Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 55: Đánh vào Vạn Kiếm Phong phần IV: Khống chế toàn phong.

Chương 55: Đánh vào Vạn Kiếm Phong phần IV: Khống chế toàn phong.


Trong lúc Thiên Minh đang im lặng nhìn chằm chằm vào lão già Thiên Quyết trên đó. Bỗng có năm luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện. Trong chớp mắt, năm lão già khác xuất hiện tại đó, nhanh chóng tóm lấy bốn tên đang b·ị t·hương, Thiên Hải cùng với Thiên Vinh rồi lại nhanh chóng biến mất.

Thiên Minh thấy cảnh tượng này thì cũng không vội ngăn cản. Hắn vẫn nhìn vào lão già trên trời và nói "Lão khọm kia, ta tới đây không phải là để nghe lão giảng đạo lí cho ta. Hôm nay ta đến đây chỉ để làm một điều duy nhất đó là g·iết mấy tên nhãi con kia. Ai cản ta g·iết cả nhà hắn."

"Hừ! Ngông cuồng! Tiểu tử, ngươi nên biết thân biết phận. Dù ngươi hiện tại có là đại thiếu gia của Trần Thiên gia thì đứng trước mặt ta cũng chỉ là một tên vắt mũi chưa sạch mà thôi." Lão bày ra một bộ mặt khinh bỉ.

"Ha ha ha ha!!!" Thiên Minh bỗng ôm mặt cười thật lớn, một điệu cười khó hiểu nhưng lại tràn ngập sự điên loạn. Tiếng cười đột nhiên vang lên nhưng cũng mau chóng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Hắn buông tay mình ra, gương mặt hắn lại trông cực kì khó chịu, rồi hắn nói "Vậy thì cứ như thế đi!"

Đạp chân mạnh xuống đất, hắn liền bay lên trời cao. Đối với những người trẻ phía dưới thì bất ngờ không thôi "Sao hắn bay được?!" "Hắn đột phá Kết Đan rồi sao?" "Không thể nào!"...Nhưng những lão già đầu bạc này ngay lập tức nhận ra, đó là một loại công pháp phi hành nào đó.

Hắn đứng trên trời cao, còn cao hơn cả đám lão già kia. Ánh mắt hắn nhìn xuống đầy giận dữ. Bỗng một giọng nói chợt cất lên trong tâm trí hắn ("Lại thế nữa rồi phải không? Tình thế này ấy? Khi người ngươi thương yêu bị hại và ngươi không thể đòi được công lý cho họ.") giọng nói ấy không gì khác chính là tâm ma của hắn.

Từng câu từ đều như một vết dao cứa vào v·ết t·hương chưa lành của Thiên Minh. Nhưng hắn không hề để tâm, thấy vậy tâm ma lại tiếp tục ("Cầm lấy ta đi! Có ta và ngươi chúng ta là vô địch. Chính thế gian đã đẩy chúng ta đến con đường b·ạo l·ực, vậy thì vì sao phải kiềm chế? G·i·ế·t chúng đi! Đòi lại công đạo cho sư tỷ của chúng ta đi!!")

"Im miệng đi." Thiên Minh nhẹ giọng nói "Ta vốn không cần đến ngươi, và không có chúng ta nào ở đây cả. Đường ta đi từ trước đến giờ vốn là cô độc."

("...Hahaha Được rồi. Vậy cho ta xem đi, cách giải quyết của ngươi!") Tâm ma cười lớn rồi lên tiếng thách thức Thiên Minh. Hắn không để ý nữa, đưa mắt nhìn xuống ba lão già kia. Hắn hét to, tiếng hét vang vọng cả Vạn Kiếm Phong "Tất cả chú ý!!! Ta! Tuyên bố tất cả các ngươi...C·hết!!!"

Tiếng hét vừa dứt, hàng loạt tiếng xôn xao không ngừng vang lên và kéo dài. Khoé miệng Thiên Minh nhếch lên. Hắn bỗng dang tay ra rồi lại chụm lại, hắn bắt đầu kết ấn quyết. Theo từng động tác hắn lại nói từng từ "Phong.Thiên.Toả.Địa.Trận...Khởi!!!"

...

Lúc này tại ngoại môn.

"Đại ca sao lại gọi chúng ta ra đây nhỉ?" Gia Bảo lên tiếng tò mò hỏi. Tuỳ vậy chẳng ai biết trả lời như thế nào, mọi người chỉ nhìn vào miếng ngọc giản Thiên Minh trước đó đưa cho Gia Bảo ghi 'Gọi tất cả mọi người ra ngoại môn, gấp!'

"Nó nói vậy thì hẳn là chuyện quan trọng nhỉ?" Ngọc Ánh lên tiếng nói, mắt phượng hiện rõ vẻ nghi hoặc, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như ngày nào.

Thiên Minh sáng sớm đã gửi thư gọi mọi người ra ngoài ngoại môn. Nét chữ gấp gáp như sắp có chuyện gì xảy ra khiến họ tò mò không thôi. Gia Bảo, Ngọc Ánh và Thiên Quân cùng nhau ra ngoài thì tập hợp với hai người Thanh Liên và Tiểu Hồng.

Tuy vậy khi hỏi thì hai người đó cũng không biết là có chuyện gì. Vậy nên sự tò mò của họ ngày càng lớn

Thiên Quân im lặng đi đằng sau thì bỗng giọng nói mà cậu gọi là sư phụ kia lên tiếng ("Tiểu tử! Không ổn! Ta cảm nhận được một cỗ năng lượng cực kì lớn đang dao động tại Vạn Kiếm Phong, con phải trở về mau!")

("Cái gì cơ?") Cậu bất ngờ ("Rốt cuộc là như thế nào?")

("Ta không biết! Nhưng ta cảm nhận được một luồng khí tức dung hoà cùng cỗ năng lượng ấy...Chính là đại ca của con!") Lão vội vàng giải thích.

Nghe đến hai chữ 'đại ca' Thiên Quân lập tức dùng hết tốc lực chạy về nội môn.

"Nhị ca?" Gia Bảo nhìn thấy cậu chạy về thì khó hiểu gọi.

Thiên Quân chỉ vội hét một câu "Đại ca gặp chuyện rồi! Mau lên!!"

"Cái gì?!" Mọi người đồng thanh hét lên, ngay sau đó cũng đuổi theo sát cậu.

...

Tiếng Thiên Minh hô vang, vài giây trôi qua, không có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc mọi người tưởng hắn bị hoang tưởng thì bỗng cả Vạn Kiếm Phong đều rung lắc dữ dội. Từ bốn góc của Vạn Kiếm Phong bỗng chiếu lên một cột sáng vàng cao đến tầng mây cuối cùng. Chúng bắt đầu từ từ mở rộng ra như những viên gạch được từ từ xếp lên, tạo thành một bức tường. Sau vài giây thì tạo thành một kết giới hình hộp màu vàng kim, những người bên trong như những con sâu bọ bị một đứa trẻ bắt vào trong tủ kính.

Chuyện này khiến mọi người bắt đầu lo lắng. Chứng kiến chuyện này Thiên Quyết không khỏi bất ngờ, tự hỏi Thiên Minh đã thiết lập trận pháp này từ bao giờ. Nhưng với tôn nghiêm của một trưởng lão, lão ta vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Lão phất tay một cái, tạo ra một thanh kiếm linh khí to như một toà tháp, uy lực kinh người, có ý phá trận. Thanh Kiếm bay thẳng vào kết giới, thanh kiếm vừa v·a c·hạm liền tạo ra một v·ụ n·ổ lớn, dư chấn từ v·ụ n·ổ mạnh đến mức thổi bật rễ những cây đại thụ to lớn nhất.

Dưới sức mạnh như vậy, ai cũng nghĩ rằng trận này sẽ được phá. Nhưng không, khói bụi vừa tan thứ khiến mọi người bất ngờ là kết giới vẫn y nguyên như lúc đầu, không có lấy một vết xước.

Thiên Quyết, người ra đòn cũng không khỏi hoảng hốt. Chiêu vừa rồi lão đã dùng năm phần lực của tu vi Phá Thể trung kì nhưng lại hoàn toàn không gây được chút thiệt hại nào. Vậy rốt cuộc phải có cảnh giới cao thâm đến mức nào thì mới phá được và làm sao Thiên Minh có được thứ trận pháp này và thi triển được nó.

Lão quay sang Thiên Minh thì chỉ thấy hắn đang nhìn lão một cách khinh bỉ, hắn vẫn luôn quan sát từng nước đi của lão. Lão siết chặt tay lại vì tức giận.

Thiên Minh khinh thường nhìn xuống lão (Phong Thiên Toả Địa trận là trận pháp thượng cổ. Đúng như cái tên, trận pháp phong toả cả một vùng thiên địa, tạo nên một không gian riêng biệt. Đặc biệt là nó lấy tổn hại được gây ra để sửa chữa cho trận pháp. Nói đơn giản là càng mạnh thì càng khó phá, mà yếu quá cũng không phá được. Chỉ có thể chờ người thi triển giải trận thì mới thoát được.)

Thiên Minh bỏ qua lão, nhìn về hường Thiên Sơn, người cũng đang há hốc mồm kinh ngạc. Hắn cũng đã nhận ra Thiên Minh đang nhìn hắn, trong lòng không khỏi hiện lên lí do mà hắn nghĩ.

Dùng đạp vân, Thiên Minh tức tốc phóng đến chỗ Thiên Sơn, sát khí bừng bừng. Cơ thể của Thiên Sơn run rẩy không thể di chuyển.

Đúng lúc Thiên Minh sắp chạm đến được chỗ Thiên Sơn thì có hàng chục thanh phi kiếm bay đến nhắm vào Thiên Minh khiến hắn phải lùi lại né tránh. Thiên Minh nhìn lại về phía hướng phi kiếm thì thấy Tạ trưởng lão chính là người ra tay.

Lão thở dài, chậm rãi nói "Thiên Minh, ngươi to gan lắm, dám âm thầm đặt trận pháp để khống chế toàn phong chúng ta. Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Thiên Minh điều chỉnh lại tư thế, vênh mặt lên nói "Không phải ta đã nói rồi sao? Hôm nay một là bọn hắn c·hết hai là toàn phong đều phải c·hết!"

"Hừ! Người có thể sử dụng loại trận pháp quỷ dị này, ta công nhận ngươi cũng rất có tài. Nhưng diệt toàn phong? Ngươi có thể làm được sao?" Tạ trưởng lão khinh bỉ.

Thiên Minh lại lắc đầu cười cười rồi hỏi "Mấy lão già, các ông chưa nhận ra gì sao?"

Trước câu hỏi bất ngờ này, đám lão già có phần nghi hoặc nhưng không thể đoán ra. Thiên Minh hiểu vậy thì chỉ đưa tay phải lên, đặt ngón giữa và ngón cái lại với nhau, búng một cái thật vang.

Bùmmmmm!!!

Một t·iếng n·ổ lớn vang lên khiến ai nầy đều cảm thất bất an, nhất là đám trưởng lão đầu bạc kia. "Hướng đó là từ đường!!" Bỗng một người hét lên, nói ra suy nghĩ của mọi người.

Giờ đây từ đường trang nghiêm đã bị thổi bay thành một đồng tro tàn, toàn bộ bị thổi bay không còn một thứ gì. Đất đá mù mịt, mảnh gỗ cháy rải rác khắp nơi, chỉ để lại một cái hố lớn sâu vài trượng.

Mọi người đối chiếu với hành động của Thiên Minh trước khi xảy ra v·ụ n·ổ thì lập tức hiểu ra.

"Thiên Minh!!!" Lão già Thiên Quyết gầm lên giận dữ. Tạ trưởng lão và người còn lại cũng cả người run rẩy, cố nhẫn nhịn.

Tuy vậy Thiên Minh lại cười như được mùa, hắn cười trước nỗi đau của bọn lão "Hahaha!! Đám sói già ngu xuẩn, trong lúc ta thu hút sự chú ý ở đây thì ta đã trải Bạo Phù lên hầu như toàn bộ Vạn Kiếm Phong rồi. Chỉ cần ta muốn, toàn bộ người trong trận này đều sẽ c·hết. Kể cả đám đã chạy kia cũng không thoát được hahaha!!!"

Hắn lại một lần nữa nở một nụ cười điên loạn "Ha ha ha!! Ta sẽ khiến toàn bộ các ngươi phải c·hết vì dám động đến người của ta!!!"

"Vớ vẩn! Thế ngươi cũng sẽ c·hết đó!" Lão Thiên Quyết lên tiếng, lão mong rằng Thiên Minh sẽ sợ hãi mà thu tay nhưng lão đã sai...

"Thì sao chứ?" Thiên Minh thẳng thừng nói "Ta chỉ đổi một người mà lấy được toàn bộ mạng của toàn phong. Chẳng phải là rất hời hay sao. Ta sẽ khiến ngày hôm nay lưu vào sử sách, ta sẽ vang danh thiên cổ hahaha!!!"

Trước sự vô tình này, tất cả đều run sợ "Ta không muốn c·hết! Ta có làm cái gì đâu?" "Chúng ta vô tội mà! Sao ngươi phải g·iết bọn ta?" "Tất cả là tại đám Thiên Sơn kia! Vì hắn mà khiến chúng ta bị liên luỵ!!" "Đúng vậy! Tất cả đều do hắn mà ra!!"

Theo đó sự sợ hãi chuyển dần sang phẫn nộ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thiên Sơn. Sợi dây bình tĩnh căng ra, chỉ cần một tác động nhẹ nữa thôi là hoàn toàn bùng nổ.

"Ồn cái gì mà ồn!!" Thiên Quyết hét lên, phất tay một cái trấn áp tất cả đám tiểu bối phía dưới. Lão trước đó đã tỏ rõ ý bảo vệ Thiên Sơn, phóng lao thì phải theo lao, lão nhất định phải bảo vệ tên p·há h·oại này đến cùng.

Thấy mọi người đã bình tĩnh lại, lão mới nói tiếp "Toàn bộ trận pháp đều phải có trận nhãn nằm trong trận. Chỉ cần tìm được thì nhất định phá được rồi trốn ra ngoài thế là xong. Mau đi tìm đi!!"

Như ánh sáng trong màn đêm, niềm hi vọng của mọi người chợt loé lên. Tất cả đều xôn xao một hồi rồi định chia ra đi tìm.

Nhưng Thiên Minh lại lập tức dập tắt ánh sáng hi vọng đó "Không cần phải tìm. Ta nói chỗ trận nhãn luôn cho!"

"?!" Tất cả đều bất ngờ trước hành động này "Tên này bị điên sao?" "Hay là hắn cố tình thách thức chúng ta?"

Trước sự nghi hoặc đó, Thiên Minh từ từ di chuyển ngón trỏ của minh. Mọi người im lặng chú ý cử chỉ của hắn, sự căng thẳng tràn ngập khắp nơi trong không khí. Ngón tay thon dài chỉ vòng quanh rồi dừng lại ở một nơi.

Mọi người lúc đầu khó hiểu nhưng sau vài giây thì lập tức hiểu ra. (Tên điên!!) Trong lòng họ đồng thanh vang hên hai tiếng.

Nơi Thiên Minh đang chỉ chính là trước ngực, nơi tim hắn. Hắn cười nói "Ta đã khắc trận nhãn vào tim mình. Ta cho các ngươi đến khi mặt trời lặn để phá nó. Nếu đến khi ánh sáng mặt trời tắt thì ta thề rằng các ngươi đều không thể nhìn thấy nó vào ngày mai được...Cơ mà các ngươi có dám phá nó không? Hahahaha!!!"

Nụ cười hoang dại đó lại vang lên, nó vang vào tận trong đáy lòng của những người đang nghe kia.

Để rồi họ nhận ra rằng từ lúc bắt đầu đến giờ, mọi bố cục trên bàn cờ này đều đã được hắn ra tay không chế từ khi còn chưa bắt đầu. Hắn chủ động gây ra động tĩnh, dụ nhiều người đến nhất có thể để rồi lấy họ làm con tin, gây sức ép lên đám trưởng lão. Đến khi trưởng lão ra kế phá vây thì hắn lại tung một đòn khiến ai nấy đều bất ngờ.

Hắn nhường cho họ chiếu tướng, nhưng cũng chỉ là chiếu mà thôi. Có ai sẽ dám ăn để kết thúc ván cờ này không thì không ai biết

"Cho ta thấy nước đi tiếp theo đi."

Chương 55: Đánh vào Vạn Kiếm Phong phần IV: Khống chế toàn phong.