Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 61: Bước ngoặt.

Chương 61: Bước ngoặt.


Thanh Liên đối mặt với Gia Hân trên lôi đài, sắc mặt của cả hai hoàn toàn trái ngược nhau. Gia Hân bình tĩnh trầm ổn nhưng Thanh Liên lại lo lắng không thôi.

Người ngoài nhìn vào sẽ không rõ nhưng nếu là người tinh ý thì sẽ hiểu ra ngay là vì sao. Chính là vì tâm cảnh của hai người họ khác nhau, Thanh Liên dưới sự hướng dẫn của Thiên Minh và chăm lo của Tiểu Hồng thì như lá trôi theo trên sông, êm ả dịu dàng nhưng lại dễ bị lay động. Còn Gia Hân dưới sự đốc thúc trưởng thành của Thanh Bình tông chủ thì như cá chép bị ép phải vượt qua vũ môn nếu không sẽ rơi vào chảo dầu vậy, kiên cường và mãnh liệt.

Cách của Thanh Bình tuy có phần bắt ép quá đáng nhưng thành quả chính là Gia Hân luôn bình tĩnh trước mọi vấn đề này. Còn Thanh Liên thì khác, Thiên Minh quá nhẹ nhàng đối với nàng, hầu như không có chút ép buộc nào, suy cho cùng cũng là vì Thiên Minh không muốn nàng trưởng thành quá nhanh, sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của nàng.

Đối với Thanh Bình, ông chỉ coi Gia Hân như một hi vọng để có thể đánh bại Thiên Quyết trong cuộc tuyển chọn đệ tử chân truyền sắp tới. Còn Thiên Minh lại xem sự trưởng thành của Thanh Liên là quan trọng hơn cả.

Đây chính là sự khác biệt giữa cách dạy bảo của hai người, tuy đều là vì sự trưởng thành của hai nàng ta nhưng lại khác biệt về mục tiêu. Mỗi cách có một điểm lợi riêng nhưng chung quy lại thì vẫn có thiếu sót phải đánh đổi.

Vị trưởng lão với vai trò trọng tài nhìn qua lại hai người, thấy đã ổn thì lập tức hét to tuyên bố "Trận đấu bắt đầu!"

'Vụt!!' Tiếng gió mạnh nổ ra như tiếng đại pháo, Gia Hân đã ngay lập tức tới bên cạnh Thanh Liên.

(Nhanh quá!!) Nàng có phần hoảng sợ, vội vàng tụ từ tay một quả cầu năng lượng màu xanh lục, đánh về phía Gia Hân. Gia Hân ngược lại thì bình tĩnh tránh né một cách rất nhẹ nhàng.

Đòn t·ấn c·ông của Thanh Liên tuy không gây được tổn thương nào nhưng ít nhất đã khiến Gia Hân phải lùi lại, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

"..." Gia Hân bình tĩnh xem xét, bày ra trong đầu từng phương thức để có thể t·ấn c·ông. Sau khi đã quyết định được thì lập tức rút ra một thanh kiếm, thanh kiếm đó độc nhất một màu bạc, tại phần giao giữa chuôi kiếm với lưỡi kiếm có một hình tròn to và mỏng. Tuy thanh kiếm trông rất kì lạ nhưng lại toả ra một khí tức mạnh mẽ kinh người.

Thiên Minh nhìn thấy thanh kiếm này thì lập tức nhận ra, tay đặt trên chỗ để tay bất giác nắm chặt, khuôn mặt có phần giận dữ (Con bé đó đây là khinh thường Thanh Liên sao?!)

Gia Hân tay trái giơ kiếm lên cao, một ánh sáng trắng mờ ảo bao bọc lấy thanh kiếm, phần hình tròn cũng được lấp vào một chút, tạo thành một đường khuyết. Cô vung kiếm chém ra, từ ánh sáng trên kiếm bay ra hai ba đạo trăng khuyết, liên tục xoay vòng mà bay đi. Nhưng điều kì lạ là ba đạo trăng khuyết ấy lại bay ra ba phía khác nhau, một cái trái, một cái phải, cái còn lại thì lên trên.

Nhưng điều không ai ngờ tới đó là ba đạo trăng khuyết này đang di chuyển lại cong ngược lại, đều nhắm vào Thanh Liên. Nàng chợt giật mình, không kịp né tránh.

Rầm!!

Ba đạo trắng khuyết ấy đánh trúng, tạo ra một v·ụ n·ổ vang, để lại một làn khói trắng mờ ảo mà dày đặc. Tất cả đều tỏ ra kinh ngạc trước đòn t·ấn c·ông này, chắc mẩm nàng sẽ như những đối thủ trước đó của Gia Hân, bị hạ trong một đòn.

Nhưng đến lúc làn khói trắng tan đi, tại nơi v·ụ n·ổ xảy ra, Thanh Liên được bọc trong hai cánh hoa, bình an vô sự. Nhưng trên cánh hoa đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Thanh Liên thấy cảnh này, trong lòng có chút lo lắng, trong những trận chiến vừa rồi nàng không ngừng dùng rồi lại luyện ra những cánh liên hoa này. Nhưng thời gian hạn hẹp quá khiến nàng giờ chỉ còn bốn cánh tính cả hai cánh đang che chắn cho nàng. Đến khi hết rồi thì nàng cũng không biết phải làm sao.

Nàng cực kì hoảng loạn, nàng trước đó đã vượt qua bao nhiêu người, ý muốn dành được cơ hội tự chọn phong. Nay đối thủ bất ngờ này lại như một bức tường lớn nàng không thể vượt qua. Tuy cảnh giới không mấy khác biệt nhưng thực lực thật sự là cách nhau quá xa.

Các thiếu niên bên cạnh phấn khích, không ngừng hô vang. Tiếng trưởng lão bàn luận tuyển chọn không ngừng phát ra. Tiếng gió cuối thu rít gào vang khắp Thiên Linh Tông. Giữa những tạp âm...

"Thanh Liên..." Một thanh âm trầm ấm vang lên thu hút ánh mắt không chỉ của Thanh Liên mà còn tất cả mọi người xung quanh. Cuộc chiến dường như cũng không quan trọng bằng giọng nói ấy. Chỉ một tiếng nói đã có thể cắt ngang tất cả, không ai có thể ngoài thiếu niên cao ngạo phía trên kia. Thiên Minh nhìn xuống, chậm rãi nói "...Bình tĩnh đi, cứ làm như ta đã dạy...Đến lúc chơi rồi."

'Đến lúc chơi rồi' Câu nói ấy đã khắc sâu vào tâm chí của tất cả mọi người từ hai năm trước. Nó như một lời chiếu cáo thiên hạ, mở đầu cho cuộc trở mình của Thiên Minh. Nay được nhắc lại, kí ức đó một lần nữa gợi lại.

Mọi người nghe xong lập tức hướng ánh mắt lại Thanh Liên, người lúc này còn đang thất thần một chút.

(...Ý huynh ấy là?) Thanh Liên lập tức hiểu ra, lập tức điều hoà lại hơi thở, ánh mắt loé lên vẻ kiên định. Nàng quay sang nhìn Gia Hân thật lâu, thủ thế sẵn sàng. Nàng xoay tay một cái, trên tay lập tức xuất hiện một tấm phù. Lập tức kết ấn quyết rồi hô lên "Thuận!" Một luồng gió bao bọc lấy nàng, cả người nàng nhẹ như không, bước chân một cái tốc độ di chuyển tăng lên đáng kinh ngạc.

"Phù chú ư?" Một vị phong chủ khó tin thốt lên, tất cả lại một lần nữa nhìn sang Thiên Minh, hắn chỉ nở một nụ cười khỉnh mặc cho họ suy đoán đủ thứ.

(Đúng vậy, chính là phù chú!) Thiên Minh cười lạnh trong lòng. Trước trận đấu hắn đã bảo Thanh Liên không được phép sử dụng phù chú vì hắn thấy đây chính là cơ hội tốt nhất để huấn luyện nàng về kĩ thuật chiến đấu cơ bản.

Hắn cả đời dùng phù, hiểu rõ được khuyết điểm của phù sư là ở thân pháp chậm chạp, quá ỷ lại vào phù thuật. Đến khi chân nguyên cạn kiệt hoặc hết phù thì chỉ có thể mặc người khác đánh g·iết. Chính vì vậy hắn càng muốn nàng hoàn thiện về những mặt còn thiếu sót trước.

Trận đấu tiếp tục, Thanh Liên với tốc độ được tăng cường lập tức tiếp cận phía sau Gia Hân, giơ tay đánh một chưởng. "?!" Gia Hân chưa kịp định hình nhưng nhanh chóng giơ kiếm lên đỡ. Đòn đánh ấy lập tức đẩy lui cô ra xa.

Thanh Liên không ngừng lại, chớp lấy thời cơ, hai cánh liên hoa trước đó lập tức tan ra thành hàng trăm cánh liên hoa khác nhỏ hơn, t·ấn c·ông về phía Gia Hân. Cô quay người lại chém ra rất nhiều đạo trăng khuyết, cố gắng đánh tan bão hoa, Thanh Liên lại một lần nữa tiếp cận phía sau cô.

Như đã đoán được từ trước, cô quay người chém ngang một cái nhưng Thanh Liên lập tức cúi xuống tránh né, tiện tay đặt nhẹ một tấm phù lên người Gia Hân. Nàng lập tức kết ấn quyết "Tử lôi!" Tấm phù trên người Gia Hân lập tức phóng ra lôi điện tử sắc, giật cho cô điếng người.

Thanh Liên tiếp tục t·ấn c·ông như vậy, dùng bão hoa để thu hút sự chú ý của Gia Hân rồi giả vờ t·ấn c·ông. Đến lúc cô nhận ra thì đã muộn xung quanh cô đã dán đầy phù dưới chân. "Bạo!!" Thanh Liên hô lên, bản thân tránh ra xa.

Bùmmm!!

Một v·ụ n·ổ lớn xảy ra, xung kích bay ra tứ phía chấn động khán đài xung quanh. Đến khi nhìn lại mọi người thấy Gia Hân được bao bọc bởi một tấm khiên hư ảo màu trắng bạc. Trên người cũng không thiếu v·ết t·hương từ v·ụ n·ổ cũng như tử lôi vừa rồi.

Bình tâm lại sau đón t·ấn c·ông bất ngờ đó, Gia Hân nhìn vào Thanh Liên thật sâu, suy tính từng nước đi thật cẩn thận. Cô cũng không ngờ tới chuyện Thanh Liên biết sử dụng phù chú, lại còn thành thục tới vậy. Vừa rồi cô đã tiêu hao quá nhiều chân nguyên vào việc đánh tan bão hoa cũng như tạo ra khiên chắn chống đỡ v·ụ n·ổ kia.

(Chỉ còn cách đó thôi!) Gia Hân thở dài một hơi rồi lại hít sâu vào, ánh mắt sáng lên mãnh liệt hơn nữa. Cô nắm lấy chuôi thanh kiếm bên phải hông, thanh kiếm vừa rút ra lập tức toả ra một sức nóng kinh người, cũng như là một ánh sáng chói mắt.

(Cuối cùng cũng tung hết sức rồi sao?) Thiên Minh nhìn xuống cảnh này, cũng không có vẻ gì là bất ngờ.

Thanh kiếm Gia Hân vừa rút ra cũng kì lạ không kém, sau khi toả ra ánh sáng chói mắt kia thì lại thu ánh sáng đó về, tích tụ trên lưỡi kiếm. Thanh kiếm mang độc một màu kim sắc sáng rực, phần giao giữa chuôi và lưỡi cũng là một hình tròn nhưng lần này lại có thêm những thứ trông như gai toả ra xung quanh.

"Nhật nguyệt song kiếm..." Thiên Quyết nhìn thấy thanh kiếm kim sắc ấy xuất vỏ, sắc mặt cũng trầm đi không ít. Đây vốn là cặp song kiếm được chuyền lại từ đời lão tổ của Thiên Linh Tông, thứ mà lão vẫn khao khát có được.

Truyền thuyết kể rằng hai vị lão tổ vốn là một cặp nhân vật từng tung hoành khắp Đại Trịnh, cùng vang danh khắp Thần Võ Châu. Nam tên Thiên, nữ tên Linh hai người vừa gặp nhau đã trúng ái tình. Sau này kết thành đạo lữ rồi cùng lập nên Thiên Linh Tông.

Nam lấy âm khí từ nguyệt quang rèn ra ngân sắc kiếm, nữ lấy dương khí từ nhật quang rèn ra kim sắc kiếm. Rồi cả hai tặng cho đối phương, trở thành tín vật định tình, sau được hậu nhân gọi là Nhật Nguyệt Song Kiếm.

Cặp kiếm lấy ánh sáng nhật nguyệt làm sức mạnh, nhật kiếm mạnh nhất vào ban ngày, yếu vào ban đêm, nguyệt kiếm mạnh nhất vào ban đêm, yếu vào ban ngày. Thay phiên luân chuyển như nhật nguyệt tuần hoàn.

Chính vì vậy Thiên Minh mới thấy khó chịu khi Gia Hân rút nguyệt kiếm ra vào lúc đầu. Việc đó không khác nào đánh giá thấp khả năng của Thanh Liên cả. "Mà xem ra con bé cũng muốn kết thúc rồi...Ài." Thiên Minh chỉ thở dài một tiếng.

Gia Hân cầm nhật kiếm đâm xuống đất một luồng dương khí mạnh mẽ tích tụ trên hình mặt trời trên kiếm, từ trong đó tạo ra năm q·uả c·ầu l·ửa to bằng cái chậu rửa mặt với sức nóng khủng kh·iếp, không ngừng quay quanh cô. "Lên đi!!" Gia Hân hét lên, lao về phía Thanh Liên. Giữa đường những q·uả c·ầu l·ửa ấy lại bắn lên trước như những quả đ·ạ·n pháo.

Thanh Liên nhờ Thuận Phong Phù mà may mắn tránh được, sử dụng Lạc Diệp tiếp kiếm của Gia Hân. Phong, hoả v·a c·hạm toả sức nóng ra khắp lôi đài.

Cú v·a c·hạm tạo ra một v·ụ n·ổ nhỏ đẩy hai người ra, hai người cứ tiếp tục như vậy mà giao thủ. Đôi khi Thanh Liên lại sử dụng Mộc Linh Thuật để kìm chân Gia Hân lại, tìm kiếm sơ hở.

Thanh Liên nhân lúc cơ hội vừa đến liền tung ra Lôi Tiễn Phù. Hơn hai mươi mũi tên lôi điện hiện ra sau lưng nàng, bắn thẳng về phía Gia Hân.

Với tốc độ của mình Gia Hân cố gắng né tránh hết mức có thể nhưng vẫn trúng đòn một chút. Nhưng trong quá trình ấy cô lại áp sát được Thanh Liên nhưng chưa kịp đến gần thêm nữa Thanh Liên đã ném ra từ sau mình đoá liên hoa còn hai cánh kia. Liên hoa trước mắt vừa nhanh vừa chậm tiến tới Gia Hân rồi đột nhiên nổ tung.

Liên hoa nổ tung tạo ra một hư ảnh màu trắng hồng trên che kín lôi đài, từng cánh hoa nhỏ rơi xuống như mưa cùng với đó là hương thơm dịu nhẹ khiến mọi người cảm giác như xuân về giữa trời thu.

Hư ảnh từ từ tan biến, những cánh hoa nhỏ kia cũng vỡ tan như thuỷ tinh rồi từ từ biến mất. Khi hư ảnh tan đi thì Gia Hân giờ cũng đã nằm gục dưới đất.

"B-Bất Bại Tiên Tử...bại rồi sao?" "Không thể nào!" "Chuyện này thật khó tin!" Mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng này, họ hoàn toàn không thể tin được rằng cô đã thua ngày hôm nay.

"Liên nhi!! Đánh hay lắm!!" Tiểu Hồng hét to chúc mừng, Gia Bảo cũng gật đầu thán phục.

Chính Thanh Liên lúc này cũng bất ngờ không kém ai, bất bại tiên tử này là người nàng tin rằng sẽ không bao giờ thắng được, nay lại nằm ở kia. "Ta...thắng rồi sao?" Nàng không tin vào mắt mình.

"?!" Lúc này nàng thấy Gia Hân có vẻ không đúng, cơ thể cô từ thực hoá hư biến thành ánh sáng rồi từ từ biến mất.

"Đắc tội rồi..." Một giọng nói nhẹ nhàng thốt lên phía sau lưng nàng rồi bịch một tiếng, nàng cảm thấy một lực vừa mạnh vừa nhẹ đánh vào cổ, ý thức của nàng lập tức tan ra, hoàn toàn ngất đi.

Cả khán đài lại một lần nữa há hốc mồm trước bước ngoặt bất ngờ này. "T-Trận đấu kết thúc! Gia Hân thắng!!" Ngay cả vị trưởng lão trọng tài cũng không khỏi đờ người ra, mất một lúc mới định thần lại tuyên bố kết quả trận đấu.

Thiên Minh ngồi trên cao nhìn xuống kết quả này, cũng không hề có phản đối chỉ nhẹ nhàng tiếp nhận. Bởi lẽ kết quả này hắn đã lường trước được từ lâu, chỉ không ngờ Thanh Liên lại cầm cự được lâu đến vậy (Cuộc chiến này cuối cùng vẫn là quá mức với nàng rồi.)

Chương 61: Bước ngoặt.