Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Xung đột giữa phố thị.

Chương 6: Xung đột giữa phố thị.


Mặt trời buông xuống, ánh chiều tà hắt lên bóng lưng của ba người đang cưỡi ngựa. Nơi họ đang hướng tới là một toà thành cực kỳ lớn, được xây dựng một cách rất kiên cố. Bên trên những bức tường đều là dấu vết ma thú t·ấn c·ông để lại, đó chính là Vạn Thú Thành.

Đây là toà thành thuộc quản lý của hoàng thất, nơi đây buôn bán rất nhiều thứ từ linh thảo, dược phẩm, đan dược cho đến yêu thú.

Ba người Thiên Minh đến cổng thành liền xuống gửi ngựa cho lính canh, nhận diện thân phận rồi liền vào thành.

"Được rồi chúng ta chia nhau ra đi, muội đi thuê phòng nghỉ, nhớ thuê ba phòng. Còn Thanh Liên đi với ta mua chút đồ." Hắn dặn dò Quỳnh Chi rồi dẫn Thanh Liên đi, có chút vội vàng như không muốn liên quan đến cô. Dù vậy cô cũng không có ý kiến gì, dù sao đây là thứ cả hai mong muốn mà thôi.

"Thiếu gia muốn mua gì vậy ạ, sao không bảo tiểu nhân đi mua luôn lúc ở trong thành?" Thanh Liên hoài nghi hỏi, có thứ gì mà phải đến tận đây để mua?

Hắn cũng chẳng giấu diếm gì nói "Mua mồi để săn thôi, Lân Thành không có bán loại này nên chỉ có thể mua ở đây...Nơi này đông người, bá·m s·át ta." Cũng không quên dặn dò nàng.

"Dạ." Nàng cũng chỉ biết gật đầu tuân lệnh.

Hai người đi vào một cửa hàng bán yêu thú nhỏ, xung quanh là những yêu thú tuy nhỏ nhưng trông rất dữ tợn. Nàng sợ ra mặt, thấy thế hắn liền trấn an nàng "Không sao có ta đây rồi. Ông chủ bán cho ta năm con Xích Giác Thiềm." Rồi nói với chủ cửa hàng.

"...Xích Giác Thiềm? Cậu chắc chứ?" Ông ta bất ngờ, trước giờ người mua những con cóc này toàn là những kẻ đi t·ự s·át. Loài cóc này rất độc đối với phàm nhân, chỉ cần chạm một cái sẽ khiến toàn thân nóng bừng do máu lưu thông nhanh hơn. Nếu không chữa trị kịp thời sẽ c·hết vì vỡ mạch máu.

"Chắc !" Hắn trả lời chắc chắn, ông ta thấy ánh mắt kiên định của hắn thì liền đi vào đằng sau lấy ra một cái lồng được che đi bởi một tấm lụa đỏ. Ông cũng không quên nói "Tuy ta không biết cậu muốn làm gì, nhưng cũng đừng nói là cậu lấy từ chỗ ta.".

"Được thôi." Hắn đồng ý, đưa cái lồng cho Thanh Liên, trả tiền rồi ra khỏi cửa hàng. Hắn định tiếp theo sẽ đi đến Bách Thảo Đường.

Ra khỏi cửa hàng ánh mắt Thanh Liên va vào một bộ váy tuyệt đẹp, nàng muốn mua lắm nhưng chỉ nhìn cũng biết là nó đắt. Nàng chỉ là một người hầu nhỏ trong nhà, lấy đâu ra tiền. Nhưng thân là con gái ai vẫn muốn được mặc đẹp, thử tô son đánh phấn? Nàng cũng vậy thôi.

Mải mê suy nghĩ thì thấy nàng đã lạc Thiên Minh từ bao giờ "Thiếu gia? Thiếu gia ngài đâu rồi?" Nhìn xung quanh không thấy hắn, nàng có chút sợ. Ở nơi đất khách quê người này nàng vốn không quen ai, bị lạc thì phải làm sao đây ?

Bộp một tiếng Thanh Liên ngã xuống đường, có ai đó đã va vào nàng "Con tiện tì này đi đứng kiểu gì đấy?" Đó là một cô ả chua ngoa, đi theo ả còn có một tên con trai nữa, có lẽ là một cặp. Vừa rồi khi đâm vào nàng có lẽ cô ả cũng đã ngã nên khá tức giận.

"Xin-xin lỗi ạ." Nàng cúi đầu xin lỗi, cảm giác xấu hổ cùng sợ hãi chen nhau bày tỏ trên khuôn mặt nàng

Tuy vậy nhưng có vẻ ả vẫn chưa buông tha "Xin lỗi cái quái gì, nhìn đi bẩn váy ta rồi. Mạc Bác huỳnh đòi lại công bằng cho ta đi." Ả chỉ tay vào vết bẩn rồi quay ra nhìn tên con trai bên cạnh ra vẻ làm nũng.

Mọi người xung quanh bu lại xem, bàn tán xôn xao "Đây không phải thiếu chủ Mạc gia sao?" "Cái gì? Nhất đẳng thế gia sao?" "Phải rồi! Chắc kia là đạo lữ của hắn."

Tên đó thấy vậy liền đến trước mặt nàng trừng mắt lên đe doạ "Ê tiện tì, mày định giải quyết làm sao với vết bẩn này đây?". Nàng vừa sợ vừa hoang mang hỏi "P-Phải làm sao ạ?"

Tên đó thấy vậy liền cười khinh nói "Đền chứ còn làm gì nữa."

"Nhưng tôi không có tiền." Nàng sợ hãi đáp, nàng làm gì có tiền mà trả cho cái váy đắt tiền như vậy.

"Không trả à? Vậy nhận lấy!" Nói rồi cô ả vung tay, tát vào má nàng. Nàng đau, rất đau, nó khiến nàng nhớ lại ngày xưa khi còn làm nô lệ. Suốt ngày bị bỏ đói, đ·ánh đ·ập. Bỗng nàng thấy hai má ướt ướt, nàng đã bật khóc từ bao giờ.

Có lẽ đây là số mệnh của nàng, yếu đuối, bất lực chỉ có thể mặc người khác chửi rủa, mặc người khác đánh tát. Nàng đã luôn tự nhủ với lòng mình rằng "Không được! Ngươi không được khóc! Ai đâu rảnh hơi đi cứu giúp một kẻ không có giá trị gì như ngươi cơ chứ!?"

Nhưng mà...Nhưng mà tại sao? Tại sao nàng vẫn khóc? Là tại vì nàng quá yếu đuối sao? Không chịu đựng nổi một cái tát?

Lúc này một bóng hình xuất hiện trong tâm trí nàng, xuyên qua chiếc lồng giam, hắn vén lên miếng vải che của chiếc lồng. Ánh mặt trời sau lưng khiến khuôn mặt hắn bị bóng tối che đi, nhưng không hiểu sao vào lúc đó khuôn mặt đó lại toả sáng rõ nét trong tâm trí nàng.

"Làm ơn...Làm ơn cứu ta!" Nàng gào thét trong lòng, một lần nữa mong mỏi, một lần nữa cầu xin, một lần nữa hi vọng. Hi vọng hắn xuất hiện, hi vọng hắn cứu nàng, hi vọng hắn đáp lại sự hi vọng.

"Mày khóc cái gì, làm hỏng thì phải trả không đúng sao? Có lẽ gửi mày vào thanh lâu để mày kiếm tiền trả cũng được đó chứ nhỉ?" Nói rồi tên đó định vả nàng một cái nữa thì bỗng 'Bịchhh' một tiếng. Lúc mọi người nhìn rõ thì hắn đã bay ra xa đi từ bao giờ rồi.

Nhìn lại chỗ tên đó vừa đứng thì ở đó là một thiếu niên trẻ mặc hắc y, thiếu niên đó thu tay về, vênh mặt lên nói "To gan! Một lũ hạ nhân, dám động đến người của ta!".

Sự xuất hiện của hắn khiến Thanh Liên bất ngờ nhỏ nhẹ thốt lên "Thiếu gia?" Đã đến...Hắn thực sự đã đến!

Ả kia thấy vậy gào mồm lên nói "Ngươi làm gì vậy, ngươi biết huynh ấy là ai không? Thiếu gia nhất đẳng gia tộc đấy." Lấy thân phận tên đó ra đe doạ Thiên Minh.

Hắn cũng làm bộ "Thế cơ à? Sợ thật đó." Nở một nụ cười khinh bỉ nói. Ả thấy vậy càng thêm giận "Huynh ấy chỉ cần một câu là có thể diệt cả nhà ngươi đó, biết điều thì quỳ xuống dập đầu tạ lỗi đi."

"KHÔNG CẦN NỮA!! Ngay bây giờ ta sẽ phế ngươi ngay tai đây!" Tên kia hét lên rồi phóng đến đấm hắn một cái nhưng Thiên Minh ngay lập tức né ra rồi đánh ngã tên đó xuống đất.

Định gượng dậy thì bị Thiên Minh dẫm xuống lại "Thả ta ra!" Tên đó gào lên. Không thèm để tâm, hắn nhìn lên khuôn mặt của Thanh Liên. Hắn cảm thấy có phần xót xa, nhẹ nhàng hỏi "Đau không?"

Thanh Liên lưỡng lự một lúc rồi mở miệng, đầu cúi xuống không cho hắn nhìn "Dạ...có."

Hắn càng giận dữ hơn hỏi tiếp "Ai đánh?" Nàng sợ không dám trả lời. Thấy vậy hắn lại quay đầu nhìn xuống tên kia hỏi "Là ngươi à?"

Tên kia không biết sợ, trừng mắt nhìn lại nói "Là ta đấy, thì sao nào."

Tên kia vừa dứt lời hắn liền vung kiếm, chặt đi bàn tay của tên đó. "Aaaaaaaaa!!" Tiếng thét vang vọng khắp nơi, mãnh liệt như muốn phá thiên khung, các thiếu nữ thì sững sờ, la hét thất thanh sợ hãi.

Tên kia vẫn vậy, không hề sợ hãi nói "Ngươi làm cái quái gì vậy, ngươi biết ta là ai không?". Thiên Minh không thèm để ý hỏi lại "Thế ngươi biết ta là ai không ?". Chưa kịp để tên kia trả lời hắn liền lấy ra ngọc bội giơ ra trước mặt tên đó.

Nhìn một cái tên đó liền trợn mắt, sợ hãi nói "L-Lân gia đại thiếu." Giống như tên của hoàng thất, họ của tam gia cũng là cấm kỵ, người thường không được nhắc đến.

Người của tam gia sẽ mang trong mình ngọc bội với màu tương ứng, Trần Thiên gia lục sắc hình lân, Ngô gia hồng sắc hình phượng Ma gia kim sắc hình rùa. Đặc biệt đối với đích tôn thì trên mắt của chúng sẽ có màu đỏ. Ngọc bội không được làm giả, làm giả liền tru di cửu tộc.

"Đại thiếu gia, làm ơn tha cho ta, ta là Mạc Bác từ Mạc gia, chẳng lẽ ngài vì một tiện nhân mà tạo ra xung đột với Mạc gia sao?" Tên đó mở miệng cầu xin, hi vongn Thiên Minh biết sợ mà lui. Nhưng...

"Ngươi đoán sai rồi, không chỉ ngươi mà tất cả những kẻ dám động vào người của ta đều phải c·hết!" Dứt lời hắn liền vung kiếm xuống, tên kia kêu la thảm thiết xin tha.

Nhưng khi thanh kiếm gần chạm vào cổ hắn thì vụt một tiếng, kiếm của hắn b·ị đ·ánh bay khiến hắn bất ngờ, lùi lại đề phòng che chắn cho Thanh Liên.

"Mong Lân thiếu chủ buông tay đi, cho tên thối tha này một con đường sống, dù gì hắn cũng mất một tay rồi." Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra sau lưng hắn, đó là một thiếu niên với mái tóc nâu ngắn.

Thiên Minh đề cao cảnh giác (Hoán cốt trung giai ?) cảnh giới thiếu niên đó không quá cao, hắn có thể sẽ thắng được nhưng hắn còn phải bảo vệ Thanh Liên.

"Biểu ca, cứu ta!!" Tên kia cầu cứu thiếu niên đó. Cậu ta không thèm nhìn hắn một cái, cúi đầu, ôm quyền với Thiên Minh nói "Mong thiếu chủ tha cho tên này bại gia chi tử này Mạc gia sẽ tự giáo huấn hắn. Mai thôi Mạc gia sẽ tự động đến cửa tạ tội."

Không thèm nhìn cậu ta, Thiên Minh nhặt lấy kiếm, cầm tay Thanh Liên kéo đi. Chỉ để lại một câu "Không cần, chỉ cần đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa nếu không...chém c·hết không tha." Hắn trừng mắt đe doạ rồi bỏ đi.

Thấy hắn đi xa, thiếu niên nọ nói với cô ả đang ngồi bệt xuống đất vì sợ kia "Còn đứng đó làm gì, đỡ hắn mang về chữa trị nhanh lên." ả không dám làm trái vội vàng đỡ tên kia dậy rồi đi.

Cậu ta vẫn đứng đó nhìn về phía Thiên Minh nghĩ thầm "Phế vật ăn tàn phá hại !! Giờ thì lại đắc tội với Lân gia...Nhưng không ngờ chỉ vì một người hầu mà hắn lại làm như vậy. Hắn bị điên sao?"

Đang chăm chú nhìn thì bỗng cậu thấy Thiên Minh quay đầu lại cười, lấy hai ngón tay để lên môi, nói gì đó. Nếu cậu không nhầm thì là "Nổ."

Bùmmmm!!!

Bỗng một t·iếng n·ổ lớn phát ra từ phía sau lưng cậu, dân chúng xung quanh hoảng loạn chạy đi. Khi cậu nhìn rõ thì ở đó chỉ còn lại hai cái xác đã cháy đen, tuy vậy hắn vẫn biết đó là tên kia. "Mạc Bác!!!" Cậu hét lên đau đớn, quay đầu lại định tìm Thiên Minh nhưng không thấy đâu. "Phải báo cho gia tộc nhanh!!"

.....

Vụ nổ kia khiến Thanh Liên giật mình, hoảng sợ, nhưng Thiên Minh nhanh chóng trấn an nàng. Nhìn vào gò đôi má còn hơi ửng đỏ, hắn hỏi "Ngươi biết vì sao ngươi lại bị chúng áp bức không?

Nàng cúi gầm mặt xuống, nhỏ tiếng đáp "Bẩm vì tiểu nhân thấp hèn." Dù cô không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật. Nhưng ngược lại với suy nghĩ của cô, hắn lại nói "Không phải...cũng có thể là vậy nhưng không phải toàn bộ. Chủ yếu là vì ngươi quá yếu, nếu đổi lại chúng đụng phải một cường giả thì kẻ phải quỳ xuống xin lỗi chính là chúng."

"..." Cô thẫn thờ, không biết nói gì. Hắn tiếp tục "Liên nhi ngươi phải nhớ, dù thiên hạ thái bình nhưng trong xã hội này vẫn luôn tồi tại sự áp bức, cá lớn nuốt cá bé. Nếu ngươi muốn bình yên sống thì ngươi càng phải mạnh mẽ hơn, ngươi phải dẫm đạp lên kẻ khác để tiến lên. Cho nên hôm nay ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có muốn trở nên mạnh hơn không?"

Lưỡng lự một lúc, nàng đưa ánh mắt đầy quyết tâm lên nhìn hắn "Tiểu nhân muốn ạ, cầu xin ngài giúp tiểu nhân." Nàng cúi đầu cầu xin hắn một cách chân thành.

Hắn hài lòng nói "Tốt! À đúng rồi, nay là sinh nhật ngươi phải không, ta tặng ngươi này." Nói rồi hắn lấy từ trong cái túi hắn cầm ở tay ra một bộ váy, đó chính là bộ váy mà cô thấy trước đó.

"Không được đâu ạ, cái này quá quý giá tiểu nhân không thể nhận được đâu." Nàng từ chối, thứ này chắc rất đắt, sao nàng có thể nhận được.

Biết được suy nghĩ trong lòng nàng hắn nói "Coi như đây là bồi thường cho v·ết t·hương của ngươi đi. Chủ nhân mà lại để tôi tớ b·ị t·hương thì thật đáng trách, nên cứ coi đó là bồi thường đi. Nếu ngươi còn không nhận thì..." Giọng hắn trầm xuống đe doạ.

Thanh Liên thấy thế thì cuống cuồng, rồi đưa hai tay ra nhận lấy "Vậy cảm tạ Thiếu gia, ta sẽ cố gắng làm việc để trả cho tiền váy."

"...Thôi được." Thiên Minh đành chấp nhận, lúc ra khỏi cửa hàng hắn đã để ý là nàng rất chăm chú nhìn cái váy đó. Hắn nhớ ra nay sinh nhật nàng nên đi mua về tặng, nào ngờ lại khiến nàng vướng phải việc này. Hắn có thể ép nàng nhận, nhưng nếu thâm tâm nàng coi đó là phần thưởng cho công việc thì hắn không thể gượng ép.

Chương 6: Xung đột giữa phố thị.