Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 51: Tốt xấu, thiện ác thật khó phân.

Chương 51: Tốt xấu, thiện ác thật khó phân.


Trước lời đồng ý có phần quá dễ dãi của Thiên Minh, mọi người đều có chút sững sờ. Phan Ngân một thân run rẩy, ánh mắt trợn to, trong lòng một khoảng hỗn loạn "Thật ạ?" Hắn nhỏ giọng hỏi, trong lòng ánh lên hi vọng.

Thiên Minh lại gật đầu đồng ý. "Đa tạ Lân thiếu!!" Hắn liên tục dập đầu cảm tạ, mạnh đến mức rách cả trán, máu đỏ chảy từng giọt xuống nền đá. Được tha mạng như vậy, những nỗi đau tạm thời này hắn lại vô tình bỏ qua.

Thiên Minh nở một nụ cười như không cười, nhìn thẳng vào hắn và nói "Tất nhiên, nếu có lần sau...Chính ta sẽ lấy mạng ngươi." Phan Ngân nghe vậy thì dập đầu càng mạnh, mồm liên tục nói hai chữ "Đa tạ."

"Đa tạ Lân thiếu ban ơn cho tên khốn này! Chúng ta sẽ bồi tội xứng đáng cho những gì tên khốn này đã gây ra!" Phan gia chủ cũng cúi đầu thật sâu bày tỏ lòng biết ơn.

Tuy vậy Thiên Minh lại lắc đầu, nói "Không cần thiết, ông chỉ cần quản hắn cho chặt là được...Với cả mối làm ăn của chúng ta chắc cũng nên bỏ đi."

"C-Cái này...Tuân mệnh Lân thiếu." Phan gia chủ trong lòng không khỏi tiếc nuối. Ước mơ đưa gia tộc l·ên đ·ỉnh cao từ lâu, nay có hi vọng thì lại bị huỷ trong chốc lát khiến ông có phần không cam tâm. Nhưng dù sao thì con trai mình có lỗi, Thiên Minh cũng đã tha cho hắn thì thôi cũng không nên cưỡng cầu nữa.

Thiên Minh gật đầu hài lòng, chân bước xuống bậc hiên, mồm nói "Chúng ta về th..." "Đại ca! Ý huynh là sao?" Hắn chưa kịp nói hết thì Gia Bảo đã cắt ngang lời hắn "Tiểu Hồng bị như vậy mà huynh không làm gì sao?"

Thiên Minh nhìn thấy trong mắt cậu là sự phẫn nộ, sự bất mãn và bất bình. Cũng dễ hiểu thôi, biết người mình thương phải chịu những thứ như vậy mà bản thân không thể làm gì. Ai mà chịu được?

Dù vậy Thiên Minh vẫn nở nụ cười trên môi nhưng giọng nói trầm đi không ít, có phần giống ra lệnh "Gia Bảo...Về thôi."

Trước câu nói ấy, sự giận giữ trong người cậu thoáng chốc biến mất. Nhưng theo đó sự bất mãn cũng dâng cao. Tuy vậy thì cậu vẫn rất nghe lời hắn. Với giọng nói không can tâm, cậu miễn cưỡng đồng ý "Được rồi."

Thiên Minh bước đi trước, đi ra khỏi cổng phủ, Thanh Liên lập tức đi theo sau. Gia Bảo uất hận nhìn qua tất cả người của Phan phủ một lượt, cuối cùng nhìn đến Phan Ngân đang quỳ ở kia. Đôi tay cậu siết lại, hận không thể g·iết hắn rồi cuối cùng dẫn theo Tiểu Hồng rời đi.

Thiên Quân chờ Gia Bảo đi trước thì mới đi đằng sau, tránh để cậu giận quá làm liều.

Họ đi ra khỏi Phan phủ, dân chúng bàn tán xôn xao đủ thứ chuyện. Nhiều nhất là về chuyện họ mong chờ lại không xảy ra.

Sau khi đã đi ra tận ngoài thành, Thiên Quân mới không thể nhịn được nữa liền hỏi "Đại ca...Có phải huynh đã biết về tên Phân Ngân này từ trước rồi không?"

Trước câu hỏi bất ngờ của cậu, Thiên Minh cũng không hề dấu diếm "...Đúng. Thì sao?"

"Vậy tại sao huynh còn làm ăn với Phan gia?" Câu hỏi của cậu là sự tò mò nhưng cũng có chút chất vấn "Rõ là huynh biết hắn là một kẻ xấu, gây hại cho người khác, vậy thì sao huynh còn làm ăn với bọn chúng?"

Thiên Minh lặng im một lúc, quay người về phía Thiên Quân rồi mở miệng "Liên quan gì đến ta?"

Câu trả lời phũ phàng ấy khiến Thiên Quân càng thêm bất mãn. Nhưng chưa kịp để cậu lên tiếng thì hắn liền nói tiếp "Bản thân Phan Ngân và mối làm ăn của ta thì có gì liên quan đến nhau không? Tất nhiên là không. Thương trường và thế sự tuy liên quan nhưng suy cho cùng vẫn là hai thứ khác nhau. Ta việc gì phải quan tâm đến bọn chúng?"

'Cạch' một tiếng, trước sự bất ngờ của mọi người, Thiên Quân tiến đến, chỉ kiếm về phía Thiên Minh.

"Nhị ca!" Gia Bảo dù đang tức giận nhưng cũng nhanh chóng định thần lại, lên tiếng muốn ngăn cản Thiên Quân.

Thiên Quân dí kiếm đến sát người Thiên Minh, khuôn mặt cậu trợn trừng giận dữ "Ngươi là ai?"

"...Ta là đại ca của bọn đệ."

"Không phải!! Đại ca của ta không phải loại người như vậy. Đại ca của ta luôn giúp đỡ mọi người, luôn vì người khác mà quên mình, sao có thể là kẻ xấu xa như vậy? Ngươi rốt cuộc là ai?!" Thiên Quân như muốn hét lên, hình tượng Thiên Minh trong lòng cậu là thứ cậu đã luôn học theo. Nay đứng trước cậu lại là một kẻ khác biệt như vậy làm sao mà cậu kiềm chế cho được?

Thiên Minh chỉ im lặng, nhìn vào ánh mắt của cậu. Hắn tự hỏi rốt cuộc cậu đang nghĩ gì, có phải là cậu đang cố gắng phủ nhận về sự thay đổi của hắn hay đang thất vọng khi thấy hắn trở thành như vậy? (Có lẽ...Ta đã từng như vậy.)

Thiên Minh phất tay một cái, một luồng gió mạnh thổi tới, tiếng gió mạnh như hổ gầm, đánh bật thanh kiếm trên tay Thiên Quân sang một bên.

Thiên Minh nhìn sâu vào ánh mắt cậu thật lâu, rồi lại lên tiếng nói "Gia Bảo này, đệ biết vì sao ta lại không g·iết tên Phan Ngân kia không?"

Câu hỏi bất ngờ này khiến Gia Bảo nhất thời không thể tìm ra lời giải, cậu chỉ im lặng lắc đầu.

Thiên Minh lại nói tiếp "Vì ta biết được một điều rằng hắn chưa đến nửa tháng nữa là c·hết. Vậy gì việc gì phải làm bẩn thay mình?" Vừa rồi Thiên Minh đã tiêm vào người của Phan Ngân một loại độc đặc biệt, không có triệu chứng gì. Vào nửa tháng nữa Phan Ngân nhất định sẽ c·hết mà không ai biết vì sao.

Gia Bảo nghe vậy tuy là khó tin nhưng tín nhiệm của cậu với Thiên Minh lại rất lớn. Tuy vậy cậu vẫn không chấp nhận "Nhưng m..."

"Đệ vẫn chưa thoả mãn sao? Chẳng lẽ đệ muốn diệt luôn cả tộc nhà hắn sao? Vì sao vậy? Vì đám tộc nhân đó không làm gì mà để hắn tự ý làm chuyện xấu như vậy sao?" Thiên Minh chậm rãi hỏi.

"...Chẳng lẽ không đúng sao?" Gia Bảo đáp lại, quả thật vừa rồi cậu thực sự muốn diệt cả Phan gia.

"Ha ha ha!" Thiên Minh bỗng chốc cười khiến mọi người khó hiểu, rồi hắn lại nói "Vậy sao đệ không diệt toàn bộ người dân gần đó đi?"

"?!" Tất cả mọi người sững sờ, không hiểu ý hắn muốn nói. Thiên Minh biết vậy liền lên tiếng giải thích "Các trưởng lão và Phan gia chủ không làm gì, đám lính gác không làm gì...Vậy chẳng phải người dân ở đó cũng không làm gì sao?"

"Cái này..." Gia Bảo nghe vậy lập tức như c·hết lặng (Cái này hình như cũng đúng.)

"Nhưng những người dân đó đâu có lỗi gì đâu!" Thiên Quân liền chen vào.

"Vậy các trưởng lão và lính gác thì có lỗi sao?" Thiên Minh nói tiếp "Phan Ngân gây ra tội, đó là điều chắc chắn. Nhưng những người còn lại thì có làm gì đâu là phải chịu tội?"

"Vì chúng bảo vệ hắn!!" Thiên Quân hét lên, cố gắng bảo vệ chính kiến của bản thân mình.

"...Vậy sẽ ra sao nếu có một ngày ta làm ra chuyện như tên Phan Ngân đó?" Thiên Minh bỗng nói lên một câu khiến mọi người ngỡ ngàng "Vậy lúc đó đệ có tự tay g·iết ta luôn không?"

Thiên Quân và Gia Bảo lập tức im lặng, Thanh Liên và Tiểu Hồng thì đứng một bên khuôn mặt hiện rõ sự bất ngờ trước câu hỏi.

Thiên Minh nhìn qua mọi người một lượt rồi nói "Chính là như vậy. Lý do Phan gia không trách tội hay g·iết hắn chính là bởi vì hắn là người thân của họ. Như vậy đám lính gác càng không thể làm gì ngoài bảo vệ hắn vì hắn là chủ của họ. Người dân ở ngoài cũng không thể làm gì hắn vì gia thế bảo vệ hắn."

Thiên Minh tiến sát đến Thiên Quân một bước "Các trưởng lão bị trói buộc bởi máu mủ, đám lính gác bị trói buộc bởi thân phận còn người dân bị trói buộc bởi giai cấp. Suy cho cùng đều là thân bất vô kỷ, vậy thì có tội gì cơ chứ?"

Thiên Quân lặng người, những chuyện này cậu chưa từng cân nhắc qua. Thiên Minh lại nói "Đệ có từng nghĩ hay không? Trên đời này làm gì có ai tốt cũng làm gì có ai xấu."

"..."Thiên Quân không có trả lời, trước giờ cậu chỉ được dạy là những người làm chuyện xấu là kẻ xấu còn những người làm việc tốt thì là người tốt. Thế giới quan của cậu chỉ phân biệt đơn giản như vậy.

Nhưng Thiên Minh thì khác "Theo đệ, ta có phải là người xấu không?"

"Không..." Thiên Quân trả lời.

"Tại sao? Chẳng phải là ta đã g·iết người sao? Sao ta lại không phải kẻ xấu?"

"V-Vì người huynh g·iết là những tên ác độc không đáng được sống."

"Vậy theo đệ đám người phe Thiên Sơn có phải kẻ xấu không? Vì sao?"

"Có...Vì chúng đã cố gắng chèn ép chúng ta từ khi còn nhỏ."

Thiên Minh nghe vậy thì chậm rãi lắc đầu "Suy nghĩ của đệ quá đơn giải. Phụ thân Thiên Sơn, tức Thiên Công từ nhỏ đã dạy dỗ hắn phải chèn ép ta, vì sao? Chỉ vì muốn dành chức gia chủ thôi sao? Không phải vậy, đó là vì khi lão biết ta không thể tu kiếm thuật, nhận định ta là phế vật. Trong lòng lão luôn lo sợ rằng Trần Thiên gia một ngày nào đó sẽ bị huỷ nếu giao vào tay ta. Chính vì vậy nên lão mới muốn Thiên Sơn chèn ép ta. Suy cho cùng cũng là vì tương lai gia tộc."

"Mà Thiên Sơn tuy chèn ép ta nhưng cũng là vì sự dạy bảo của cha hắn. Hắn luôn cố gắng từng ngày để đoạt được chức gia chủ. Suy cho cùng cũng là vì cha hắn muốn. Nhưng nay khi ta thức tỉnh huyết mạch, định sẵn chức gia chủ. Mục đích sống của hắn như biến mất, cho nên hắn càng phẫn uất." Thiên Minh cũng không còn thù hận gì đối với Thiên Sơn bởi giờ hắn lại thấy Thiên Sơn đáng thương hơn đáng trách. Tuy vậy hắn vẫn sẽ g·iết Thiên Sơn để phòng ngừa cho đại sư tỷ của hắn.

Thiên Quân nghe những điều này tuy hiểu được nhưng cậu lại không muốn tin, danh giới giữa thiện ác của cậu trước nay luôn cách biệt. Trước lời nói của Thiên Minh như đang dần bị mài mỏng đi.

Thiên Minh nhìn cậu trong yên lặng, hắn hoàn toàn có thể hiểu thấu được cậu bởi cậu thực sự quá giống hắn...Ít nhất là hắn của trước kia. Hắn cũng từng có ước mơ về chính nghĩa như vậy nhưng trải qua đủ thăng trầm của một kiếp người hắn mới nhận ra tốt xấu là những thứ rất mong manh.

Nhưng giờ hắn lại quá khác biệt so với cậu. Thiên Quân là thiếu niên chí khí đầy mình, tin tưởng vào cái thiện ghét cái ác. Còn Thiên Minh tâm hồn đã là của kẻ trên trăm tuổi, đã sớm nhìn thấu mọi vật, không có phân biệt thiện ác nữa.

Trên thế giới này có kẻ ác cũng có cái tốt mà người thiện cũng có cái xấu. Chúng hỗn loạn mà hoà hợp với nhau, tuy đối lập nhưng không thể tách rời. Một thiếu niên như Thiên Quân sao có thể hiểu.

Thiên Minh cũng không mong cậu hiểu, càng hiểu biết nhiều thì sẽ càng nhận ra thế giới này thối tha như thế nào. Nhưng hắn cũng không thể để cậu không biết gì, làm vậy thì chỉ càng làm nguy hiểm tới cậu mà thôi.

Thiên Minh nhìn cậu một lúc rồi quay người đi trước, Thanh Liên lặng lẽ đi theo sau, Gia Bảo và Tiểu Hồng cũng đi, để lại Thiên Quân vẫn chôn chân tại đó. (Rốt cuộc thế nào là tốt? Thế nào là xấu?)

Trong khi cậu vẫn đang c·hết lặng, tìm kiếm câu trả lời thì bỗng một giọng nói vang lên trong tâm trí cậu ("Tiểu tử, đại ca của con nói rất đúng đó.")

("Sư phụ, cả người nữa sao?") Niềm tin của cậu càng ngày bị lay chuyển trước sự đồng tình của giọng nói bí ẩn.

Giọng nói ấy lại vang lên trong tâm trí cậu ("Tuy ta không hiểu vì sao hắn lại có lí giải thâm sâu như vậy trong độ tuổi này nhưng không thể phủ nhận rằng hắn nói rất đúng. Cách nhìn của con đối với thế giới này còn quá non nớt. Trên thế giới này luôn ẩn giấu sự tốt đẹp nhưng cùng với đó cũng là những thứ bẩn thỉu.")

("...Vậy ta không có cách nào để loại bỏ cái xấu đi sao? Ta chỉ có thể để cái ác hoành hành như vậy thôi sao?") Cậu cố hỏi, mong chờ lời giải cho chuyện đó.

Nhưng sự thật phũ phàng ("Không có cách nào cả, cái ác từ con người mà sinh ra...Chỉ khi con tiêu diệt toàn bộ con người trên thế gian thì lúc đó cái ác mới biến mất mà thôi.")

("...") Thiên Quân lặng im trước câu trả lời không được như kì vọng. Giọng nói trong đầu thở dài, lên tiếng động viên cậu ("Ài, coi như hôm nay là một bài học cho con đi, dù sao thì đây sẽ là hành trang mới trên đường đời của con.")

("...Được, nếu người đã nói vậy thì được rồi. Một ngày nào đó ta sẽ xoá bỏ được cái ác trên thế gian này mà không cần làm như sư phụ nói và chứng minh cho đại ca và cả người thấy rằng mình đã sai!") Cậu cảm thấy bản thân có phần phấn chấn lên, ngọn lửa về chính nghĩa vẫn cứ nhen nhóm trong cậu (Đại ca, huynh đã thay đổi. Ta tuy không biết vì sao nhưng ta tin rằng đâu đó trong huynh vẫn tin vào những điều tốt đẹp...Ta tin là vậy")

Giọng nói lại thở dài trước quyết tâm này của cậu ("Được rồi, giờ về chuẩn bị đi. Chờ đại hội luyện đan sắp tới.")

("Rõ")

Chương 51: Tốt xấu, thiện ác thật khó phân.