Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 59: Nơi để nghỉ ngơi.

Chương 59: Nơi để nghỉ ngơi.


Trên cánh đồng của một vùng thôn quê đâu đó trên Thần Võ Châu bỗng xuất hiện một tên đàn ông mặc một bộ hắc bào rách nát, trên người hắn chằng chịt những v·ết t·hương. Hắn lê lết từng bước trong vô thức, hắn có biểu hiện như sắp ngất đi nhưng mỗi lần như vậy thì ý niệm sống trong hắn lại đánh thức hắn dậy.

"Mẹ nó...Cẩm Tú...Vậy mà cô lại lừa ta..." Hắn nói ra những tiếng nói khàn đặc trong sự mệt mỏi "Linh hồn...Ta cần linh hồn. Chỉ cần có linh hồn thì ta có thể g·iết lại được cô ta!" Hắn ngó nghiêng khắp nơi, tìm kiếm một nghĩa trang hoặc một con người nào đó.

Chợt hắn thấy một bóng người mảnh khảnh, tay cầm cuốc, đầu đội nón lá đang làm đồng. Hắn lết thân xác tàn tạ về phía bóng người đó, bàn tay đưa ra, như muốn tóm lấy người đó.

Nhưng cơ thể hắn đã đến giới hạn, chân hắn giờ đây không còn chút cảm giác gì nữa, một sự vô lực bỗng xuất hiện trong người hắn. Ý thức hắn mờ dần và khi sắp hoàn toàn mất nhận thức hắn thấy rằng người đó cũng đã nhìn thấy hắn.

"N-Này anh c..." Người đó hét lên một thanh âm trong trẻo nhưng hắn lại không thể nghe hết được.

Hắn ngất đi rất lâu nhưng cảm giác như một giấc nghỉ ngơi ngắn trong chuỗi ngày đau khổ của mình. Nhưng rồi hắn cũng phải thức dậy "!!" Hắn giật mình bật dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường ở một căn phòng nhỏ.

"Hự!" Hắn cảm giác toàn thân đau nhức không thôi, nhìn thấy thân trên để trần và có nhiều tấm vải băng bó một cách hậu đậu, hắn có phần bất ngờ. Hắn gắng gượng xuống giường, chật vật di chuyển ra khỏi căn phòng ấy.

Hắn đi ra khỏi căn nhà nhỏ cũ kĩ, nhìn thấy một người nào đó đang làm vườn ở sau nhà. (Đây rồi!) Hắn mừng vì đã tìm thấy gì đó (Một linh hồn!) Hắn rón rén tiến lại và gần đưa tay ra, cánh tay thoáng chốc biến thành một màu đen như mực.

Khi hắn sắp chạm đến bóng lưng người trước mặt thì người đó quay đầu lại. "?!" Thiên Minh thoáng chốc vội vàng ra tay nhưng lại chợt ngưng lại khi nghe tiếng người đó nói "A ngài tỉnh rồi sao Thiên Minh đại thiếu gia?"

(...Hả?) Hai từ đại thiếu này hắn đã lâu không được nghe, hoặc có lẽ là không muốn nghe. Nhìn kĩ khuôn mặt người đó dưới chiếc nón lá hơi rách, hắn thấy được khuôn mặt xinh đẹp của một thiếu nữ đôi mươi. Nhưng tuyệt nhiên hắn không nhớ được đó là ai, kí ức trong đầu hắn cứ mờ ảo như bị che lấp bởi một màn sương tinh thần.

"N-Ngươi là ai?" Hắn thu tay lại, đề phòng hỏi. Nhưng trước thái độ ấy thì thiếu nữ ấy chỉ nở một nụ cười tươi rồi nói "Ta là Thanh Liên đây! Trước đây ta từng làm người hầu phụ trách chăm sóc cho ngài đó."

(Thanh Liên sao?...) Một hình bóng bỗng sượt qua tâm trí hắn, hắn nhớ về một nữ hầu trẻ luôn kề cận bên hắn, cũng coi như là số ít người luôn đối tốt với hắn ngày xưa.

...Nhưng không đúng, hắn vội hét lên "K-Không thể nào! Từ lần đầu ngươi trở thành người hầu cũng đã hơn sáu mươi năm, sao ngươi có thể vẫn còn trẻ như vậy được!!" Hắn nhất quyết phủ nhận.

Thanh Liên nghe vậy thì gãi đầu cười cười "À cái này sao...Ngày trước lúc ngài vội đuổi ta đi đã đưa cho ta một cái túi nhỏ. Sau này khi mở ra thì ta thấy trong đó là rất nhiều tiền, nhưng lẫn trong đó là một viên Thọ Đan. Lúc đầu ta cũng không định dùng nhưng vì một lần đói quá mà ăn nhầm nên thành ra như vậy."

Thanh Liên dù bị đuổi đi, lưu lạc khắp nơi nhưng chưa một lần căm hận Thiên Minh. Bởi nàng cũng biết rõ rằng thời điểm đó là khi Lân gia rơi vào nội loạn. Thiên Minh cũng vì không muốn nàng vị cuốn vào nên mới đuổi nàng đi.

Thiên Minh nghe thấy lời đáp của Thanh Liên thì cười khổ trong lòng, hắn cười vì sự trớ trêu của vận mệnh. Thanh Liên sau cùng cũng chưa từng làm hại hắn ngược lại luôn chăm sóc hắn. Đối diện với nàng bây giờ thì sao hắn ra tay được? Hắn không phải loại người đó.

"Vậy mọi người ở Lân gia bây giờ sao rồi ạ?" Thanh Liên tò mò hỏi. Tuy câu hỏi chỉ là hỏi thăm đơn thuần nhưng nó lại khiến Thiên Minh có phần trầm tư, lúc lâu sau hắn mới quyết định nói, có lẽ hiện tại hắn cũng mong có ai đó để chia sẽ nỗi đau này "Mẫu thân ta q·ua đ·ời rồi..."

"...Xin lỗi." Nàng cúi đầu xin lỗi, nàng không ngờ rằng lại khiến cuộc nói chuyện trở nên ngượng ngùng như vậy. Nhưng Thiên Minh không trách nàng "Mọi người còn lại thì vẫn ổn...Nhưng có lẽ ta thì không. Ta đã bị truy nã trên khắp Thần Võ Châu vì tu luyện ma công và g·iết người..."

Đôi mắt Thanh Liên mở to, nàng bất ngờ trước tình cảnh của Thiên Minh hiện tại, một đại thiếu gia đứng trên vạn người nay thành ra như vậy.

Thiên Minh cúi mặt xuống, hắn tự thấy bản thân nhục nhã nhưng nếu cho hắn có cơ hội làm lại thì hắn vẫn sẽ làm những chuyện đó. Vì hắn tin đây là cách duy nhất để hắn có thể đưa mẫu thân mình trở lại.

"...Tạm biệt." Hắn quay đầu tính rời đi, cơ thể hắn vẫn không ngừng đau nhức. Thanh Liên nhìn thấy hắn rời đi thì vội gọi lại "H-Hay là ngài ở đây dưỡng thương một thời gian đi?"

"Không được...Nếu ta ở đây càng lâu đám người kia sẽ sớm đuổi tới. Đến lúc đó ngươi sẽ bị liên luỵ bởi chuyện này. Chưa kể đến chuyện chứa chấp tu sĩ ma đạo, phàm nhân như ngươi sao gánh được." Thiên Minh từ chối, vẫn một mực bước đi.

Nhưng Thanh Liên lập tức chạy đến chắn trước hắn "Không được! Ít nhất cũng phải đợi đến khi v·ết t·hương lành đã. Nếu không ngài thực sự sẽ c·hết đó!"

"Tránh ra!!" Thiên Minh ra lệnh, sát khí theo đó cũng thoát ra. Thanh Liên cảm nhận được luồng sát khí nặng nề này thì không khỏi sợ hãi nhưng "Không!! Ngài không còn quyền lực nữa, không thể ra lệnh cho ta nữa đâu!"

Thiên Minh càng lúc càng vội vàng (Tại sao? Tại sao ngươi phải một mực muốn làm điều đó? Ta đang vì ngươi đó! Vì ngươi là một người ta quý trọng nên mới không muốn ngươi xảy ra chuyện đó! Vậy mà tại sao?...)

"Hự!!" Cơn đau từ v·ết t·hương lại ập tới Thiên Minh, tấm vải băng bó màu trắng nhuốm một màu đỏ máu. Hắn không chịu được mà ngã quỵ xuống đất.

"Ngài có sao không?" Thanh Liên thấy vậy thì hoảng hốt hỏi.

Nhưng Thiên Minh không quan tâm, đẩy nàng ra "Tránh ra!" Rồi cố gắng đứng dậy rồi đi tiếp.

"Không!!" Thanh Liên hét lên rồi ôm chầm lấy hắn, điều đó khiến hắn bất ngờ, tiếp đó nàng ta lấy hết sức kéo hắn vào trong nhà. Sức lực Thiên Minh hiện tại như giọt nước giữa sa mạc, bất lực trước một nữ tử phàm nhân, chỉ có thể mặc cho nàng kéo vào trong.

Nàng nhanh chóng đặt hắn xuống giường rồi thay đi miếng vải dính máu trên người hắn bằng một miếng mới. Xong việc nàng ta thở phào một tiếng "Phù! Được rồi, ngài cứ nằm nghỉ ở đó đi." Cũng không quên nói vài câu để hắn yên tâm "Nơi này gần như là tách biệt với thế giới bên ngoài, chắc trong thời gian dài sẽ không có ai đến đây đâu!"

Nhưng dù có là vậy thì sao hắn có thể yên lòng được? Thiên Minh thở dài trước tình cảnh éo le này.

Trong vài tháng tiếp theo Thanh Liên luôn bên cạnh chăm sóc cho Thiên Minh. Lúc đầu còn không quen nhưng dần dần thì Thiên Minh cũng chỉ có thể chấp nhận.

"Thiên Minh, đến giờ thay thuốc r...Hả!" Một lần Thanh Liên mang nước ấm và thuốc đắp như thường lệ vào phòng thì bỗng không thấy Thiên Minh đâu cả. Nàng vội kiểm tra xung quanh nhà nhưng hoàn toàn không thấy hắn ở đâu cả, đến tận khi ánh mặt trời chuyển đỏ cũng không thấy hắn về "...Chẳng lẽ huynh ấy đi rồi?" Nàng thoáng thấy trống trải trong lòng, như thể thiếu vắng gì đó.

"Thôi đành vậy nhỉ? Dẫu sao cũng không thể níu kéo huynh ấy mãi ở đây được..." Nàng cười một nụ cười khổ, chấp nhận sự thật đó, quyết định đi ra vườn tưới rau.

"Hộc hộc...Này muội đi đâu đó?" Bỗng một giọng nói quen thuộc cất lên, Thanh Liên quay người lại thì thấy đó là Thiên Minh, trên vai vác một con heo rừng lớn.

"H-Huynh chưa đi sao?" Nàng bất ngờ ra mặt, miệng lắp bắp hỏi. Thiên Minh khó hiểu hỏi ngược lại "Giờ lại muốn đuổi ta đi sao?"

Thanh Liên vội lắc đầu "Không không! Chỉ là cả ngày không thấy huynh đâu ta tưởng huynh đi mất rồi."

"Ài! Dù sao thì muội cũng đã giúp ta vài tháng này, ít ra ta phải trả ơn trước đã rồi mới đi." Thiên Minh nói, Thanh Liên nghe được thì lúc đầu vui mừng nhưng khi biết rồi hắn cũng sẽ đi thì lại có phần thất vọng.

"Mà ta có săn được heo rừng này! Ít nhất cũng phải ăn được mấy tuần đó!" Thiên Minh nhanh chóng đổi chủ đề, khoe con heo rừng mới săn được.

Thanh Liên cũng bỏ qua chuyện kia, cùng Thiên Minh bàn chuyện xử lý con heo.

Hai người cứ như vậy mà cùng chung sống, nữ ở nhà làm vườn, nam ra ngoài săn bắt, một cuộc sống đạm bạc tránh xa thế sự.

Và rồi trong một đêm uống rượu, hai người có những tâm sự không thể chia sẻ với bất cứ ai đã lần đầu tiên nói ra.

"Thật ra lí do ta sống ở một nơi hoang vu thế này cũng là vì viên Thọ Đan kia...Khi mọi người không thấy ta già đi họ đã rất mong chờ, họ nghĩ ta là tu sĩ các huynh. Họ đối tốt với ta, với ý định muốn ta sử dụng những phép thần thông gì đó để giúp cho dân làng...Nhưng khi biết rằng ta chỉ là phàm nhân như họ thì họ đã rất thất vọng. Sau đó họ liền đuổi ta đi mà không chút nể tình gì. Tuy có phần buồn nhưng lại không thể trách họ vì họ là những phàm nhân không hiểu những thứ này mà thôi." Thanh Liên nói với đôi mắt đượm buồn.

Thiên Minh có thể hiểu điều đó, đối với phàm nhân, họ rất tôn sùng những kẻ có thể hô mưa gọi gió gọi là "tu sĩ" "tiên nhân" kia. Nhưng điều đó không ngăn cản lòng tham của con người, họ vẫn sẽ cố để lấy lòng, kiến cho những "tu sĩ" kia cảm thấy nợ họ, đệ họ giúp đỡ mà thôi. Đây chính là mặt tối của sự mong đợi.

Những người đó mong đợi vào Thanh Liên, muốn nàng sẽ ra tay giúp họ vào lúc khó khăn. Nhưng khi biết nàng không thể làm được thì họ lập tức lật mặt, lộ ra bản chất thật sự.

"Thế còn huynh thì sao? Những năm nay huynh thế nào?" Thanh Liên quay sang hỏi Thiên Minh, cơn say khiến nàng chỉ có thể để sự hiếu kì của mình chiếm quyền kiểm soát, buột miệng hỏi những câu như vậy.

Thiên Minh nhấp một ngụm rượu, lúc lâu mới nói "Sau khi mẫu thân q·ua đ·ời, ta với tu vi kém cỏi càng trở thành mục tiêu bị t·ấn c·ông bởi những kẻ thù địch. Đám người còn lại chỉ muốn ta mạnh hơn, muốn ta đứng trên những người khác, chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của ta."

Thanh Liên chăm chú nghe, không cắt ngang lấy một chút, Thiên Minh tiếp tục "Và trong một lần vào rừng, ta vô tình tìm thấy một quyển ma công nằm bên cạnh xác của một tu sĩ ma đạo có tên U Linh Quyết. Trong quyển đó có ghi rằng chỉ cần có đủ linh hồn thì bản thân người tu luyện có thể sánh ngang với bất cứ mai kể cả là thần linh...Và ta đã bị thu hút bởi quyển công pháp ấy."

Thanh Liên hiện rõ vẻ bất ngờ trên khuôn mặt.

"Nhưng tuy vậy ta chỉ sử dụng những linh hồn vất vưởng chứ không hề động đến mạng ngườ đâu...Bởi lúc đó ta đâu có dám." Thiên Minh nói.

"...Vậy sau đó thì sao?" Thanh Liên hỏi.

Thiên Minh liền đáp "Sau đó ta thực sự đã trở nên mạnh hơn, ta dần đuổi kịp những kẻ đồng trang lứa khác...Nhưng giấy không gói được lửa, mọi người phát hiện ra ta sử dụng ma công khi ta đang muốn thu thập linh hồn để phục sinh mẫu thân. Vậy là những kẻ đó đã g·iết sư phụ của ta, phá huỷ sơn phong của ta. Nhưng lí do thực sự là vì trong tay ta nắm giữ một chí bảo đặc biệt."

"Sau đó ta đã lang thang một mình khắp phần phía đông của Thần Võ Châu. Lệnh truy nã dán khắp nơi, ta lấy đất làm giường lấy lá cây làm chăn. Ta sống trong lo sợ và căm hận...Nhưng có lẽ hiện tại ta chỉ muốn từ bỏ mà thôi." Sắc mặt hắn dần trở nên buồn hơn, khoé mắt có phần dừng dưng.

Bỗng Thanh Liên quàng tay ôm lấy hắn khiến hắn có phần bất ngờ. Với giọng nói dịu dàng, nàng nói "Huynh những năm nay đã khổ nhiều rồi, tuy ta không thể chữa lành những nỗi đau đó của huynh. Cũng không thể giúp huynh được gì trong hành trình mà huyng đang đi. Nhưng nếu huynh muốn một nơi có thể nghỉ ngơi sau những ngày mệt mỏi vậy thì cứ đến đây nhé?"

Thiên Minh không nhịn được, ôm ngược lại nàng. Hơi ấm này đã lâu hắn chưa cảm nhận được, hơi ấm hắn thèm khát bấy lâu không ngờ lại được nhận từ nàng ta. Quả thực là vận mệnh khó hiểu.

"Hức...hức!" Trong hơi ấm ấy hắn nức nở, không nói nên lời. Hai người cứ như vậy mà ôm lấy nhau để rồi ngủ quên lúc nào không hay.

...

"Tiểu Hồng thắng!" Trưởng lão trọng tài hô lên tuyên bố, mọi người xung quanh không ngừng vỗ tay chúc mừng người chiến thắng. Trong đó có lẽ vỗ to nhất chắc là Gia Bảo.

Thiên Minh ngồi trên cao nhìn xuống, vỗ tay chúc mừng, đôi mắt quan sát Thanh Liên phía dưới. Trên nét mặt nàng tràn ngập sự lo lắng, nàng chưa có kinh nghiệm thực chiến với người khác bao giờ cả.

(Giờ muội sẽ làm thế nào đây?) Thiên Minh cười, tự hỏi cô sẽ làm thế nào để vượt qua những trận chiến hôm nay rồi tiến vào nội môn.

"Những đệ tử tiếp theo lên sàn Thanh Liên đấu Bá Thành!!" Trưởng lão ngoại môn lên tiếng thông báo. Thanh Liên tiến lên lôi đài với dáng vẻ đầy lo lắng, ngược lại đối thủ của cô, một người con trai thì cực kì tự tin.

Trận chiến Thiên Minh mong chờ nhất đã bắt đầu.

Chương 59: Nơi để nghỉ ngơi.