Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 39: Yêu cầu.
Sau khi dùng một vạn điểm cống hiến mới nhận được lấy một vé vào linh trì. Thiên Minh sau đó ngay lập tức quay về Linh Phù Phong, đi trên bậc thang đá được bao quanh bởi những lùm cây xanh, trong đầu hắn tràn ngập những suy tính cùng với tiếc nuối.
"Hử?" Vừa bước lên những bậc thang cuối cùng hắn chợt thấy một dáng hình yểu điệu quen thuộc. Người đó hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt trầm trọng, đôi lông mày cau lại trông có vẻ tức giận.
Bước hết những bậc thang, đi qua cửa phong thì Thiên Minh lập tức khom người hành lễ trước cô "Thiên Minh bái kiến sư phụ!".
Lưu Tuệ chân nhân nhìn hắn một lúc thật sâu mới mở đôi môi hồng lên tiếng mỉa mai "Cuối cùng cũng biết đường về cơ à? Ta tưởng ngươi đi c·hết ở đâu rồi chứ?". Thiên Minh cười trừ, người vẫn khom xuống nói đùa "Người nói sao chứ ta làm sao dám c·hết trước khi ăn cưới của người với sư công được!"
Lưu Tuệ nghe vậy thì trên mặt thoáng hiện nét đỏ, giận dữ nói "Còn dám đùa cợt ta? Ngươi vậy mà dám một mình đi g·iết ma tu, ngươi có biết việc đó nguy hiểm thế nào không hả?"
Thiên Minh cúi đầu càng sâu, dùng giọng điệu tôn kính nhất mà nói to "Ta biết! Nhưng ta nghĩ nếu ta có thể g·iết được một hai tên ma tu thì danh tiếng của Linh Phù Phong cũng sẽ tăng lên. Theo đó thì Linh Phù Phong chúng ta cũng có thể quật khởi!".
Lời nói ấy khiến Lưu Tuệ rất bất ngờ (Không ngờ rằng hắn lại lo nghĩ cho Linh Phù Phong như vậy. Liều cả tính mạng để mang về vinh quang cho toàn phong sao? Hắn quả thật là một đệ tử rất đáng quý...Nhưng!). Lưu Tuệ phất tay một cái, dùng miệng nhỏ lên tiếng thuyết giáo "Vớ vẩn! Danh tiếng không có nghĩa là liều mạng để đạt được! Ngươi một mình ra ngoài tiêu diệt ma tu, tự dấn thân vào nguy hiểm, làm trái với lời ta căn dặn. Ta phạt ngươi không được rời khỏi tông môn làm nhiệm vụ trong một năm. Nếu dám làm trái, phạt theo tông quy!"
"N-Nhưng sư phụ, ta là vì Linh Phù Phon..." Thiên Minh liền ngẩng đầu nhìn vào Lưu Tuệ, lên tiếng muốn bào chữa nhưng ngay lập tức bị cô cắt lời "Ta đã ra quyết định rồi! Ngươi mà còn dám nói thêm một câu nào nữa thì phạt thêm một năm nữa!" Rồi Thiên Minh cũng theo đó mà nín lặng, không dám nói nửa lời.
Nhìn vào ánh mắt oan ức của hắn, Lưu Tuệ thấy bản thân có chút hơi quá nhưng lập tức lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ đó rồi quay lưng rời đi, để lại Thiên Minh phía sau (Ta xin lỗi, đây chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi...)
Sau khi thấy bóng lưng Lưu Tuệ đã rời đi thì Thiên Minh liền đứng thẳng lên, vẻ mặt lập tức thay đổi. Vẻ buồn bã, oan ức trước đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một nụ cười nhẹ trên khoé miệng.
Hắn liền quay về động phủ của mình, đóng cửa lại thật kĩ, cả cửa sổ cũng đóng, không để lại một khe hở. Còn dùng trận phù có khả năng cách âm để tăng sự riêng tư.
Hắn ngồi khoanh chân lại trong căn phòng tối, tập trung đưa tinh thần vào trong đan điền. Trong đan điền của hắn được bao phủ bởi hàng trăm linh hồn đen xám đang không ngừng than khóc (Hiện tại đan điền của ta đã có ít nhất hơn ba trăm linh hồn, cũng đến lúc luyện hồn thể rồi.)
Thiên Minh liền động ý niệm, những linh hồn cũng theo đó mà nhập vào đan điền màu đỏ tươi của hắn và dần dần bị luyện hoá. Chúng từ từ nhuộm đen toàn bộ đan điền của hắn. Tiếng gào thét của linh hồn liên tục vang bên tai Thiên Minh nhưng cũng bị hắn phớt lờ.
Đây hầu hết đều là những linh hồn của những người vô tội bị đám ma tu rút ra khi còn sống. Chúng thường dùng những linh hồn này làm một nguồn năng lượng song song với nguyên lực, từ đó gia tăng sức mạnh cho chúng. Cũng có khi chúng dùng những linh hồn này để luyện thành ma binh.
Tuy họ vô tội là vậy nhưng đối với Thiên Minh thì hắn lại không lộ ra một chút nào là thông cảm đối với họ. Bởi vì chân lý mạnh được yếu thua đã ăn sâu vào trong tâm can hắn. (Yếu đuối chính là một cái tội, không cố gắng chống trả khi bị t·ấn c·ông cũng là một cái tội...Trên đời này có ai vô tội? Chỉ cần là sinh vật sống trên đời này thì sinh ra thôi cũng là một cái tội rồi!)
Sau khi đan điền hắn được nhuộm đen hoàn toàn thì Thiên Minh động ý niệm, di chuyển những linh hồn chưa được luyện hoá còn lại đi khắp nơi trong cơ thể hắn. Từ mạch máu đến gân cốt, toàn bộ đều bị những linh hồn kia trú ngụ vào bên trong.
Những linh hồn này vẫn còn có ý thức riêng, vẫn còn chí cầu sinh. Liên tục vùng vẫy trong cơ thể Thiên Minh nhằm thoát ra ngoài. Thiên Minh theo đó cũng cảm nhận được một sự đau đớn cùng cực.
(Đầu tiên là xương cốt!) Quả trình luyện ra hồn thể gồm nhiều bước theo thứ tự đan điền, xương cốt, gân mạch, xác thịt và cuối cùng là phần da ngoài. Trong suốt quá trình này người luyện sẽ phải trải qua vô số đau đớn đến thấu tâm can, cảm nhận được cơ thể liên tục bị xé toạc bởi những linh hồn khác. Nghiêm trọng nhất là trong quá trình tu luyện đạo tâm không vững thì sẽ gặp phản phệ, bị những linh hồn kia chiếm đoạt thể xác, bản thân thì hồn phi phách tán.
Thiên Minh điều động lam hoả, lùa những linh hồn kia tới xương cốt của bản thân rồi từ từ luyện hoá. Những linh hồn kia vẫn cố gắng chống cự, liên tục gây áp lực lên xương cốt của hắn. "Hự!!" Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, cảm nhận được toàn bộ xương trên cơ thể hắn cùng lúc đau nhức. Hắn cảm thấy nếu như chỉ lơ là một giây thì toàn bộ xương trong cơ thể hắn sẽ lập tức vỡ nát, cơ thể cũng theo đó mà sụp đổ.
Cảm giác đau đớn liên tục giày vò khiến hắn có phần mệt mỏi. Nhưng hắn không thể nào buông tay, nếu bây giờ buông tay hắn sẽ gặp phải phản phệ, hắn sẽ c·hết ngay lập tức. Nhưng trên hết hắn sẽ lãng phí lần trùng sinh này một cách vô ích mà chưa kịp cứu lấy mẫu thân và những người khác.
(Yên cho ta!!!) Hắn lại động ý niệm, lấy toàn bộ sức lực tăng tốc luyện hoá, cùng với đó là dùng lam hoả bao bọc lấy bên trong, không cho những linh hồn kia trốn thoát.
Trải qua đau đớn hơn hai canh giờ, tiếng la hét của hắn vang khắp căn phòng. Nếu không có phù trận cách âm thì đã sớm có người nghe thấy.
Nằm dài trên sàn nhà, Thiên Minh không ngừng thở dốc, mồ hôi nhễ nhại từ từ lăn xuống trên cơ thể hắn. "Hộc hộc cuối cùng cũng xong!"
Trải qua đau đớn để nhận về thành quả đáng giá. Hiện tại thì xương cốt trên cơ thể hắn đã được gia cố hoàn toàn. Nhìn vào bên trong thì phần xương của hắn bây giờ cũng đã được luyện thành một màu đen tuyền như màn đêm. Đôi khi còn toả ra chút âm u c·hết chóc.
"Vậy có lẽ là đủ cho hôm nay rồi." Hiện giờ thể trạng Thiên Minh đã giảm sút, nếu cứ liều lĩnh tiếp tục luyện thể thì Thiên Minh sẽ không thể chịu được mà c·hết. Hắn chỉ có thể từ từ, tích tiểu thành đại chờ ngày đại thành mà thôi.
Cộc cộc, bỗng có tiếng gõ cửa phát ra, đi cùng với đó là giọng nói nhẹ nhàng "A Minh! Đệ có trong đó không?". Thiên Minh nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy thì nhanh chóng chỉnh đốn lại y phục rồi ra mở cửa.
Két một tiếng cánh cửa mở ra, trước mắt Thiên Minh chính là Ngân San, hắn cũng không thể hiểu được vì sao cô lại tới tìm hắn. Không nghĩ được gì, hắn liền hỏi thẳng "San San sư tỷ, có chuyện gì sao?"
Ngân San nhanh chóng gật đầu rồi giải thích "Vừa rồi tông chủ báo với sư phụ là có chuyện cần tìm đệ mà sư phụ bận nên nhờ ta tới bảo đệ đi tới Nghị Sự Đường tại chính sơn!".
(Sư phụ chắc là muốn tránh mặt ta rồi!...Mà tông chủ tìm ta sao? Nhanh hơn ta nghĩ đó!) Thiên Minh thầm nghĩ rồi quay sang Ngân San nói "Ta biết rồi! Cảm ơn tỷ đã thông báo, giờ ta đi ngay!"
"Không có gì đâu! Dù sao đệ cũng phải cẩn thận, nhớ ăn nói có chừng mực đó!" Cô lên tiếng nhắc nhở hắn. Hắn liền gật đầu đáp "Ta biết rồi, tỷ yên tâm đi!"
__________________________
Chính sơn, là ngọn núi do những đời tông chủ quản lí và cũng là ngọn núi cao nhất trong chín ngọn núi của Thiên Linh Tông. Nơi đây là nơi đặt Nghị Sự Đường, cũng là nơi họp mặt của những lãnh đạo cấp cao trong tông môn khi có chuyện cần xử lý.
Bước vào cửa lớn của Nghị Sự Đường, Thiên Minh chỉ nhìn thấy tại ghế chủ vị là vị tông chủ cao cao tại thượng. Thiên Minh tiến đến giữa phòng, khom người hành lễ "Thiên Minh bái kiến sư công!"
Thanh Bình bày ra một vẻ mặt nghiêm nghị trước Thiên Minh và lên tiếng nhắc nhở "Thiên Minh, tại nơi như thế này phải gọi ta là tông chủ!"
Thiên Minh nghe vậy thì lại cười trừ "Nhưng không phải ngài thích nghe hai từ đó sao? Đúng là nghiện lại còn ngại!" Hắn cười đùa như không có chuyện gì không thèm để tâm thứ thân phận kia.
"Khụ khụ! Nghiêm túc nào!" Thanh Bình giả vờ ho, nhắc nhở Thiên Minh lần nữa rồi mới vào thẳng vấn đề "Lần này ta gọi ngươi đến đây là có chuyện muốn hỏi. Ta muốn biết rốt cuộc ngươi làm thế nào để g·iết tận bảy tên ma tu!"
Thiên Minh nghe vậy thì vẻ mặt ngay lập tức nghiêm nghị, hỏi ngược lại Thanh Bình "Sư công cũng nghi ngờ ta sao?". Thanh Binh không lên tiếng phủ nhận, nhưng cũng không lên tiếng thừa nhận, chỉ nói chung chung "Đây là câu hỏi mà tất cả các vị trưởng lão muốn được giải đáp. Đối với họ dù ngươi hiện tại có thứ gì trong người thì cũng chỉ là một tên nhóc con. Không thể nào một mình g·iết được bảy tên ma tu được. Quá vô lí!"
Thiên Minh ngẫm một lúc thì nói "Dựa vào kinh nghiệm thôi mà!". Điều hắn nói cũng không hoàn toàn sai, hắn thực sự sử dụng kinh nghiệm chiến đấu của mình để g·iết những tên ma tu đó. Chỉ có điều đây là kinh nghiệm từ kiếp trước mà thôi.
Nhìn vào ánh mắt Thiên Minh, Thanh Bình không tìm ra điều gì khả nghi trong lời nói của hắn nhưng anh cũng không tin lời hắn nói là thật. Chỉ có thể thở dài bỏ qua, chuyển sang chủ đề khác "Ngươi không nói thì thôi. Nhưng ta cũng có lời khen cho ngươi, mới chỉ Hoán Cốt trung giai đã có thể làm được đến như vậy thì quả thức là rất ưu tú."
Nhận được lời khen ngợi ấy thì Thiên Minh giả vờ xấu hổ, lấy tay gãi gãi sau đầu "Haha sư công quá khen!". Thanh Bình nhìn thấy vẻ mặt này của hắn thì có chút trầm tư (Hắn là một kẻ văn võ song toàn, cực kỳ ưu tú. Nếu hắn có thể đảm nhiệm chức tông chủ, dẫn dắt tông môn phát triển thì thật tốt...Đáng tiếc hắn lại là người của Trần Thiên gia.) Anh mang một vẻ tiếc nuối rõ rệt.
Thiên Minh thấy điều đó nhưng lại không quan tâm, khom người xuống rồi nói "Thưa sư công, ta chuyện muốn nhờ ngài giúp."
"Hừm ngươi nói đi." Đột nhiên được hắn nhờ khiến anh cũng có đôi chút tò mò. Thiên Minh trưng ra một vẻ nghiêm chỉnh, đưa ánh mắt cầu xin về phía anh rồi dõng dạc nói "Trước khi đến đây ta có để ý tại gần trung tâm phố xá có một mảnh đất nhưng chưa có người sử dụng. Ta muốn xin ngài cho phép ta sử dụng nó để làm ăn!"
Nhận được lời nhờ vả này khiến Thanh Bình có phần bất ngờ "Cái này...Thật sự mà nói thì việc ngươi nhờ khá khó để làm được." Anh lên tiếng giải thích cho Thiên Minh "Đất ở dưới phố xá kia không thuộc quyền sở hữu của riêng bất cứ phong nào cả. Nên việc ngươi yêu cầu của ngươi phải có sự chấp thuận của tất cả trưởng lão. Không phải là việc ta cứ muốn là giúp được."
"Vậy ạ?" Thiên Minh để lộ ra một vẻ thất vọng. Thanh Bình dù tuy có phần muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm. Chỉ có thể nói ra chút lời an ủi, cho hắn chút hi vọng "Vậy đi, mỗi một tháng tông môn sẽ lại họp một lần để giải quyết những yêu cầu đến từ những đệ tử trong môn. Hôm đó ta sẽ đưa ra yêu cầu của ngươi...Nhưng được hay không thì cũng chỉ có thể xem những trưởng lão kia thế nào thôi."
Trước lời đề nghị ấy, Thiên Minh có phần im lặng. Thanh bình khi thấy cảnh này cũng hiểu được phần nào, đây chỉ là một chút hi vọng mong manh mà thôi, tỉ lệ thành công là rất thấp. Nhưng điều anh có thể giúp hắn cũng chỉ có như vậy. Lúc này Thiên Minh lại đột nhiên lên tiếng "A! ta đã có cách rồi!"
Thanh Bình bất ngờ ra mặt, vội vàng hỏi "Cách gì?". Với vẻ mặt ngây thơ vô tội, nụ cười thì nở rộ trên môi, Thiên Minh nói "Ngài bảo họ rằng nếu không giao đất ra cho ta thì ta rời Thiên Linh Tông!"