Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 7: Lấy huyết.
Về đến trọ, hắn gặp lại Quỳnh Chi. Cũng đã tối nên họ quyết định đi ăn. Dù Thanh Liên đã bảo là sẽ ăn sau nhưng Thiên Minh quả quyết muốn nàng cùng ăn nên nàng đành chấp nhận. Quỳnh Chi thấy thế cũng chỉ nghĩ là sự quan tâm giữa chủ tớ bình thường thôi. Nhưng vậy cũng tốt, giờ giữa cô và hắn vẫn còn hơi ngượng ngùng, có thêm người thứ ba sẽ thoải mái hơn.
Trong lúc chờ Thanh Liên lên cất đồ, hai người đang chờ ở phòng ăn của quán trọ. Hắn liền muốn moi một chút tin tức về Ngô Hạ Băng "Quỳnh Chi muội muội này, đại tỷ của muội dạo này thế nào rồi ?."
Bỗng dưng hắn lại hỏi về tỷ tỷ của cô, khiến cô hơi đề phòng nhưng vẫn đáp lại "Tỷ ấy mới đột phá Hoán Cốt cảnh tuần trước, nghe bảo là sau đó đến vạn thú sâm lâm luôn, có lẽ bây giờ về đến đế đô rồi."
Kiếp trước hắn có nghe rằng Ngô Hạ Băng thức tỉnh phượng hoàng huyết mạch, cả Ma gia thiếu chủ lẫn Thái Tử cũng thức tỉnh huyết mạch gia tộc. Cùng với Thiên Quân, họ được tôn "Tứ Linh Thánh Tử".
Ba người kia trở thành kiêu hùng một thời. Duy chỉ có Ngô Hạ Băng là biệt tích tăm hơi, cũng chẳng nghe kể gì đến nữa. Nhưng Thiên Minh biết rằng chỉ cần có thể lôi kéo cô về phía Thiên Quân, trở thành kẻ che chở cho cậu thì hắn cũng không cần lo nữa.
Hắn hỏi thêm được chút thông tin sau đó, hắn đe doạ Quỳnh Chi phải nói nếu không sẽ báo vụ huỷ hôn với Ngô gia. Được một lúc thì Thanh Liên xuống, hắn cũng ngừng lại. Họ ăn xong liền mỗi người về phòng đi ngủ, lấy sức cho ngày mai.
_________________________________
Trời cũng đã sáng, Thiên Minh và Quỳnh Chi liền vào rừng. Hắn để ngọc bội lại để Thanh Liên có thể tu luyện, có Quỳnh Chi đi cùng thì hắn cũng không cần mang theo ngọc bội để chứng minh thân phận.
Vào sâu trong khu rừng, bao quanh họ là những tán cây xanh mát, những dòng nước trong lành, tiếng chim hót líu lo tạo nên một khung cảnh nên thơ trữ tình. Quỳnh Chi có thẫn thờ trước khung cảnh này, nhưng Thiên Minh thì ngược lại bởi hắn biết đây chỉ là vỏ bọc dụ dỗ những kẻ ngu ngốc vào đây khám phá. Trong vạn thú sâm lâm tồn tại rất nhiều yêu thú, cũng như các loài thực vật c·hết người.
Càng vào sâu, yêu thú càng mạnh. Sâu nhất trong đó còn có một con thú vương cấp 7 tu vi Phá Thể hậu kì. Tuy càng vào sâu càng nhiều thiên tài địa bảo nhưng không vì vậy mà hắn muốn liều. Tuy "Lão già" đã nói sẽ cho hắn sống, nhưng ai biết chắc được.
Phải biết tiền tài, danh vọng là vật ngoài thân, những kẻ bị chúng che mắt, bán mạng vì chúng toàn là những kẻ ngu. Nhưng kẻ tham lam và sĩ diện hão sẽ vì ánh nhìn của người khác mà bị tác động, dẫn đến những hành động ngu xuẩn. Chúng nghĩ nếu có tiền tài, danh vọng thì sẽ được đánh giá cao, sẽ được mọi người kính trọng, sẽ hơn những người khác. Nhưng những kẻ sống để được kẻ khác đánh giá như vậy mới thật sự là người đáng thương.
"Vậy chúng ta phải săn lam thảo hùm đúng không ?" Quỳnh Chi hỏi. Lam thảo hùm đúng như cái tên, nó là một con hổ xanh, thân mang thuộc tính mộc. Thân được bao phủ bởi các loại cây cỏ, đặc trưng nhất là một đoá hoa màu đỏ trên đỉnh đầu. Nó có thể dùng các loài cây trên cơ thể để phóng gai cũng như dùng dây leo quấn lấy con mồi.
Đối với việc săn lam thảo hùm thì hắn không hề có hứng thú, nhưng bất quá là việc gia gia hắn dặn dò, hắn cũng không nên làm trái. Nhưng lý do hắn vào rừng không chỉ có vậy, hắn vào đây để tìm vạn độc xà.
Thân màu đen tuyền, hai mắt đỏ hung, thiên sinh độc thể. Thứ kì lạ ở loài rắn này là chúng có thể khống chế độc tố, mỗi răng nanh truyền một loại độc khiến hai loại pha trộn thành một loại mới. Kẻ nào bị cắn thì chắc chắn c·hết. Dù biết sẽ nguy hiểm nhưng hắn vẫn tìm vì để chữa bệnh cho mẫu thân hắn.
Theo hắn độc chính là dược, dược chính là độc. Độc nếu dùng đúng sẽ có thể chữa bệnh, dược nếu biết cách dùng cũng có thể g·iết người.
Thiên Minh quan sát xung quanh một hồi rồi nói "Chúng ta sẽ canh ở các con sông, lam thảo hùm sẽ thường xuyên phải ngâm mình để bổ sung nước cho những loài cây trên cơ thể chúng. Khi chúng thiếu nước chúng sẽ cực yếu. Đó là lúc chúng ta phục kích." Hắn dựa vào kinh nghiệm của bản thân, lập ra kế hoạch.
_________________________________
Ánh chiều đỏ rực buông xuống những tán lá, những chú chim đang bay về tổ. Mọi thứ dần chìm vào trong tĩnh lặng, Thiên Minh bọn họ đã chờ mấy canh giờ nhưng không hề thấy dấu hiệu của lam thảo hùm.
Quỳnh Chi có phần sốt ruột, nhưng Thiên Minh ngược lại thì khá bình thản. "Trời ạ ! Hết một ngày dài vẫn chưa thấy nó đâu, huynh có chắc là nó sẽ đến không ?" Không chịu được nữa cô liền hỏi hắn. Hắn vẫn ung dung đáp "Chắc chắn, xung quanh đây không có hồ nước nào khác cả. Nó sẽ phải uống nước, nhưng lúc nào thì có trời mới biết.".
Hắn không hề vội vã vì hắn vốn không quan tâm đến nó, cũng một phần bởi hắn biết 'D·ụ·c tốc bất đạt' quá vội vàng sẽ chẳng mang đến lợi lộc gì cả. Trải qua cả một kiếp sống, thời gian đã khắc vào tâm can hắn những bài học đắt giá.
"Nay đến đây thôi, mai chúng ta sẽ lại đến. Muội cứ bình tĩnh đi, đôi lúc muội sẽ lo rằng không tìm được, nhưng khi đã tìm được muội sẽ lại ước là chưa từng tìm." Thấy cũng đã chập tối hắn quyết định quay về.
Nhưng Quỳnh Chi lại có vẻ bất mãn "Mai lại đến ư, ta không muốn đâu. Hay là cứ đợi thêm đi, kiểu gì cũng sẽ tìm được." Cô tìm một lý do để thuyết phục hắn, quả thật cô không muốn mỗi ngày đều phải chờ thế này, cô muốn tìm thật nhanh để rồi tránh xa khỏi hắn.
Nghe vậy hắn chỉ biết thở dài "Ài, muội có biết đây là đâu không, đâu phải vườn nhà muội. Ban đêm sẽ có rất nhiều yêu thú sống về đêm đi kiếm ăn, chúng ta cũng không thể chiến đấu tốt trong bóng tối được, chỉ cần chúng ta kiệt sức chúng sẽ nhai muội đến tận xương." Hắn buông lời đe doạ rồi quay lưng bỏ đi "Đi hay không tuỳ muội, nhưng ta vừa thấy có thứ gì đó ở kia kìa."
Cô sợ hãi nhìn xung quanh, rồi rón rén đi theo hắn, không nói gì thêm.
Hôm sau họ lại đến chờ nhưng không thấy, lại chờ hôm nữa, vẫn không thấy. Mất ba ngày chờ nhưng vẫn chưa thấy lam thảo hùm đâu. Rồi bỗng vào ngày thứ tư, trong khi đang chờ thì Quỳnh Chi thấy thứ gì đó đi ra từ trong rừng. Đó là một con hổ màu lam, trên người nó chằng chịt những v·ết t·hương, những cái cây trên người nó khô héo như sắp c·hết. Cô liền báo với Thiên Minh
Đứng ngoài quan sát, Thiên Minh không một chút vội vàng, vẫn đứng đó quan sát tình hình. (Tốt ! Quá tốt ! Chờ đợi lâu như vậy quả là đáng, nó đã b·ị t·hương nên sẽ không tạo ra uy h·iếp gì lớn. Cây trên người nó khô nên cũng không thể dùng được. Nhưng quan trọng là...thứ gì khiến nó b·ị t·hương như vậy ?)
Con lam thảo hùm này tuy tu vi Hoán Cốt trung giai, không cao. Nhưng đây là ở phần ngoài của khu rừng, rất ít kẻ có thể cạnh tranh được với nó. Những v·ết t·hương sâu nhưng được gây ra rất chỉnh chu, chắc chắn là do con người gây ra. (Să·n t·rộm sao ? Không đúng lắm...)
Trong lúc đang mải mê suy nghĩ thì Quỳnh Chi đã giương cung lên, Thiên Minh định ngăn cản nhưng đã muộn. Mũi tên ngay lập tức găm vào chân con lam thảo hùm. Nó kêu lên một cách đau đớn, quay đầu nhìn về hướng hai người, định lao tới.
"Không ổn !" (Địa lao phù.) Hắn giật mình, vội vàng kích hoạt phù chú đã đặt sẵn. Vùng đất xung quanh nhanh chóng bao lại quanh nó thành một mái vòm, nó lao vào tường, cố gắng thoát ra. Từng tiếng bình bịch phát ra được một lúc thì lắng xuống.
Thấy có vẻ ổn, Quỳnh Chi tiến lại gần vòm đất, xem xét mọi thứ. "Có vẻ nó kiệt sức rồi đó. Giờ huynh kết liễu nó thì lấy máu đi." Cô hăng hái, thúc giục Thiên Minh làm nốt việc.
(Không đúng lắm, dù nó có b·ị t·hương như vậy nhưng cũng không đến mức yếu thế chứ ?) Hắn vẫn còn nghi ngờ, không tin rằng sẽ dễ dàng như vậy.
Và hắn đã đúng, bất chợt trên vòm đất chỗ Quỳnh Chi đứng vỡ ra, một bàn chân hổ vồ đến phía cô. "C·hết !!" Hắn ngay lập tức lao đến đẩy cô ra.
"Hự !!!" Hắn bị cào trúng vào vai trái thì thốt lên (Sao lại, chẳng lẽ do đất quá ẩm sao ?) hôm qua tại trọ hắn thấy có mưa một chút, nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì liền không để tâm. Hắn tính sai rồi.
Lam thảo hùm lại lao đến lần nữa, phá tan vòm đất, Thiên Minh liền kéo Quỳnh Chi đi, kéo dài khoảng cách. Lam thảo hùm liền đuổi theo ngay sau.
Chạy tới gần mép vực thấy có vẻ không chạy được hắn liền quay đầu lại hét lên "Muội đi ra xa giữ khoảng cách bắn tên từ xa hỗ trợ, ta sẽ đánh cận chiến với nó." Rồi thủ thế nghênh chiến.
"Được." Cô tán thành rồi liền đến một chỗ xa, leo lên cái cây gần đó, giương cung lên sẵn sàng hỗ trợ.
Lam thảo hùm vồ về phía Thiên Minh, hắn liền tránh ra (Dù b·ị t·hương nhưng nó vẫn có thể chất khoẻ hơn. Không thể cứng đối cứng với nó, phải bình tĩnh.) lam thảo hùm lấy chân trước tát về phía Thiên Minh. Hắn liền lấy kiếm ra đỡ rầm một tiếng hắn b·ị đ·ánh bay vào cái cây gần đó.
Hắn nhăn mặt lại vì đau, nặng nề đứng lên. Lam thảo hùm lao về phía hắn (C·hết tiệt !!) chắc hắn đã gãy vài cái xương rồi, hắn sẽ không né được tiếp nữa. Phịch một tiếng, một mũi tên găm vào mắt nó gàooo một tiếng đau đớn.
(Chính là lúc này !) thừa cơ hội nó bị phân tâm hắn liền lao tới đâm kiếm vào phần cổ của nó, máu rơi xuống thành một vũng lớn, nó ngã quỵ xuống đất, tắt thở.
"Phù !!" Hắn thở dài một cái, ngồi bệt xuống. Quỳnh Chi chạy tới, lấy từ trong túi ra một lọ sứ nhỏ "Huynh có sao không, hồi thương đan đây, ăn đi." Cô nói rồi đưa cho hắn.
Nhìn vào v·ết t·hương của hắn cô ngượng ngùng, cúi đầu "Cảm ơn huynh vừa nãy đã cứu ta, ta sẽ đền bù cho v·ết t·hương đó.". Thấy cô mang vẻ hối lỗi như vậy hắn liền nở một cười tà nói "Không có gì đâu, thân là phu huynh bảo vệ cho đệ phụ là điều nên làm. Nhưng muội đã nói vậy thì nói thêm cho ta nghe về Hạ Băng muội muội đi."
"Đệ phụ cái gì chứ !?" Nghe hai từ đó cô liền kích động kêu lên, hắn thì cười ha hả. Cô nhanh chóng bình tĩnh lại hỏi hắn "Ta nói này, huynh có hứng thú với đại tỷ sao, suốt ngày hỏi vậy."
Thiên Minh biết rõ suy nghĩ trong lòng cô, nếu hiện giờ mọi người biết hắn huỷ hôn là vì Thanh Liên thì sẽ gây nguy hiểm đến nàng. Nhưng nếu nói là để theo đuổi Ngô Hạ Băng thì sẽ hợp lý hơn. Dù biết sẽ không giấu được cả đời nhưng hiện tai giấu được ngày nào hay ngày đó. Dù sao hai gia tộc cũng sẽ không cho phép hắn theo đuổi Ngộ Hạ Băng. Nên không có gì cần lo.
"Cứ cho là vậy đi, giờ nói ta nghe, muội ấy thích gì ? Ghét gì ?" Hắn ung dung nói, Quỳnh Chi cũng đành chấp nhận, dù sao cũng là cô nợ hắn.