Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 46: Thuần hoá.
Đã hai canh giờ trôi qua, trời cũng đã chuyển sắc, bầu trời xanh mát hoá đỏ. Thiên Minh lúc này đứng trên cành cây mà nhìn lên trời, thở dài một hơi, cảm thán nghĩ đến một câu ca dao ‘Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối’. Đang mùa hạ nên mặt trời lặn muộn hơn, nó giúp hắn và hai thiếu nữ kia có thời gian trước khi đám yêu thú sống về đêm thức dậy. Nhưng đó cũng không phải là giải pháp.
Hắn đưa mắt nhìn hai vị sư tỷ của mình, đôi mắt hắn tỏ ra đầy vẻ vội vã. Hai thiếu nữ vẫn đang ngồi khoanh chân, tập trung tinh thần vào bên trong, cố gắng điều động toàn bộ linh hồn lực, không một chút để ý những thứ xung quanh. Mà xung quanh hai người họ lúc này là vô số xác yêu thú vương vãi khắp nơi, cơ thể chúng rời dạc, không có con nào còn nguyên vẹn. Máu từ những vết cắt chảy ra, hợp lại trông như một cái hồ máu, toả ra mùi hôi tanh nồng nặc.
Chúng đã lần theo mùi máu của Song Đầu Điểu mà đến, bản năng săn mồi thúc giục chúng nhân cơ hội để t·ấn c·ông. Một con đến thì bị Thiên Minh g·iết, lại một con nữa đến thì Thiên Minh lại g·iết. Tích tiểu thành đại, cuối cùng lại tạo ra một hồ màu như này. Nhưng hắn càng g·iết thì lại càng có thêm máu, lại càng có thêm đồ ăn cho những con yêu thú đã nhìn đói lâu ngày. Đứng trước miếng ăn trước mặt cùng với cơn đói trong bụng, chúng càng trở nên hung hăng hơn.
Chưa kịp nghỉ ngơi hắn lại thấy từ xa có một bầy yêu thú đang tiến đến, với số lượng khá đông. Nhảy xuống khỏi cành cây, hắn chỉ có thể thở dài “Đáng tiếc không đủ tu vi để tạo ra kết giới…Hai tỷ làm nhanh lên đó.” Rồi lại tiến đến, đồ sát bọn chúng.
Mà lúc này trong không gian tâm trí của hai thiếu nữ cũng đang diễn ra một trận chiến ác liệt khác. Song Đầu Điểu sử dụng linh hồn lực, huyễn hoá ra một khu rừng nhỏ với núi đá chập trùng giữa màn đêm yên tĩnh. Hai người họ lúc này đang ẩn hiện dưới đám cây, tìm cơ hội t·ấn c·ông bất ngờ.
Họ rón rén bước đi giữa rừng cây, tiến lại gần con Song Đầu Điểu đang nằm im một chỗ, trông nó có vẻ khá yếu ớt. Vừa tiến lại gần Giang Nguyệt liền nhỏ nhẹ hỏi “Giờ làm sao đây?”
Giang Dương cũng không rõ cho lắm, chỉ nhớ rằng trước đó Thiên Minh có nói ‘Thuần Thú Phù sẽ liên kết linh hồn người sử dụng với yêu thú mà người đó muốn thuần hoá. Lúc đó hai tỷ phải làm mọi cách để áp chế được linh hồn của nó, bắt nó nghe lời. Nói đơn giản thì chính là đánh bại nó. Tuy vậy mỗi sinh linh lại có suy nghĩ và hành động khác nhau, đến lúc đó hai tỷ chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.’
Ngẫm một hồi lâu cô lại nghĩ đến một chuyện (Đây là không gian do Song Đầu Điểu tạo ra bằng linh hồn lực à? Nó có thể thay đổi mọi thứ trong đây theo ý thích sao?...Nếu vậy thì chúng ta có làm được như vậy không?). Nghĩ rồi cô đặt tay lên một cái cây gần đó rồi nghĩ một cái (Hoá đá!) Rồi đột nhiên, thân cây thực sự hoá thành một trụ đá vững chắc.
Giang Nguyệt thấy cảnh này thì thực sự bất ngờ “Sao tỷ làm được?!” Cô liền hỏi. Giang Dương chỉ đáp nhanh một câu “Tưởng tượng!!!” Rồi cô chạy thẳng đến chỗ con Song Đầu Điểu đó “Mưa hoả tiễn!”
Bỗng từ trên trời đêm hiện lên vô số ánh sáng, như một bầu trời đầy sao vừa thoát khỏi sự che phủ của mây. Ánh sáng đó xé tan không khí, càng ngày càng to lên trong ánh mắt của hai người. Đến lúc thấy rõ thì đó là hàng trăm mũi t·ên l·ửa đang từ trên trời cao rơi xuống, nhắm thẳng vào con Song Đầu Điểu phía dưới.
Đương nhiên nó cũng cảm nhận được việc đó nhưng lại vẫn thờ ơ, cuộn tròn giữa rừng cây mà ngủ. Tên lửa càng ngày càng tới gần, toả ra một sức nóng khủng kh·iếp, nhưng nó vẫn nằm im tại đó. Chuyện này khiến hai cô có phần khó hiểu (Không lẽ nó bỏ cuộc sao?)
Nhưng chưa kịp để hai người mơ tưởng đến chuyện đó, một phần đất bên cạnh nó nhô lên, uốn một vòng cung, tạo thành mái vòm che cho nó. Mưa t·ên l·ửa rơi xuống, v·a c·hạm với mái vòm đá tạo nên những v·ụ n·ổ liên tiếp tưởng chừng như vô tận. Trận oanh tạc ấy phá vỡ mái vòm đá thành từng mảnh nhỏ li ti tạo nên một trận bụi mù.
Đến lúc này hai người mới hiểu ra lí do nó không tránh ra bởi đơn giản là vì nó không cần phải làm vậy. Nó hoàn toàn có thể nằm một chỗ mà không bị tổn hại gì. Một sự kiêu ngạo đến từ kẻ mạnh.
Hai người họ bây giờ đã hiểu được khó khăn mà bản thân sắp phải đối mặt. “Xông lên!” Tuy vậy nhưng không có nghĩa họ sẽ chùn bước. “Thiên thạch!” “Sóng thần!” Hai người họ hét lên. Bỗng từ trên trời hiện lên một hòn đá cực kì lớn, với tốc độ cao nó lao xuống mặt đất. Mà từ đằng xa của mảnh hư không tối tăm xuất hiện tiếng nước rào rạt, một cơn sóng lớn đang tràn về phía này, mỗi chút nó đi qua cây cối đổ sập, cây cỏ bị quét sạch, chỉ còn chút đất đá ẩm ướt, chìm sâu trong cơn sóng khổng lồ.
Thiên thạch trên trời tạo một áp lực khổng lồ đè nén không khí, s·óng t·hần ào ạt rền vang khắp núi rừng, hai thiếu nữ lúc này bay lên trên trời cao, chờ đợi một chút kết quả. Song Đầu Điểu lúc này thấy mọi chuyện trở nên cao trào thì không còn nằm im nữa mà từ từ đứng dậy, dang đôi cánh ra quật mạnh xuống đất, đẩy bản thân bay lên.
Bay giữa thiên địa, mọi hướng đều là đối địch, bản thân nó vẫn không có chút gì là sợ hãi. Nó tập trung sức mạnh linh hồn, nén lại thành một thể, tạo ra một thân thể khổng lồ bằng chân nguyên. Mà thân thể này vừa xuất hiện, thiên thạch lập tức vụn vỡ, sòng thần nhỏ lại chỉ còn một giọt nước.
Hai thiếu nữ thấy cảnh tượng này sững sờ không thôi, nhìn về phía thân thể con Song Đầu Điểu vừa tạo ra hai người lơ ngơ đoán ra được đây là thứ gì “Pháp thân sao!” “Linh hồn lực của nó đạt đến Kết Đan cảnh rồi sao?”
Lúc này Song Đầu Điểu quay đầu về phía hai người, đột nhiên một giọng nói hiện lên trong tâm trí họ (“Con người, vì sao các ngươi vẫn cứ mãi không buông? Chúng ta đã bị các ngươi đánh bại, quả thực rất nhục nhã. Nhưng các ngươi còn muốn gì nữa đây?”)
“Ngươi nói được sao?!” Hai người họ đồng thanh thốt lên, Song Đầu Điểu lộ ra ánh mắt khinh thường tiếp tục truyền âm, nhưng lần này là một giọng nói khác, có lẽ là của chiếc đầu nâu (“Nực cười. Đây là không gian giao thoa giữa tâm trí của chúng ta và các người nhưng phần lớn là của chúng ta. Đương nhiên chúng ta có thể làm những chuyện đơn giản như giao tiếp. Giờ thì trả lời câu hỏi đi!”)
Dưới sự thúc ép của Song Đầu Điểu, hai thiếu nữ rất hoang mang không biết phải giải quyết như thế nào. Nhưng Giang Nguyệt chưa kịp suy nghĩ xong thì Giang Dương đã tiến lên trước một bước và nói thẳng “Chúng ta cần sức mạnh của các người để trở nên mạnh hơn!”
“Tỷ tỷ?!” Giang Nguyệt khó hiểu, lên tiếng để can ngăn nhưng lập tức bị Giang Dương lắc đầu từ chối, cô nói “Không sao, dù gì nếu sau này có thể thuần hoá được nó thì cho nó biết cũng không sao. Dù sao cũng không phải điều gì sai trái cả.” Nhìn vào đôi mắt kiên định của cô, Giang Nguyệt chỉ biết thở dài.
(“Để trở nên mạnh hơn ư? Quả thật không phải điều gì sai trái, nhưng nó cũng không phải chuyện đúng đắn gì. Ta cũng không quan tâm là các ngươi vì ai mà muốn trở nên mạnh hơn…Nhưng được thôi, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội. Hãy đánh thắng pháp thân của ta đi rồi ta sẽ suy nghĩ.”) Song Đầu Điểu tỏ một vẻ bất cần, đưa ra một đề nghị, một trận quyết đấu, đối với những thiếu nữ này thì có vẻ kì lạ nhưng đối với nó thì đây có lẽ là chút tôn nghiêm cuối cùng, muốn được c·hết một cách vinh quang.
“…Được! Mong ngươi sẽ giữ lấy lời!” Lưỡng lự một lúc thì hai người gật đầu đồng ý, lập tức thủ thế chuẩn bị giao chiến. Song Đầu Điểu nhìn thấy điệu bộ của hai người này trong mắt ánh lên một trận thưởng thức, hai chiếc đầu gật một cái, nói (“Đương nhiên. Dù sao ta cũng khác với con người các ngươi.”)
Mà lúc này ở bên ngoài, Thiên Minh đang mệt mỏi ngồi trên mặt đất, đôi lúc mắt lại hướng đến hai người kia. Một bên thì Tiểu Bạch đang ăn xác của đám yêu thú có độc mà Thiên Minh vừa săn được, mặt tràn đầy thoả mãn, quay sang Thiên Minh hỏi (“Thiên Minh à, vì sao ngươi cứ phải ra sức giúp hai nha đầu này làm gì? Ngươi muốn chữa bệnh cho mẫu thân thì ta có thể hiểu được. Đó là trách nghiệm và là nghĩa vụ của ngươi. Nhưng hai nha đầu kia ngươi chỉ mới gặp vào một năm trước, thời gian tiếp xúc nếu tính ra còn không bằng một người dưng. Hà cớ gì phải tận tâm như vậy?”)
Đứng trước câu hỏi có phần thực tế của Tiểu Bạch, Thiên Minh trầm lặng đi. Trước giờ bản thân hắn vì gì mà sống? Từ kiếp trước đến kiếp này, hắn đã làm được gì cho mọi người chưa? Hắn cũng không rõ. Nhưng hắn biết một điều là hắn đã nhận được từ họ rất nhiều. Không phải là những lời nịnh bợ với chất giọng ngọt lịm, cũng không phải thứ quà cáp sáng bóng mà đám quan to thường dùng để lôi kéo hắn vì hắn là đích tôn của Trần Thiên Khải, vì hắn là đại thiếu của Lân gia.
Thứ hắn nhận được từ họ là tình yêu thương chân thật từ tận đáy lòng, sự quan tâm, lo lắng cũng như lời trách móc thật sự, không một chút giả tạo. Trong mắt họ hắn không phải đích tôn của tam gia, không phải thiếu gia của đại gia tộc mà chỉ là một tiểu tử tên Trần Thiên Minh.
Chìm trong tâm tư một hồi, hắn thở dài một hơi và đáp lại câu hỏi của Tiểu Bạch “Ngươi vốn đã sai từ trong suy nghĩ rồi. Vì sao ta giúp sư tỷ và chữa bệnh cho mẫu thân ư? Nào có trách nghiệm hay thứ nghĩa vụ đó, ngươi nghĩ ta là người quan tâm đến những thứ đó sao? Ta muốn chữa bệnh cho mẫu thân chỉ vì một điều đơn giản mà thôi, vì ta là con của người. Và đối với hai vị sư tỷ này cũng vậy, chỉ đơn giản vì ta là tiểu sư đệ của họ mà thôi.”
Một câu trả lời không thoả đáng nhưng lại chứa đầy tâm tư. Tiểu Bạch nghe vậy thì cũng mặc kệ, không hỏi nữa, tiếp tục ăn đám ma thú kia.
Lúc này trong không gian linh hồn đang diễn ra một trận đánh rất ác liệt, khắp nơi bị triệt để phá huỷ, khu rừng, núi đá lúc trước đã hoàn toàn bị san phẳng trước sức mạnh khủng kh·iếp. Hai thiếu nữ trên trời, hướng mắt về pháp thân của Song Đầu Điểu, tay ôm ngực thở dốc. Hai người họ đã giao chiến với nó một hồi lâu nhưng vẫn chưa thể phân thắng bại, hai người họ đã có dấu hiệu của việc xuống sức. Tuy vậy trong ánh mắt hai người vẫn hiện rõ một vẻ quyết tâm.
Song đầu điểu một bên chứng kiến trận chiến, nhìn thấy được ánh mắt ấy thì có phần tự hỏi (Vì sao chúng phải cố chấp như vậy? Chẳng lẽ việc chúng liều mạng như thế này là đáng sao?) Thông qua liên kết tâm trí, Song Đầu Điểu có thể cảm nhận được cảm xúc của hai thiếu nữ. Nó cảm nhận được sự mệt mỏi, không can tâm khi không thể đấu lại nhưng cùng với đó là cảm nhận được sự quyết tâm không từ bỏ.
“Lần nữa!” Hai người họ lại tiếp tục lao lên t·ấn c·ông, hướng thẳng đến pháp thân của Song Đầu Điểu. Mà lúc này pháp thân ấy dang bên cánh màu xanh lục ra ngay lập tức từ trên cánh toả ra hàng ngàn dây leo như những cây cổ thụ, chúng di chuyển như những con mãng xà, uốn thân uyển chuyển, hướng về phía hai người mà t·ấn c·ông.
Đứng trước đòn t·ấn c·ông, Giang Dương liền đứng chắn trước tiểu muội của mình, lập tức một bức tường bằng lửa hiện lên trước hai người. Những chiếc dây leo kia khi chạm đến tường lửa thì lập tức b·ốc c·háy thành tro bụi.
Lúc này pháp thân đổi hướng, bên cánh nâu lập tức được bao phủ bởi một lớp đất đá màu nâu. Nó xoay người một cái rồi vung cánh, một cơn mưa đá bay ra từ đó, hai người họ thấy vậy thì lập tức tránh ra dùng hết tốc lực để né tránh.
Sau một thời gian dài giao chiến, hai người sau cùng cũng đã tìm ra được điểm yếu của nó. Tuy có khả năng t·ấn c·ông và phòng thủ bù trừ cho nhau nhưng nó lại có một điểm yếu là chỉ có thể t·ấn c·ông từng đợt một, không thể kết hợp lại với nhau cùng một lúc. Đó là điểm mà hai người họ hơn so với nó.
Hai người họ tách ra t·ấn c·ông từ hai phía, Giang Dương nhắm vào bên thân xanh, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới. Song Đầu Điểu hiểu rõ ý định của Giang Dương, chiếc cánh nâu của nó được bao phủ một lớp đá xám, chuẩn bị xoay người đỡ đòn nhưng lập tức chững lại. Lúc nhận ra thì đôi cánh của nó đã hoàn toàn bị khống chế bởi một dây xích bằng nước khiến nó không thể di chuyển.
Pháp thân không thể xoay người đỡ đòn, Giang Nguyệt nhân cơ hội, cánh tay cô được bao phủ bởi một nguồn lửa mạnh mẽ, đấm thẳng vào thân thể của pháp thân. Một cơn chấn động toả ra từ cú đấm đó khiến Song Đầu Điểu có thể cảm nhận rõ được. Tuy vậy pháp thân vẫn hoàn toàn lành lặn, không có một chút thương tổn nào.
Nó dùng thêm sức, giật đứt xích nước, quay người vung cánh trúng vào cô. Giang Dương trúng đòn lập tức b·ị đ·ánh bay ra xa. “Tỷ tỷ!” Giang Nguyệt hét lên đầy lo lắng. Giang Dương lắc đầu, tỏ vẻ không sao “Tiếp đi, chúng ta có được cơ hội ngày hôm nay là nhờ sư phụ cùng với Thiên Minh. Chúng ta không thể để họ thất vọng được.” Ánh mắt cô càng thêm quyết tâm, Giang Nguyệt nghe vậy cũng gật đầu đồng tình.
Hai người họ lại lên tiếp, lần này đổi hướng t·ấn c·ông, nhắm vào phía cánh nâu. Giang Nguyệt vung tay tạo ra một trận bão tố, sấm sét rền vang ngập trời, thiên lôi mạnh mẽ oanh tạc khắp nơi, đánh xuống cơ thể to lớn của pháp thân khiến nó có phần đau đớn. Lập tức nó giơ cánh nâu lên chống đỡ. Giang Dương cũng nhân cơ hội này t·ấn c·ông về phía bên cánh xanh lục đang không có chỗ bảo vệ.
Đòn t·ấn c·ông bất ngờ khiến nó không thể lường trước được, chuẩn bị nhận đòn thì bỗng “!?!” Hai người họ bỗng nhiên khựng lại, hoàn toàn không thể di chuyển được, ngọn lửa trong tay Giang Dương chưa sáng được bao lâu đã tắt, cơn giông tố Giang Nguyệt tạo ra cũng theo đó mà tan ra, trả lại một bầu trời đầy sao như bình thường. Hai người họ trông cực kì uể oải, cố gắng hết sức để mở to đôi mắt đang cụp xuống.
Linh hồn lực bị tiêu hao trong một thời gian dài khiến họ cực kì mệt mỏi, cơ thể bắt đầu lảo đảo, tầm nhìn quay cuồng như xoay vòng vòng. Hai thân thể nhỏ bé từ từ lung lay rồi rơi xuống mặt đất, may mắn là không để lại chút thương tổn nào.
Lúc này Song Đầu Điểu bay tới, ngắm nhìn hai thiếu nữ này. Trong suốt quá trình giao chiến vừa rồi nó đã nhân cơ hội để nhìn thấu tâm trí hai người. Về tuổi thơ của họ nó chỉ có thể tóm gọn trong hai từ là ‘bất hạnh’ nhưng về sau nó lại nhìn thấy hai người họ nở một nụ cười hạnh phúc trước một người phụ nữ.
Điều này khiến nó khó hiểu, con người thực sự phức tạp như vậy ư? Con người có những người tốt như người phụ nữ kia sao? Nó rất tò mò. (“Các ngươi thua rồi. Các ngươi không thể đánh bại được bọn ta, do đó khế ước thuần thú này bị xoá bỏ”) Nó quay đầu sang một bên, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, có lẽ trước giờ cả thế giới của nó cũng chỉ như thế này, lúc thì là rừng cây xanh tươi, lúc thì là núi cao gió mát. Một thế giới thanh bình nhưng cũng tràn ngập c·hết chóc.
Nhưng hai thiếu nữ này đã cho nó thấy một thế giới muôn màu hơn, có kẻ xấu nhưng cũng có người tốt, thế giới của họ tràn ngập sắc màu. Lại nhìn về phía hai người nó lại có phần trăn trở (“…Mà chắc gì ta đã được tha mạng nếu như chiến thắng chứ.”)