Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 38: Đổi điểm cống hiến lấy vé vào linh trì.

Chương 38: Đổi điểm cống hiến lấy vé vào linh trì.


"Cái gì?!" Tiếng thét vang vọng cả một góc của hoàng cung, tiếng thét đó phát ra từ ngự thư phòng của hoàng đế. Cố gắng bình tĩnh lại, ông nhìn thật sâu vào thân ảnh trước mặt rồi lên tiếng hỏi "Khanh có chắc về chuyện này không?"

Phía trước bàn lớn của thư phòng là một lão già râu tóc bạc phơ, lão quỳ một chân, tay ôm quyền khom người tỏ thái độ tôn kính, không ai khác ngoài Hùng lão. Lão lên tiếng thưa bẩm, bảy phần chắc chắn mà nói "Bẩm bệ hạ chuyện này do Lân đại thiếu suy đoán. Tuy lời nói của một thiếu niên có thể chỉ là đoán bừa nhưng những bằng chứng ngài ấy đưa ra lại rất chắc chắn đến mức khiến ta không dám không tin. Ma tông thực sự có liên quan đến việc giặc phương bắc xâm lược!"

Hoàng đế nghe vậy thì vẻ mặt mang nét trầm ngâm khó tả. Trước đó khi nghe Minh Nguyệt công chúa bị tập kích ông đã rất hoảng loạn, lo lắng cho cô. Khi Hùng lão về một mình trong lòng ông càng thêm lo lắng không biết là tin tốt hay xấu.

Đến khi được thông báo rằng Minh Nguyệt đã an toàn thì ông mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó Hùng lão lại đưa đến cho ông một tin động trời rằng đây là cuộc t·ấn c·ông có chủ đích.

Ngẫm nghĩ một lúc thì ngay cả hoàng đế cũng bị những suy luận của Thiên Minh thuyết phục (Đây mà là phế vật mà mọi người hay đồn đây sao? Đây chính là một viên ngọc thô chưa được mài rũa mà thôi!)

(Chắc chắn rằng chúng không chỉ nhắm vào hoàng thất...Chúng có lẽ sẽ còn nhắm vào người của tam gia nữa!) Sau một lúc lâu im lặng và cân nhắc thì ông dùng chất giọng khàn đặc của tuổi già mà nói "Khanh đi thông báo chuyện này với các gia chủ tam gia, nhớ rằng không được để dân thường biết được chuyện này!"

Nếu bây giờ người dân biết được rằng đến ngay cả những người có địa vị cao nhất của quốc gia cũng bị nhắm đến thì chắc chắn họ sẽ bắt đầu sợ hãi. Sự sợ hãi sẽ dần sinh sôi trong lòng mỗi người, cắm rễ vào từng thớ thịt của họ. Càng sợ hãi thì họ càng yếu đuối, đến lúc đại chiến xảy ra thì quốc gia sẽ gặp hiểm nguy.

Hùng lão nghe vậy thì hô to một tiếng "Rõ!" Tỏ vẻ đã hiểu. Lão định quay người đi làm theo mệnh lệnh thì đột nhiên hoàng đế lại nói tiếp một câu khiến lão giật mình "Còn nữa, khanh gửi ý chỉ của ta đến cấm quân rằng phân chia ra âm thầm bảo vệ Tứ Linh Thánh Tử. Phải chắc chắn đảm bảo an toàn cho chúng, ai làm trái, trảm!!"

"?!" Lời của hoàng đế khiến Hùng lão giật mình suýt nữa thì hét lên. Cấm quân là lực lượng tinh nhuệ bậc nhất Đại Trịnh chỉ sau đại quân của đại nguyên soái, được sinh ra và có nghĩa vụ bảo vệ hoàng đế và triều đình, có thể nói là gắn với hoàng đế như keo sơn, không thể tách rời. Nay hoàng đế điều động cấm quân khác gì cho kẻ thù cơ hội t·ấn c·ông? Hùng lão lập tức lên tiếng can ngăn "Không được đâu thưa bệ hạ, cấm quân đi rồi thì ai bảo vệ người và triều đình? Xin người rút lại thánh chỉ!"

Hoàng đế nghe lời can ngăn, chấp nhận tấm lòng lo lắng cho chủ của Hùng lão nhưng vẫn lắc đầu, khoát tay nói "Ý trẫm đã quyết, khanh cứ vậy mà làm. Khanh phải nhớ là Đại Trịnh ta khác với các nước kia. Chúng ta không quan trọng đế đô, chúng ta không quan trọng hoàng thành mà chúng ta quan trọng dân chúng và nhân tài. Hoàng thành có bị t·ấn c·ông thì sao? Đế đô có thất thủ thì thế nào? Dù nơi đây có bị san bằng thì chỉ cần những nhân tài đó còn sống thì sớm muộn cũng có thể xây lại. Chỉ có những tên hôn quân c·h·ó má mới vì chút danh dự hão huyền mà hi sinh tính mạng con dân để giữ một toà thành!"

Những lời ấy khiến Hùng lão có phần cảm động, nhìn vào long nhãn của hoàng đê, lão có thể nhìn thấy một ý chí vũng chắc không thể lung lay. Không thể thay đổi quyết định của hoàng đế ông chỉ có thể cúi đầu chấp thuận nói "Thần xin lĩnh chỉ!" Rồi rời đi.

Lão rời đi để lại hoàng đế ở lại thư phòng, trong ánh đèn mập mờ từ cây đèn dầu bỗng hoàng đế đột nhiên ho khan "Khụ khụ!!!" Ông lấy tay che miệng. Đến khi đưa tay khỏi miệng thì thấy trên tay ông là một v·ết m·áu đỏ tươi. Ông cảm thấy họng mình đau rát nhưng chỉ có thể lắc đầu, thầm tính (Thọ mệnh ta đã sắp tận, không còn nhiều thời gian nữa, phải tranh thủ dọn đường cho Hoàng nhi...Nó thông minh lanh lợi, nhưng lại thiếu đi sự hiểu biết về nhân sinh thế thái, vẫn còn quá ngây thơ. Mong rằng lần ra ngoài tu luyện này có thể khiến nó hiểu thêm về chuyện thế sự, hiểu được nỗi khổ của thế nhân mà trở thành một vị minh quân lỗi lạc...)

Nghĩ đến đây hoàng đế lại có phần e ngại (Nếu nó không làm được thì sao đây?...Vậy thì nó cần một người trợ thủ! Một người có thể bù đắp lại những khuyết thiếu của nó...Thiên Minh được không?) Cân nhắc một lúc ông lại đưa ra cái tên của Thiên Minh. (Ma Lâm thì ở tận cực nam của Đại Trịnh, cũng không phải là người thông minh. Hạ Băng tuy gần nhưng thân là nữ nhi, vẫn có sẽ nhiều vấn đề nảy sinh. Chỉ có Thiên Minh là có khả năng giúp đỡ Hoàng nhi...Sau hôm nay nhất định là Thiên Minh đã đắc tội với ma tông, sau này sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm...Không được! Nhất định phải giữ hắn lại!)

__________________________

Nắng nhẹ đầu xuân đổ xuống thiên hạ của Đại Trịnh, chiếu đến từng ngõ ngách của Thiên Linh Tông. Tại bên trong Nhiệm Vụ Đường người thì đang ăn uống, người thì đang xem bảng nhiệm vụ để tìm nhiệm vụ mong muốn, cũng có những người đang thi nhau bàn luận về chuyện linh tinh gì đó.

"Này ngươi biết gì chưa? Hôm trước Ngọc Ánh cùng Thiên Sơn có xảy ra xích mích đó!" "Thật sao? Xong rồi mọi chuyện tiếp theo như thế nào? Kể đi!" "Nghe bảo là hôm đó hai người họ mang theo đội của mình đến nhận nhiệm vụ. Nhưng Thiên Sơn không chịu yên phận, liên tục gây khó dễ cho bên Ngọc Ánh thế là bắt đầu gây gổ. Suýt thì đại chiến một trận nếu mà không được các trưởng lão can ngăn!" Những tiếng xôn xao bàn tán xuất hiện khi có người tường thuật lại sự việc.

"Phải nói rằng hai người họ rất xuất xắc nhưng ta lại thích Ngọc Ánh sư tỷ hơn!" Bỗng nhiên lại có một người nói ra suy nghĩ của mình, thế là mọi người lại chuyển sang khen ngợi cô "Đúng vậy ta thấy Ngọc Ánh vẫn hơn, tuy nàng ta mang một vẻ băng lãnh nhưng đối với người thân thuộc lại là rất ấm áp!" "Ta đồng ý! Còn Thiên Sơn tuy hắn tỏ ra thân thiện nhưng phần nào đó ta lại cảm thấy giả tạo!" "Thật vậy!"

Bỗng nhiên lúc này cánh cửa Nhiệm Vụ Đường được mở ra một cách mạnh mẽ, thu hút sự chú ý của mọi người. Nhìn sang đó thì họ thấy một Thiên Sơn với vẻ mặt khó chịu như thể muốn c·hém n·gười. Đi sau hắn còn có năm tên khác, nhìn rõ một chút thì là đám Cao Phúc và vài người thuộc Trần Thiên gia.

"Hừ vẻ mặt này là sao?" Có người lên tiếng khinh bỉ nói, câu nói ấy như phá vỡ sự im lặng, mọi người lại tiếp tục bàn tán "Quả nhiên hắn chẳng ra gì!" "Đưa người đến đây để thị uy chắc?" "Ta nghe bảo là hắn thách đấu Ngọc Ánh sư tỷ trên lôi đài rồi bại trận đó. Nhục thật!" "Đúng là đồ bại tướng mồm to!"

Trước những lời bàn tán, khinh miệt về phía mình, nét mặt Thiên Sơn càng mang một vẻ khó chịu. Vẫn đứng trơ trơ như trời trồng tại lối vào.

"Không vào thì cút ra một bên đừng cản đường bổn thiếu!!" Bỗng một giọng nói vang lên ngoài cửa Nhiệm Vụ Đường, mọi người lại một lần nữa nhìn qua đó thì thấy một thân ảnh rất quen thuộc với những người hay đến nơi này. Không ai khác ngoài Thiên Minh, trên khuôn mặt hắn để lộ ra một sự khó chịu.

"Thiên Minh?! Hắn trở về rồi?" "Sao mặt hắn khó chịu vậy?" "Còn gì nữa, hôm trước hắn mới nhận nhiệm vụ tiêu diệt ma tu mà. Đây hẳn là không hoàn thành được nhiệm vụ rồi!" "Chỉ một mình mà cũng muốn tiêu diệt ma tu? Hắn bị ngu hay là quá tự cao vậy?"...

Những lời nói này lọt vào tai Thiên Sơn khiến hắn có phần vui vẻ, sắc mặt lập tức thay đổi khi một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu hắn.

Thiên Sơn tiến lại gần Thiên Minh, trên mặt mang một nụ cười khinh, giọng nói hoà nhã nói "Thiên Minh sao vậy? Không hoàn thành được nhiệm vụ sao? Quả thật là đáng thương đó!" Lời nói chứa đầy sự chế nhạo. Nhưng Thiên Minh chỉ im lặng không nói gì, Thiên Sơn càng lấn tới, tiến lại gần, đặt tay lên vai Thiên Minh "Ngươi nghĩ ngươi là ai? Dám một mình đi tiêu diệt ma tu, đúng là một tên ngu ngốc! Hahaha!! Nhưng ngươi cũng nên mừng là vẫn có thể lành lặn trở về đi!"

Thiên Sơn liên tục nói, không để ý rằng sắc mặt Thiên Minh càng ngày càng tệ. Im lặng một lúc lâu, bây giờ Thiên Minh mới nhẹ nhàng nói một câu "Thao Phong Thuật thức thứ ba, Luyện Phong Hoá Hình!" Ngay lập tức một luồng gió mãnh liệt bao phủ lấy bàn tay hắn, tạo thành một cái bao tay.

Không kịp để Thiên Sơn phản ứng, Thiên Minh liền ra tay đấm một cú rất mạnh vào phần bụng của Thiên Sơn. Cú đấm mạnh mẽ cộng thêm uy lực khi luồng gió bị nén lại khiến cho Thiên Sơn ngay lập tức b·ị đ·ánh bay ra xa, thân thể hắn va vào đống bàn ghế khu ăn uống. "Hự!!!" Hắn kêu lên đầy đau đớn, chưa kịp định thần lại chuyện gì vừa xảy ra.

Thiên Minh chỉ khinh bỉ nói "Bại tướng của tỷ tỷ thì sau cùng cũng vẫn chỉ là bại tướng mà thôi. Có gì mà kiêu căng?" Nói rồi hắn đi thẳng đến quầy trao thưởng nhiệm vụ.

Thiên Sơn gắng gượng đứng dậy, lấy hết sức hét lên "Thiên Minh!! Ngươi vậy mà không nói võ đức, lại nhân lúc ta không để ý đánh lén ta!!!". Tiếng hét vang vọng cả Nhiệm Vụ Đường khiến ai ai cũng giật mình ngoại trừ Thiên Minh.

Hắn vẫn ung dung đi đến nơi quầy nhận thưởng từ nhiệm vụ, mặc cho Thiên Sơn la hét. Hắn đặt một cái túi lên quầy và nói "Ta muốn đổi thưởng!". Cả căn phòng liền bất ngờ trước lời nói của Thiên Minh "Đổi thưởng? Hắn hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?" "Không thể nào! Đó là tiêu diệt ma tu đó! Một mình hắn thì không thể nào làm được!"...

Đến ngay cả vị trưởng lão trực quầy cũng bất ngờ ra mặt, ông nhìn lên ánh mắt chắc chắn của Thiên Minh một cái rồi mới mở chiếc túi đó ra. Nhìn vào trong thì ông thấy "Lệnh bài đệ tử ma tông? Lại còn bảy cái?" Ông sững sờ thốt lên. Những người xung quanh lại bàn tán càng ngày càng rôm rả.

"Sao ngươi có được chúng?" Ông vội vàng hét lên, cố moi được thông tin cách Thiên Minh lấy được những lệnh bài này. Nhưng Thiên Minh tỏ ra vẻ khó chịu nói "Tất nhiên là g·iết chúng rồi! Ông hỏi kiểu gì vậy? Ông có cần bằng chứng nữa không? Ta còn mang đầu từng tên về đây!" Nói rồi Thiên Minh ném từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc bao tải lớn tầm nửa thân người. Chiếc bao được đặt trên quầy lung lay vài cái rồi đổ xuống. Từ trong bao rơi ra một chiếc đầu người.

"Đây là?!" Mọi người càng thêm hoảng hốt, nhất là vị trưởng lão và Thiên Sơn phía bên kia. "Mẹ nó! Vậy mà ta để xổng một tên vậy là mất một lượng lớn nguyên thạch rồi." Thiên Minh lẩm bẩm vài câu tuy nhỏ nhưng mọi người xung quanh vẫn nghe rất rõ.

"Để xổng một tên? Vẻ mặt hắn giận dữ như vậy là vì để xổng mất một tên sao?" "Thật không thể tin được, có đầu của ma tu ở đây thì chứng tỏ việc hắn g·iết chúng là thật rồi!" "Không đúng, có thể là có người âm thầm giúp đỡ!"...

Trước những lời bàn tán đó, vị trưởng lão kiểm tra khí tức còn sót lại trên những lệnh bài và trên đầu những tên ma tu thì chỉ thấy được khí tức của chính những tên đó và Thiên Minh. Vậy là ông đã minh bạch được rằng chính Thiên Minh đã g·iết chúng.

Ông lên tiếng thông báo tới hắn "Thiên Minh g·iết bảy tên ma tu, mỗi tên hai ngàn nguyên thạch, tổng cộng là một vạn bốn ngàn nguyên thạch. Cùng với đó là trước đó tông chủ lên tiếng khuyến khích mọi người tiêu diệt ma tông. Ngươi là người đầu tiên trong lứa đệ tử nội môn năm nay g·iết được ma tu, được thưởng thêm mười vạn nguyên thạch." Phần thưởng hậu hĩnh đến mực khó tin. Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn Thiên Minh với một ánh mắt ngưỡng mộ.

"Vậy ta muốn đổi hết ra điểm cống hiến." Nhận được phần thưởng như vậy nhưng Thiên Minh không có vẻ gì là hứng thú, hắn nhàn nhã yêu cầu đổi nguyên thạch lấy điểm cống hiến.

Điểm công hiến là một loại tiền tệ riêng chỉ có thể dùng trong phạm vi một tông môn nhất định. Có thể nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ cấp cao hoặc làm việc gì đó góp phần xây dựng tông môn. Có những thứ trong tông môn không thể dùng nguyên thạch để trao đổi mà cần đến điểm công hiến.

Tông môn sẽ thường dùng điểm cống hiến để khuyến khích đệ tử làm việc, công hiến cho tông môn. Đây cũng là một phần của cơ chế thưởng phạt.

"Được rồi vậy thì đổi được một vạn hai ngàn điểm cống hiến." Vị trưởng lão lên tiếng nói số điểm đổi được. Thiên Minh gật đầu rồi đưa ra lệnh bài đệ tử của mình. Trưởng lão cầm lấy bút lông, viết gì đó lệnh bài, sau đó nét mực ấy chợt toả ra một ánh sáng chói lóa rồi biến mất. Vậy là nhập điểm cống hiến vào lệnh bài thành công.

Tuy việc đổi hai nguyên thạch thành một điểm công hiến nghe có vẻ là rẻ nhưng không phải nguyên thạch nào cũng có thể đổi được. Chỉ nguyên thạch nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể đổi và chỉ được phép đổi ngay lúc nhận. Những nguyên thạch đã được nhận từ trước hoặc không phải của tông môn thì không thể đổi thành điểm cống hiến. Điều luật này nhằm tránh việc nó bị lạm phát quá mức bởi những tên công tử nhà giàu.

Thiên Minh cầm lại lệnh bài rồi nhanh chóng rời đi, để lại trong lòng mỗi người sự hoang mang, tự hỏi hắn làm việc đó bằng cách nào. Không ai để ý rằng Thiên Sơn lúc này đang nhìn theo bóng lưng Thiên Minh với một vẻ thù hận (C·hết tiệt!!!)

Một nơi khác, Thiên Minh sau khi rời khỏi Nhiệm Vụ Đường thì ngay lập tức đến Vạn Bảo Các.

Vừa bước vào của hắn liền đặt lệnh bài đệ tử của mình lên quầy và nói "Ta muốn đổi điểm cống hiến lấy một lần vào linh trì!"

Chương 38: Đổi điểm cống hiến lấy vé vào linh trì.