Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 42: Phiền phức nhưng cũng vui.

Chương 42: Phiền phức nhưng cũng vui.


Sau khi g·iết đàn Hắc Lang kia rồi thu thập những vật giá trị từ xác của chúng. Thiên Minh đi lại xung quanh tìm kiếm yêu thú, tiếp tục thử nhiệm thực chiến cùng Thiết Phù phiến.

(Quái lạ! Sao tìm mãi mà không thấy một con yêu thú nào nhỉ? Hay là chúng nó bị g·iết hết rồi?) Tìm mãi không thấy bóng dàng một con yêu thú nào, Thiên Minh bắt đầu cảm thấy kì lạ. Hắn bắt đầu suy nghĩ về những giả thuyết có thể xảy ra (Không đúng! Tuy nơi này không quá lớn nhưng yêu thú cũng không ít, không thể nào c·hết hết hoàn toàn được! Trừ khi...)

Trừ khi có thứ gì đó khiến chúng e sợ và phải lẩn trốn (Yêu thú cấp cao?!) Nghĩ đến đây Thiên Minh ngay lập tức đề cao cảnh giác, một tay cầm thiết phiến, một tay toả ra ánh sáng xanh lục, sẵn sàng nghênh chiến.

Nhìn kĩ xung quanh một lúc thì hắn liền thở phào một hơi, nơi đây không có dấu hiệu của yêu thú bấp bốn trở lên.

Thiên Minh bắt đầu nghĩ đến những giả thuyết khác (Cũng không nhất định phải là yêu thú, cũng có thể là do thiên tài địa bảo xuất hiện, thu hút yêu thú đến nơi khác. Cũng có thể là t·hiên t·ai sắp đến...Hoặc cũng có thể là con người!)

Yêu thú cũng có linh trí, cũng có cảm tính giống như con người, điển hình như những con Hắc Lang Thiên Minh g·iết trước đó. Chúng còn có giác quan nhạy bén, có thể cảm ứng với thiên nhiên. Thiên tài địa bảo hay t·hiên t·ai gì chúng đều có thể cảm nhận, từ đó quyết định tranh giành hoặc né tránh.

Nhưng hiện tại đã mới chỉ là đầu hạ, t·hiên t·ai như l·ũ l·ụt không thể nào xảy ra. Thiên tài địa bảo một khi xuất thế cũng sẽ bị những tu sĩ dòm ngó, chắc chắn Thiên Minh sẽ biết. Chỉ có thể là do con người mà thôi!

(Con người thường nói yêu thú dã man, hung ác. Nhưng đứng trước chúng lại bày ra vẻ mặt thèm muốn g·iết chóc...Đúng là những thứ hai mặt!) Hắn thấy trào phúng trong lòng.

Leng keng!

"!?" Gió thổi mang theo thanh âm kim loại v·a c·hạm lẫn nhau đưa đến tai Thiên Minh, hắn ngay lập tức hình dung ra cảnh tượng có thể xảy ra.

"Có giao chiến!" Hắn ngay lập tức dùng Đạp Vân, hết tốc lực chạy về hướng đó (Những tên ngu xuẩn nào lại giao chiến với nhau trong khu rừng toàn ma thú vậy?)

Tốc độ của hắn rất nhanh không khí cứ cắt ra, nhường đường đi cho hắn. Tuy vậy từng bước chân của hắn lại rất nhẹ nhàng, qua từng cơn gió không ngừng tăng thêm tốc độ.

Sau khi Thiên Minh chạy được hơn năm trăm bước về phía tiếng giao tranh, hắn đã lờ mờ thấy thân ảnh những người đó qua lùm cây dày đặc.

Hắn lập tức sử dụng Ẩn Tức phù, che dấu khí tức bản thân, nhảy lên cành cây cao gần đó. (!!) Vừa đưa mắt nhìn những người phía dưới, hắn lập tức nhận ra hai người trong số đó (Tam sư tỷ, tứ sư tỷ?)

Hai người họ đang ngã dưới đất, y phục trên người lấm lem bùn đất. Giang Nguyệt nằm sấp dưới đất, khuôn mặt mệt mỏi, Giang Dương thì sắc mặt cũng không tốt, tay cầm Hộ Thân phù tạo vòng linh khí xanh lam bao bọc, bảo vệ hai người họ.

Đối diện với họ là một nam thiếu niên, tay cầm kiếm, liên tục chém xuống, cố gắng phá vỡ vòng linh khí. Khuôn mặt hắn cười khinh khỉnh, mặt ngẩng cao nhìn xuống hai người, nói "Ra đây nào hai con chuột nhắt! Dám c·ướp đồ của ta mà lại hèn nhát như vậy!"

Giang Dương hét lên "Nói láo! Linh dược là do bọn ta tìm được, ngươi đến sau muốn đoạt bảo thì có!".

Tên đó hừ lạnh một tiếng, giọng điệu cực kì kiêu ngạo "Đồ Trần Thiên Vinh ta nhìn trúng thì chính là đồ của ta, trước tới nay chưa có kẻ nào dám không đưa. Khôn hồn thì đưa ra, ta còn xem xét thu các ngươi làm thị nữ!"

Hắn nói đến đây, những tên đứng phía sau không ngừng cười cợt. Nhìn thấy cảnh khó của hai thiếu nữ mà lấy làm vui.

"Hừ! Ta khinh! Thứ thiếu gia công tử cặn bã ta đã thấy nhiều. Nhưng chưa bao giờ thấy tên đã xấu lại còn tự luyến như ngươi!" Giang Dương khinh bỉ nói, tuy nguyên lực trong người sắp cạn nhưng đứng trước kẻ kinh tởm như này thì cô quyết không chịu cúi đầu.

Những tên phía sau kia nghe vậy thì cố nhịn cười, lấy tay che miệng, má thì phính ra, mặt mày đỏ ửng. Tuy cùng một tổ đội với Thiên Vinh nhưng nghe được sự thật không ai dám nói này thì lại không khỏi muốn bật cười thành tiếng. Nhưng ai dám?

Thiên Vinh cũng không phải tên ngu, cũng biết được những tên kia cười cười thì càng tức giận hơn nữa. Hắn truyền hết nguyên lực vào cây kiếm trong tay "Lạc Diệp!!" Gió khắp nơi tụ lại trên lưỡi kiếm, uy lực khủng kh·iếp.

"C·hết đi!" Hắn kêu lên một tiếng rồi dùng kiếm chém xuống. Linh khí hộ thân bị một kiếm toàn lực này chém xuống thì lập tức vỡ tan như thuỷ tinh rồi từ từ tan ra như từng hạt cát nhỏ.

"Hự?!" Linh khí bảo hộ vỡ ra, uy lực từ đòn đánh cũng có phần ảnh hưởng đến Giang Dương, cô phun một ngụm máu đỏ tươi ra khỏi miệng.

"Tỷ tỷ!" Giang Nguyệt thấy cô như vậy thì lập tức lo lắng hét lên. Giang Nguyệt quệt đi v·ết m·áu còn dính trên miệng, dùng hết sự căm thù mà nhìn tên trước mắt "Ta không sao."

Thiên Vinh nhìn thấy ánh mắt của cô lại càng tức giận, lại giơ kiếm lên chém xuống. "!!!" Giang Nguyệt thấy thanh kiếm sắp chém xuống, vội vàng vùng lên từ mặt đất, chen lên che chắn cho Giang Dương.

Thanh kiếm sắc lạnh chém xuống, tiếng xé gió lạnh lẽo vang lên, sắp chạm đến Giang Nguyệt. Thiếu nữ trẻ đứng trước lưỡi kiếm thì sợ hãi, nhắm mắt lại không dám nhìn.

Bụp!!! Rầm!!!

Giang Nguyệt đang nhắm mắt thì nghe thấy hai âm thanh này, chờ đợi vài giây lại không thấy thanh kiếm kia đến thì từ từ hé mắt nhìn.

Nhìn bằng đôi mắt nửa nhắm nửa mở, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt cô, phản chiếu thân ảnh của một thiếu niên.

"Thiên Minh?!" Giang Dương thốt lên, bất ngờ trước sự xuất hiện của hắn. Vừa rồi khi cô chưa kịp phản ứng gì thì Giang Nguyệt đã lao ra đỡ cho khiến cô rất sợ hãi. Nhưng bỗng có một thân ảnh từ đâu lao đến một cách rất nhanh rồi đấm bay tên Thiên Vinh kia vào một cái cây.

"Hự! Cái quái gì vậy...Thiên Minh?" Thiên Vinh b·ị đ·ánh bay, đau đớn ôm mặt mà kêu lên. Hắn đưa mắt nhìn lại chỗ mình vừa đứng thì thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Thiên Minh tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn lại ẩn chứa một ngọn lửa giận dữ cháy bỏng. Khuôn mặt hắn không có lấy một chút biểu cảm nhưng chính vì vậy lại càng làm những người kia thấy sợ hãi.

Không nói không rằng, Thiên Minh một lần nữa dùng Đạp Vân, lao đến chỗ Thiên Vinh nhanh đến mức mọi người không kịp nhận ra. Đến khi hắn đã đến trước mặt thì Thiên Vinh mới kịp phản ứng, hét lên "Ngươi làm cái quá...Hự!"

Không để Thiên Vinh nói lấy một từ, Thiên Minh đã tùm lấy phần ngực y phục của hắn rồi tung nắm đấm nhắm thẳng vào miệng hắn. "Hự! Ngươi làm g...Hự!" Thiên Minh liên tục tung quyền, không để hắn có cơ hội nói.

"Bỏ r...Hự! Ngươi muốn...Hự! Thôi ngừng...Hự!" Không cho hắn được phát ngôn, không cho hắn được lên tiếng, không cho hắn cả cơ hội cầu xin. Thiên Minh không ngừng chà đạp lên quyền được nói của hắn.

Bịch! Bịch! Bịch!

Tiếng da thịt v·a c·hạm liên tục vang lên khiến những người đang xem kia cảm thấy lạnh sống lưng (Tàn nhẫn quá!) trong lòng ai nấy đều hiện lên câu nói này.

"Mẹ nhà ngươi!" Thiên Minh lạnh nhạt nói, lần đầu lên tiếng trong suốt quá trình tung quyền đá cước. Không còn đấm nữa, tay nắm lấy y phục của Thiên Vinh cũng bỏ ra.

Thiên Vinh tưởng hắn đã ngừng, đau đớn muốn nói gì đó nhưng...Thiên Minh lấy hai tay giữ c·hặt đ·ầu Thiên Vinh. "Hể?" Thiên Vinh ngơ ngác phát ra âm thanh khó hiểu.

Rầm!!!!

Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, hắn ngay lập tức tung đầu gối lên, đập thẳng vào mặt Thiên Vinh. Đầu gối hắn đập thẳng vào mặt lại khiến đầu Thiên Vinh va vào cái cây đằng sau.

Rắc!

Tiếng xương mũi gãy vang rội, thẳng vào tai những người xung quanh, máu từ mũi trào ra, chảy xuống khuôn mặt Thiên Vinh.

Rồi cứ như vậy, Thiên Minh liên tục tung đầu gối vào mặt vào bụng Thiên Vinh, đôi khi lại lùi lại rồi dùng cơ thể húc, khiến Thiên Vinh bị ép chặt không thể cử động. Bị t·ấn c·ông dồn dập như vậy thì ngay cả cơ thể của tu sĩ cũng không thể chịu nổi, khắp mặt hắn là những vết sưng và bầm tím, máu mũi chảy dài. Chỗ đầu v·a c·hạm với cái cây cũng bị rách rồi chảy máu ra.

Những người đằng sau muốn can ngăn nhưng khi Thiên Minh liếc chúng một cái thì chúng lập tức im bặt, không dám ho he gì nữa.

Cứ như vậy, chỉ trong bốn phút mà đối với Thiên Vinh lại như hai canh giờ. Thân thể hắn không chịu nổi nữa mà ngất đi, Thiên Minh thấy vậy thì cũng biết đường mà thu tay.

Hắn đứng dậy, lùi lại vài bước nhìn xem Thiên Vinh đã ngất thật chưa. Thấy có vẻ đã giải quyết xong, hắn lập tức quay sang phía những người kia rồi gào lên "Còn đứng đó làm gì? Vác con c·h·ó này biến khỏi đây cho ta!!!"

Chúng đột ngột nghe tiếng hét lớn thì luống cuống, rồi sợ hãi tiến lại, dùng ánh mắt e ngại tiến lại chỗ đó, không biết có bị hắn đánh luôn hay không. Khi đã tóm được Thiên Vinh thì chúng cũng ngay lập tức chạy đi, không dám quay đầu lấy một cái.

"À ừm...Thiên Minh?" Sau khi đám người kia vác Thiên Vinh đã ngất xỉu đi mất, Giang Dương lúc này mới tiến đến hỏi, ngượng ngùng như muốn nói gì đó.

Thiên Minh nghe thấy tiếng cô gọi thì quay đầu lại, nét mặt lạnh lẽo ngay lập tức mất đi, lộ ra một vẻ mặt ân cần đến lạ, hắn lên tiếng hỏi thăm hai người "Hai tỷ có sao không?"

"Hửm? À bọn ta không sao, đệ đừng có lo!" Cô thấy hắn thay đổi nhanh như vậy thì khá bất ngờ nhưng nhanh chóng bỏ qua, lắc đầu tỏ vẻ bản thân ổn.

Giang Nguyệt đứng sau Giang Dương lén nhìn Thiên Minh, cô vẫn còn sững sờ trước những việc vừa diễn ra. "Hử?" Lúc này cô đưa mắt nhìn khắp người hắn thì thấy "A! Tay đệ chảy máu rồi này! Có đau không?" Thấy v·ết m·áu chảy ra từ tay hắn thì cô lập tức thốt lên.

Lúc này hai người kia mới để ý, Thiên Minh đưa tay mình lên, từ trên bàn tay hắn chảy ra dòng máu đỏ ấm. Giang Dương lúc này cũng bắt đầu lo lắng, vội vã nói "Thôi c·hết! Đưa tay đây để ta băng bó cho!"

"Không cần đâu, không cần đâu. Ta cũng không đau đến thế!" Thiên Minh nhẹ nhàng từ chối, dù sao hắn cũng đã sắp luyện hồn thể tới đại thành, tuy không gia cố về xác thịt nhưng lại có tốc độ hồi phục cực nhanh. Nếu hắn muốn thì ngay bây giờ có thể hồi phục hoàn toàn luôn.

Nhưng hai thiếu nữ lập tức lắc đầu, Giang Nguyệt nói "Không được! Đệ cần phải chăm sóc v·ết t·hương ngay lập tức. Nếu nó bị nhiễm trùng hay gì đó thì sao?" Giang Dương cũng nói thêm "Đúng đó! Dù chúng ta là tu sĩ nhưng ở nơi nguy hiểm như rừng rậm này cũng không biết trước được điều gì. Ta phải luôn đề phòng mọi thứ!"

Trước sự khuyên bảo có phần ép buộc này, Thiên Minh cũng chỉ có thể chấp nhận, chủ yếu là không muốn làm phật lòng hai người họ. Hắn thở dài nói "Được rồi. Vậy nhờ hai người!" Nói rồi hắn ngồi bệt xuống đất.

Hai người nghe vậy thì cũng hài lòng, ngồi xuống, Giang Dương lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cuộn vải để cầm máu. Cô bắt đầu quấn quanh chỗ v·ết t·hương trên tay hắn.

"Tỷ tỷ à! Tỷ làm sai rồi!" Thấy có vẻ sai sai, Giang Nguyệt lên tiếng "Để ta làm cho." Cô cầm lấy cuộn vải từ tay Giang Dương và thay cô tiếp tục băng bó.

Được một lúc thì lại "Hừm...Đến đây thì thế nào nữa nhỉ?" Giang Nguyệt ngượng nói. "Haha muội muội của ta ơi, ta tưởng muội thế nào!" Vị tỷ tỷ ngồi bên cạnh liền lên tiếng trêu chọc.

"Hừ! Tỷ im đi! Tỷ cũng có làm được đâu!" Cô xấu hổ thì lại lên tiếng phản bác. "Hả, đưa đây cho ta!" Giang Dương nghe vậy thì lại giật lấy cuộn băng rồi quấn.

Hai người họ cứ thế mà tranh nhau băng bó, không để ý ánh mắt của Thiên Minh đang nhìn họ. Hắn thầm mỉm cười ra một tiếng, giờ nghĩ lại thì mỗi người trong Linh Phù phong lại mang cho hắn một cảm giác riêng.

Lưu Tuệ là cảm giác an toàn khi được che chở, Hạ Vũ là cảm giác nghiêm túc khi tu hành và làm việc, Ngân San thì lại là cảm giác bình yên thư thái. Còn về cặp sinh đôi này...(Chắc là cảm giác vui vẻ nhỉ?)

Giang Dương sôi nổi năng động tựa như mặt trời giữa trưa, Giang Nguyệt thì dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ như ánh trăng mờ ảo. Hai người họ như bù trừ cho tính cách của nhau, không bao giờ tách rời. Đôi khi họ có chút tranh cãi nhỏ nhưng cũng rất nhanh làm lành.

(Hai người họ cũng không ít lần phá phách, đẩy ta vào rắc rối...Ài) Nghĩ đến đây Thiên Minh thở dài trong lòng (Nhưng như vậy lại mang đến cho ta những lần cười đùa sảng khoái.) Bỗng chốc lại mỉm cười trên môi.

""Xong rồi!"" Hai người họ đồng thanh, vui mừng hô lên. Thiên Minh nghe vậy thì nhanh chóng ẩn đi nụ cười, từ từ nhìn về phía cánh tay, nói "Đa tạ hai vị sư t...Hả?"

Hắn ngay lập tức sững người khi thấy cách hai người họ băng bó. Chỉ b·ị t·hương ở ngón tay nhưng không hiểu hai người họ băng bó kiểu gì mà lại băng đến tận cẳng tay lại còn ở phần đầu phồng phồng nhưng bị bơm khí vào. "...Đùi gà sao?" Hắn nhìn kĩ thì nói ra từ đó, quả thật hai người họ băng bó cánh tay hắn giờ không khác gì một cái đùi gà.

Hắn đưa mắt nhìn hai người họ thì họ ngay lập tức ngoảnh mặt sang hai phía trái ngược, tránh ánh mắt của hắn. "Ha..ha..ha là tại Nguyệt Nguyệt đó!" Giang Dương gượng cười, lên tiếng đổ lỗi cho Giang Nguyệt, mặt vẫn quay đi tránh ánh mắt của Thiên Minh.

"Không đúng, là do tỷ tỷ đó!" Giang Nguyệt đổ lỗi lại cho Giang Dương, cũng quay mặt đi chỗ khác.

"Hahaha." Nhìn thấy cảnh này thì Thiên Minh không khỏi cười khổ (Quả đúng là phiền phức nhưng mà cũng vui.)

Chương 42: Phiền phức nhưng cũng vui.