Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 62: Lời hứa.

Chương 62: Lời hứa.


"Khảo hạch nội môn kết thúc! Xếp hạng lần lượt như sau...Gia Hân đứng hạng nhất, Tiểu Hồng hạng hai,...." Trên lôi đài cao kia, vị trưởng lão chủ trì khảo hạch lên tiếng thông báo kết thúc vào cuối ngày. Người thông qua thì mừng rỡ tung hô, cười nói mừng vui. Còn kẻ bị loại thì lại ủ rũ, có chút thất vọng không thể diễn tả.

Thiên Minh nhìn thấy những kẻ đó thì có phần cảm thông, bởi lẽ kiếp trước hắn cũng từng như họ. Không phải là họ tu vi không đủ, thiên phú yếu kém hay không cố gắng phấn đấu. Có rất nhiều thứ có thể cản bước một con người, có thể như Thiên Minh kiếp trước, dù biết không thể luyện kiếm nhưng vẫn cố chấp vì sự kì vọng của kẻ khác, để rồi ngậm ngùi nhận thất bại. Hoặc có thể như Thanh Liên ngày hôm nay, vận khí không tốt gặp đúng phải kẻ mạnh hơn mình quá nhiều, nhận lấy thất bại không đáng có.

Thế giới muôn màu muôn vẻ, vận mệnh của con người cũng tuỳ lúc đổi thay. 'Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên' không phải lúc nào kết quả cũng sẽ được như ý muốn cả. Phải biết chấp nhận thất bại, tiếp tục cố gắng, thử đi thử lại thì mới có thể đạt được thứ thành tựu chân chính.

Thanh Liên lúc này nhận lấy ban thưởng nhờ đạt được hạng thứ tư, tuy phần thưởng cũng nhiều nhưng nàng lại chẳng thấy vui gì cho cam. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc lên Thiên Minh nhưng rồi lại né tránh có phần tủi hổ (Chắc huynh ấy thất vọng về ta lắm...)

Sau khi ban thưởng xong, cũng đã đến lúc trao đặc quyền cho hai hạng nhất của lứa đệ tử năm nay. Hạng nhất Gia Hân, cô bước lên trước một bước, đi ra khỏi hàng ngũ đệ tử, dõng dạc nói "Đệ tử Gia Hân muốn bái nhập vào chính phong của Lý tông chủ!"

Mọi người xung quanh cũng không có gì là bất ngờ, tám phong chủ trên này cũng chỉ thở dài một hơi, đúng là hi vọng vô ích.

Chính phong là nơi Lý Thanh Bình toạ trấn, tuy là nơi linh khí nồng đậm nhất, rất thích hợp cho tu luyện. Nhưng để mà nói cũng không phải là chỗ tu luyện thật sự, nó giống nơi để họp bàn chuyện đại sự thì đúng hơn. Lý Thanh Bình cũng chưa nhận đệ tử bao giờ nên cũng không coi chính phong là một nơi để dạy bảo đệ tử. Khác biệt với chín phong khác.

Nhưng bây giờ có ai không biết Gia Hân là được Lý Thanh Bình nhận về, định sẵn sẽ được anh bồi dưỡng từ trước. Nay chọn phong kiểu này cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Chọn phong xong Gia Hân liền lùi lại, tiếp đó là Tiểu Hồng tiến lên "Đệ tử muốn vào Thiên Nữ Phong của Hoàng phong chủ!" Cô nói một cách mạnh mẽ, đã có quyết định này từ lâu.

"Tốt! Tốt! Vậy là hạt giống tốt này đã là của ta rồi nha!" Vị nữ phong chủ cười tươi, khoé mắt liếc sang những phong chủ khác đầy khiêu khích. Các phong chủ khác thì chỉ hừ lạnh một tiếng, tránh né ánh mắt này của cô.

"Tiếp theo! Mời các phong chủ mời lựa chọn những đệ tử còn lại." Vị trưởng lão chủ trì thấy Tiểu Hồng đi đến chỗ đối diện Hoàng Thuỳ Linh thì gật gù trước kết quả, bắt đầu chuyển sang tiết mục cuối cùng. Các phong chủ lập tức để lộ lòng tham ngay trên mặt mình, đánh mắt xem xét từng người một, lựa chọn những hạt giống tiềm năng nhất.

Cả không gian chợt tĩnh lặng, đến mức họ chỉ còn nghe được tiếng thở của người bên cạnh. Tất cả đều có tâm tư của riêng mình nhưng chung quy đều là đang chờ đợi những người trên kia lên tiếng.

Lời thông báo vừa rồi như tiếng chuông báo hiệu trong lòng Thanh Liên, nàng nghe từ Tiểu Hồng rằng cuộc chọn lựa này khác với việc có quyền tự chọn. Các phong chủ một khi đã lên tiếng chọn thì đệ tử chỉ được phép nghe theo, các phong chủ còn lại cũng không được phép tranh đoạt.

Một nỗi lo lắng to lớn chợt ập xuống Thanh Liên, nàng lo sẽ phải vào một nơi toàn người xa lạ, sợ không có ai ở bên...sợ không được ở cùng với hắn.

"À vâng xin phép cho đệ tử được nói lời này được không ạ?" Một thanh âm đặc trưng của một thiếu niên vang lên, đánh vỡ sự yên lặng kia. Tuy đó chỉ như một câu nói bình thường nhưng lại như ánh dương soi sáng trong lòng Thanh Liên.

Mọi người nhìn lên trên chỗ cao đó, thấy Thiên Minh đang giơ một tay lên, điệu bộ lễ phép, xin được phát biểu. "Ồ! Thiên Minh sư điệt cứ nói, dù sao hôm nay ngươi cũng chịu trách nghiệm lựa chọn đệ tử thay cho Lưu Tuệ phong chủ, ắt có quyền phát ngôn." Phong chủ Hắc Nham Phong Đỗ Chí Thiện cười nói rất thân thiện.

"Vậy đa tạ Đỗ phong chủ!" Thiên Minh đứng lên ôm quyền bái ông một cái, rồi lại nhìn sang tất cả các vị phong chủ còn lại và nói "Linh Phù Phong chúng ta mấy chục năm nay vốn rất ít đệ tử, hiện tại đếm đi đếm lại cũng chỉ trên đầu ngón tay. Không ấy chư vị phong chủ nể mặt tình nghĩa đồng môn, cho phép tiểu bối chọn sự đệ, sư muội trước. Để tránh phù mạch có nguy cơ thất truyền, có lỗi với sư tổ các đời trên trời cao. Mong chư vị phong chủ thành toàn!!" Hắn nói một tràng dài rồi cúi bái một cái, vẻ mặt có một phần buồn tủi, cố cúi đầu thật sâu để che giấu nó.

Các thiếu niên trên khán đài cũng như phía dưới hàng chờ nghe vậy thì cảm thấy rất cảm động, cho rằng Thiên Minh là một người có tình có nghĩa, một người hiếu thuận, thiện lương, biết lo nghĩ cho những người xung quanh mình.

"Hức hức...Quả nhiên Lân thiếu chủ quả là một vị quân tử!" "Lân thiếu chủ uy vũ!!" "Uy vũ!! Uy vũ!! Uy vũ!!!" Cả khán đài hò reo tán thưởng trước hành động này của hắn, tuyệt nhiên không biết đây lại là lời của một kẻ khẩu phật tâm xà.

(Hừ! Phong phiếc gì chứ! Nếu không phải do sư phụ và các sư tỷ ở đó thì ta đã sớm phá nó đi rồi. Lấy đâu ra thời gian mà kế thừa, phát triển gì đó. Ta cũng không rảnh đến mức đó!) Thiên Minh cười tà, nụ cười ấy bị giấu kín, không ai nhận ra cả.

Về phần các phong chủ thì sao? Họ sẽ cảm động theo chứ? Làm gì có! Họ cũng không non nớt như đám trẻ ở dưới kia, tất cả cùng thốt lên một câu trong lòng (Nói trắng ra là ngươi muốn giành quyền chọn được những đứa tốt nhất trước chứ gì? Sao không nói mẹ đi!!)

Nhưng dù là vậy thì họ làm sao có thể thẳng tay vạch trần âm mưu của hắn được? Nhất là khi có sự ủng hộ của hàng nghìn đệ tử dưới kia. Mà dù không có những đệ tử này thì họ cũng không tiện từ chối (Để hắn ghi thù thì chỉ nhận lấy đau đớn thôi...) Có tấm gương sáng Thiên Quyết ở bên cạnh, họ nhất định sẽ không phạm sai lầm.

"...Vậy Thiên Minh sư điệt cứ chọn trước đi, đều là đồng môn cả mà!" Hoàng Thuỳ Linh lên tiếng đồng ý, các phong chủ khác chỉ có thể khẽ thở dài, nhắm mắt cho qua mà thôi.

"Đa tạ chư vị phong chủ! Ta sẽ không lãng phí thời gian của mọi người đâu!" Hắn cúi đầu cảm ơn, rồi quay xuống nhìn hàng ngũ đệ tử phía dưới, giả vờ ho nói "Khụ khụ! Các sư đệ sư muội, thành thật mà nói thì trước đó ta mong có thể nhận được càng nhiều người càng tốt. Nhưng nếu xét đến mong muốn và tương lai của mọi người sau này, ta thực sự không nỡ phá hỏng nó. Trong cả khảo hạch nội môn vừa rồi ta quan sát thấy được rằng mọi người ai cũng có thiên phú riêng, đều rất tài năng...đáng tiếc lại không phù hợp với Linh Phù Phong của ta."

"...Ngoại trừ một người!" Rồi Thiên Minh đánh mắt nhìn đến Thanh Liên, nở một nụ cười ấm áp, nói "Thanh Liên, muội có nguyện ý vào Linh Phù Phong không? Tất nhiên nếu muội không nguyện ý, ta cũng sẽ không cưỡng cầu!"

Câu nói ấy như soi rọi, đánh tan bóng tối lo sợ trong lòng Thanh Liên. Nàng lúc đầu có chút thất thần nhưng rất nhanh đã gật đầu đồng ý "Ta nguyện ý!"

Khoé miệng Thiên Minh cong lên một nụ cười dễ chịu, một cảm giác nhẹ nhõm chợt hiện lên (Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể ở bên nhau.)

Thiên Minh tiếp theo lại quay sang những đệ tử khác "Sư đệ sư muội còn lại! Tuy không cùng phong nhưng không có nghĩa chúng ta vô duyên. Ta chắc chắn mọi người sẽ trở thành những anh tài kiệt xuất! Chúc mọi người sớm ngày vượt qua vũ môn, một bước bay cao! Cùng ta chung tay mang cái tên Thiên Linh Tông vang vọng khắp Thần Võ Châu, VẠN ĐỜI KHÔNG SUY!!!"

"Vang danh Thần Võ, Vạn đời không suy! Vang danh Thần Võ, Vạn đời không suy!..." Nhất thời, lời nói của Thiên Minh chấn động đến toàn bộ những thiếu niên đơn thuần phía dưới, họ không ngừng hô lên khẩu hiệu này. Điều này khiến những lão tiền bối kia cực kì kinh ngạc.

Ngay cả thái thượng trưởng lão Lữ Gia Khánh, người đang ẩn mình trên những tầng mây cũng không khỏi thán phục "Tiểu tử này quả nhiên không tầm thường, biết nắm bắt cơ hội, thu được nhân tâm của những thiếu niên non nớt này. Có thể tính kế đám người Thiên Quyết để dù chúng nhận ra cũng không thể phản kháng. Quả nhiên là một nhân tài về quyền mưu...tương lai nếu dạy dỗ không nghiêm chỉ sợ sẽ là một mối hoạ lớn."

Những lời nhận xét của lão tuy có phần sơ sài, phiến diện nhưng lão có thể đưa ra những lời nhận xét đó là nhờ kinh nghiệm nhân sinh thế sự mấy ngàn năm của mình. Lão tin rằng mình sẽ không sai, lão biết chắc là như vậy.

Thanh Bình đứng bên cạnh thì không nói gì, anh chỉ tiếc rằng Thiên Minh tài năng như vậy mà lại không ra tay giúp sức để tông môn phát triển. Trong khi mồm thì nói toàn điều vàng ngọc nhưng anh cá rằng khi tông môn g·ặp n·ạn hắn sẽ là người bỏ chạy đầu tiên...ít nhất là mang theo vài người thân cận với mình (Ài...ít nhất thì vậy là được.)

...

Hôm sau Thiên Minh nhanh chóng đưa Thanh Liên vào trong nội môn, dừng trước chân núi Linh Phù Phong, Thiên Minh để ý được rằng trên nét mặt của nàng ta có chút lo lắng, hắn liền hỏi "Hồi hộp sao?"

Thanh Liên bị nói trúng tim đen thì ậm ừ gật đầu thay cho câu trả lời. Thiên Minh thấy vậy thì cười khẽ "Ha ha cũng là điều bình thường, nhưng muội không phải lo, tất cả mọi người đều là người tốt cả, muội sẽ sớm làm thân với họ thôi. Dù sao thì còn có ta ở đây nữa mà!" Thiên Minh nhẹ nhàng lấy tay xoa đầu nàng.

Một cảm giác ấm áp bao trùm không khí cuối thu lạnh lẽo, sưởi ấm trong lòng hai con người ấy. Thanh Liên nghe vậy thì nở một nụ cười hạnh phúc "Ừm! Có huynh ở đây là tốt rồi!"

Thiên Minh cười hài lòng, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Thanh Liên có chút giật mình nhưng cũng không hề phản kháng. Hắn nắm chặt tay nàng rồi bắt đầu bước đi, đưa nàng leo lên từng bậc thang một. Hai người chìm trong yên lặng, mặc cho tiếng chim hót, gió thổi và tiếng lá khô bị giẫm nát dưới chân vang lên xung quang núi rừng. Hai người tuy không nói gì nhưng lại đều rất hài lòng về không gian này, một không gian đầy bình yên thuộc về chỉ hai người.

Nhưng không gian ấy rồi cũng phải kết thúc, bước qua sơn môn Thiên Minh tiếc nuối thả tay nàng ra. Thanh Liên trên mặt cũng ẩn hiện sự luyến tiếc khó tả. Nhưng ngay sau đó sự chú ý của nàng lại va phải một người đang trên đường bước tới. Đó là một thiếu nữ xinh đẹp mặc hồng sắc đạo bào, thiếu nữ đó bước tới, tay vẫn còn cầm theo một cái chổi, vẫy tay chào "A Minh! Đệ về rồi! Hử? Ai đây?"

"À, đây là Thanh Liên, sư muội ta chọn được trong khảo hạch nội môn năm nay. Thiên phú về phù thuật cũng không tồi." Thiên Minh liền giới thiệu cho Ngân San, rồi lại giới thiệu cho Thanh Liên "Đây là Ninh Ngân San, sư tỷ của ta! Cũng sẽ là sư tỷ của muội từ bây giờ!"

"Bái kiến Ninh sư tỷ!" Thanh Liên lập tức hành lễ, Ngân San thấy vậy thì vội đỡ nàng đứng thẳng lên "Ối trời! Không cần phải như vậy đâu. Cứ chào hỏi bình thường là được mà! Liên nhi nhỉ? Từ nay chúng ta là một gia đình rồi, những lễ nghi phù du này nên bỏ đi thì hơn. Mà cứ gọi ta là San San là được!"

"Gia đình sao?..." Nàng khẽ thốt lên, hai từ này có lẽ nàng chưa từng được nghe qua. Có lẽ là nghe rồi nhưng thực sự chẳng nhớ nổi nữa. Giờ đây nghe hai chữ 'Gia đình' này trong lòng nàng có chút khó nói ra. Nàng đánh mắt sang Thiên Minh, chỉ thấy hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng như muốn nói rằng 'Ta đã nói rồi mà'. Nàng thấy thật ấm, quay sang Ngân San một lần nữa "...Vâng ạ! San San sư tỷ!"

"A đáng yêu quá đi mất! Phải mở tiệc chào mừng mới được!" Ngân San thốt lên, một ý định chợt loé lên trong đầu cô nhưng khi cô nghĩ kĩ lại thì "Mà chắc hiện tại không được rồi nhỉ? Sư phụ và đại sư tỷ vẫn chưa xuất quan nữa. Phải đợi đến lúc hai người họ xuất quan thì mới đầy đủ, lúc đó thì mới đông vui chứ! Muội chịu khó chút nhé?"

"Ừm thật sự không cần thiết đâu! Chỉ vì chuyện này mà làm phiền tới mọi người thì không hay lắm!" Thanh Liên lên tiếng từ chối, bởi lẽ nàng sợ làm phiền mọi người. Nhưng Thiên Minh lại chen vào "Không được! Phong chúng ta có thêm người mới chính là chuyện vui lớn nhất trong năm nay, sao có thể không ăn mừng? Để muội phải chờ đã là để muội chịu uỷ khuất rồi, bữa tiệc này nhất định phải được diễn ra!"

"Cơ mà..." Thanh Liên lại muốn từ chối nhưng khi nhìn thấy sự kiên quyết trong ánh mắt Thiên Minh thì nàng lại không thể từ chối được "Vậy làm phiền mọi người rồi!" Nàng cúi đầu cảm tạ.

"Có gì đâu! Đây cũng là lẽ thường tình mà!" Ngân San cười nói.

Tiếp theo đó Thiên Minh dẫn Thanh Liên đi thăm quan khắp Linh Phù Phong, cuối cùng là dẫn nàng đến động phủ dành cho nàng. Trong phòng có đầy đủ đồ dùng cần thiết, còn được quét dọn rất sạch sẽ, như đã được chuẩn bị từ trước.

Đến cuối ngày, khi ánh hoàng hôn buông xuống, Thanh Liên cũng sắp xếp đồ đạc xong, Thiên Minh mới nói điều hắn muốn nói cả ngày hôm nay "Thanh Liên à, ta sẽ xuất sơn một thời gian, để chuẩn bị vài thứ."

"...Vậy ạ?" Thanh Liên nghe vậy thì buồn buồn, khuân mặt xuống sắc nghiêm trọng. Thiên Minh cũng không đành để nàng như vậy nhưng cũng không còn cách nào khác "Đúng thế, trong khoảng thời gian này muội cố gắng tu luyện, sớm đột phá Hoán Cốt cảnh."

"..." Thanh Liên không nói gì, chỉ gật đầu nghe lời (Vừa mới có cơ hội để ở gần nhau vậy mà huynh ấy đã vội đi mất...Nhưng ta làm gì có quyền gì mà níu kéo huynh ấy đâu cơ chứ?) sắc mặt nàng càng thêm trầm trọng, cố tránh không để Thiên Minh thấy.

Nhưng Thiên Minh đã sớm thấy rõ, nhưng chuyện này là bất đắc dĩ. Lần luyện đan để cứu Giang Nguyệt lần trước đã khiến số dược liệu Thiên Minh tích luỹ tiêu tốn hơn một nửa, đã không đủ để luyện đan dược cho mẫu thân hắn nữa. Giờ chỉ còn hai năm nữa, thời gian cấp bách, hắn chỉ còn cách ra ngoài tìm kiếm với cơ hội ít ỏi mà thôi.

Cho dù là phiền phức là vậy nhưng nếu thời gian quay ngược lại hắn vẫn sẽ chọn hi sinh đống dược liệu đó.

"Thanh Liên, muội có thấy cảnh hoàng hôn này rất đẹp không?" Thiên Minh bỗng dưng đổi chủ đề, quay sang nhìn mặt trời đỏ rực sắp lặn. Thanh Liên lập tức nhìn qua, choáng ngợp trước khung cảnh ấy. Mặt trời đỏ rực, ẩn hiện qua những đám mây tối màu, lặng lẽ, từ từ giấu mình vào những dãy núi đằng xa, để lại không gian đằng sau dần dần chuyển tối. Một khung cảnh rất nên thơ.

"...Rất đẹp ạ." Thanh Liên vô thức thốt lên. Thiên Minh lại quay sang nhìn nàng "Đúng là rất đẹp phải không? Nhưng nó cũng chỉ là một góc cực kì nhỏ bé trên Thần Võ Châu mà thôi...Còn rất nhiều nơi khác đẹp hơn gấp bội."

"Thật sao?" Thanh Liên ngây ngốc nói, nàng không tin rằng trên đời còn có nhiều cảnh còn đẹp hơn khung cảnh hoàng hôn này. Thiên Minh lúc này lại cười tươi, nói "Ta hứa, đến khi nào muội đủ khả năng thì ta sẽ mang muội đi ngao du thiên hạ, thưởng thức đủ cảnh đẹp trên thế gian!"

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi đến khuôn mặt hai người, cuốn lấy mái tóc dài của cả hai trôi theo. Thanh Liên hai mắt mở to, bất ngờ trước lời nói của Thiên Minh, mất một lúc lâu mới định thần lại, mỉm cười, dơ ngón út ra "Vậy huynh không được nuốt lời đâu đó!"

Thiên Minh thấy vậy cũng đưa ngón út ra, móc lấy ngón út nàng, ánh mắt chắc chắn nói "Ta hứa!"

Chương 62: Lời hứa.