Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 56: Đánh vào Vạn Kiếm Phong Phần V: Toàn lực xuất kích.
Một trận pháp cực lớn xuất hiện, toàn bộ Thiên Linh Tông chấn động. Từ trưởng lão đến đệ tử, tất cả đều bỏ hết công việc của mình, tiến thẳng đến Vạn Kiếm Phong.
Người người kéo đến khiến cả phong chật kín. Người trong thì kêu gào cứu mạng, người ngoài thì ra sức phá trận nhưng hoàn toàn vô dụng.
Lúc này Thiên Quân cùng những người khác cũng chạy đến nơi, cậu chen lên trước, vừa nhìn thấy Thiên Minh ở phía xa cậu liền hét lên "Đại ca!! Huynh làm gì vậy?!"
Ngọc Ánh cũng chen lên, lông mày lá liễu nhẹ nhàng nhíu lại, quan sát tình hình xung quanh. Cô chỉ thấy Thiên Minh đứng trên trời cao, đôi mắt rập rờn như sóng nước. Cao ngạo nhìn xuống đám trưởng lão bất lực phía bên dưới.
(Chuyện này là sao? Kết giới này...Là Thiên Minh dựng nên sao?) Hình ảnh trước mắt khiến cô rất hoang mang (Rốt cuộc chuyện này là sao...Đám khốn kia đã làm gì đệ?)
Thiên Minh đã cảm nhận được rằng bọn họ đã đến, hắn cũng thấy rằng tông chủ Thanh Bình cùng thái thượng trưởng lão cũng đã đến. Nhưng bất quá hắn lại không cần để tâm đến họ.
Tông chủ đã đến nhưng không hề ra tay, một phần là vì bất lực nhưng mặt khác có lẽ đây là điều hai người họ chờ đợi, một sự đả kích cho Vạn Kiếm Phong. Việc Thiên Minh đang làm rất hợp với ý họ nên có lẽ họ sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng đối với đám người Thiên Quân...Có lẽ hắn sẽ khó có thể đối mặt với họ sau này.
Thiên Minh nhìn điệu bộ e dè trên mặt Thiên Quyết, hắn biết rõ tính của lão, một kẻ đã cắn là không buông, nhưng lại biết làm mọi cách để hoà hoãn. Vào lúc này có lẽ lão sẽ nói cái gì đó rất vô nghĩa.
Và Thiên Minh đã đúng. Thiên Quyết nhịn lại cơn tức trong lòng, sắc mặt cực kì khó coi. Nhưng ngay sau đó sắc mặt lão nghiêm nghị hẳn, nhìn thẳng vào Thiên Minh nói "Thiên Minh, 'làm người nên chừa một lối đi'. Hôm nay tới đây thôi. Nể mặt lão già này, thu tay đi."
Ý muốn cầu tình hiện rõ trên khuôn mặt lão. Có lẽ thường vào lúc này, người đối diện nghe vậy sẽ cảm thấy có chút e ngại những chuyện về sau mà thu tay. Nhưng Thiên Minh thì khác, hắn chưa từng sợ hãi tương lai.
Hắn không thèm nhìn mặt lão, nở một nụ cười khinh bỉ, nói "'Nể mặt'? Hahaha Đừng làm ta cười. Mặt của lão có cái mẹ gì để mà khiến ta nể?"
Nghe những lời này, trong lòng Thiên Quyết càng thêm giận dữ nhưng vẫn cố nhịn. Tạ trưởng lão bên cạnh thấy rõ điều này, vẫn cố lên tiếng can ngăn "Thiên Minh, ngươi có thể không niệm tình đồng môn. Nhưng Thiên Quyết dù sao cũng là trưởng bối nhà ngươi, ngươi không thể cứ..."
"Trưởng bối thì là cái c·h·ó gì?" Không để lão nói hết câu, Thiên Minh xen vào "Trên dưới toàn bộ Trần Thiên gia hiện tại, trừ gia gia, phụ thân và mẫu thân. Không có ai lớn hơn ta, bọn cặn bã thiên sơn cũng vậy, đám trưởng bối sắp c·h·ế·t các ngươi cũng thế! Không có một ai cả!!!"
Một lời tuyên bố đầy kiêu ngạo, đây chính là kiêu ngạo của kẻ có quyền thế điển hình. Nhưng nó lại đúng đến đáng sợ.
Qua lời nói của Thiên Minh, có thể hiểu đơn giản rằng hắn vẫn niệm tình máu mủ...Nhưng không phải là với đám người Thiên Sơn mà thôi.
("Thiên Quyết!") bỗng một thanh âm được truyền vào trong tâm trí lão, đó là thanh âm của trưởng lão bên cạnh ("Thuyết phục vô dụng rồi nhưng chúng ta không thể cứ chờ như vậy được. Ta sợ rằng đến lúc mặt trời lặn hắn sẽ thực sự làm đó!")
"..." Thiên Quyết trầm ngâm một lúc, mọi cố gắng hoà hoãn của lão đều bất lực. Hiện giờ chỉ có một giải pháp duy nhất là bắt Thiên Minh lại rồi tính tiếp. Tuy có thể Thiên Minh sẽ lật lọng và lập tức kích hoạt bạo phù nhưng thà liều còn hơn là chôn chân chờ c·h·ế·t "Tất cả ra tay! Bắt Thiên Minh lại!!"
Lời ra lệnh vừa phát ra, lập tức có ba thân ảnh khác xuất hiện bao quanh Thiên Minh. Tuy vậy hắn không lấy gì là hoảng loạn vì đây là điều hắn đã sớm tính đến.
"Kết Đan đỉnh phong?" Thiên Minh nhẹ nhàng nói, ánh mắt hắn thoáng hiện lên lục sắc.
Nhanh như chớp, ba thân ảnh đó lao tới, đưa tay muốn tóm lấy Thiên Minh. Hắn vẫn đứng yên, không hề có ý định né tránh.
Một cánh tay của một vị trưởng lão vừa chạm vào, 'vù' một cái, Thiên Minh tan ra như một cơn gió, như thể chưa từng xuất hiện. Chuyện này khiến tất cả các vị trưởng lão đứng đó ngây người ra, không hiểu chuyện gì.
"Ha ha ha một đám ô hợp cũng muốn bắt ta?" Tiếng cười nói của Thiên Minh vang lên khắp nơi trong Vạn Kiếm Phong, không ai có thể xác định được hắn đang ở đâu.
Rồi một cơn gió lớn xuất hiện, mạnh đến mức làm xáo trộn không gian xung quanh. Cơn gió tụ lại rồi quấn quanh tạo thành một cái kén, rồi nó lập tức tan ra, xuất hiện từ bên trong chính là Thiên Minh.
"Có vẻ như các ngươi thực sự muốn đánh rồi nhỉ? Được lắm!" Hắn nở một nụ cười đấy vui mừng "Nghe bảo kiếm pháp của Vạn Kiếm Phong các ngươi có một chiêu tên là Vạn Kiếm Quy Tông nhỉ?...Hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy tinh hoa thực sự của phù đạo!!"
"Bắt lấy hắn!!" Thiên Quyết hô lên một tiếng rồi xông lên, năm vị trưởng lão còn lại cũng lên luôn. Hai Phá Thể cảnh và bốn Kết Đan cảnh vây bắt một tiểu tử Hoán Cốt trung giai. Tình thế này không khỏi khiến họ cảm thấy nhục nhã, nhưng dưới áp lực Thiên Minh tạo ra, họ không thể không làm vậy.
Thiên Minh đứng trước khí thế khủng bố của đám lão già tóc bạc này, hắn vẫn không hề nao núng. Ánh lục sắc trong mắt hắn rập rờn không ngừng, như sóng nước mùa thu.
Tất cả mọi người đều im lặng chờ đón kết quả. Thiên Quân mọi người bên ngoài thì lo lắng không thôi.
Thiên Minh hít một hơi thật sâu rồi...
"Gràoooo!!!!!!"
Một tiếng gầm lớn vang lên, chấn động toàn bộ Thiên Linh Tông. Tiếng gầm này xuất phát từ Thiên Minh.
Nhưng đây không phải một tiếng gầm bình thường, Thiên Quyết...Không, toàn bộ người của Thiên Linh Tông đều cảm nhận được một áp lực vô hình khó tả. Cơ thể họ cảm thấy một trận uy áp mạnh mẽ. Họ cảm nhận được rằng tu vi bản thân trực tiếp bị hạ xuống một đại cảnh giới. Những người không chịu được lập tức ngã quỵ xuống đất.
Các trưởng lão Kết Đan đang bay cũng lập tức rơi xuống.
Thiên Quyết khó hiểu nhìn đến Thiên Minh thì giật mình khi nhìn thấy. Đằng sau Thiên Minh bây giờ là một vòng tròn lớn, nó mờ mờ ảo ảo, như có như không. Trên nó có rất nhiều hoạ tiết liên tục lưu chuyển như sóng nước. Nhưng đặc biệt là cái đầu lân ở chính giữa, sừng hươu, râu dài, mặt mày dữ tợn. Còn không ngừng phát ra tiếng gầm gừ.
"Đ-Đây là!?" Lão lập tức nhận ra đó là gì.
"Không sai! Đây chính là kích hoạt huyết mạch thánh thú." Thiên Minh nói.
"K-Không thể nào...Chuyện này không thể nào!" Thiên Quyết không tin vào mắt mình, cố gắng phủ nhận thứ trước mắt lão.
Thiên Minh biết rõ sự khó tin của lão, bởi lẽ ngoài những khai quốc công thần cùng hoàng đế đời đầu, chưa từng có ai thực sự kích hoạt được huyết mạch của tứ đại gia tộc cả.
Tứ Linh vốn là thánh thú của trời, vốn sinh thần lực, lại còn cao quý hơn vô số sinh mệnh. Nay Thiên Minh có thể kích hoạt huyết mạch của chúng, hắn có thể một mình áp chế tu vi của bất cứ ai xuống một đại cảnh giới. Bất kể đối diện là tu vi có cao thâm đến đâu, chỉ cần hắn muốn thì đều phải chịu sự áp chế này.
Đặc biệt là đối với người của Lân gia, đứng trước Thiên Minh như đứng trước tiên tổ. Không thể không sợ hãi.
Thiên Sơn dưới đất nhìn lên Thiên Minh, trong lòng hắn cảm thấy sự sợ hãi nhưng cùng với đó chính là sự phẫn nộ (C·h·ế·t tiệt!!) Bởi lẽ nay Thiên Minh đã kích hoạt được thứ huyết mạch này, gia chủ tương lai kia lại càng được định đoạt.
(Không được, không được phân tâm. Chuyện gấp bây giờ là bắt hắn lại, tu vi bị áp chế xuống nhưng vẫn hơn hắn. Phải nhanh chóng.) Thiên Quyết lập tức bỏ qua nghi hoặc trong đầu, hướng tới chuyện nan giải trước mắt.
Nhưng chưa kịp để lão hành động, Thiên Minh liền lên tiếng "Đừng tưởng ta không biết lão định làm gì." Hắn nở một nụ cười khinh, lấy từ trong túi áo ra một con dao găm. Xoẹt một tiếng, từ đầu ngón trỏ và ngón giữa tay phải của hắn chảy ra thứ dịch màu đỏ. Tiếp đó hắn lại ném ra mười chiếc nhẫn xuống dưới đất.
Trong khi mọi người không kịp hiểu chuyện gì thì hắn lấy hai ngón tay chảy máu chỉ ra trước mặt. 'Đinh' một tiếng như chuông chùa ngân vang, giọt máu trên tay hắn bỗng ngừng chảy, nói đúng hơn là lơ lửng trên không trung, như giọt mực được cố định trên giấy.
Theo đó hắn di chuyển tay, máu cũng theo đó kéo dài, trong miệng chầm chậm niệm khẩu quyết "Lấy thân làm phù...Lấy máu làm mực...Linh khí hội tụ...Tái tạo huỷ diệt, Vạn Phù Quy Nhất!" Nói xong, xung quanh hắn đã được bao quanh bởi hàng tá phù văn bằng máu tươi liên tục xếp chồng, xen kẽ lẫn nhau.
Hắn xé bỏ hắc bào trên người, lộ ra một thân hình trẻ khoẻ của thiếu niên mười bảy tuổi. "Khởi!!" Hắn vung tay hô lên một tiếng, tất cả phù văn bằng máu kia lập tức sáng rực huyết sắc, nhập lên da thịt hắn, tiếng nóng xèo xèo như chảo mỡ phát ra, phù văn thiêu đốt, in sâu vào da thịt hắn. Tuy vậy hắn vẫn không kêu lấy một tiếng.
Sau vài giây thì âm thanh cũng ngừng nhưng lập tức mọi người lại xôn xao vì mười chiếc nhẫn Thiên Minh vừa ném xuống đất lập tức phát nổ, từ đó tràn ra hàng trăm, hàng ngàn tờ giấy hoàng chỉ. Trên từng tấm giấy hoàng chỉ đều có phù văn nhưng lại thay đổi không ngừng, thuộc tính cũng không cố định một loại mà lại ngũ hành luân chuyển.
Những tấm phù ấy trào ra như thuỷ chiều, nhanh chóng bay về sau lưng Thiên Minh tạo thành một đám mây lớn màu vàng kim che khuất cả một vùng trời. Vạn phù quy nhất, khí thế ngập trời khiến cho đám trưởng lão phải e dè.
Nhưng họ cũng nhanh chóng nhận ra rằng đã đến giờ dần, thời gian không còn nhiều, tuy tu vị bị áp chế nhưng nhất định phải tóm được Thiên Minh.
Thiên Quyết và Tạ trưởng lão bay tới, lợi dụng tu vi hơn một bậc, cố gắng dồn ép hắn. Thiên Quyết lập tức thi triển kiếm pháp "Vạn Linh Kiếm pháp, Bách kiếm!" Hơn trăm thanh kiếm lập tức hiện ra, tuy yếu hơn trước nhưng vẫn không thể coi thường.
Trăm thanh kiếm phóng tới, Thiên Minh không hề tránh né, phất tay một cái, hàng trăm tấm phù bay ra trước mặt, thuộc tính chuyển thành thổ, tạo ra một bức tường che chắn cho hắn. Tiếng nổ rầm vang trên trời. Thiên Minh không chịu một chút sát thương nào.
Tạ trưởng lão lợi dụng điểm mù của hắn mà tấn công, thanh kiếm trên tay lão lập tức được bao phủ bởi nham thạch, tạo thành một thanh cự kiếm. Lão vung về phía Thiên Minh.
Tuy vậy Thiên Minh lập tức dán vài tấm phù lên người, thuộc tính chuyển thành gió.
Cự kiếm vừa chuẩn bị chạm đến hắn thì Thiên Minh đã lập tức biến mất trước mắt mọi người. Thiên Quyết và Tạ trưởng lão không khỏi bất ngờ, nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy hắn.
Bỗng 'Xoẹt!!' Một tiếng, lồng ngực Tạ trưởng lão xuất hiện một cái gì đó, đó là một mũi kiếm bằng sắt sáng bóng. Cơ thể lão chợt cảm thấy một trận lạnh buốt. "Tạ Đức!!" Thiên Quyết hét lên sắc mặt hoảng hốt.
Đằng sau lão, Thiên Minh cười cười "Ha ha ha Lão già, tuy ta là hậu bối nhưng ngươi nhường quá rồi đó."
Hắn mạnh mẽ rút thanh kiếm cắm trên người lão ra, thanh kiếm xuyên qua cơ thể được rút ra dính đầy mau, hắn phẩy một cái thanh kiếm liền sáng bóng trở lại.
Hắn quay sang nói "Trên vai các ngươi đang gánh ba ngàn người của Vạn Kiếm Phong đó. Đánh mạnh tay vào hoặc từ bỏ đi, giao đám nhãi kia ra đây."
Khác với hai người họ, ra tay vì muốn bắt sống Thiên Minh nên vẫn luôn thu một tay. Thiên Minh hiện tại thực sự muốn g·i·ế·t người, kể cả có là trưởng lão cũng chả sao. Đây là sự khác biệt giữa hắn và họ, họ e ngại thân phận, bị trói buộc bởi sợ hãi còn Thiên Minh có thể thoả sức tung hoành, không phải vì hắn ở vị trí tối cao mà vì hắn không quan trọng hoá những thứ phù phiếm kia.
Không để lão lấy hơi, Thiên Minh lập tức chuyển sang sử dụng quyền cược. Cộng với tác dụng của Thuận Phong Phù, đón đánh của hắn càng thêm nhanh nhẹn. Bàn tay hắn liên tục đánh lên tấm thân già kia khiến lão không kịp trở tay.
Thiên Quyết thấy vậy vội vàng đến ứng cứu, khi chuẩn bị đến sát thì một tấm phù hiện ra trước mắt lão, ánh sáng trên phù nhấp nháy không ngừng rồi 'Bùm!' Một tiếng. Vụ nổ ở cự li gần khiến lão chịu không ít thương tổn.
Lão giờ mới để ý rằng dù đang đánh Tạ Đức trước mặt nhưng ánh mắt Thiên Minh vẫn không ngừng đảo loạn, theo dõi từng nhất cử nhất động của các trưởng lão còn lại.
"Mau xông lên!!" Lão một lần nữa ra lệnh rồi lao lên, các vị trưởng lão không bay được thì chuyển sang ngự kiếm mà lên, cùng nhau thi triển kiếm trận.
Thiên Minh thấy Thiên Quyết xông lên thì lập tức đạp Tạ Đức về phía lão. Thiên Quyết đỡ lấy Tạ Đức, đánh mắt ra hiệu cho đám trưởng lão còn lại.
Bốn vị trưởng lão cưỡng chế dùng toàn bộ sức mạnh thi triển kiếm trận. Lúc này bốn thanh kiếm trên tay họ phát ra một màu lam sắc, họ buông chuôi kiếm ra, thanh kiếm bay lên rồi xoè ra thành mười thanh kiếm trông như đuôi công đực. Mười thành trăm, trăm thành ngàn, ngàn thành vạn. Chớp mắt trên trời đã có một vạn thanh kiếm lơ lửng trên không, quay vòng, hướng mũi kiếm về phía Thiên Minh.
Ánh sáng trên đầu các đệ tử Vạn Kiếm Phong bị che khuất bởi hai đám mây giấy kim sắc và kiếm lam sắc. Họ chìm trong bóng tối, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.
Bốn vị trưởng lão đồng tâm hiệp lực thi triển Vạn Kiếm Quy Tông, cùng hô lên "Đi!!" Cả vạn thanh kiếm rung động rồi phi thẳng về hướng Thiên Minh.
Hắn đứng trước áp lực này, trong lòng không khỏi cảm thấy một cảm giác quen thuộc, không gì khác ngoài cảm giác đứng trước cái c·h·ế·t. Tuy vậy hắn lại nở một nụ cười tươi như đang tận hưởng nó vậy.
Tiếp đó hắn điều khiển vạn phù tiến lên phía trước, đối địch với vạn kiếm kia.
Vạn Kiếm Quy Tông đối đầu với Vạn Phù Quy Nhất. Hai bên như hai cơn sóng thần tiến thẳng về phía nhau, khí thế ào ạt, âm thanh vang vọng khắp nơi.