Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 60: Trưởng thành.

Chương 60: Trưởng thành.


Trên lôi đài, vị thiếu niên tên Bá Thành vênh mặt lên nói "Vị sư muội này hay là xuống đi, chỉ sợ lát ta ra tay lại không kiềm chế được mà đả thương gương mặt xinh đẹp này thì đáng tiếc." Hắn kiêu ngạo cười nói, có vẻ rất tự tin vào thực lực bản thân.

Thanh Liên nghe vậy thì luống cuống, cố trấn tĩnh lại "A...Ưm...Hay là cứ đấu đi, cũng chưa biết được là ai hơn ai mà."

Mặt thiếu niên nhếch mép cười "Được! Vậy thì lên đi!" Nói rồi hắn lao lên t·ấn c·ông.

Thanh Liên nhanh chóng kết ấn quyết, từ sau lưng hoá ra một đoá liên hoa sắc hồng nhạt. Từng cánh hoa khép lại bỗng dưng mở ra, phấn hoa vàng tung bay tạo thành một vùng xung quanh nàng.

"Hử?" Bá Thành ngửi thấy mùi hương này thì cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng đến lạ, mọi mệt mỏi hay áp lực đều biến mất, một cảm giác dịu êm như nghe được lời du của mẹ xuất hiện khiến hắn có phần buồn ngủ.

"?!" Nhanh chóng thoát khỏi cảm giác êm ái đó, hắn lùi lại vài bước, thoát khỏi vùng phấn hoa. Hắn nhìn kĩ lại một lúc "Ồ! Không ngờ lại là miên hương, sư muội tưởng ta không tiếp cận được thì sẽ không tân công được sao? Quá ngây thơ!" Nói rồi hắn gập hai tay lại trước ngực, bỗng hai tay được bao phủ một màu kim sắc. Hai tay biến hoá thành hai cánh đầy lông vũ rồi hắn đập cánh bay lên.

"Kim Điểu Thuật, Cuồng Vũ!" Nói rồi hắn vung cánh, từ hai cánh bay ra hàng trăm sợi lông vũ kim sắc, phi thẳng tới Thanh Liên với tốc độ rất nhanh. "Hây!!" Thanh Liên dơ hai tay ra phía trước, một cánh liên hoa tách ra, biến to lên rồi chắn trước nàng.

Kim sắc lông vụ va chạm với cánh liên hoa thì lập tức tạo ra một trận nổ vang. Khi vụ nổ kết thúc thì cánh liên hoa ấy cũng hoàn toàn vỡ nát.

"Đây là loại công pháp gì? Sao trước nay chưa từng thấy?" Một vị phong chủ ngồi gần Thiên Minh bất ngờ lên tiếng. "Không chỉ toả ra mê hương mà còn có khả năng phòng ngự như vậy. Sao trước nay chưa từng nghe qua?"

Thiên Minh ngồi trên ghế phong chủ nhìn xuống dưới, trong lòng khinh bỉ (Sao ngươi có thể nghe qua được khi nó còn chưa từng xuất hiện?)

Đây là một công pháp Thiên Minh tự sáng tạo mang tên Thiên Thượng Hoa Công. Hắn đã đặt rất nhiều tâm huyết vào bộ công pháp này đến mức suýt thì mất mạng. (Lúc đầu ta tính tặng Cẩm Tú cơ nhưng mà chưa có cơ hội. Cũng may là muội luyện được.) Thiên Minh mừng thầm trong lòng.

Thiên Thượng Hoa Công về tấn công hay phòng ngự đều đáp ứng đầy đủ nhưng nó có một nhược điểm duy nhất là công pháp này quá phụ thuộc vào người luyện. Ví dụ như vừa rồi Thanh Liên hoá ra một đoá liên hoa với tám cánh hoa. Nay một cánh tan biến còn bảy cánh, nghĩa là nàng chỉ có thể dùng bảy lần nữa.

"Đến lượt ta!" Thanh Liên tách ra hai cánh hoa nữa, hai cánh hoa to như tàu lá chuối bỗng vỡ ra thành hàng trăm cánh hoa nhỏ hơn. Hàng trăm cánh hoa ấy liên tục xoay vòng với tốc độ cực cao, nhắm thẳng Bá Thành mà phóng tới.

Bá Thành không hề nao núng mà bay sang né tránh luồng cánh hoa phi tới. Khi hắn đang cười tự tin thì bỗng luồng cánh hoa đã bay qua đột nhiên quay ngược lại "Cái gì?!" Hắn bất ngờ không thôi, đang định né tránh tiếp thì sàn lôi đài đột nhiên nứt ra, trồi lên mười sợi dây leo nhanh chóng trói chặt hắn lại.

(Mộc Linh Thuật?! Từ bao giờ mà Tiểu Hồng lại dạy cho nàng Mộc Linh Thuật vậy?) Thiên Minh ngồi trên cao cũng bất ngờ không kém, hắn nhìn xuống chỗ Gia Bảo và Tiểu Hồng đang hét to cổ vũ Thanh Liên. Trong lòng cũng thầm mừng (Tốt nhất đệ đừng dạy nàng ta Hồng Mông Quyền đó...)

"?! Không ổn!!" Bá Thành bất ngờ không thôi, cố gắng vùng vẫy nhưng đã muộn, luồng cánh hoa lập tức tấn công lên người hắn không ngừng. "Đủ rồi!!" Hắn gồng mình lại, một ánh sáng vàng kim bao bọc lấy thân thể hắn rồi nổ tung, đánh vỡ đòn tấn công của Thanh Liên.

Ánh sáng khiến mọi người cực kì chói mắt, đến khi nhìn lại thì chỉ thấy Bá Thành đã được bao bọc trong một con đại điểu màu vàng kim bằng linh khí. Kim Điểu rít lên một tiếng chói tai, khí thế mạnh mẽ lan toả khắp lôi đài.

"Lên!!" Bá Thành hô một tiếng, Kim Điểu theo đó vỗ cánh bay lên cao, dang rộng đôi cánh che phủ lôi đài.

Thanh Liên nhìn lên cao, bị ánh mặt trời làm chói mắt, không thể nhìn rõ. Bá Thành lợi dụng cơ hội lao thẳng xuống tấn công.

Thanh Liên tuy không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được khí tức mạnh mẽ kia, lấy một cánh liên hoa ra phía trước làm lá chắn. Kim Điểu dùng đầu phi thẳng xuống cánh Liên Hoa ấy tạo thành một thế giằng co. Khí thế từ hai bên khiến không gian xung quanh bị nhiễu loạn không ngừng.

"Liễu Roi!" Thanh Liên hét lên, từ mặt đất trồi lên vài nhành liễu dài hơn hai trượng, như có linh tính liên tục đánh vào Kim Điểu.

Kim Điểu đang định thoát ra thì lập tức bị một cánh liên hoa khác tóm được, hai cánh hoa bao bọc lấy Kim Điểu tạo thành một quả cầu. Liễu roi bên ngoài thì liên tục quất mạnh từng đợt xé gió, Bá Thành thông qua Kim Điểu mà cảm nhận được một trận đau rát đến thấu xương.

"C·h·ế·t tiệt!" Bá Thành giận dữ mắng, hắn được mọi người ở ngoại môn cho là thiên tài, ngôi sao sáng của lứa đệ tử năm nay. Vậy mà trước nữ tử trước mặt, hắn lại không có lấy một cơ hội phản kháng.

"Hử?" Trong lúc đang suy nghĩ cách thoát ra hắn lại thấy Thanh Liên rút ra thanh kiếm bên hông. Nàng nhắm mắt lại, điều động chân nguyên tới thanh kiếm, một luồng gió mạnh mẽ tụ lại trên lưỡi kiếm.

"...Đó là?!" Trong sự bất ngờ của Thiên Quyết và tất cả mọi người, nàng hô to một tiếng "Lục Phong Kiếm Pháp, Lạc Diệp!" Rồi chém xuống, từ trên thanh kiếm bay ra một đạo kiếm khí lục nhạt.

Đạo kiếm khí nhẹ nhàng xuyên qua quả cầu cánh hoa, mọi người không kịp nhận ra chuyện gì chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn của Bá Thành rồi quả cầu sau đó cũng tách làm đôi, Bá Thành rơi ra, hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.

Một vị trưởng lão ngoại môn lập tức chạy tới kiểm tra, một lúc sau thì đứng thẳng người, dõng dạc tuyên bố "Thanh Liên thắng!!"

"...Ta...thắng rồi?" Thanh Liên lúc này nhìn lại, nhận ra bản thân đã giành được chiến thắng. Cả khán đài như c·h·ế·t lặng trước màn trình diễn vừa rồi, chỉ đến khi tiếng vỗ tay khen ngợi từ Thiên Minh phát ra thì họ mới hoàn hồn lại. "Hay lắm!!" "Thanh nhi giỏi nhất!!" Gia Bảo và Tiểu Hồng cũng theo đó hét lên.

"...Nữ đệ tử này được đó, giành chiến thắng áp đảo như vậy, tư duy tốt, tư chất cũng không tồi, tương lai chắc chắn sáng lạn." Một vị nữ phong chủ lên tiếng nhận xét, đánh giá nàng ta rất cao.

Thiên Minh nhìn qua, nhận ra nữ phong chủ ấy là Hoàng Thuỳ Linh phong chủ của Thiên Nữ Phong, một phong toàn nữ tử. Cũng không lạ khi cô hứng thú với Thanh Liên.

Cô dùng ánh mắt mị hoặc nhìn sang phía Thiên Quyết, giọng nói như trêu đùa "Lại nói sao nàng ta lại biết Lục Phong Kiếm Pháp vậy? Chẳng lẽ Trần Thiên phong chủ đây lại bí mật bồi dưỡng đệ tử ư?"

"Hừ! Hoàng phong chủ không cần phải lo lắng điều đó, ta trước giờ chưa từng gặp qua nữ tử này. Chỉ biết nàng ta là một người ở của Trần Thiên gia thôi." Thiên Quyết chỉ nói qua loa như vậy, trong lòng cũng khó hiểu vì sao nàng biết được công pháp trấn gia này.

"Ồ? Vậy là nàng ta học lén sao? Đây cũng quá tội lỗi rồi nha." Nữ phong chủ tỏ vẻ bất ngờ, tiếp tục thăm dò. Thiên Quyết cũng chỉ có thể thở dài chịu trận. Cũng phải thôi, một thiên tài mới xuất hiện như vậy, có phong chủ nào không muốn cơ chứ.

Nếu bây giờ lão đứng dậy chất vấn Thanh Liên tức là mất đi cơ hội chiêu mộ nàng, mà nếu không làm vậy tức là khẳng định bản thân bí mật giúp đỡ cho đệ tử ngoại môn, trái với tông quy đặt ra.

"Ha ha ha đáng tiếc rằng nàng ta không phù hợp với phong của ta." Một vị phong chủ khác cười nói, ông có cơ thể to lớn, vạm vỡ như gấu, tay quyền như hổ, tính tình đơn giản ôn hoà, không ai khác ngoài Hắc Nham Phong phong chủ Đỗ Chí Thiện.

Nữ phong chủ kia quay sang ông "Tất nhiên rồi! Một phong toàn nam nhân như ông thì sao có thể bồi dưỡng được nàng ta cơ chứ!". Chí Thiện cười cười "Ha ha ha ta chưa từng phân biệt đối xử bất cứ ai, nếu nàng ta có thể thì ta đương nhiên sẽ chiêu mộ. Nhưng ta thấy nàng ta không có tố chất về thể thuật nên mới từ bỏ mà thôi."

"Hừm..." Thuỳ Linh phong chủ quay sang Thiên Minh thì chỉ thấy hắn bình tĩnh nhấp một ngụm trà, chăm chú quan sát những trận chiến tiếp theo (Tiểu tử này...thú vị đó.)

Tiếp theo đó, càng ngày những trận chiến càng trở nên căng thẳng và sôi động. Thanh Liên một đường đánh thẳng vào bán kết, tuy có nhiều khó khăn nhưng lại khiến mọi người cực kì bất ngờ.

(Sắp được rồi, chỉ cần nốt trận này thôi! Đến khi đó ta sẽ dành được quyền tự chọn phong.) Thanh Liên nghĩ trong lòng, ánh mắt quyết tâm nhìn lên chỗ Thiên Minh. Hắn cũng để ý thấy việc đó, chỉ nở một nụ cười tươi với nàng.

Nhưng không kịp để nàng mong chờ, tiếng thông báo của một vị trưởng lão khiến nàng có phần bất ngờ "Tiếp theo, Thanh Liên đấu với...Gia Hân!!"

"?!" Thanh Liên thoáng chốc hoảng hốt, Gia Hân là đệ tử mà tông chủ Thiên Linh Tông nhặt được về, đây là điều ai cũng biết. Trong hai năm làm đệ tử ngoại môn này cô đã không ngừng lập được những chiến công hiển hách, được mệnh danh là "Bất Bại Tiên Tử" thiên tài của lứa đệ tử năm nay.

Luận về tu vi thì Thanh Liên kém cô một tiểu cảnh giới, xét về kinh nghiệm chiến đấu thì nàng lại càng không thể so bì được.

Thanh Liên bước lên lôi đài, trong lòng tràn ngập lo lắng, nàng tự hỏi bản thân rằng mình có thể làm được không. Gia Hân thì ngược lại, vẻ mặt cô lạnh lùng không chút biến sắc với bất kì đối thủ nào, đây không như Bá Thành coi thường đối thủ mà là sự cẩn trọng đến từng chi tiết một. Cô phải bình tĩnh đối diện với mọi tình huống xảy ra.

Thiên Minh ngồi trên cao nhìn xuống, hắn cũng khá bất ngờ trước tình cảnh như vậy, không ngờ lại gặp phải Gia Hân. Tâm trí hắn có phần phức tạp (...Thú vị rồi đây!)

Hai nàng ta đều mới chỉ bắt đầu tu luyện từ hai năm trước, nhưng nay một người Thoát Thai hậu kì, một người lại là đỉnh phong. Tốc độ phát triển kinh người này khiến ai cũng phải ganh tị.

Nhưng thứ Thiên Minh chú ý đến lại là cái khác, Gia Hân sau lần gặp ở Linh Phù Phong thì đã trưởng thành hơn không ít, cô mang một vẻ mặt bình tĩnh và chững chạc, hẳn là nhờ bàn tay của Thanh Bình tông chủ. Thanh Liên cũng vậy, trong hai năm này nàng ta đã rèn giũa bản thân dưới sự hướng dẫn của Thiên Minh và cũng không ngừng phát triển hơn.

Đây có thể xem như là cuộc chiến xác định xem ai mới là thầy giỏi hơn cũng không chừng. Thiên Minh thực sự rất mong chờ.

Chương 60: Trưởng thành.