy trốn ta cũng không làm được. Nếu không có huynh xuất hiện thì ta đã khiến sự hi sinh của họ trở nên vô ích rồi. Chính vì vậy ta mới thấy rất biết ơn vì huynh đã cứu ta!"
Thiên Minh nghe vậy thì trong lòng khá bất ngờ. Hắn không ngờ rằng vào lúc sắp bị g·iết như vậy mà cô vẫn có thể suy nghĩ về người khác. Điều đó vừa đáng tuyên dương nhưng cũng thật ngu ngốc. (Có vẻ cô ta được nuôi dưỡng và dạy bảo rất đúng cách. Trịnh gia quả thật là rất xứng đáng nắm quyền thiên hạ!) Thiên Minh cảm thán trong lòng.
Một quốc gia nếu muốn thịnh vượng cần có cả hai yếu tố văn võ cùng song hành với nhau. Nếu võ dùng để rèn luyện con người về mặt thể chất thì văn lại rèn luyện con người về mặt tinh thần. Nếu võ công cho chúng ta bản lĩnh để chống lại quân địch thì văn chương lại là v·ũ k·hí về mặt đối nội đối ngoại.
Một quốc gia chỉ luyện văn mà bỏ võ thì dân yếu đất mềm, nếu bị các quốc gia khác xâm lược sẽ không có khả năng chống trả. Mà nếu chỉ luyện võ thì dân ngu đất dốt không thể quản lý được quốc gia, không thể giao hảo với các nước khác thì cũng sớm suy mà thôi.
Hoàng đế chú trọng cả hai, ngài ấy tạo điều kiện cho dân học tập văn học, tạo điều kiện cho dân nâng cao võ nghệ. Ngài ấy khiến cho quốc gia hưng thịnh, giữ vững nền móng mà cha ông để lại. Quả thật là một vị minh quân.
Nhưng đáng tiếc rằng sau này, khi ngài ấy mất thì lại không thể như vậy. (Sau này vì những mâu thuẫn mà tam gia cùng Hoàng gia đã chia cách. Thái tử Phúc Hoàng hữu mưu vô dũng, Ma Lâm thì hữu dũng vô mưu. Hai người này mà có thể hợp lại thì Đại Trịnh sẽ còn thịnh vương hơn nữa. Đáng tiếc...) Thiên Minh trong lòng thầm tiếc thay cho số phận trớ trêu đó.
"Mà huynh mạnh thật đó! Có thể một mình hạ ba tên ma tu mà không gặp chút khó khăn gì!" Minh Nguyệt chuyển chủ đề, ánh mắt mang vẻ ngưỡng mộ nhìn về phía Thiên Minh. Hắn lắc đầu nói "Không phải đâu, thật sự là vẫn có những khó khăn nhất định mà."
Minh Nguyệt càng nhìn vào Thiên Minh thì lại càng tò mò (Huynh ấy không chỉ mạnh mà còn rất khiêm tốn. Khác với những tên thiếu gia công tử khác, chỉ biết nói miệng. Quả thật là rất ưu tú! Không biết huynh ấy làm cách nào mà có thể được như vậy nhỉ?). Lúc này cô chợt nghĩ đến một chuyện "Vậy còn ta thì sao? Huynh có nghĩ ta có thể trở nên mạnh như thế không? Dù ta chỉ có thiên phú nhị đẳng mà thôi!"
Trước câu hỏi đó thì Thiên Minh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói "Thiên phú không quyết định tất cả...Ta tin rằng chỉ cần cố gắng hơn những kẻ khác thì dù có là thiên phú bậc nào cũng không quan trọng. Chỉ cần công chúa cố gắng tu luyện thì sớm muộn cũng không kẻ nào dám động đến ngài nữa!"
"Thật sao?" Cô vui mừng khi nghe những lời đó "Vậy khi về ta sẽ dốc hết sức tu luyện. Đến khi nào ta mạnh hơn thì huynh đấu với ta một trận nhé?" Lời hẹn ước ngây thơ được đưa ra. Thiên Minh chỉ gật đầu đồng ý thôi cũng khiến cô cười rất thoả mãn.
Sau một lúc như vậy thì cũng đã khuya, Minh Nguyệt cũng đã chìm vào giấc ngủ. Thiên Minh vẫn ngồi tại chỗ đó, đưa ánh mắt nhìn vào ánh lửa phập phù, trong lòng hắn có nhiều suy nghĩ.
(Thiên phú sao?) Quả thật nếu cố gắng thì dù có chỉ là thiên phú nhất đẳng cũng có thể vang danh thiên hạ. Nhưng trong sự cố gắng này còn bao gồm cả trong việc tìm kiếm cơ duyên và vận may nữa. (Nếu không thì dù có cố gắng cả đời cũng sẽ không thể đột phá được Phá Thể Cảnh.)
Nếu chỉ tu luyện bình thường thì nhất đẳng chỉ có thể đạt đến Kết Đan là hết sức, nhị đẳng là Phá Thể còn tam đẳng là Luyện Hồn. Còn những cảnh giới sau thì thiên phú không còn quan trọng nữa, chỉ có thể dùng những linh đan diệu dược hoặc bí pháp thần thông mới có thể tiếp tục bước tiếp.
Nhớ lại năm đó Thiên Minh chỉ có nhất đẳng thiên phú, tu vi tăng tiến chậm chạp, hai mươi tuổi vẫn chưa thể đạt được Hoán Cốt đỉnh phong khiến cho cả thiên hạ chê cười. Nhưng qua nhiều lần tranh đoạt và có được cơ duyên mà hắn lại suýt nữa có thể đột phá Hoá Hư nếu không b·ị t·ruy s·át vào cuối đời.
Vậy mới thấy cơ duyên quan trọng đến thế nào đối với quá trình tu luyện của tu sĩ. Không chỉ cần có cố gằng mà còn cần phải có lượng may mắn nhất định.
"Lân thiếu gia." Lúc này một giọng nói vang đến, Thiên Minh quay sang nhìn thì thấy hai bóng hình là Hùng lão và người còn lại là Hình lão. Thiên Minh liền cảnh giác, lên tiếng hỏi "Có chuyện gì?"
Hình lão đứng ra xua tay nói "Không có chuyện gì cả? Chúng ta chỉ muốn cảm ơn ngài lần nữa vì đã cứu Minh Nguyệt công chúa mà thôi.". Thiên Minh nghe vậy thì chỉ thở dài mà nói "Ài sao các ngươi thích cảm ơn vậy? Ta đã bảo không có gì rồi mà!"
Hùng lão lại đáp rằng "Tuy vậy sự cảm kích của chúng ta đối với ngài là vô cùng lớn. Hoàng đế bệ hạ nếu biết được tin này thì cũng sẽ như vậy thôi!".
Thiên Minh chỉ im lặng, không nói gì thêm. Lúc này hai lão già nhìn nhau một lúc rồi mới quyết định nói ra lời trong lòng, Hình lão ôm quyền, khom lưng nói "Bẩm Lân thiếu xin cho phép chúng ta nói với ngài một câu ạ..."
Thiên Minh khi nghe thấy câu đó thì cũng khá bất ngờ, gật đầu một cái cho phép. Nhận được sự cho phép thì Hình lão nói tiếp "Vừa rồi chúng ta mạo phạm xem thử tình trạng của ngài thì thấy được rằng trong người ngài có sát tâm rất nặng. Với thân phận là người đi trước thì ta xin được phép khuyên ngài một câu là ngài nên ngừng việc g·iết chóc thì hơn, tránh ảnh hưởng đến đạo tâm của ngài!"
Lời dặn dò này thì Thiên Minh có thể hiểu được nhưng hắn lại lắc đầu từ chối "Không cần thiết, ta vẫn sẽ làm theo cách của ta.". Lời vừa nói ra thì hai lão già lập tức giật mình mà nói "Vậy không được, nếu ngài tiếp tục g·iết người dù là bọn ma tu thì cũng sẽ ảnh hưởng đến ngài sau này. Ngài thật sự cần g·iết chóc như vậy sao? Còn nhiều cách giải quyết khác mà!" Sự quan tâm của họ đến từ lòng biết ơn bởi vì Minh Nguyệt không chỉ là công chúa đơn thuần, với hai người họ thì Minh Nguyệt cũng như một đứa cháu vậy, nên khi biết Thiên Minh cứu cô thì họ cũng rất biết ơn.
Thiên Minh đưa ra ánh mắt lạnh như băng, nói "Đúng vậy nhưng g·iết người là một cách nhanh chóng hơn vậy thì sao không làm? Với ta, một khi đã xảy ra sự t·ranh c·hấp thì nếu chỉ giải quyết bằng luật pháp thì cũng chỉ là kéo dài thời gian một trong hai bên bị g·iết mà thôi!"
"Nhưng!!..." Hình lão định lên tiếng phản bác thì bị Thiên Minh cắt ngang "Nếu lúc đó công chúa bị những tên ma tu kia g·iết hại thì ngươi có nói chuyện giải quyết với chúng không? Hay là thẳng tay g·iết để báo thù cho ngài ấy?" Lời nói của Thiên Minh khiến họ lặng đi, không thể phản bác.
Nhưng Hùng lão cố nói hết một câu "Vậy ngài có từng nghĩ g·iết chóc để giải quyết ân oán chỉ càng kết thêm oán hận hơn không?". Thiên Minh nghe vậy thì nở một nụ cười ma mị, ánh mắt hắn loé lên sát khí nồng nặc, miệng nhẹ nhàng nói "Vậy thì cứ g·iết hết là xong!"
Lời nói ấy làm hai lão kia sững sờ, không nói nên lời. Hai lão ấy không ngờ sẽ nghe được câu này từ một tên thiếu niên. Thiên Minh nói tiếp "Chỉ cần ngươi g·iết toàn bộ thì không còn ai để trả thù nữa, chỉ cần ngươi g·iết thị uy thì không còn ai dám g·iết ngược lại ngươi nữa. Đối với ta những kẻ đối địch đều được ta chia thành hai loại người."
"L-Là những loại nào?" Hùng lão có phần run rẩy hỏi. Thiên Minh chỉ nhẹ nhàng trả lời "Kẻ đã bị ta g·iết và kẻ sắp bị ta g·iết chỉ thế thôi!". Hai lão già nghe vậy thì không biết nói gì, nhìn vào ánh mắt Thiên Minh, hai lão có thể cảm nhận được rằng đây không chỉ là một suy nghĩ bốc đồng của tuổi trẻ. Ánh mắt hắn chứa đựng sát khí đến họ cũng phải dè chừng.
Thiên Minh thấy đùa giỡn đã đủ thì liền đổi chủ đề, bắt đầu muốn thu thập thông tin "Thái tử giờ thế nào rồi?".
Hình lão nghe vậy nhanh chóng đáp lại "Bẩm Lân thiếu, Thái tử từ tháng trước đã bắt đầu khởi hành đi đến vùng phía bắc rồi ạ!". Thiên Minh nghe vậy thì trong lòng thầm tính (Vậy là bắt đầu rồi sao? Hoàng đế thức sự ra tay rồi.)
Cả thiên hạ đều biết rằng hiện tại Đại Trịnh đã thất lạc toàn bộ công pháp thiên giai. Nhưng không phải ai cũng biết rằng thật ra Hoàng Thất vẫn còn lưu truyền một bộ công pháp thiên giai cuối cùng tên là Cửu Long Trường Thiên Công.
Đây là một công pháp rất đặc biệt mà chỉ có Hoàng Thất mới có thể tu luyện và cũng chỉ có Hoàng Thất mới biết cách tìm kiếm công pháp để tu luyện. Tu luyện Cửu Long Trường Thiên Công thì Thái tử sẽ phải đi từ cực bắc đến cực nam của Đại Trịnh. Dọc theo long mạch Đại Trịnh mà tìm chín chiếc bia tương đương với chín phần của công pháp rải rác trên toàn quốc. Huyết mạch long tộc sẽ dẫn đường cho họ tìm thấy đúng hướng đi.
Hoàng đế muốn Thái tử đi sớm như vậy chính là để chuẩn bị cho cuộc xâm lược của giặc phương bắc sau này. Cũng vừa để tôi luyện bản thân của Thái tử.
"Vốn lần này công chúa đi trên đoạn đường này chính là để gặp thái tử nhưng không ngờ lại vô tình gặp phải tập kích của đám Ma tông." Hùng lão lên tiếng thở dài, trong lời nói còn có một chút tức giận, Hình lão cùng đau đầu về vấn đề này, không ngờ lại gặp phải người của Ma tông.
"Ta thì lại không nghĩ đây là tình cờ đâu!" Thiên Minh lên tiếng khiến cho cả hai người họ bất ngờ "Trước đó khi ba tên ma tu kia đuổi theo công chúa, chúng đã nói về nhiệm vụ gì đó được giao cho. Và ta chắc chắn đó không phải là nhiệm vụ g·iết người đơn thuần đâu!"
"Ý ngài là?..." Hình lão lên tiếng hỏi, trong lòng không muốn tin những thứ lão nghĩ đến. Thiên Minh tỏ một vẻ nghiêm trọng nói "Chúng cố tình nhắm vào đoàn xe của Hoàng thất!" Lời nói của hắn càng khẳng định điều lão không muốn tin là đúng.
"Sao ngài lại nghĩ thế?" Hùng lão hỏi. Thiên Minh liền đưa ra những chứng cứ của hắn "Nếu chúng thực sự chỉ muốn g·iết người thì chúng sẽ t·ấn c·ông vào những ngôi làng không có nhiều cao thủ toạ trấn hoặc là một số thành phố nhỏ. Và nếu chúng muốn c·ướp b·óc thì cũng chỉ là c·ướp c·ủa thương nhân. Đằng này xe ngựa của Hoàng thất trông cực kì nổi bật, không thể nào bị nhầm thành thương gia được, lại còn có nhiều cao thủ làm hộ vệ. Những tên ma tu sẽ không ngu gì mà t·ấn c·ông vào chỉ để bị g·iết c·hết. Ta còn nghi ngờ rằng lần t·ấn c·ông này còn có trưởng lão trên Kết Đan cảnh!"
Lời của hắn càng làm hai lão già thêm lo lắng, nếu đúng thật là vậy thì công chúa quả thật rất may mắn khi có thể chạy thoát khỏi chúng.
Nhưng Hùng lão vẫn không muốn tin, nói rằng "Nếu đúng như ngài nói thì tại sao chúng lại nhắm đến Hoàng thất?". Thiên Minh chỉ thở dài, khinh bỉ nói "Ông bị ngu hay gì? Tất nhiên là chúng đã bắt tay hợp tác với đám giặc kia rồi! Nếu không thì có cho tiền chúng cũng không dám lại gần Hoàng thất chứ đừng nói là t·ấn c·ông. Nếu người nối dõi của Hoàng đế c·hết thì sẽ không có người thừa kế, đến lúc đó thiên hạ đại loạn. Cũng là lúc quân giặc dễ t·ấn c·ông nhất!"
Hai lão già chợt bừng tỉnh, tại sao họ không nhận ra chuyện này sớm hơn chứ?. Hình lão lập tức quay sang phía Hùng lão, mạnh mẽ hét lên "Mau! Ông dùng hết tốc lực quay về đế đô thông báo với bệ hạ chuyện này. Cùng với đó phái thật nhiều cao thủ đi âm thầm bảo vệ Thái tử. Nhanh lên!!".
Hùng lão vội vàng "Rõ!!" Một tiếng rồi liền dùng hết tốc lực mà bay đi, chớp mắt một cái đã mất hút rồi. Giờ đây Hình lão trong người tràn ngập lo lắng, liên tục nhìn xung quanh, sợ hãi nếu có kẻ nào đó sẽ t·ấn c·ông. Thiên Minh thì khác, nhẹ nhàng tiến đến một gốc cây, tựa lưng vào mà đi ngủ, mặc kệ sự đời (Dù sao đó là việc của Hoàng thất, không phải của ta!)
__________________________
Cuối cùng thì trời cũng đã sáng, Hình lão nhanh chóng đưa Thiên Minh và Minh Nguyệt công chúa đến nơi an toàn. Đến lúc này thì Thiên Minh cũng đã phải quay về.
"Vậy thì tạm biệt công chúa, tạm biệt Hình lão. Có duyên sẽ gặp lại!" Thiên Minh thân thiện nói lời tạm biệt. Tuy vậy trên nét mặt của cô công chúa kia lại không có vẻ gì là vui "Ta nói này, huynh không cần cứ gọi ta là công chúa đâu và cũng đừng dùng kính ngữ với ta, dù sao ta cũng nhỏ hơn huynh mà. Gọi ta là Nguyệt nhi là được rồi!"
Thiên Minh có phần bất ngờ nhưng cũng nhanh bỏ qua, chấp thuận theo mong muốn của cô "Vậy thì Nguyệt nhi, hẹn gặp lại muội!" Hắn lại một lần nữa tạm biệt rồi quay đầu đi. Minh Nguyệt lúc này lộ ra một nụ cười rồi hô to "Tạm biệt, hẹn gặp lại huynh!" Cánh tay nhỏ vẫy vẫy về phía Thiên Minh.
Thiên Minh không quay người lại nhưng cũng đưa tay lên vẫy với cô. Minh Nguyệt càng thêm vui mừng. (Thiên Minh à? Thật là một người thú vị!)