Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 52: Đánh vào Vạn Kiếm Phong phần I: Thề với trời.

Chương 52: Đánh vào Vạn Kiếm Phong phần I: Thề với trời.


Thiên Minh ngồi trong động phủ, hai mắt nhìn chằm chằm vào từng cây thảo mộc dược liệu trên bàn, ánh mắt hắn lộ ra một vẻ hài lòng. "Tuy không có được rượu nhưng ít nhất chuyến đi này không hề uổng phí."

Trong bốn ngày xuống núi vừa rồi, hắn tiện đường tìm kiếm những loại thảo dược dùng để chữa bệnh cho mẫu thân cũng như là vài loại còn thiếu để luyện đan cho đại sư tỷ của hắn. Giờ đây dược liệu luyện đan dược kết đan đã đủ, dược liệu cho mẫu thân cũng đã được một nửa. Điều này khiến hắn không khỏi vui mừng.

Nhưng chuyện về rượu vẫn là một thách thức cần được giải quyết. Không có thứ làm nên điểm đặc biệt của quán, sớm hay muộn thì cũng bị những tửu quán khác c·ướp mất khách.

Thiên Minh trước đó muốn hợp tác với Phan gia cũng là vì vậy. Nhưng nay mối làm ăn bị huỷ, hắn có chút tiếc nuối. Những tửu gia khác thì lại không đảm bảo được yêu cầu của hắn.

"...Ài! Đành vậy, chỉ còn cách đó thôi." Thiên Minh thở dài một hơi, hắn bắt buộc phải tìm đến biện pháp cuối cùng "Hợp tác với Ngô gia."

Ngô gia của vùng trung của Đại Trịnh. Là gia tộc với chế độ mẫu hệ, nổi tiếng với ngành buôn bán rượu và khai thác dược liệu. Đó đều là những thứ hắn mong muốn.

Nhưng nếu thế thì vì sao hắn lại không tìm đến họ ngay từ đầu? Câu trả lời chính là vì làm ăn với tam gia không đơn giản như vậy. Nếu là làm ăn với các gia tộc khác, quyền thế của Thiên Minh có thể chấn áp được họ, tự ý sử dụng những món đồ theo ý muốn mà không ai dám ho he gì. Nhưng đối với người tam gia, địa vị không chênh lệch quá nhiều thì sẽ bị quản lí vô cùng gắt gao khiến hắn bị trói buộc rất nhiều.

"Chưa kể đến người của Ngô gia còn ghét đàn ông nữa chứ..." Phượng thành là một nơi đặc biệt nhất của Đại Trịnh, nơi có thể gọi là thiên đường của nữ nhân nhưng lại là địa ngục đối với nam nhân. Chỉ sợ rằng dù có là Thiên Minh đến Phượng thành cũng không thể làm càn.

Cốc cốc!

Trong khi Thiên Minh đang tính toán về những chuyện nên làm tiếp theo, bỗng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

"Hử?" Thiên Minh khá bất ngờ, nhanh chóng đi ra mở cửa. Cánh cửa gỗ mở ra, xuất hiện trước mặt hắn là hai thiếu nữ trẻ, dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu. Hai người có khuôn mặt giống hệt nhau, chỉ khác cách ăn mặc.

"Tam sư tỷ? Tứ sư tỷ? Có chuyện gì sao?" Thiên Minh lập tức lên tiếng hỏi, hắn tò mò không biết hai cô sao đột nhiên lại tới tìm hắn.

Giang Dương mở miệng đáp "Bọn ta tới là để hỏi về chuyện kia, đệ tìm được luyện đan sư chưa?"

(Ra là chuyện này sao?) "Rồi, ta tìm được rồi. Vài ngày nữa sẽ có đan dược gửi đến tận tay, hai người không phải lo." Thiên Minh trả lời cho hai cô yên tâm.

"Vậy thì tốt quá rồi!" Giang Nguyệt nhẹ nhõm thở dài. Chuyện này khiến cô lo lắng không thôi suốt mấy ngày hôm nay, làm cô không thể chuyên tâm tu luyện được. Giờ nghe được lời đảm bảo này khiến cô được an tâm phần nào.

Thiên Minh tiếp theo chuyển chủ đề "Mà mọi người gần đây tu luyện sao rồi?"

Giang Dương nhanh nhảu trả lời "Tốt lắm! Ta cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, cảm giác như sắp đột phá vậy!"

"Ta thì có chút thụt lại nếu so với tỷ tỷ, xin lỗi." Giang Nguyệt cố né tránh ánh mắt của Thiên Minh, lên tiếng xin lỗi hắn.

"À không sao đâu. Con người thường có nhiều thứ cần phải làm mà, đâu phải lúc nào cũng rảnh được." Thiên Minh nghe vậy liền an ủi cô.

"Ý đệ là ta rảnh rỗi không có gì làm đó hả!? Ta nói cho đệ biết là ta cũng bận lắm đó nha!" Giang Dương cảm thấy như bị nói kháy, lập tức lên tiếng chất vấn.

"Ha ha ha ta cũng không nói điều đó!" Thiên Minh và Giang Nguyệt bật cười. Cảm giác áp lực trong lòng Thiên Minh bỗng chốc mất đi. (Quả thật ở cùng hai người lúc nào cũng vui.)

Ba người nói chuyện thêm một lúc thì hai thiếu nữ liền đi, trước khi họ đi Thiên Minh cũng không quên bảo là hắn sẽ bế quan vài ngày, mục đích thật sự là luyện đan.

Vừa đóng của lại, Thiên Minh liền khởi động trận pháp, tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài. Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đỉnh đồng to như một cái bồn tắm cùng với từng món dược liệu cần thiết.

Hắn đưa lòng bàn tay ra, điều động Phệ Hồn Lam Viêm đang ngủ say trong đan điền. "Đi!" Theo lệnh hắn, lam viêm nhanh chóng tiến vào đỉnh đồng, ngọn lửa lam sắc c·háy r·ừng dực đầy vẻ huyền bí.

Tiếp đó hắn tuỳ từng thời điểm thích hợp mà cho từng cây dược liệu vào trong. Công đoạn rất kì công và phức tạp cũng như tốn rất nhiều thời gian.

Ngày đến đêm qua, thời gian trôi nhanh chóng. Những ngày này Giang Dương và Giang Nguyệt cũng không ngồi yên chờ đợi.

"Tỷ tỷ! Nhanh lên đi!" Giang Nguyệt lên tiếng, hối thúc Giang Dương nhanh chóng đi. "Muội cứ đi chậm thôi, có gì đâu mà phải vội?" Giang Dương lên tiếng đáp.

"Hứ! Thiên Minh đã giúp chúng ta nhiều như vậy thì ta phải báo đáp lại đệ ấy chứ." Giang Nguyệt nói có phần như chất vấn.

"Ta biết là vậy, ta cũng muốn giúp chứ, nhưng muội cứ suốt ngày gọi ta dậy sớm quá mức như vậy thì sao ta chịu nổi!" Giang Dương than vãn không thôi, mấy hôm nay cô luôn phải dậy từ lúc mặt trời mới ló rạng, liên tục như vậy khiến tâm trạng cô có phần bực bội.

Hai người họ tiến đến trung tâm phố thị, nơi tửu quán hai tầng, hai người vừa bước đến cửa liền có một ông lão tiến đến trước hai người, vẻ mặt cung kính chào đón "Bái kiến hai vị tiểu thư, hai người lại đến nữa rồi!"

"Ngài chưởng quỹ! Chào ngài ạ!" Hai cô gái cúi đầu chào ông lão trước mặt.

Lão thấy vậy thì trong lòng dù có chút hơi ngại nhưng cũng không nói gì. Bởi đơn giản ông không ngăn được họ. (Ai đời tu sĩ lại cúi đầu trước người phàm cơ chứ?) Ông lão thầm thở dài trong lòng. Hai người họ từ lúc bước chân vào quán đã luôn lễ phép như vậy, tuy có chút ngại ngùng nhưng trong lòng lão vẫn có chút vui vì thấy được sự lễ phép này.

Hai người họ sau khi nghe lén từ Lưu Tuệ về chuyện Thiên Minh mở tửu quán thì đã luôn đến nơi này giúp đỡ mấy việc còn thiếu nhân lực, Thiên Minh cũng không biết là họ đến.

"Chưởng quỹ, hôm nay có chuyện gì chúng ta giúp được không?" Giang Nguyệt hỏi lão, ý muốn giúp đỡ.

Nhưng lão lập tức lắc đầu "Thôi các vị tiểu thư không cần làm gì đâu! Hai vị cứ ngồi chơi thôi. Để thiếu gia thấy các ngài làm mấy việc này thì ngài ấy g·iết chúng ta mất!" Lòng ông lo lắng không thôi trước sự nhiệt tình của hai người.

"Có gì đâu ạ. Sư đệ là người tốt mà! Với cả đệ ấy đã giúp đỡ hai người bọn ta rất nhiều, ít nhất thì bọn ta nên giúp đỡ đệ ấy khi đệ ấy có việc bận chứ!" Giang Dương nói rồi đi đến quầy, mang đồ vừa được chuẩn bị đến một chiếc bàn đã có người ngồi.

"Ài...Vậy thì nhờ hai ngài giúp đỡ vậy." Lão chưởng quỹ thở dài, lão cũng đành chấp nhận ý tốt của hai người họ.

Lão nhìn thấy hai thiếu nữ này đi quanh quán phục vụ thì trong lòng có phần phức tạp. Gần đây lão nhận ra, từ khi hai người họ đến, tửu quán nhỏ này dần lại nhộn nhịp hơn. Lão không biết đây có phải là tốt hay không.

Hai người làm đến gần lúc trời gần tối khì đi về. Trong một tuần mọi chuyện cứ diễn ra như vậy. Cho đến một ngày...

"Tỷ tỷ dậy đi!" Giang Nguyệt nhẹ nhàng nói, cố gắng đánh thức Giang Dương còn đang ngủ say.

"Ưm...Cho ta ngủ chút đi. Mấy hôm nay làm mệt quá, cho ta nghỉ chút đi." Trong cơn ngái ngủ, Giang Dương nhõng nhẽo lên tiếng, lấy tay nhẹ nhàng hất đôi tay Giang Nguyệt dùng để lay cô dậy.

Giang Nguyệt cảm thấy bất lực trước vị tỷ tỷ này, nhưng cô cũng cảm thấy có lỗi khi bắt Giang Dương phải vất vả như vậy. "...Được rồi, cho tỷ nghỉ một hôm đó." Cô thở dài nói, rồi nhận ra Giang Dương đã chìm trong giắc ngủ từ khi nào. Cô lắc đầu ngao ngán rồi rời đi.

Mọi chuyện ngày hôm đó diễn ra như thường lệ, cho đến lúc cô chuẩn bị ra về. Bầu trời đen kịt, sấm chớp rền vang, những hạt mưa từ từ rơi xuống nơi này. Giang Nguyệt cũng biết được hôm nay sẽ mưa nên đã mang sẵn ô.

Trong cơn mưa, cô hối hả đi trên con đường đã không còn ai. Buổi tối nhộn nhịp của phố thị dưới cơn mua như ngọn lửa bị dập tắt. Toàn bộ những ngôi nhà, quán ăn đều đã đóng cửa trước hậu quả của cơn mưa nặng hạt.

"Trời mưa quá đi mất, không biết tỷ tỷ đã dậy cất quần áo đang phơi chưa ta?...Hử?" Trong khi đang suy nghĩ vài thứ lặt vặt, bỗng một bóng người hiện ra chặn đầu cô lại.

Tiếp đó lại có thêm vài tên xuất hiện bao vây xung quanh cô. Tất cả đều mặc một bộ áo choàng đen từ đầu tới chân, trên tay chúng cầm những thanh kiến sáng loáng, sắc lẹm. Giọng nước mưa rơi vào kiếm, nhanh chóng trôi đến mũi kiếm rồi rơi xuống vũng nước dưới chân tạo nên những tiếng tách tách.

"Các ngươi là ai?" Cô nhanh chóng thủ thế, tay cầm lên một tấm phù, đề cao cảnh giác trước kẻ địch bí ẩn.

Chúng chỉ im lặng, không nói gì. Một bên từ sau lưng nhanh chóng sử dựng điểm mù để t·ấn c·ông cô. Giang Nguyệt tinh ý đoán được, quay người sử dụng tấm phù trong tay.

Cô nhanh chóng kết ấn rồi hô "Thuỷ Lao!" Hai sợi xích bằng nước được tạo ra, xích lấy hai tay rồi kéo hắn quỳ xuống đất "Hự" hắn kêu lên một tiếng.

Lại một tên nữa lao lên t·ấn c·ông, cô lại lấy phù ra "Thuỷ Pháo!". Một quả cầu nươc lớn được tạo ra tên mặt phù, cầu nước sáng lên rồi bắn ra một tia nước mạnh mẽ, đánh văng tên đó đi.

Cô chưa kịp để ý thì tên bị trói kia nhanh chóng được đồng đội giải cứu. Chúng bắt đầu dồn cô lại.

Đánh một hồi cô cũng dần thấy không ổn, Giang Nguyệt cố gắng tìm kiếm đường thoát giữa đám người nhưng không được. (Vậy thì ta tự tạo đường thoát vậy!) cô tiếp tục sử dụng một tấm phù khác "Cửu Đầu Thuỷ Long Phù, khởi!" Từ trong tấm phù bay ra chín chiếc đầu rồng, chúng uấn lượn uyển chuyển rồi lao về đám người áo đen.

Đám người áo đen thấy vậy thì nhanh chóng né ra một bên, Giang Nguyệt chấp lấy thời cơ, chạy về phía chỗ hở.

Trong khi cô tưởng cơ hội đã nằm ngay trước mắt thì bỗng, một bóng người từ trên lầu lao phi xuống nhắm thanh kiếm sắc bén đến tấm lưng nhỏ nhắn của cô. Giang Nguyệt không kịp phản ứng (C·hết tiệt.)

Lúc này tại Linh Phù Phong, Thiên Minh cũng vừa hoàn thành quá trình luyện đan. Thành quả rất xứng đáng cho bảy ngày khổ cực này.

Hắn nhìn cơn mưa trên trời, trong lòng bỗng cảm thấy bất an lạ thường. Trong khi chìm trong suy tư, bỗng cốc cốc mấy tiếng. Tiếng gõ cửa vang lên đầy vội vã, hắn nhanh chóng ra mở cửa, ngoài cửa chính là Giang Dương, mặt cô tràn ngập sự lo lắng, bộ y phục ướt đẫm vì dầm mưa mà đến.

"Sư tỷ? Tỷ làm gì vậy? Sao laii dầm mưa thế này?" Thiên Minh lo lắng hỏi. Giang Dương vội vã hỏi ngược lại "Ta không sao. Nhưng Giang Nguyệt có đến đây không? Ta tìm nó mãi mà không thấy đâu."

"Giang Nguyệt sư tỷ sao? Không, tỷ ấy không đến đây." Thiên Minh nhanh chóng trả lời.

"Kì lạ, lẽ ra tầm này nó phải về rồi chứ." Cô lẩm bẩm.

"Hử? Vậy sư tỷ biết cô ấy đi đâu sao?" Thiên Minh khó hiểu hỏi thăm.

"A Cái này...Ài được rồi, thật ra mấy hôm nay hai người bọn ta thường xuống phụ giúp quán rượu của đệ. Nhưng hôm nay không hiểu sao muội ấy không gọi ta thế là đến lúc trời đổ mưa rồi ta mới dậy." Giang Nguyệt gãi đầu cười trừ, biết không giấu được nữa thì đành nói thật luôn.

"Cái gì?!" Thiên Minh hét lên một tiếng khiến cô giật mình, hắn vội vã kéo cô đi "Không được! Phải tìm tỷ ấy về ngay. Có thể tỷ ấy đang gặp nguy hiểm đó!"

Thiên Minh biết rõ một ngày nào đó một trong những kẻ địch của hắn sẽ trả thù, sẽ nhắm đến những người thân của hắn. Chính vì vậy hắn luôn đề cao cảnh giác, cho họ những gì tốt nhất để bảo vệ bản thân. Giang Nguyệt và Giang Dương thường cũng chỉ ở trong Linh Phù Phong, đi đâu cũng có nhau, cực kì an toàn. Tình huống ngày hôm nay là chuyện hắn không thể nào lường trước được.

"Hả? Sao có thể...Hự!" Giang Dương đang nói bỗng ngã quỵ xuống đất. Thiên Minh lo lắng quỳ xuống đỡ cô, hắn hỏi thăm "Sư tỷ! Sao vậy?"

"K-Không hiểu sao, lưng ta có một cảm giác lạnh lẽo, như b·ị c·hém một cái vậy!" Cô run rẩy, nói có phần khó khăn.

"?!" Thiên Minh sợ hãi trước lời nói của cô "Song Đầu Điểu!! Ra đây!!!" Hắn hét lên một tiếng, ngay sau đó một thân hình to lớn đáp xuống bên cạnh hắn, đó chính là Song Đầu Điểu.

Một cái đầu của nó đang có vẻ khó chịu trong khi cái đầu còn lại đang tỏ ra lo lắng. Thiên Minh thấy vậy liền hỏi "Ngươi cũng cảm nhận được đúng không?"

Cái đầu đang khó chịu gật một cái. Thiên Minh vội vã ôm lấy Giang Dương rồi trèo lên lưng nó "Đi thôi!"

Theo lệnh hắn Song Đầu Điểu liền vỗ cánh bay đi đến trung tâm tông môn, nó dùng hai đầu bốn mắt nhìn qua nhìn lại, tìm kiếm từng nơi một. Nhưng giữa trời mưa này tầm nhìn của nó bị hạn chế đi rất nhiều.

Thiên Minh hiểu rõ điều này, quay sang nói với Giang Dương đang cố chịu đựng cơn đau "Sư tỷ, hãy cố gắng cảm nhận!"

Giang Dương liền nghe theo, tập trung toàn bộ tinh thần, cảm nhận cơn đau tuỳ lúc lớn dần nhỏ dần. Chợt "Á!!" Những cơn đau liên tục dồn tới như sóng biển khiến cô đau đớn dữ dội. Cơn đau thấu tận xương tuỷ.

Thiên Minh lo lắng không thôi, nhìn trái nhìn phải nơi mặt đất. Bỗng hắn thấy thứ gì đó dưới đường thì liền nhảy xuống khỏi lưng Song Đầu Điểu.

"Đây là?" Vừa cầm lên hắn liền nhận ra đây là một cái ô, nó đã gãy hết rồi nhưng trên nó còn sót lại chút khí tức mờ nhạt. Điều này chứng tỏ Giang Nguyệt đang ở gần đây.

Tiếp theo, hắn dùng hết khả năng của mình, tìm kiếm khí tức của cô. Tìm được chút nào hắn liền chạy theo, từng bước hắn chạy nước từ mặt đất lại văng lên. Văng vào bộ y phục vốn đã ướt sũng từ trước.

Càng ngày hắn càng cảm nhận rõ rằng mình đang tới gần cô. Trong lòng hắn hi vọng không ngừng (Đừng! Ta sắp đến rồi!)

Rẽ qua một ngã ba, mắt Thiên Minh bất ngờ mở to, cả cơ thể hắn run rẩy không ngừng, hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập. Đôi mắt hắn chợt có cảm giác nong nóng, từng giọt nước cứ dưng dưng trong khoé mắt.

"Sư tỷ!!!" Hắn hét lên đầy đau đớn. Trước mặt hắn bây giờ là một thân hình nhỏ bé đang nằm thoi thóp trên nền đất lạnh lẽo, trên người cô chằng chịt những v·ết t·hương. Máu từ đó chảy ra, hoà vào vũng nước mưa loang lổ. Khuôn mặt cô ngẩng lên, mặc cho những giọt mưa rơi vào.

Thiên Minh lập tức chạy đến bên cô, ôm lấy cô. Hắn cảm nhận hơi thở yếu đuối của cô, hắn cũng cảm nhận được kinh mạch của cô đã bị tổn thương, hắn cảm nhận được sức nóng từ cơ thể đang dần lạnh đi.

Hắn cùng với đó cũng cảm nhận được một nguồn linh lực quen thuộc. Hắn giận giữ ngửa cổ lên, giữa cơn mưa lạnh lẽo hắn gào cùng sấm trời "Vạn Kiếm Phong phải c·hết!!!"

Chương 52: Đánh vào Vạn Kiếm Phong phần I: Thề với trời.