Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 41: Pháp bảo.

Chương 41: Pháp bảo.


Lại thêm vài tháng trôi qua, trời cũng đã dần chuyển sang hạ. Tiết trời còn mát lạnh trước đó của mùa xuân cũng từ từ chuyển biến, để lại một sự nóng nực khiến ai nấy đều khó chịu.

Thiên Minh trong khoảng thời gian này luôn ở tại tông môn, không được phép ra ngoài. Một phần là tại bị Lưu Tuệ phạt cấm túc, nhưng cũng một phần cũng là vì hắn không còn cần phải ra ngoài vào lúc này nữa.

Trước đó vào lúc nói chuyện với Hùng lão và Hình lão về chuyện Ma tông hợp tác với giặc phương bắc, hắn đã biết trước được rằng Hoàng đế sẽ phái người đi, âm thầm bảo vệ hắn. (Nếu ta đoán không nhầm thì chắc có lẽ giờ chúng đang ngồi chờ tại bên ngoài tông môn rồi.)

Nếu Thiên Minh cứ tiếp tục ra ngoài săn ma tu để thu thập linh hồn thì sớm muộn cũng bị những người đó phát hiện. Vậy sao hắn lại nói với đám Hùng lão những chuyện đó? Đương nhiên là để họ biết trước mà bảo vệ Hạ Băng, Ma Lâm và thái tử Phúc Hoàng.

Hắn không phải vì lo lắng ba người này mà làm vậy. Hắn làm vậy vì hiện tại ba người họ rất quan trọng đối với Đại Trịnh, nếu họ c·h·ế·t đi thì chắc chắn sẽ để giặc bắc có cơ hội xâm lược. Từ đó đe doạ tới tính mạng những người hắn quan tâm.

Thiên Minh lúc đầu định sẽ mỗi ba ngày ra ngoài tìm ma tu một lần nhưng sau khi gặp phải Minh Nguyệt công chúa thì đã phải thay đổi kế hoạch. Sau khi chia tay với cô hắn đã tức tốc săn thêm ba tên ma tu để tăng thêm lượng linh hồn dự trữ.

"Cũng may mà từ tên hai trưởng nhóm trong đám ma tu đó mà ta thu thập được hai món ma binh này." Thiên Minh đưa mắt nhìn một chút hai thứ vũ khí trên bàn. Một cái thì là loại kiếm, một cái thì là loại giáo, cả hai đều toả ra ma khí nồng nặc.

Đây là pháp bảo do ma tu luyện chế, với nguyên liệu chính là linh hồn những phàm nhân hoặc là tu sĩ chính đạo. Số linh hồn trong hai món ma binh này còn nhiều hơn của cả bảy tên ma tu kia cộng lại.

Chính vì dùng linh hồn luyện chế nên uy lực của ma binh cũng lớn hơn pháp bảo thông thường. Tuy chỉ là nhất phẩm nhưng lại có uy lực gần như là nhị phẩm nếu so với những pháp bảo chính đạo. Nhưng đáng tiếc "Ta lại không thể sử dụng được hai món đồ đáng giá này."

Hắn cũng không rảnh mà nộp ma binh cho tông môn. Chỉ có kẻ ngu mới nộp những món đồ đáng giá như thế này để lấy chút danh vọng hão huyền. Quả thật nếu hắn nộp chúng lên tông môn thì cũng có thể có phần thưởng nhưng cũng chỉ là mấy thứ Thiên Minh không cần mà thôi.

"Mà thôi cũng kệ vậy, không sử dụng được không có nghĩa là chúng vô dụng!" Nói rồi Thiên Minh động ý niệm, sử dụng U Linh Quyết. "Thu!" Hắn hô một tiếng, ngay lập tức từ trên hai món ma binh phát ra những luồng năng lượng đen xám.

Những linh hồn từ hai món ma binh này thậm chí còn kêu gào nhiều hơn bình thường. Đây chính là vì nỗi đau đánh thẳng vào linh hồn khi chúng bị luyện chế. Trải qua một quá trình đau đớn đến mức c·h·ế·t đi sống lại, cuối cùng chúng lại trở thành công cụ thăng tiến sức mạnh của kẻ khác.

Sau một lúc lâu thì những luồng năng lượng đen dần nhạt đi thành một màu xám tro rồi cũng từ từ tan biến. Linh hồn trong hai món ma binh đó bị hấp thụ hoàn toàn, ma khí mất đi, biến chúng trở lại thành những món pháp bảo bình thường.

Thiên Minh nhìn chúng một lúc lâu, trong lòng tính toán cách tận dụng chúng "Hừm...Dù là của Ma tông nhưng bản thân hai món pháp bảo đều được rèn ra từ huyền thiết cực phẩm, nếu không bị ma khí đeo bám thì cũng chứa đầy linh lực thuần khiết...Quyết định vậy đi!"

Thiên Minh động ý niệm lần nữa, sử dụng nguyên lực bản thân, bắt đầu quá trình luyện chế hai món này. Tuy tu vi của hắn không đủ nhưng bù lại hắn lại có một kinh nghiệm phong phú trong việc luyện chế những thứ này.

Sau hai ngày ròng rã, hắn cuối cùng cũng hoàn thành cho mình một món pháp bảo ưng ý. Hắn cầm món pháp bảo đó trên tay, nhìn sơ qua thì đó chỉ là một chiếc khung quạt xếp, thậm chí còn chưa được dán giấy lên nan. Nhưng ở hai mặt sắt ngoài cùng lại có hai chiếc mũi sắt nhọn hoắt.

Thiên Minh đứng giữa phòng, mở ra nhẫn trữ vật. "Ra đây!" Thiên Minh truyền nguyên lực vào, từ trong nhẫn trữ vật trào ra hơn trăm tấm phù. Chúng bay lượn xung quanh Thiên Minh, hắn mở khung quạt ra thì chúng liền xếp đều vào trong. Cứ mỗi mười tấm thì lại xếp vào một nan sắt. Biến thành một chiếc quạt bình thường, không có gì đặc biệt.

Thiên Minh cầm trên tay, phe phẩy vài cái, cảm thấy khá thuận tay. "Gọi ngươi là Thiết Phù phiến vậy!" Thiên Minh trong lòng thầm mừng. Trước đó hắn thiếu mất pháp bảo phụ trợ, nay đã có chiếc quạt này. Chiến lực của hắn cũng đã hoàn thiện hơn phần nào.

Nếu là những người khác khi đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì thường lập tổ đội, mỗi người đều giữ một vai trò khác nhau. Kẻ đấu trực diện, người hỗ trợ từ xa, giúp đỡ nhau để giảm bớt gánh nặng.

Nhưng Thiên Minh lại không như vậy, hắn mang trên mình quá nhiều bí mật. Càng có quá nhiều quan hệ thì những bí mật của hắn càng dễ bị lộ. Vậy nên hắn chỉ có thể một mình lo liệu tất cả. Tự mình ca lên khúc độc hành.

Cũng vì chỉ có một mình nên hắn càng phải hoàn thiện bản thân, trở thành người trên vạn người. Để bản thân không cần nhờ cậy bất cứ ai.

"Cũng nên thử món pháp bảo này một chút rồi!" Sau một lúc trầm ngâm, hắn quyết định đến khu rừng yêu thú của Thiên Linh Tông để thử nhiệm thực chiến.

Khu rừng nằm ở phía sau của tông môn, là một vùng rừng khá lớn nhưng nếu so với vạn thú sâm lâm của Vạn Thú thành thì lại nhỏ đến bất ngờ. Ở đây cũng không có yêu thú cấp cao, mạnh nhất cũng chỉ có vài yêu thú cấp ba, tu vi Hoán Cốt đỉnh phong mà thôi.

Đó là vì nơi này đất chật thú đông, còn thường xuyên được người của Thiên Linh Tông đến săn nên yêu thú không có đủ không gian sinh tồn để phát triển dù được hỗ trợ bởi luồng linh khí nồng đậm. Vạn thú sâm lâm thì lại khác, tuy linh khí mỏng manh, số dã thú còn đông hơn rất nhiều nữa. Nhưng bù lại thì lại có một không gian rộng lớn, linh tài địa bảo không bị khai thác quá mức như nơi đây.

Nhưng trên tất cả, điều khiến vạn thú sâm lâm có yêu thú mạnh mẽ hơn chính là do một con thú vương cấp bảy gây ra. Nó là vạn thú chi vương của đại sâm lâm, tu vi Phá Thể hậu kì, có thể tuỳ ý g·i·ế·t bất cứ sinh linh nào. Từ đó tạo nên áp lực sinh tồn to lớn lên những yêu thú khác, khiến chúng phải tiến hoá, trở nên mạnh mẽ hơn nữa nếu không muốn c·h·ế·t. Cạnh tranh càng nhiều, chúng dần càng mạnh, sự hung dữ cũng in sâu vào tận máu chúng.

Thiên Minh vừa đi vào rừng một lúc thì đã đụng phải một đàn Hắc Lang, yêu thú cấp một. Tuy rằng chỉ là yêu thú cấp một tu vi Thoát Thai trung giai nhưng do phối hợp săn theo đàn khiến chúng còn nguy hiểm hơn nếu so với yêu thú cấp hai. (Hai mươi con? Cũng đủ dùng! Những vật thí nghiệm hoàn hảo!) Thiên Minh mừng trong lòng.

Hắn vừa tiến vào địa phận của chúng thì bị bao vây ngay lập tức, đàn sói với bộ lông đen sâu thẳm càng làm nổi bật hàm răng trắng sắc nhọn. Chúng xù lông lên khiến bản thân trở nên to lớn hơn, hăm doạ Thiên Minh.

Hắn bị bao vây đứng ở giữa nhưng vẫn rất ung dung, tay cầm Thiết Phù phiến quạt quạt vài cái. Đàn sói không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, khuôn mặt chúng nhăn lại khiến miệng hở cả lợi.

À úuuuuuu!!!

Con Hắc Lang lớn nhất, có lẽ là con đầu đàn hú lên một tiếng thật to, vang dội xung quanh. Như tiếng tù và báo hiệu cuộc chiến bắt đầu.

Gràoooo!!

Ngay sau đó một con Hắc Lang sau lưng Thiên Minh bắt đầu lao lên đánh phủ đầu. Hắn vẫn rất ung dung, tay cầm thiết phiến bỗng chốc ngừng phe phẩy, động ý niệm, truyền nguyên lực vào đó. "Hộ!" Một tấm phù trong đó bay ra rồi kích hoạt, một vòng linh khí bao bọc lấy Thiên Minh ở bên trong. Hắc Lang dùng miệng rộng cắn xuống thì bị đánh bật trở ra.

Hắn cầm thiết phiến hướng về con Hắc Lang vừa tấn công, quạt một cái, ngay lập tức từ thiết phiến bắn ra ba luồng phong đao. Hắc Lang dùng sự nhanh nhạy mà né tránh hai phong đao đầu nhưng đến phong đao thứ ba thì lại bị đánh trúng cổ. Đầu nó ngay lập tức bị cắt bay, lập tức tử vong.

Những con Hắc Lang khác thấy đồng loại bị g·i·ế·t thì lại càng trở nên hung dữ, bắt đầu tấn công hàng loạt. Ba con Hắc Lang cùng lên một lúc, con cắn con cào, nhắm thẳng vào Thiên Minh mà ra đòn.

Hắn nhẹ nhàng tránh né rồi tung quyền cước đánh trả, cũng không quên liên tục bắn ra phong đao. Tu vi Hoán Cốt trung giai cộng thêm sự gia tăng sức mạnh nguyên tố phong đến từ máu yêu thú trong thiết phiến khiến những phong đao của hắn càng mạnh mẽ hơn.

Phong đao liên tục bay ra, nhắm thẳng vào đầu hoặc chân của chúng. Tiếng kêu rên đau đớn, tiếng da thịt va chạm liên tục vang lên.

Được một lúc sau thì chỉ còn ba con Hắc Lang thường và một con đàn. (Nãy giờ con đầu đàn không hề xuất thủ, có vẻ như nó đang thăm dò, chờ đợi thời cơ để ra tay. Không có cái mùa xuân ấy đâu!) Rồi Thiên Minh tự lao đến đánh con đầu đàn.

Thấy Thiên Minh lao đến, nó lập tức lùi lại một bước, xoay người rồi dùng chiếc đuôi to lớn quất về phía hắn. (Hả?) Thiên Minh thấy vậy thì nhanh chóng né sang một bên.

Gràooo!

Ngay lúc đó thì lại có hai con Hắc Lang thường khác lao tới tấn công hắn từ hai bên. "Luyện Phong Hoá Hình!" Hắn dùng Thao Phong Thuật mà tạo ra từ Thiết Phiến hai sợi dây thừng bằng gió. Hắn nhảy lên cao né tránh rồi vung hai sợi dây ra, lập tức trói chặt lấy thân một con.

"Dám đánh lén ta à? C·h·ế·t đi!" Thiên Minh hét lên, dùng sức lực kéo con Hắc Lang kia bay lên rồi dùng chính nó để quật xuống con còn lại. Rầm một tiếng, hai con Hắc Lang đập thật mạnh vào nhau, c·h·ế·t cùng một lúc.

Thiên Minh nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn lại con đầu đàn và một con thường kia. Con thường kia có phần run rẩy, con đầu đàn thì vẫn hung dữ như cũ.

Con đầu đàn lại gầm lên một tiếng, rồi chạy đến tấn công Thiên Minh. "Nếu mà ngươi chạy thì sẽ có cơ hội sống. Nhưng đáng tiếc." Thiên Minh thở dài một hơi, tay cầm thiết phiến quạt mạnh ra một lần nữa.

Nhưng lần này từ trong thiết phiến lại không bắn ra phong đao, cũng không tạo ra dây thừng. Con Hắc Lang đầu đàn thấy vậy thì vẫn lao lên. (?!) Chợt nó ngửi thấy một mùi gì đó, cơ thể nó bắt đầu cảm thấy tê tê, chân đang chạy không hiểu sao mà lại không vững, lập tức ngã xuống.

Khuôn mặt nó tỏ ra ngơ ngác không hiểu gì, cơ thể dùng hết sức để gượng dậy. Thiên Minh vẫn ung dung cười, tiến lại gần nó mà nói "Vô ích thôi, đây là độc tê liệt ta thổi vào trong không khí. Cho dù là yêu thú cấp ba cũng không thể cử động, ngươi tính là cái gì chứ!"

Đứng trước cái c·h·ế·t, con Hắc Lang đầu đàn vẫn dùng một ánh mắt hung dữ nhìn Thiên Minh. Hắn cũng khá bất ngờ (Không ngờ rằng lại như vậy...Ngươi hận vì ta g·i·ế·t gia đình ngươi có đúng không? Hay là vì ta là một kẻ ngoại lai xâm phạm vào lãnh địa của ngươi?)

Nếu là người thường thì vào lúc này đã cầu xin tha mạng, cầu xin được sống. Thiên Minh cũng không ngoại lệ, chỉ cần có cơ hội sống tiếp thì danh dự, tôn nghiêm mất đi cũng chẳng sao. Nhưng lại có những kẻ coi trọng hai thứ đó hơn tất cả, không chịu cúi đầu trước kẻ mạnh vì để bảo vệ danh dự.

Mọi người thường ca ngợi đức tính đó nhưng Thiên Minh thì khác, hắn dành một sự khinh bỉ trước những kẻ đó. Bởi lẽ những kẻ đó thích danh dự và tôn nghiêm nhưng lại bị trói buộc bởi chúng, thân bất do kỷ, không thể tiêu dao thoải mái.

Nhưng đấy chỉ là về tôn nghiêm, hắn sẵn sàng đánh đổi. Nhưng nếu có kẻ động vào gia đình hắn thì còn lâu hắn mới bỏ qua.

"Ài..." Thiên Minh thở dài một hơi, phẩy một cái bắn ra phong đao, lập tức kết liễu con Hắc Lang đầu đàn. Nhìn quanh thì thấy con Hắc Lang còn lại đã chạy từ bao giờ.

Thiên Minh đứng nhìn khung cảnh xung quanh, xác sói vương vãi ở khắp nơi, chân sói, đầu sói mỗi thứ một nơi. Những dòng máu nóng đỏ chảy ra từ đó, nhuộm đỏ thảm cỏ xanh. Nắng hạ chiếu vào càng làm mùi máu thêm tanh hôi nồng nặc.

Chương 41: Pháp bảo.