Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 63: Tiến vào di tích.
Thiên Minh sau khi an bài tất cả cho Thanh Liên thì liền rời khỏi Thiên Linh Tông. Tính tình hắn cẩn thận cũng không quên sử dụng nguỵ dung đan và ẩn tức phù để nguỵ trang thành người khác. Tuy không thể lừa được hai lão già vẫn luôn quan sát hắn từ xa kia nhưng đối với những người cùng hoặc cảnh giới cao hơn một chút thì vẫn sẽ không nhận ra hắn.
(Dựa theo thời gian trong kí ức thì cũng đến lúc di tích đó mở ra rồi...) Thiên Minh ngẫm một lúc, trong lòng có phần phức tạp.
Vào kiếp trước, khoảng thời gian này có một di tích bí ẩn được mở ra giữa một khu rừng nằm ở vùng cực bắc của Đại Trịnh. Thiên Quân lúc đó cũng đến di tích này, trải qua nhiều cực khổ mà nhận được truyền thừa cực lớn.
Thiên Minh lần này đi đến di tích đó vừa nhân cơ hội kiếm linh dược, vừa đảm bảo về an toàn cho Thiên Quân. Bản thân hắn cũng không quan tâm tới cái di tích này cho lắm, nhưng hắn phải đảm bảo Thiên Quân sẽ đoạt được cái truyền thừa kia. Bởi lẽ truyền thừa này sẽ giúp Thiên Quân rất nhiều trong tương lai. Chuyện giặc bắc tiến hành công cuộc gây chiến sớm hơn so với kiếp trước đã là một biến số hắn không lường trước được nên hắn cũng không thể khẳng định lần này Thiên Quân có gặp nguy hiểm gì hay không.
"...Mà không biết lão già kí sinh trên người Thiên Quân có thể bảo vệ nó không nữa..." Thiên Minh bất giác thốt lên, trong lòng bỗng nảy sinh sự hoài nghi. Việc Thiên Quân có một sư phụ bí ẩn thì Thiên Minh đã biết từ kiếp trước. Nhưng hắn lại cực kì nghi ngờ về mục đích của tên sư phụ đó. Chuyện linh hồn đoạt xác không phải chuyện hiếm trong giới tu hành, thực ra lại cực kì phổ biến. Nếu lão ta có m·ưu đ·ồ muốn hại Thiên Quân thì thực sự rất phiền phức.
Trong tương lai người có thể sẽ g·iết Thiên Quân, nói về khả năng thì lão ta là cao nhất. Nhưng Thiên Minh cũng chưa thể diệt trừ mối hoạ này bởi lẽ Thiên Quân vẫn cần sự chỉ bảo của lão.
"Ài...Đúng là nuôi ong tay áo mà...Hử?" Đúng lúc Thiên Minh đang cảm thấy khó khăn thì bỗng một cảnh tượng đập vào mắt hắn. Cách hắn khoảng năm mươi bước chân có một đám người, một thiếu nữ và khoảng bảy tên đàn ông. Vẻ mặt của thiếu nữ có phần khó chịu, thân thủ thế chuẩn bị nghênh chiến. Mà đám đàn ông thì vẻ mặt cười cười, ý đồ bất chính lộ rõ.
Có vẻ như đám đàn ông kia định t·ấn c·ông thiếu nữ đó. "..." Thiên Minh nhìn một lát rồi lại bước tiếp, mặc kệ chuyện xảy ra trước mắt, dù sao cũng không phải chuyện của hắn. (Anh hùng cứu mỹ nhân gì chứ? Toàn là rước lấy phiền phức.)
Nhưng hắn chưa kịp đi xa thì bỗng "A thiếu hiệp làm ơn cứu mạng!" Một thanh âm thánh thót vang lên, cũng không ai khác ngoài thiếu nữ kia. Thiên Minh vừa liếc lại đằng sau thì liền thấy thiếu nữ đó chạy tới, lấy hắn ra che chắn và nói "Thiếu hiệp xin cứu lấy ta. Đám người này có ý đồ bất chính, trước đó còn t·ấn c·ông nhóm của ta!"
Thiên Minh chưa kịp nói gì thì đám đàn ông đó liền chen vào "Hừ! Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên biến đi trước khi lão tử nổi giận. Đến lúc đó đừng trách ta tàn nhẫn." Một tên đứng lên trước. Hắn thân hình to lớn, mặt mũi bặm trợn. Trên người hắn toát ra sát khí nồng đậm thấy rõ, hiển nhiên là đã g·iết vô số người. Có vẻ hắn là đại ca của đám người này.
Thiên Minh định lên tiếng thì lại bị chen ngang "Đúng đó đúng đó! Mau mau cút đi để huynh đệ chúng ta được thưởng thức mỹ nhân nõn nà đây!" "Cẩn thật ta lột da ngươi luôn đó!" Hết tên này đến tên khác lên tiếng đe doạ, không để hắn có cơ hội nói "Được."
"Thiếu hiệp làm ơn cứu ta với! Hức hức! Ta thực sự khổ lắm, chỉ cần huynh cứu ta thì cái gì ta cũng đưa cho huynh!" Thiếu nữ cứ khóc lóc, bám lấy tay Thiên Minh, dựa bộ ngực mềm mại vào đó.
Thiên Minh thở dài một hơi, lập tức rút tay ra, xoa xoa cho sạch vài cái rồi xoay người bỏ đi. Cả đám đằng sau ngơ ngác trước thái độ đó của Thiên Minh.
"N-Này...!" Một tên lên tiếng gọi Thiên Minh thì nhận lại được từ hắn một ánh mắt khinh thường. Cả đám đàn ông tức giận siết chặt tay lại, dần dần sôi máu "Mẹ nó chứ! Thái độ gì đó!?" Một tên không nhịn được lập tức lao lên t·ấn c·ông, hắn rút từ bên hông một cây đao to, bổ xuống Thiên Minh.
Nhưng ngay khi mũi đao chạm vào Thiên Minh, tên t·ấn c·ông lại không cảm nhận được gì từ lưỡi đao cả, như thể hắn vừa chém vào không khí. Thiên Minh bị tách ra làm đôi nhưng lại lập tức tan biến.
"Cái gì?!" Cả đám đồng thanh bất ngờ, ngó nghiêng tìm kiếm Thiên Minh. Nhưng ngay lập tức...
Roẹt!!
Một tiếng xé rách vang lên, cả lũ bất ngờ quay về chỗ âm thanh đó phát ra, và từ chỗ âm thanh đó một cánh tay thon dài đẫm máu vừa đâm xuyên qua lồng ngực tên đại ca, trên bàn tay còn đang cầm trái tim vẫn còn đập bùm bụm từng nhịp.
"N-Ngươi!?..." Tên đại ca chỉ kịp quay đầu lườm Thiên Minh một cái, ánh mắt tràn đầy tức giận cùng oán hận, miệng mấp máy gì đó rồi hoàn toàn tắt thở mà c·hết.
Thiên Minh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi cơ thể hắn, thân thể to lớn của tên đại ca ngã bịch xuống đất làm máu văng tung toé. Cầm trái tim của tên đại ca trên tay, Thiên Minh chợt nhận ra cái gì đó không đúng. Trái tim trên tay hắn có chút kì lạ, nó to nằm trọn trong tay hắn, về tổng thể thì giống tim người bình thường nhưng lại có rất nhiều gai nhọn màu đen mọc ra như quả sầu riêng vậy.
Thiên Minh quan sát thật kĩ thì lập tức nhận ra (Ma chủng?) chính là thứ mà đám ma tông cấy vào đệ tử để khi đến thời điểm thích hợp thì sẽ đoạt về rồi hấp thụ nhằm gia tăng tu vi. Đây là một kĩ thuật đặc trưng và phổ biến của ma tông, hầu như ở đâu trên Thần Võ Châu cũng có thể gặp.
Nhưng đáng tiếc ma chủng này chưa chín, vẫn còn ở dạng sơ giai, phải đến khi nào gai có màu đỏ thẫm thì mới được coi là đại thành. Những ma chủng sơ giai này không có tác dụng gì nhiều...(Nhưng lấy số lượng bù chất lượng cũng được...) Hắn lập tức quay đầu sang đám người còn đang s·ợ c·hết đứng kia.
Thấy Thiên Minh quay đầu nhìn, trên mặt còn lộ rõ sát ý, cả lũ lập tức hoàn hồn lại, ra sức chạy trốn.
"Aaaa!!!"
Nhưng từng tên một đều bị Thiên Minh bắt được, một tay moi tim ra khỏi cơ thể. Một đoàn tám chín người trong chớp mắt bị Thiên Minh đồ sát, máu từ cơ thể chúng chảy dài trên nền đất tạo thành từng dòng nước nhỏ, nhuộm đỏ một vùng.
Cầm trên tay bảy viên ma chủng sơ giai, mặt hắn lộ rõ vẻ hài lòng.
"A!!" Một tiếng kêu sợ hãi khẽ vang lên, Thiên Minh quay đầu nhìn thì thấy thiếu nữ đang ngồi dưới đất, có vẻ cô ta vừa trượt chân ngã. Vẻ mặt cô vẫn còn tràn đầy sợ hãi trước những gì vừa xảy ra.
Hai người cứ nhìn nhau một lúc lâu rồi Thiên Minh mới lấy từ trong túi ra một chiếc lọ nhỏ, ném ra cho cô ta. Cô gái nhận được chiếc lọ này thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Tính hỏi Thiên Minh thì hắn đã biến mất từ lúc nào rồi.
...
Sau hai canh giờ Thiên Minh liền đến một khu vực tàn tích với nhiều công trình đổ nát. Xung quanh đã được vô số người đóng quân, chờ đợi bí cảnh mở ra. Có người đến chỉ để xem náo nhiệt nhưng cũng có người đến để tìm kiếm cơ duyên, còn có kẻ chờ để đoạt bảo từ những người khác sau khi họ ra ngoài. Muôn màu muôn vẻ.
Thiên Minh tìm đến một góc vắng vẻ, kiểm tra lại một lần nữa những đồ thiết yếu mà hắn đã chuẩn bị. Sau khi kiểm tra thì lại chuyển sang tranh thủ tu luyện. Những nơi tàn tích như này thường toả ra đại đạo pháp tắc, cũng là cơ hội ngộ đạo muốn cầu không được. Nhưng điều cơ bản như vậy lại chẳng có ai quan tâm, bởi lẽ sự chú ý của họ đã chuyển lên những bảo vật không biết có tồn tại hay không bên trong bí cảnh kia rồi.
"Hử?" Bỗng sự chú ý của hắn va vào một thiếu niên kỳ lạ, cậu mặc một chiếc áo choàng sẫm màu, trên mặt mang mặt nạ quỷ màu đen che nửa trên khuôn mặt. Khí tức toàn thân hoàn toàn bị che giấu.
Nhưng chỉ vừa nhìn qua Thiên Minh liền xác định được thân phận của cậu (...Đệ đến rồi nhỉ? Thiên Quân?) hắn cười thầm trong lòng. Đúng thật hắn không thể cảm nhận khí tức của cậu nhưng chiếc mặt nạ quỷ này lại là thứ đã gây cho hắn ấn tượng sâu đậm từ kiếp trước.
Tuy không có gì để chứng minh nhưng hắn lại có thể khẳng định rằng đó là Thiên Quân.
Hẳn là cậu quay về từ đại hội luyện đan trước đó diễn ra tại Đan thành rồi theo nghe ngóng mà tìm tới đây.
(Để ta xem xem đệ đã mạnh đến mực nào rồi...)
Ầm!! Ầm!!
Sau một lúc lâu, tại khu vực giữa di tích bỗng nổi lên một trận rung chấn mãnh liệt. Rung lắc mạnh mẽ khiến cho những kiến trúc nơi tàn tích vốn không chắc chắn nay thi nhau đổ sập xuống.
Bất ngờ làm sao khi các kiến trúc ấy đổ xuống lại để lộ ra một vết nứt bí ẩn. Vết nứt toả ra ánh sáng màu xanh lam huyền ảo giữa khoảng không như một vết rách trên mặt giấy. Dần dần trước sự chứng kiến của mọi người nó dần mở rộng ra thành một cái ao nhỏ, hình tròn liên tục rập rờn như mặt nước bị tác động. Ánh sáng toả ra lúc mờ lúc tỏ. Trận rung chấn cũng đột nhiên biến mất, bất ngờ như cách nó đến.
Cả không gian đều chìm trong yên lặng, cho đến khi...
"Lênnnn!!!!"
Bỗng một ai đó hét lên, hiệu lệnh toàn quân tiến vào vết nứt đó. Theo tiếng hét mở màn, các thế lực không ngừng hô vang, thi nhau chen lấn vào trong bí cảnh.
Tuy nhiên dưới sự chen lấn và thúc đẩy của lòng tham, sự v·a c·hạm là không tránh khỏi, được tầm hai phút tiếng chém g·iết đã bắt đầu vang lên.
Thiên Minh ngồi khoanh chân một bên thở dài, cảm khái trước khung cảnh này (Bí cảnh có bảo vật? Không ai biết. Nhưng con người vẫn luôn vì thứ lợi ích vô hình vô dạng này mà tranh đấu. Quả nhiên cô nói không sai Cẩm Tú à...suy cho cùng "Con người cùng là một loài động vật.")
Giữa khung cảnh tranh đấu khốc liệt, Thiên Minh đã thấy bóng dáng Thiên Quân len lỏi trong đám người rồi bước qua vết nứt rồi biến mất.
"Được rồi! Để xem nay chúng ta sẽ có gì nào!!" Thiên Minh đứng dậy, vươn vai một cái lập tức sử dụng Thuận Phong Phù và Đạp Vân, xuyên qua biển người, lao vào trong vết nứt.