Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 47: Ý định.
Hai tuần sau khi thu phục Song Đầu Điểu, lúc này tại Linh Phù Phong, hai thiếu nữ song sinh đang ngồi khoanh chân tại sân võ trung tâm. Hai người ngồi đối diện nhau, đưa bốn cánh tay ra, áp lòng bàn tay lại với nhau. Hai người họ tĩnh tâm, điều động chân nguyên trong cơ thể, thông qua tiếp xúc ở lòng bàn tay mà luân chuyển qua lại.
Song Đầu Điểu nằm ở bên cạnh sau khi hoàn thành đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nó nằm một chỗ mà say giấc nồng. Khác hẳn với thái độ hoang dã trước đó của nó.
Thiên Minh lúc này đứng ở gần đó theo dõi tiến trình tu luyện của hai người, đề phòng không để chuyện gì bất trắc xảy ra. Trong lòng hắn bây giờ tuy có phần hân hoan nhưng cũng thở dài khó chịu "Lúc đầu ta định bắt một con Song Đầu Điểu có thuộc tính hoả, thuỷ cơ. Ai ngờ lại xảy ra chuyện này...Ài! Mà thôi cũng được."
Nếu bắt trúng Song Đầu Điểu với thuộc tính hoả, thuỷ thì nó sẽ đóng vai trò rất quan trọng trong quá trình tu luyện của họ, nó có thể giúp họ tăng tiến nhanh chóng nhờ việc cùng thuộc tính. Nhưng con Song Đầu Điểu thổ, mộc này cũng có mặt tốt, nó có thể bù lại khuyết điểm phòng thủ mà hai người họ đang thiếu. Cùng với đó là gần đây hắn còn phát hiện nó còn có khả năng chữa trị. Hai thứ này đều có lợi rất nhiều cho họ.
Thiên Minh cứ đứng nhìn tại đó một hồi thì cả một canh giờ cũng trôi qua, lúc này trên mặt hai thiếu nữ hiện lên vẻ thấm mệt, trán chảy mồ hôi, đôi mắt nhăn lại cố gắng gượng thêm một chút có thể. Thiên Minh nhìn thấy cảnh này thì khá mừng, tuy thiên phú không cao nhưng họ lại rất nỗ lực, đó chính là tâm niệm để trở thành kẻ mạnh.
"Nghỉ một chút đi hai người." Hắn hài lòng nói, tay cầm hai cái khăn và hai chén nước tới, đưa cho từng người một. Hai người họ thấy vậy thì lên tiếng cảm ơn, đưa tay nhận khăn và nước.
"Ực ực khà!! Ngon quá!" Giang Dương uống ừng ực chỗ nước ấy, cố gắng rửa trôi cơn mệt mỏi trong người. Giang Nguyệt thấy điệu bộ của vị tỷ tỷ này thì thở dài "Đúng là hết nói nổi mà."
"Hai tỷ đưa tay ra để ta kiểm tra chút." Thấy hai người đã đỡ mệt hơn thì Thiên Minh bảo hai người họ dơ tay ra, họ lập tức làm theo, có lẽ tín niệm của họ đối với hắn hiện tại là rất lớn. Thiên Minh cầm lấy hai cánh tay thon thả, đưa ngón tay bắt mạch, dùng chân nguyên để thăm dò tình trạng của hai người. Hai người họ bắt đầu lo lắng, không biết quá trình tu luyện quyển song tu công pháp kia có thiếu sót gì không.
Được vài giây thì hắn cười nhẹ một cái rồi nói "Tốt rồi, không có vấn đề gì, tu vi ngược lại còn có dấu hiệu tăng tiến rất nhanh. Chắc đến gần cuối năm thì sẽ tiến lên trung giai thôi."
Lời hắn vừa nói ra hai thiếu nữ lập tức kích động "Thật sao?" "Đệ không đùa chứ?" Hai người thậm chí không tin vào tai mình. Trước đó họ còn lo rằng cả đời này không thể thăng tiến tiếp mà giờ đây chỉ cần thêm vài tháng nữa thôi là họ đã lên trung giai rồi. Thiên Minh cười nói, khẳng định lại phán đoán của bản thân là thật "Ta đùa với hai tỷ làm gì cơ chứ."
Nhận được lời khẳng định hai thiếu nữ vẻ mặt càng thêm vui mừng hơn nữa. Thiên Minh thấy hai người như vậy thì giả vờ ho một tiếng "Khụ...Đó là về chuyện tu vi, còn về tiến độ của công pháp thì..." hắn lập tức nở một nụ cười thần bí. Hai thiếu nữ nhìn thấy nụ cười này thì lập tức có phần lo lắng, trong khi hai người họ đang không hiểu gì thì Thiên Minh lập tức lấy ngón cái và ngón trỏ, kẹp lấy miếng da thịt nõn nà, trắng hồng rồi cấu mạnh một cái.
"Ái!!" "Đau quá, đệ làm gì vậy!" Hai người họ đồng thanh kêu đau, giọng nói có phần trách móc hỏi Thiên Minh. Hắn không nói gì mà lại nhấn mạnh thêm một cái, hai người họ lập tức lại kêu đau. "Đủ rồi đấy, đệ làm gì vậy?" "Đau quá đi mất!" Hai người họ đau quá nên kêu lên.
Thiên Minh không nói gì, lấy ngón trỏ chỉ vào chỗ hắn vừa cấu. Hai người nhìn theo chỗ hắn chỉ thì bất ngờ nhận ra "Đây là?" Trên hai cánh tay của hai người thì chỉ có tay của Giang Dương là có vết đỏ còn xót lại do bị cấu. Còn trên cánh tay của Giang Nguyệt vẫn là một màu trắng tinh khôi không tì vết.
Hai người họ thực sự khó hiểu, Thiên Minh liền lên tiếng giải thích "Đây là tác dụng phụ của quyển công pháp song tu đó, hai người không chỉ truyền chân nguyên, tu dưỡng căn cốt của đối phương mà còn chia sẻ cho họ cảm giác khi b·ị t·hương. Tuy nhiên thì đó chỉ là cảm giác mà thôi chứ nếu một người b·ị t·hương thì người còn lại vẫn lành lặn như cũ. Hai người càng ở gần thì cảm giác càng rõ và chân thật."
Nghe hắn giải thích thì hai người họ lập tức hiểu ra, vậy là vừa rồi hắn cấu vào tay Giang Dương nhưng nỗi đau cũng theo đó mà truyền sang Giang Nguyệt, hoá ra mọi chuyện là vậy...Nhưng chờ đã "Sao đệ không nói gì về chuyện này vậy?" Hai người đồng thanh lên tiếng chất vấn.
Tuy vậy Thiên Minh lại cười như không có chuyện gì "Quên." Câu trả lời rất ngắn gọn nhưng lại khơi gợi nhiều cảm xúc trong lòng hai người họ một trong số đó là cảm giác ngứa tay. Tuy vậy hai người họ cố nhịn lại vì hai người họ cũng hiểu rằng hắn sợ khi nói ra tác dụng phụ này thì hai người họ sẽ từ chối ngay lập tức.
Thiên Minh nhìn khuôn mặt cố nhìn của hai người thì thầm cười một cái rồi đứng dậy, quay lưng rời đi, cũng không quên nói "Ta có việc phải xuống núi vài ngày, hai tỷ ở nhà tu luyện chăm chỉ!" (Cũng coi như đây là bài học cho hai người họ vậy. Đừng bao giờ nghĩ trên đời tồn tại vật có lợi mà không có hại.)
Thiên Minh xuống khỏi Linh Phù Phong, hắn hướng tới trung tâm của Thiên Linh Tông nơi phố xá nhộn nhịp. Đi qua biển người tấp nập hắn dừng chân tại một căn lầu hai tầng được xây dựng vững trãi, bên trong trang trí có phần đơn giản.
Tầng lầu dưới được lát nền gạch, trên những cây cột chống đỡ căn lầu thì được treo lồng đèn hoả trùng toả ra ánh sáng đỏ lập loè. Hai tầng lầu có tổng cộng mười hai cái bàn bốn dưới tám trên với nhiều chiếc ghế dài, tại sau cùng của tầng một thì là quầy đặt đồ. Nhìn sơ qua những thứ trên kệ thì người ngoài có thể lập tức nhận ra ngay đây là một tửu quán.
Đây là quán rượu mà hắn vừa xây được gần đây nhờ vào việc lấy được đất từ tay tông môn. Quả thật dù không muốn nhưng các trưởng lão không thể từ chối yêu cầu của hắn, nhất là khi hắn đã thể hiện thái độ của mình khi suýt thì phá nát Nghị Sự Đường.
Thêm vào đó là việc 'mượn' chút nguyên thạch từ tông chủ Thanh Bình thì hắn đã có đủ tiền để xây dựng tửu quán này. Tuy vậy thì thời gian thi công chậm hơn hắn nghĩ vì hắn chỉ thuê thường dân để xây quán. Suy cho cùng cũng là vì đội ngũ chịu trách nghiệm xây dựng trong tông môn lấy phí quá cao nên hắn không trả nổi. "Quả thực tiền bạc có thể chi phối cả thời gian nhỉ?"
Thiên Minh vừa bước vào quán lập tức hơn mười người liền đến trước mặt hắn, khom người đầy cung kính và hô to "Thiếu gia!" Thiên Minh nhìn sơ qua một chút rồi nói "Công việc mấy hôm nay thế nào rồi?"
Lời hắn vừa nói ra, lập tức có một người tiến lên trước một bước lên. Đó là một lão già trung niên, trên mặt lão lộ rõ dấu hiệu của thời gian, với toàn bộ vẻ cung kính, lão đáp "Bẩm thiếu gia, gần đây mọi chuyện vẫn ổn. Chỉ là..." bỗng nói đến đây sắc mặt lão có phần trầm xuống, sợ không biết có nên nói ra hay không.
Thiên Minh sắc mặt không có gì là lo lắng, đến một chiếc bàn rồi ngồi xuống, nói "Có gì thì nói đi". Nhìn thấy vẻ bình tĩnh của hắn, lão già trung niên run run nói ra "Bẩm thiếu gia, chắc là do tiểu nhân thôi nhưng ta cảm thấy sau vài hôm khai trương thì số lượng người đến dần ít đi qua từng ngày. Tuy hiện tại chưa gây ra vấn đề gì nhưng về lâu về dài chắc chắn sẽ là vấn đề lớn."
Lão vừa nói vừa run rẩy, những tiểu nhị đằng sau cũng không yên lòng, lo lắng không thôi. Họ là những người làm công ăn lương đã trải qua nhiều công việc, có kinh nghiệm phong phú về cách nhìn người. Trong mắt họ những người trẻ như Thiên Minh có sự tự tôn rất cao, không bao giờ nhận lỗi về mình, thay vào đó là đổ lỗi cho người khác.
Vào những lúc tức giận họ thường trút giận lên người khác, một đám giận cá chém thớt. Tuy vậy họ lại không thể làm gì, dù sao họ cũng chỉ là người phàm, không phải tu sĩ, chỉ là người làm công ăn lương, không phải thiếu gia công tử gì cả. Khi b·ị đ·ánh như vậy thì họ chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Tuy vậy nhưng ngược lại với suy nghĩ của họ, Thiên Minh lại lộ ra một vẻ mặt suy tư đến lạ, một lúc lâu sau thì mới mở miệng nói "Vậy các ngươi có giải pháp nào không?"
Lời hắn nói ra khiến đám người họ kinh ngạc (Thiếu gia đây là hỏi ý kiến người khác sao?) (Không phải là trút giận lên chúng ta à?) họ bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Nhưng không kịp để họ suy nghĩ hắn liền hỏi lại lần nữa "Có cách nào không?"
Lời nói này có phần thúc ép khiến đám người bắt đầu vội vã, một người trong đám người run rẩy giơ tay xung phong rồi nói "Dạ thưa thiếu gia hay là chúng ta đổi cách trang trí quán thì sao?"
Thiên Minh im lặng suy nghĩ rồi nói "Đó cũng là một cách nhưng chẳng ai đến quán rượu để nhìn ngắm xung quanh cả. Còn gì khác không?"
Lời nói như một cái đẩy khiến mọi người có thêm can đảm hơn, lại một người nữa giơ tay "Hay là thuê mỹ nữ thì s..." lời chưa nói ra hết liền bị người bên cạnh tát cho một cái "Vớ vẩn! Làm như vậy không những khiến thiếu gia gặp rắc rối còn làm huỷ hoại danh tiếng của ngài ấy. Việc này ngươi chịu trách nghiệm được sao?" Người bị tát thì thấy bản thân chưa suy nghĩ kĩ thì lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Thiên Minh cũng chỉ lắc đầu bỏ qua, chờ đợi câu trả lời hắn mong muốn. Mọi người xôn xao bàn luận, sự cách biệt chủ tớ trong phút chốc mỏng manh đến bất ngờ. Lúc này phía sau cùng của đám người, một cánh tay nhỏ bé dơ lên, giọng nói có phần ngại ngùng khẽ vang trong đám người "Hay là ta cho thêm vài loại rượu và đồ ăn mới vào trong thực đơn."
Đó là một thiếu niên trẻ khoảng mười ba tuổi, tuy còn nhỏ như vậy nhưng đã phải đi làm, điều này khiến Thiên Minh có phần khá bất ngờ. Nhưng bất quá cũng chẳng phải việc của hắn. Nhưng thứ hắn quan tâm là tiểu tử này đã nói đúng thứ hắn muốn.
Thiên Minh im lặng một hồi lâu, không nói gì, việc này khiến những người này cảm thấy sợ hãi, nhất là thiếu niên vừa đưa ra ý kiến kia. Tuy nhiên ngay lập tức hắn liền nở một nụ cười khiến mọi người bất ngờ, đứng dậy khỏi ghế hắn liền nói "Tốt, chính là ý này. Người ta đến tửu quán để làm gì? Tất nhiên là để uống rượu rồi, và tất nhiên người ta cũng sẽ gọi đồ ăn nữa."
Thấy hắn cười như vậy áp lực trong lòng mọi người lập tức giảm bớt. Thiên Minh lập tức hướng đến mọi người, ra lệnh "Chuyện về rượu ta đã có hướng giải quyết, còn về đồ ăn ta sẽ để cho các ngươi. Cố làm cho tốt ắt sẽ có thưởng."
Nói rồi Thiên Minh rời khỏi quán, đám người đằng sau khom người tuân lệnh. Chờ hắn đi khỏi mới đứng thẳng lại, mọi người lập tức quay sang thiếu niên trẻ kia và khen ngợi "Tiểu tử, làm tốt lắm ngươi vừa giải nạn cho chúng ta đó." "Giỏi lắm, cứ tiếp tục như vậy nhé."
Nghe được lời khen ngợi từ mọi người thiếu niên ấy có phần ngại ngùng, tuy vậy thì ấn tượng nhất đối với cậu thì chính là Thiên Minh, cậu nói "Vừa rồi ta còn sợ bị ngài ấy chém luôn rồi chứ."
"Haha đúng thật, quá đau tim luôn!" "Cũng may là ngài ấy không làm vậy." "Ta cứ tưởng là ngài ấy là một kẻ kiêu ngạo không biết đúng sai cơ. Ai ngờ là một người biết lắng nghe như vậy." "Ngài ấy quả thật rất khác so với đám mà ta biết."
Mọi người thầm mừng trong lòng vì đã nhận công việc này.
Lúc này Thiên Minh đi trên phố cũng mừng không kém (Vậy là đã gây được ấn tượng tốt cho đám người này. Hôm nay ít nhất thì đã hoàn thành việc này.)
Việc mua thêm nhưng loại rượu mới này hắn đã nghĩ trong đầu từ lâu rồi. Nhưng bất quá mượn luôn việc này để thu chút lòng tin từ đám người đó cũng được.
Những người này là những người nói gì làm đó, vì tiền mà làm, cuộc sống của họ nằm giới đáy của hệ thống cấp bậc trong xã hội. Thứ họ muốn là gì? Chính là tiếng nói.
Con người là một sinh vật có lòng tự tôn to lớn và ghét nhất là bị chà đạp. Khi bị chà đạp mà lại không thể phản kháng thì càng trở nên bí bách. Mà giờ đây Thiên Minh lại là người lắng nghe ý kiến của từng người trong số họ, cho họ quyền được phát biểu, được nêu ý kiến, điều đó tất nhiên khiến họ có một ấn tượng tốt về hắn. Từ đó tin tưởng hắn và không phản bội.
(Chỉ có kẻ ngu mới cai trị bằng quyền lực, trở thành một tên bạo chúa mà không thu phục được lòng dân thì chuyện bị lật đổ chỉ là chuyện sớm muộn.) Thiên Minh thấu hiểu được điều này từ đó cố diễn vai của một người am hiểu lòng người từ đó thu lấy lòng tin của từng người một.
Tửu quán của hắn nằm ở gần trung tâm, khách hàng ở trung tâm thì sẽ không muốn đi xa nên sẽ đến quán của hắn. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, thứ hắn thiếu so với những tửu quán khác chính là sự lựa chọn của khách hàng. Càng đa dạng về chủng loại thì càng sẽ càng thu hút...Không! Muốn tửu quán thực sự trở nên thu hút thì hắn cần thứ gì đó mà chỉ mình hắn có, một thứ độc quyền.
"Đến lúc đi thăm đám người đó rồi."