Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 57: Đánh vào Vạn Kiếm Phong phần VI: Vì là gia đình.
Hai cơn sóng kim sắc, lam sắc v·a c·hạm với nhau liền tạo thành một t·iếng n·ổ vang mãi không dứt. Mà các đệ tử bị nhốt trong trận thì bị dư trấn từ trận chiến đả thương vô số, không chịu được hoàn toàn ngất đi.
Vụ nổ thắp sáng một vùng trời, tiếng phù nổ, tiếng kiếm vỡ, tiếng gió cuốn dư âm. Tất cả như tạo nên một bản điệp khúc hào hùng của trận mạc.
Trận giằng co tuy có vẻ dài nhưng lại chỉ trong phút chốc, kết quả nhanh chóng được định đoạt, huề. Cả hai bên đều chịu những tổn thất, bốn vị trưởng lão bên kia không chịu được lập tức ngã xuống đất, liên tục thổ huyết. Mà Thiên Minh cũng phải chịu vô số v·ết t·hương trên người.
Thiên Quyết một bên chứng kiến sự bất khuất này của hắn thì trợn trừng mắt với vẻ khó tin. Lão không ngờ hắn lại mạnh đến mức này, nhưng có một thứ khác làm cho lão để ý (...Không đúng, giữ cho trận pháp hoạt động một thời gian dài như vậy mà còn sử dụng nhiều phù chú như thế kia. Tại sao chân nguyên của hắn vẫn chưa có dấu hiệu cạn kiệt?!)
Lão nhìn chằm chằm vào Thiên Minh vẫn đang đứng thẳng lưng nhìn về phía lão. Rồi lão mới để ý rằng phần tóc mai bên trái của hắn bỗng chuyển sang màu trắng bạc. Lão lập tức hiểu ra mọi chuyện, vội vã hét lên "Thiên Minh!! Tên điên này!! Ngươi vậy mà lại thiếu đốt sinh mệnh bản thân?!"
Lời này nói ra, toàn bộ mọi người đều bất ngờ. "Cái quái gì cơ?!" Thiên Quân bọn họ không thể tin vào tai mình.
"T-Tại sao?!" Giang Nguyệt một bên hoảng hốt che miệng mà thốt lên một tiếng đau xót. Hạ Vũ và mọi người bên cạnh trong lòng cũng cảm thấy đau đớn không thôi.
"Ha ha ha không sai!" Thiên Minh thẳng thừng thừa nhận "Ta đã nói rồi mà phải không? Hôm nay ta nhất định phải g·iết c·hết đám kia. Dù ta có c·hết đi chăng nữa thì cũng phải mang tất cả bồi táng theo sau!!"
Vạn Phù Quy Nhất vốn là một loại phù thuật mà Thiên Minh dùng cả một kiếp để sáng tạo và điều chỉnh dựa theo Vạn Kiếm Quy Tông. Vạn Phù Quy Nhất công thủ hoàn hảo, biến hoá ảo diệu, khắc phục đầy đủ mọi yếu điểm cho người sử dụng, có thể vượt cấp chiến đấu.
Nhưng đáng tiếc cái gì cũng có cái giá của nó. Vạn Phù Quy Nhất không sử dụng chân nguyên thông thường mà nó lại tiêu hao thọ mệnh của người sử dụng. Càng dùng lâu, nó càng bòn rút từng chút một cho đến khi người dùng không còn sinh mệnh để tiêu hao nữa thì mới thôi. Một loại phù thuật c·hết chóc cho cả người dùng lẫn kẻ địch.
Mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, Thiên Quyết có ý bảo vệ đám kia nhưng lại không thể ngăn cản Thiên Minh lại. Mà Thiên Minh lúc này lại là không c·hết không từ.
Thiên Minh không thể c·hết, bất cứ ai trong 'Tứ Linh Thánh Tử' cũng không được c·hết. Thân mang huyết mạch thánh thú, là người thừa kế gia tộc, tương lai lại càng có địa vị quan trọng trong bộ máy chính quyền của Đại Trịnh.
Bên cạnh đó còn có giặc phương bắc sắp tới. Sự trưởng thành của hắn và ba người kia chính là thứ quyết định đến cục diện của trận chiến. Nếu hôm nay hắn c·hết tại đây, tội lỗi sẽ được đổ lên đầu lão, tội này cực lớn, dù có là Tam gia cũng không thể gánh được.
Thiên Minh nhìn thấy sắc mặt lão càng thêm áp lực thì trong lòng mừng lớn. Tiếp đó hắn nhanh chóng phóng về một hướng phía xa, nơi có ba ngọn núi cao. Đám người Thiên Quyết trọng thương không thể đuổi theo.
Đối với đám đệ tử đứng ngoài xem, không hiểu được Thiên Minh đang làm gì, chỉ có thể chờ đợi mọi thứ xảy ra.
Sau đó vài giây 'Bùmmm!!!' Một t·iếng n·ổ vang, một ngọn núi lập tức bị san phẳng không còn dấu vết. Đất đá bay tán loạn đầy trời. Theo v·ụ n·ổ còn bay ra hai thân ảnh già nua, đó chính là hai vị trưởng lão còn lại của Vạn Kiếm Phong, những người vừa đưa đám người Thiên Hải đi mất.
Ngay lúc sau, Thiên Minh lập tức quay lại chỗ đám Thiên Quyết, hai tay xách sáu tên mang về. Ném mạnh chúng xuống nền gạch đá lạnh lẽo, mạnh đến mức làm nứt cả gạch.
Thiên Hải muốn đứng dậy, lập tức bị Thiên Minh đá mạnh vào đầu gối, 'rắc' một tiếng, đầu gối hoàn toàn vỡ nát. "Aaa!!!" Hắn ngã quỵ xuống, mồm không ngừng kêu gào.
"Điếc tai!" Thiên Minh tàn bạo đạp một cái vào đầu hắn, sàn đá nứt vỡ. Thiên Hải đau đớn, lườm Thiên Minh với ánh mắt giận dữ "Thằng c·h·ó!"
Thiên Minh nhìn hắn, im lặng hồi lâu rồi mới thu chân lại. Lúc Thiên Hải lảo đảo ngồi dậy thì. Đầu lân sau lưng Thiên Minh một lần nữa mở to miệng.
"Gràoooo!!!"
Một tiếng lân hống lại một lẫn nữa phát ra, trực tiếp tạo ra một trận uy áp mạnh mẽ khiến đám người dính chặt xuống đất, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Thiên Minh lúc này mới mở miệng, nhỏ nhẹ nói "Cảm giác thế nào? Cảm giác chịu áp bức to lớn mà không thể phản kháng ấy...Có quen thuộc không? Giống như lúc các ngươi t·ấn c·ông sư tỷ của ta vậy!!" Qua từng từ hắn nói ra, sát khí cùng uy áp hắn toả ra càng ngày càng mãnh liệt.
Dưới uy áp này, đám h·ung t·hủ không thể trả lời, chỉ có thể không ngừng kêu rên chống cự. Thiên Minh lại nói tiếp "Sáu con c·h·ó nghe lời một con cáo, t·ấn c·ông một con thỏ nhỏ nhắn vô tội. Đến khi gia đình của thỏ đến đòi công đạo thì lại bị những con sói già lợi dụng quyền thế để áp bức. Các ngươi thấy nó vui lắm sao?"
Thiên Minh bước tới chỗ Thiên Huy gần đó, giơ chân lên rồi dẫm thật mạnh xuống cánh tay hắn. "Aaaa!!!" Hắn kêu lên trước tiếng xương gãy, "Dừng lại!!" Thiên Quyết lúc này đang chịu uy áp, không thể ra tay chỉ có thể bất lực nhìn Thiên Minh bẻ tay hắn.
"Hở?" Thiên Minh quay về phía lão, sát khí càng nặng hơn nữa, khí tức trong hắn ngày một hỗn loạn, hai mắt đỏ rực "Lão già, lão vẫn cố bảo vệ đám cặn bã này sao? Dù có phải đánh đổi hơn ba ngàn đệ tử vô tội kia?"
Thiên Quyết dưới uy áp, khó khăn nói "Hộc hộc...Thiên Minh...Ngươi đã có dấu hiệu của nhập ma!...Hôm nay ngươi mà g·iết chúng, ngươi sẽ hoàn toàn nhập ma...Hộc hộc, cho dù hoàng đế có che chở cho ngươi thì nhân dân lẫn tu sĩ khắp nơi cũng sẽ không làm vậy!!"
Mọi người ở bên ngoài càng hoảng hốt hơn, nhất là những người Linh Phù Phong và đám Thiên Quân. Họ lo lắng không thôi, hận không thể phá bỏ kết giới này và ngăn Thiên Minh lại.
Tuy vậy, "Ha ha ha!" Thiên Minh cười khinh, khoé miệng hắn nhếch lên, mắt híp lại nhìn xuống lão già trước mặt "Nhập ma thì sao? Ta còn không s·ợ c·hết thì nhập ma có là con mẹ gì? Con người, cây cỏ, động vật, vân vân ai mà không c·hết? Ta chỉ là dùng mạng mình đổi lấy sáu hoặc hơn ba ngàn mạng người mà thôi mà. Quá hời!!"
Thiên Minh đã luôn định sẵn một ngày nào đó hắn sẽ phải c·hết đi. Hắn luôn chỉ mong rằng trước khi mình c·hết có thể làm được thứ gì đó cho những người hắn yêu thương.
Lúc này ánh sáng đỏ vàng chiếu đến lưng của Thiên Quyết khiến lão giật mình (Hoàng hôn đến rồi? Vậy là sắp hết thời gian, không được!!). "Aaaaa!!!" Lão đang luống cuống không biết phải làm gì thì hàng loạt tiếng kêu gào lại vang lên. Lão nhìn qua thì thấy sáu người đám Thiên Hải đang bị Thiên Minh từ từ đập vỡ tứ chi.
Tiếng xương nứt gãy, tiếng kêu gào trong đau đớn và bất lực ngày càng rõ nét khiến lão lạnh sống lưng. Nhưng thứ khiến lão sợ nhất là Thiên Minh, (Hắn đang...cười?) Thiên Minh thực sự đang cười, một nụ cười rộng, ghê rợn và hoang dại. Như đang tận hưởng thú vui ghê tởm của bản thân mình.
Hắn dùng một tông giọng lạnh lẽo nói, đưa tay di chuyển trên cơ thể Thiên Vinh "Ta sẽ để ngươi nếm trải cảm giác xương gãy trước, sau đó đến da thịt, rồi n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, ta sẽ giữ cho ngươi hơi tàn để tận hưởng cảm giác cuối cùng...Cảm giác bị tận diệt đến miếng thịt cuối cùng!!"
Lời của hắn cực kì man rợn khiến những người nghe được run rẩy không ngừng. Tiếp đó hắn nắm lấy cổ Thiên Vinh rồi nhấc lên, "Hự!...A!!" Thiên Vinh rên rỉ trong sợ hãi, không có sức kháng cự.
Thiên Vinh nhìn thấy đôi mắt đỏ máu của Thiên Minh thì sợ hãi không thôi. Hắn cảm nhận mình đang tắm trong một biển sát khí nồng nặc. Hắn không biết bản thân đang khó thở bởi vì bị Thiên Minh b·óp c·ổ hay vì sát khí mà Thiên Minh toả ra. Dưới quần hắn bỗng cảm thấy ươn ướt kì lạ.
Thiên Quyết thấy sát khí trên người Thiên Minh càng ngày càng lớn thì cũng vội vang lên tiếng "Thiên Minh! Đủ rồi! Ngươi muốn gì cũng được! Chỉ cần tha mạng cho đám này thôi!"
Thiên Minh nghe vậy thì hơi thả lỏng tay, ánh mắt loé lên vẻ sắc bén "...Bất cứ thứ gì à?"
"Bất cứ thứ gì!!" Lão thoáng thấy tóc Thiên Minh ngày càng chuyển bạc, Thiên Vinh thì bắt đầu khó thở thì nhanh chóng đồng ý.
Nụ cười Thiên Minh càng lớn hơn, không cần suy nghĩ, hắn đưa ra đề nghị của mình "Được rồi...Ta nghe nói rằng lão có loại bát phẩm đan dược có thể chữa lành kinh mạch bị vỡ nát phải không? Mau giao ra đây!!"
"C-Cái này..." Lão bỗng ngập ngừng, đây là thứ lão không lường trước được bởi lẽ thứ bát phẩm đan dược này lão chỉ có một viên. Lại còn che giấu rất kĩ, chưa từng để lộ cho bất kì ai.
Thấy vẻ lưỡng lự của lão, bàn tay đang b·óp c·ổ Thiên Vinh liền siết mạnh thêm khiến hắn đau đớn hét lên. Thiên Minh thúc giục lão "Sao vậy? Thời gian sắp hết rồi. Hoặc ta g·iết chúng, hoặc cả Vạn Kiếm Phong đều c·hết, hoặc tất cả đều được sống là do quyết định của lão đấy?"
Một áp lực vô hình đè nặng lên tâm trí Thiên Quyết. Đứng trước những tên gây hoạ nhưng là người thân và báu vật bản thân chân quý, lão không thể đưa ra quyết định ngay được. Nhưng mặt trời sắp lặn, thời gian sắp hết, lão luống cuống không biết phải làm như thế nào.
"Cùng đếm ngược để c·hết nào! Mười!..." Thiên Minh bắt đầu đếm ngược "Chín!..." theo từng giây hắn đếm, mặt trời càng chìm sâu xuống nơi ngọn núi phía xa kia. "Tám!...Bảy!...Sáu!..." Với thời gian sắp hết, lão đấu tranh một cách dữ dội.
Thiên Minh không ngừng lại, tiếp tục đếm "Ba!...Hai!...Mô..." "Được rồi!" Thiên Quyết bỗng hô to, ngăn cản Thiên Minh lại. Lão đã hoàn toàn bỏ cuộc, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái lọ nhỏ rồi ném cho Thiên Minh trong cơn bực tức.
"Thế có phải tốt không?" Thiên Minh không thèm quan tâm lão, chỉ mở lọ đan dược ra kiểm tra. Bên trong là một viên đan dược màu vàng kim với đường vân như những mạch máu bao phủ viên đan. Xác nhận đã đúng, Thiên Minh thu lại rồi lại nhìn về phía Thiên Vinh "Giờ đến ngươi!"
Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Thiên Minh gồng hết toàn bộ sức lực, đấm một phát thật mạnh vào bụng Thiên Vinh khiến hắn bay ra xa, đập vào một kiến trúc gần đó. Đan điền vỡ toang, hoàn toàn ngất đi.
"Thiên Minh!!! Cái đồ lật lọng nhà ngươi!!" Thiên Quyết hét lên trong bực tức, tay chỉ thẳng mặt Thiên Minh mà trách móc. Thiên Minh ngược lại thì ung dung đáp "Hử? Ta lật lọng bao giờ? Ta đồng ý với lão là để chúng sống mà? Có bảo là không làm gì chúng đâu."
Trước lời ấy, Thiên Quyết không thể phản pháo được. Bởi vì đúng là lão đã ra yêu cầu như vậy.
"Tiếp theo..." Thiên Minh đánh mắt sang năm tên còn lại, cơ thể chúng run rẩy không thôi khi thấy ánh mắt đầy sát khí của hắn.
Thiên Quyết không thể ngăn lại được, chỉ có thể căm hận trong lòng vì đã bị hắn lừa. Ngay lúc Thiên Minh chuẩn bị ra tay với Thiên Hải thì một âm thanh vang vọng đến "Thiên Minh, làm ơn dừng lại đi!"
Thiên Minh nhìn ra ngoài trận pháp thì đó chính là giọng nói của Giang Nguyệt, đôi mắt cô không ngừng chảy xuống những giọt nước mắt mằn mặn. Thiên Minh nhìn thấy thì ánh mắt của hắn cũng thả lỏng đi, trở lại bình thường. Thở dài một hơi, vòng hình lân sau lưng cũng đột nhiên tan biến, uy áp hắn toả ra cũng ngừng lại. Hắn bước từng bước chậm rãi về phía Giang Nguyệt và những người của Linh Phù Phong.
Khi đã đến chỗ tường trận, hắn vung tay một cái, trận pháp theo đó mà vỡ ra như một bức tường thuỷ tinh.
Thiên Minh nhìn khuôn mặt khóc lóc của cô, trong lòng thấy ngượng ngùng, nói "...Chúng ta...Về thôi nhỉ?"
Giang Nguyệt nghe vậy, vội lau những giọt nước mắt kia và đáp "Ừm! Ta về thôi!" Rồi cùng mọi người quay lưng trở lại Linh Phù Phong
Thiên Sơn một bên, thở dài nhẹ nhõm trước cơn bão đã qua nhưng chưa kịp để hắn an tâm, hắn chợt thấy ánh mắt Thiên Minh quay đầu lại liếc mình, ánh mắt đáng sợ gấp bội. Miệng Thiên Minh mấp máy mấy chữ, tuy hắn không nghe thấy nhưng lại hiểu rõ 'Tiếp theo là ngươi'. Hắn liền run rẩy sợ hãi.
Đám người Thiên Quân nhìn Thiên Minh bước đi, có ý muốn hỏi thăm nhưng không hiểu vì sao lại không dám xen vào giữa bọn họ. Chỉ im lặng đứng từ xa, lo lắng quan sát bóng lưng của Thiên Minh dần đi xa.
Thiên Minh và mọi người im lặng trở về đến Linh Phù Phong, vừa lên khỏi những bậc thang cuối cùng, Thiên Minh lập tức ngã quỵ xuống, toàn bộ sức lực như rời khỏi thân xác hắn.
"Thiên Minh!?" Mọi người thấy hắn ngã xuống như vậy thì lo lắng không thôi. Đột nhiên mái tóc hắn càng ngày càng hoá bạc "Cái này là?" Lưu Tuệ khó hiểu thốt lên.
"Hộc hộc, không có gì đâu...Ta sẽ khoẻ lại ngay thôi..." Thiên Minh lên tiếng trấn an mọi người lại, tuy vậy ảnh hưởng khi dùng Vạn Phù Quy nhất vẫn đang ảnh hưởng đến cơ thể hắn. Cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã xuống, Giang Dương liền tiến tới đỡ lấy hắn.
"Hộc hộc...Giang Nguyệt sư tỷ...Cho tỷ đó..." Thiên Minh khó khăn nói, lấy tay lấy ra viên đan dược hắn vừa lấy được, hắn không quên dặn dò "Tỷ...Đem pha với nước...Rồi ngâm mình vào là được hộc hộc..."
Giang Nguyệt cầm lọ đan dược trên tay, mắt cô lại rưng rưng giọt lệ ấm nóng, cô nức nở hét lên hỏi "...Tại sao?...Tại sao đệ phải làm như vậy? Hức hức...Bọn ta còn chưa từng làm cho đệ một cái gì...Vậy mà tại sao đệ phải giúp chúng ta như vậy? Ta không hiểu được, ta không thể nào hiểu được!!"
Câu nói nghe như một lời trách móc nhưng lại chất chứa sự biết ơn to lớn, cùng với đó là câu hỏi khiến cặp sinh đôi này luôn day dứt.
Tuy vậy, Thiên Minh chỉ nở một nụ cười khó hiểu, đôi mắt hắn chứa đầy sự ấm áp "Ha ha ha...Tỷ đang nói gì vậy? Ta đã nói rồi mà, chúng ta là gia đình. Gia đình thì cần gì lí do để giúp đỡ nhau chứ."
Câu trả lời khiến họ bất ngờ, nhưng lại khiến họ ấm lòng. Thiên Minh từ lúc đến Linh Phù Phong có lẽ đã thay đổi rất nhiều thứ. Từ tạo ra danh tiếng giúp Lưu Tuệ, lập lời hứa với Hạ Vũ, mua vé vào linh trì cho Ngân San và giúp Giang Dương và Giang Nguyệt tiến bộ trong tu luyện. Hắn đã giúp họ giảm đi rất nhiều gánh nặng đã đang và vẫn luôn đặt trên vai họ.
Ai cũng đều rất biết ơn hắn, cho nên nhìn hắn trong cơn hấp hối như vậy, tất cả đều không kìm được nước mắt. Ngay cả Hạ Vũ vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ cũng không ngoại lệ.
"Sướt mướt quá đó, đưa Lân thiếu chủ đây." Bỗng một giọng nói lạ lẫm phát ra phía sau lưng bọn họ. Họ giật mình quay lại thì thấy đó là hai người đàn ông cao to, thân mặc hắc bào, hai người họ đeo khăn đen che kín mặt.
Lưu Tuệ bất ngờ vì trước đó hoàn toàn không thể phát hiện ta được khí tức hai người này. Cô lập tức đề cao cảnh giác, dang tay che chắn cho những người còn lại.
Nhận thấy sự đề phòng của Lưu Tuệ, một trong hai người họ mới giải thich "Không phải sợ, hai người bọn ta là người của hoàng thất, vốn được phái đi bảo vệ Lân thiếu chủ."
Lưu Tuệ không tin "Làm sao ta có thế tin các ngươi được?"
Người còn lại khoanh tay trước ngực, cười nói "Ha ha ha nếu chúng ta muốn g·iết các ngươi thì các ngươi đã không còn đứng ở đây rồi. Mau đưa Lân thiếu chủ ra đây để bọn ta còn chữa cho ngài ấy!"
Sau một hồi lưỡng lự, Lưu Tuệ mới quyết định giao Thiên Minh cho hai người họ. Dẫu sao đưa cho họ chữa có lẽ cũng hơn là người bất lực đứng nhìn như cô.
Lưu Tuệ đứng quan sát, đề phòng hai người họ giở trò. Cô chỉ thấy họ lấy ra một viên đan dược rồi cho Thiên Minh uống "Thọ Đan trăm năm?" Cô bất ngờ thốt lên, nhận ra danh tính của viên đan đó.
Rất nhanh, sắc mặt của Thiên Minh đã tốt hơn, mái tóc hắn chuyển lại thành màu đen tuyền, nhưng vẫn còn sót lại một mảng trắng ở phần tóc mai bên trái, nhưng nhìn chung là đã ổn.
Mọi người quan sát quá trình này há hốc mồm kinh ngạc. Bỗng Ngân San chợt nhớ tới một chuyện "Không đúng! Nếu các ông đã theo dõi mọi chuyện, vậy tại sao không ngăn A Minh lại?"
Mọi người liền chuyển ánh mắt sang phía hai người đàn ông, ánh mắt dò xét. Hai người họ cũng không thèm giấu giếm "Chúng ta chỉ có trách nghiệm đảm bảo tính mạng cho Lân thiếu chủ. Miễn là Lân thiếu chủ còn sống, mọi chuyện khác không có vấn đề gì."
"Hả? Sao các ông có thể..." "Đây là vì sự trưởng thành của ngài ấy, đây cũng là một lệnh mà hoàng đế đưa ra. Bảo vệ nhưng không làm chậm quá trình phát triển của ngài ấy." Hạ Vũ định lên tiếng nhưng lập tức bị người đàn ông đó cắt ngang.
Mọi thứ chìm vào im lặng một lúc lâu thì hai người họ quay lưng tính rời đi "Cuộc tranh đoạt quyền lực giữa Lân gia sẽ ngày một khốc liệt cho đến khi một bên bỏ cuộc. Hoàng đế mong khi đó Lân thiếu chủ sẽ có một nơi nào đó để dựa vào về mặt tinh thần...Mong rằng đó là các ngươi."
Nói rồi hai người họ bay đi, để lại mọi người ngơ ngác nhìn phía sau.