Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 54: Đánh vào Vạn Kiếm Phong phần III: Luật pháp vô tình.
Thiên Minh tiến vào Vạn Kiếm Phong, xung quanh hắn đều là những khuôn mặt xa lạ, trên dưới ba trăm người. Mọi người vừa nhìn đã lập tức nhận ra hắn là ai, tất cả đều xôn xao, tự hỏi lẫn nhau rằng hắn đến đây làm gì.
Thiên Minh vẫn đi từng bước chậm rãi, hắn không hề quan tâm mình có trở thành tâm điểm chú ý của mọi người hay không. Hắn sử dụng thần thức dò xét xung quanh, tìm kiếm những kẻ hắn biết.
Càng ngày hắn đi càng sâu vào trong, ánh mắt nhìn vào hắn ngày một nhiều. Hắn vẫn không hề để tâm, cho đến khi...
"Thiên Minh?!" Một câu nói được thốt lên nhỏ nhẹ.
Hắn quay đầu về hướng âm thanh thì ở đó là hai nam thiếu niên sắc mặt hoang mang và có phần sợ hãi. Thiên Minh thấy vậy thì chuyển hướng.
Vừa thấy hắn quay về hướng mình hai thiếu niên đó lập tức giật mình. Dựa vào kí ức của mình Thiên Minh có thể khẳng định rằng đây là đồng bọn của Thiên Sơn.
Đôi chân hắn bước ngày một nhanh rồi chuyển dần sang chạy. Hai thiếu niên kia thấy hắn tăng tốc thì cũng đoán được lí do hắn đến liền ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Thấy ba người đuổi nhau, mọi người xung quanh cũng không khỏi tò mò, theo đó mà kéo nhau đi xem.
Những thiếu niên này tuy tu vi không kém Thiên Minh nhưng về thân pháp thì lại không bằng một nửa hắn, sớm bị hắn bắt kịp.
Hắn dùng chân sút vào hai chân đang chạy khiến chúng ngã cắm mặt xuống đất.
Chưa kịp để chúng kịp định hình, Thiên Minh lập tức lấy kiếm cắm xuyên qua chân một tên khiến hắn kêu la thảm thiết. Thiên Minh phong toả kinh mạch của hắn lại khiến hắn không thể chống cự.
Còn một tên khác Thiên Minh đè lên người hắn rồi đấm túi bụi, hắn đấm trái đấm phải, đấm trên đấm dưới, hắn đấm từ mặt xuống bụng, đấm từ sống đến c·h·ế·t.
Mọi người xung quanh đều hoảng hốt khi chứng kiến cảnh tượng này, họ sợ hãi khi nhìn thấy gương mặt vô cảm của hắn khi ra tay.
Gương mặt của tên bị đấm đã hoàn toàn trở thành một đống bầy nhầy máu thịt lẫn lộn. Máu đỏ, vết bầm tìm, da thịt trộn lẫn với nhau trông cực kì kinh tởm. Sống mũi vỡ toang, mặt bị đấm rách, máu chảy dòng dòng. Máu hắn văng xung quanh chỗ đó.
Thiếu nữ thì che mặt không dám nhìn, thiếu nam thì tuy không hiểu chuyện gì nhưng một phần phấn khích, một phần lo lắng. Nhưng tuyệt nhiên không có ai căn ngăn hắn lại, vì họ biết nếu can ngăn thì người nằm xuống tiếp theo sẽ là họ.
Nhưng điều khiến họ sợ hãi nhất là khi tên đó sắp ngất đi thì Thiên Minh dùng một tay nắm lấy mồm hắn, một tay khác mò lấy một viên đan dược rồi nhét vào mồm tên đó. Thiên Minh nhẹ nhàng nói đến đáng sợ "Đừng ngất nhanh như vậy chứ hahaha!! Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi!!"
Đan dược vừa uống vào, trên gương mặt tên đó tươi tỉnh lên hẳn, "H-Hả?!" Tên đó không hiểu chuyện gì xảy ra, kêu lên một tiếng.
Thiên Minh cười nói "Đây là đan dược nhị phẩm Hồi Thương đan. Từ giờ cứ mỗi lần người ngất đi ta lại cho ăn một viên rồi đấm tiếp. Ta sẽ dày vò ngươi đến khi nào người chịu trả lời câu hỏi thì thôi."
(Thật độc ác!!!) Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng thốt lên một câu.
Thiên Minh mở miệng hỏi "Hôm đó các ngươi gồm những ai?" Giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương. Mọi người xung quanh thì không hiểu nhưng tên này là người trong cuộc thì sao không hiểu được.
"Ta không biết ngươi đang n...Hự!!!" "Trả lời sai rồi!" Chưa kịp nói hết câu Thiên Minh đã tung thêm một quyền vào mồm hắn. Thế là trận đòn lại tiếp tục.
Sau nửa canh giờ, tốn hơn mười viên đan dược, cuối cùng Thiên Minh lại không moi được gì từ tên đó. Thế là hắn lại tìm đến tên còn lại.
Tên còn lại nhìn thấy đồng bọn bị đập một trận thừa sống thiếu c·h·ế·t thì không khỏi run sợ. Thiên Minh nắm lấy thanh kiếm cắm trên chân hắn rồi rút ra. "Aaaaaa!!!" Tên đó kêu la thảm thiết, tiếng hét vang cả một vùng.
Khuôn mặt Thiên Minh chuyển dần sang giận dữ, sự kiên nhẫn của hắn đã đến giới hạn. "Còn ngươi?" Hắn hỏi, dơ kiếm lên cao.
"N-Ngươi không thể g·i·ế·t ta! Chấp Pháp Đường và gia tộc sẽ không tha cho ngươi đâu!!" Tên đó đe doạ, cầu mong Thiên Minh sẽ suy tính đến những bất lợi này.
Đáng tiếc rằng..."Ta chưa từng quan tâm đến những thứ này." Thiên Minh lạnh nhạt nói rồi vung kiếm một đường.
"Aaaa ta nói!! Ta nói mà!! Tha cho ta!!!" Tên đó cuối cùng không nhịn được mà sợ hãi nói ra, thanh kiếm đang vung đột nhiên dừng lại ngay sát cổ hắn. Dười đũng quần hắn đã tràn thứ nước vàng ra ngoài, mùi khai khiến ai cũng bịt mũi kinh tởm.
"Là Thiên Vinh, Thiên Hải, Thiên Sơn, Thiên Nam, Thiên Huy làm!!" Hắn khai ra từng tên một, cơ thể không ngừng run rẩy.
"Hahaha tốt! Rất tốt, ngoan lắm! Đúng là một con c·h·ó ha?" Thiên Minh cười lớn, lấy tay vỗ vai tên đó rồi đứng dậy.
"V-Vâng ạ..." Tên đó bị xúc phạm thì cố nhẫn nhịn, dù sao thì đứng trước cái c·h·ế·t, tôn nghiêm là cái c·h·ó gì?
Xoẹt!! Một tiếng, đôi bàn tay tên đó bị cắt phăng đi. "Ặcccc!! Thằng khốn!!" Tên đó kêu gào rồi dùng ánh mắt giận dữ nhìn lấy Thiên Minh.
"Ta chưa từng nói là sẽ tha cho ngươi đúng không?" Hắn nhởn nhơ nói một câu rồi lại đè tên đó ra mà đấm cho tới khi ngất đi thì thôi.
Tiếp đó hắn lấy tay, nắm lấy mỗi tên một cái chân rồi kéo lê lết vào sâu trong Vạn Kiếm Phong. Theo bước hắn đi, vài vệt máu dài để lại trên sàn đá. Mọi người không khỏi kinh hãi khi nhìn thấy chuyện này.
Thiên Minh sau đó lại tìm được hai tên nữa, là Thiên Nam và Thiên Huy. Lại đánh cho chúng hấp hối thì ngừng, rồi lại kéo thân xác chúng đi sâu vào thêm nữa.
Những chuyện này đã sớm lan đến tai các trưởng lão trong Vạn Kiếm Phong, bất quá vì lo sợ thân phận của Thiên Minh nên vẫn không dám động thủ.
Truy tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy. Đó là Thiên Hải cùng Thiên Vinh đang đi cùng nhau.
Không để chúng kịp để ý, Thiên Minh đã hùng hổ lao đến dơ kiếm chém xuống. Thiên Hải phản xạ nhanh nhẹn, may mắn đỡ được đòn đó. Tuy kiếm này uy lực không lớn nhưng sát khí lại tràn đầy, ai cũng cảm nhận rõ được rằng khác với bốn tên kia, Thiên Minh thực sự muốn g·i·ế·t hai kẻ này.
"Thiên Minh?!" Thiên Hải thốt lên bất ngờ, hắn không tin rằng Thiên Minh sẽ đánh thẳng vào đây.
Thiên Minh không nói gì tiếp tục tấn công. Hắn phẩy Thiết Phù phiến một cái, hơn mười tấm phù lập tức bay ra, lơ lửng giữa không chung. Thiên Minh kết ấn quyết rồi hô vang "Thiên Lôi!!"
Sấm sét đánh giữa trời xanh, từng đạo lôi điện tử sắc đánh xuống mặt đất nơi Thiên Hải đứng tạo ra từng trận nổ vang, khói bụi mù mịt. Hắn vội vã né tránh rồi sử dụng kiếm pháp "Vạn Linh Kiếm Pháp, Thập Kiếm!!!" Mười thanh kiếm từ linh khí hiện ra, đánh tan từng đạo lôi điện.
Nhưng lôi điện dày đặc, Thiên Hải một thân không thể tự mình chống đỡ được, hắn dần thất thế rồi bị lôi điện đánh chúng. Toàn thân hắn tê dại, lôi điện mạnh mẽ, toàn bộ lông tóc trên người hắn đều bị giật đến dựng đứng.
Hắn quay sang phía đệ đệ Thiên Vinh của mình, hét to "Mau tìm trưởng lão thông báo!!"
Thiên Vinh vừa nghe vậy định chạy đi thì lập tức bị Thiên Minh tóm lấy, dùng Thiết Phù phiến bơm độc tê liệt vào cơ thể. Toàn thân hắn bất động như hoá đá, không hiểu chuyện gì, kêu la "Ngươi đã làm gì ta?! Mau thả ta ra!!"
Thiên Minh không thèm để, phất thiết phiến một cái, hàng trăm tấm phù bay ra, bào phủ cơ thể hắn. Hắn kêu gào trong bất lực nhưng rồi cũng bị những tấm phù đó bịt miệng lại.
Thiên Minh từ từ kết ấn, rồi hô lên một tiếng "Nổ!"
Bùmmmmmm!!!!!!!!
Một vụ nổ với uy lực cực lớn lập tức thổi bay mọi người xung quanh. Thiên Hải hét lớn "Thiên Vinh!!!" trong lòng hắn lập tức tràn ngập đau khổ.
Thiên Minh nhìn vụ nổ trước mặt ánh mắt từ tức giận chuyển dần sang vô cảm, quay qua tiến đến chỗ Thiên Hải.
"Dừng tay!" Một tiếng hô vang vọng khắp Vạn Kiếm Phong, Thiên Lôi phù của Thiên Minh lập tức bị phá huỷ, lôi điện theo đó cũng ngừng lại. Nhìn qua chỗ vụ nổ vừa rồi, mọi người thấy trong cái hố lõm sâu xuống đất chính là Thiên Vinh, vẻ mặt hoang mang "T-Ta còn sống ư?"
Từ trên cao xuất hiện ba lão già tóc bạc. Thiên Minh lập tức nhận ra đó là Thiên Quyết, Tạ trưởng lão và một tên nào đó mà hắn cũng không nhớ tên.
Tạ trưởng lão mở miệng trước "Thiên Minh, ngươi vì sao lại tiến vào phong chúng ta làm loạn?"
Thiên Minh ngẩng cao đầu cười khểnh, nói "Chuyện của tiểu bối. Đám lão già các ông đừng xen vào, nếu không thì ngày này năm sau trong Từ Đường của Vạn Kiếm Phong lại có thêm vài cái kẻ được hưởng hương hoả đó nha."
"Vô lễ!!" Trưởng lão vô danh bên cạnh hét lên, lão thực sự tức giận nhưng vì thân phận nên vẫn không động thủ "Nói!! Ngươi đến Vạn Kiếm Phong làm gì?"
Thiên Minh không vội, từ từ nói "Những kẻ này tấn công sư tỷ của ta, suýt nữa thì g·i·ế·t c·h·ế·t sư tỷ của ta. Nay được cứu nhưng kinh mạch vỡ nát, tu vi mất hết. Ta đến đây để đòi mạng của bọn chúng."
Lời hắn nói ra khiến mọi người ai nấy đều bất ngờ, đặc biết là đám trưởng lão này. Nhưng rồi lại có một giọng nói cất lên "Vớ vẩn! Ngươi có bằng chứng gì không?" Giọng nói ấy chính là từ Thiên Sơn, vẻ mặt hắn dửng dưng như không có chuyện gì.
Ba trưởng lão trên cao thấy sự xuất hiện của Thiên Sơn thì có phần nghi hoặc nhưng cũng không để tâm lắm. Im lặng đón chờ sự giải thích của Thiên Minh.
Bỗng một giọng nói cất lên "Hôm đó ta...Thiên Huy, cùng với đám người Thiên Sơn...đã tấn công Giang Nguyệt của Linh Phù Phong..." Một giọng nói khó khăn như bị ai đó bóp cổ phát ra.
Tiếng nói đó phát ra từ viên ngọc trên tay Thiên Minh. Đó là lời thú tội của Thiên Huy trước khi bị Thiên Minh đánh ngất đi.
Tuy vậy, trước lời thú tội rõ ràng như thế, nhưng Thiên Sơn không biểu lộ chút nao núng nào. Gương mặt hắn tươi cười, biết rằng phần thắng thuộc về mình. Bởi vì hắn biết...
Thiên Quyết trên trời cao vuốt lấy chòm râu dài, nói "Lưu Âm Thạch này là một bằng chứng...Nhưng không đủ thuyết phục. Đây hoàn toàn có thể là ngươi bắt ép Thiên Huy nói ra."
Lời nói của lão rõ ràng là có ý bảo vệ Thiên Sơn. Lão lại nói tiếp "Cho dù Thiên Sơn bọn chúng có thực sự phạm lỗi thì đó là chuyện Chấp Pháp Đường sẽ xử lý, không đến phiên ngươi làm loạn. Gia tộc có tộc quy, tông môn có tông quy, người ở bên trong thì bắt buộc phải tuân theo."
Thiên Minh thở dài, dù sao hắn cũng chưa từng hi vọng rằng lão già này sẽ giúp mình bởi lẽ Thiên Sơn là ứng viên tiềm năng cho vị trí đệ tử chân truyền tiếp theo. Mà hắn hiện ở phía đối lập, theo lẽ thường tình thì lão ắt sẽ bảo vệ cho hắn.
Chấp Pháp Đường có hơn nửa là người của Trần Thiên gia, đến lúc đó chúng sẽ tạo đủ mọi bằng chứng giả để nhằm bảo vệ cho Thiên Sơn. Chính vì vậy nên hắn mới tự tin như thế.
Vậy mới nói Thiên Minh hắn ghét nhất trên đời là luật pháp. Hắn khinh bỉ cười khi thấy thứ vốn dĩ được sinh ra để tạo nên một xã hội công bằng lại trở thành thứ gây nên sự bất công đối với kẻ yếu.
Hắn từng nghe về một câu chuyện. Một người con gái lợi dụng việc mẹ già của mình không biết chữ đã lừa bà kí chuyển nhượng đất đai cho ả ta. Rồi sau đó ả đã tàn nhẫn đuổi bà ra khỏi nhà. Người mẹ sau đó vì phẫn uất nên đã quay trở lại đốt nhà con đang ở.
Nhưng đáng buồn thay trong khi người mẹ đã tám mươi tuổi bị kết tội là phá hoại tài sản và cố ý g·i·ế·t người thì người con gái, kẻ đã tàn nhẫn đến mức đuổi mẹ ruột của mình ra khỏi nhà trong mùa đông giá rét thì lại không phải chịu hình phạt gì về hành vi của mình.
Đó chính là sự lạnh lẽo vô tình của luật pháp. Những kẻ ở trên muốn tạo nên một thế giới công bằng nhưng lại vô tình vứt bỏ đi những thứ tình cảm và luân thường đạo lí của một con người.
Thiên Minh ghét cay ghét đắng những thứ đó. Hắn hận chính quyền khi nhìn những kẻ phạm tội g·i·ế·t người chỉ cần nộp tiền và ở tù để rồi sau khi ra tù lại tiếp tục thực hiện những hành vi ghê tởm của mình.
Liệu những người thân của người bị g·i·ế·t có cần thứ tiền bồi thường sinh ra bằng mạng của người mình yêu thương không? Mạng người có thể được quy đổi bằng tiền sao?
Hắn căm thù khi nhìn những kẻ phạm tội không bị làm sao vì chúng có gia thế và quan lại chống lưng. Vẫn cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Chỉ cần có bối cảnh và tiền đút lót thì có thể thoả sức chà đạp người khác sao?
Hắn khó chịu khi nhìn những kẻ phạm đủ tội danh được tuyên trắng ắn chỉ vì chúng nói chúng bị điên.
Bị điên thì có thể g·i·ế·t người à? Những kẻ như vậy lẽ ra nên bị loại bỏ để bảo đảm an toàn cho xã hội chứ?
Suy cho cùng sự bất công đó sinh ra là vì hai thứ. Đầu tiên là những tên quan lại nhận hối lộ và thứ hai là sự thiếu sót trong luật pháp.
Chính vì không có luật nào phạt tù những kẻ bất hiếu.
Chính vì suy nghĩ ai cũng có cơ hội làm lại.
Chính vì xã hội mục nát.
Chính vì ưu tiên người bị khiếm khuyết về trí óc.
Rất nhiều người thấu hiểu được nỗi đau của họ nhưng lại không thể làm gì chỉ vì đơn giản là pháp luật đã vậy. Họ không thể thay đổi được.
Thiên Minh cũng vậy. Hắn biết mình không thể thay đổi luật pháp, cũng chẳng thể cãi lí với những kẻ lòng lang dạ sói này.
Nếu đã không thể dùng được pháp luật vậy chỉ còn cách dùng bạo lực đến mực pháp luật không ngăn được mà thôi.