Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Không ai nợ ai.

Chương 9: Không ai nợ ai.


Cô vẫn im lặng, không nói gì, thấy vậy thì hắn vờ hỏi, xua tan không khí căng thẳng "Thế tại sao cô lại mặc như nam nhân vậy ?". Lúc này thì cô ngẩng mặt lên, lưỡng lự một hồi thì mở miệng nói "Đã bao giờ anh thấy lạc lõng dù xung quanh có rất nhiều người chưa ? Anh có bao giờ cảm thấy bất an dù ở một nơi rất an toàn không ?" (...Thật giống.)

Không tốn nhiều thời gian, hắn liền hiểu ra hàm ý của cô "Có phải vì thể chất này mà cô bị bàn tán, bị nói xấu hay gì đó có đúng không ?". Cô im lặng, không đáp lại, có vẻ là hắn nói đúng. "Ra vậy...khoác lên mình vẻ ngoài nam nhân, cố tỏ ra mạnh mẽ để không ai có thể áp bức mình. Giả vờ là kẻ khác để không bị xa lánh."

"Cô làm ta nhớ đến bạn của ta, hắn cũng như cô, vì một chuyện cá nhân mà bị cả gia tộc xa lánh...cũng không phải toàn bộ, những người thân thiết với hắn không hề xa lánh hắn. Mà chính hắn lại xa lánh họ, hắn sợ bị tổn thương để rồi làm tổn thương người khác. Hắn vì muốn sửa chữa những sai lầm mà dần dần mù quáng với sức mạnh, từ đó lại làm mọi chuyện tồi tệ hơn." Hắn nói tiếp, nhìn ra phía ngoài hang, nét mặt có phần đau thương như là đang hoài niệm lại chuyện cũ.

"Vậy giờ cậu ấy sao rồi." Cô tò mò hỏi, hắn cũng chẳng giấu gì mà nói "Haha hắn c·hết rồi, c·hết không toàn thây luôn...có lẽ c·ái c·hết mới là điều hắn cần. Có những thứ trên đời càng cố sửa lại càng sai. Tốt nhất là không nên quan tâm những định kiến mà người khác dành cho cô, hãy quan tâm đến những người bên cạnh, những người thực sự quan tâm cô thì hơn."

Cô im lặng, suy nghĩ hồi lâu rồi nở một nụ cười tươi nói "Cảm ơn anh. Anh có vẻ thích giúp người khác nhỉ ?". Nhìn thấy thế trong lòng hắn lại có một suy nghĩ (Giống thật đấy...cái bản thân đáng xấu hổ. Thật ngây thơ, thật đáng thương...cũng thật đáng trách.)

Lời khen đó khiến hắn có phần khó chịu, cười khổ nói "Có lẽ là vậy, nhưng đừng vội mừng. Giờ chúng ta đang ở giữa rừng, rất nguy hiểm, không biết có thể sống sót ra ngoài hay không. Hiện tại chúng ta đang chung một thuyền rồi, ta mong cả hai có thể hỗ trợ lẫn nhau." Nói rồi hắn đưa tay ra, tỏ ý muốn hợp tác. "Ta tên U Minh." Hắn cũng chẳng ngu gì mà nói ra tên thật đối với người lạ cả.

Cô không nghĩ ngợi gì liền nắm lấy, chấp nhận đề nghị đó "Cứ gọi tôi là Tiểu Bạch.". Bỗng cô thấy bụng cồn cào, cũng cả ngày rồi cô chưa ăn gì, mải mê tìm thảo dược quá. Hắn thấy thế thì lấy ra trong nhẫn trữ vật chút đồ ăn, rồi đưa cho cô nói "Ăn đi."

Với nhiều lần phải sống lang bạt của kiếp trước, hắn dần nhận ra là khi biết sắp phải vào rừng thì luôn phải chuẩn bị đủ đồ ăn nhiều nhất ba tuần, ít nhất ba ngày. Nước uống thì có thể tìm nhưng đối với những khu rừng đầy yêu thú cấp cao và có nhiều kẻ do thám xung quanh thì việc săn bắt để lấy thịt là gần như không thể.

Tiểu Bạch bất ngờ "Cái này...cảm ơn ạ." Cô định từ chối, nhưng nhìn vào ánh mắt ân cần của hắn thì lại không thể từ chối nữa. Cô ngượng ngùng dùng đũa, gắp một miếng ăn "!?" Vị của nó khiến cô rất bất ngờ, nó có mùi vị rất hài hoà, cơm không quá khô cũng không quá nhão. Miếng thịt cá thì được ướp vừa phải, chín vừa đủ.

"Ngon không ? Cũng đã nguội rồi nên chắc hơi khó nuốt, thông cảm nhé." Hắn mở miệng hỏi, tay đưa cho cô một cốc nước. Cô quay sang xua tay phản đối "Không phải đâu ! Nó ngon lắm, cũng lâu rồi tôi chưa ăn gì ngon như vậy, đây cũng không giống vị hàng quán...anh tự làm sao ?"

Hắn hài lòng cười, vui vẻ nói "Ừ ta làm đấy. Đôi khi có ý kiến của người lạ về đồ mình nấu cũng tốt." "Thật sao ? Nó ngon lắm đó, cảm ơn anh." Nói rồi cô ăn tiếp, vẻ mặt vô cùng tận hưởng. Khuôn mặt Thiên Minh có phần phức tạp (Quá ngây thơ, dù mới gặp nhau nhưng không hề nghi ngờ gì mà lại ăn ngay lập tức. Nếu nó có độc thì cô ta đ·ã c·hết rồi.)

Hắn không biết nên cảm thấy như thế nào, khi nhìn vào cô hắn cảm thấy như là nhìn thấy mình kiếp trước. Ngây thơ đến tội lỗi, tâm trí hắn có phần dao động, không biết có nên lừa cô nữa không. (Không !!! Cô ta chỉ là người dưng, một người xa lạ. Ta cũng chỉ muốn cây hoả sâm kia mà thôi, đến lúc cần thì ta sẽ lấy cô ta ra thế mạng.)

Lúc này Tiểu Bạch đã ăn xong, cúi đầu cảm ơn Thiên Minh lần nữa. Hắn cũng cười cho qua, bảo cô đi ngủ còn hắn thì canh trừng, dù cô đã cố thuyết phục để cô thay hắn canh nhưng không được. Nhưng cô cố chấp "Vậy đến nửa đêm thì gọi tôi dậy nhé, tôi thay ca cho." hắn cũng đành chấp nhận cho qua.

Được lúc sau, thấy cô đã ngủ hắn liền lấy giấy hoàng chỉ mà Thanh Liên đã mua mấy ngày trước để tạo phù. "Trước hết là thuận phong phù, sau đó là tử lôi phù, sau đó còn có ẩn phù..."

_________________________________

Bình minh đã ló dạng nơi chân trời, ánh sáng sớm sưởi ấm từng sinh linh nơi núi rừng. Sương sớm ban mai che phủ cả khu rừng, đọng lại nơi lá cây, rơi xuống rồi lại thấm vào đất đai.

Lúc này trong hang động, Thiên Minh đang tu luyện, hắn đã tu luyện vài canh giờ, tuy vậy cũng không tăng tiến được bao nhiêu "Linh khí không quá mỏng nhưng vẫn khá loãng so với những nơi khác, cũng không mong chờ gì lắm."

Ánh sáng nhè nhẹ chiếu lên đôi mắt của cô thiếu nữ đang ngủ "Ưm hửm sáng rồi sao...hả ?" Lúc này Tiểu Bạch mới dậy nhìn ra phía ngoài thì thấy trời đã sáng, quay sang phía Thiên Minh tỏ vẻ chất vấn "Tại sao anh không gọi tôi hả ? Đã bảo để tôi canh nửa thời gian rồi mà ?"

Hắn làm ngơ câu hỏi, quay đầu đi về phía cửa hang nói "Đi thôi, mới sáng sớm nên hồng diễm điểu cần tắm nắng để làm nóng bản thân lên, lúc này chúng ta đi thì sẽ tránh được không ít rắc rối."

Nói rồi ra khỏi hang, "Này chờ tôi với." Cô thu gom đồ đạc rồi đi sau hắn.

Đi ra khỏi rừng, về lại nơi thưa cây lúc trước. Hắn nhìn thấy xác con vạn độc xà lúc trước, nó đã hoàn toàn bị xé vụn, hắn có phần tiếc nuối (Àiii để sau vậy, hiện tại giữ mạng là quan trọng nhất.).

Nhìn xung quanh thì hắn thấy một điều bất ngờ là xác con xích giác thiềm lại không thấy đâu. Hồng diễm điểu sẽ không ăn xích giác thiềm, nếu vậy thì chỉ có thể là..."Tiểu Bạch, làm ơn hãy giúp ta kiểm tra những bụi cây quanh đây và cả những cái hố nữa !" Hắn vội vàng nhờ Tiểu Bạch với đôi mắt cầu khẩn.

"A ừm được thôi nhưng để làm gì ?" Cô hoang mang hỏi, không phải hắn bảo nên đi càng nhanh càng tốt sao ?

Đến lúc này hắn cũng không định che giấu làm gì, giờ hắn cần tranh thủ thời gian, bắt vạn độc xà rồi rời khỏi chỗ này "Thật ra ta đến đây để bắt một con rắn màu đen mắt đỏ, nó rất quan trọng, ta cần nó để cứu mẫu thân của ta." Hắn nói, nhắc đến mẫu thân, mong sẽ cô động lòng, sẽ vì bảo đáp việc hắn cứu mạng cô mà tìm kiếm.

"...Được, tìm thôi nào !" Cô đồng ý, có vẻ hắn đã cược đúng. Hắn tỏ vẻ mừng rỡ nói "Cảm ơn cô, nhưng cẩn thận nhé đừng để bị cắn." Rồi hai người bắt đầu đi tìm.

Hai người cùng tìm, họ lật từng bụi cỏ, tìm từng cái hang rắn nhưng vẫn chưa thấy gì. Bỗng "U Minh ! Ra đây mà xem này." hắn vội vàng chạy qua đó, nhanh miệng hỏi "Tìm thấy rồi sao ?".

"À ừm...nhưng nó hơi...anh nhìn mà xem" Cô có hơi ấp úng nói, "Hả ?" Hắn nhìn xuống, bất ngờ về thứ Tiểu Bạch tìm được. Hắn thấy một thứ màu đen, dài hơn một thước, mắt đỏ hung. Đó chính xác là vạn độc xà...nhưng đó chỉ là một cái xác c·hết, có lẽ nó đ·ã c·hết được một ngày, trên thân có nhiều v·ết t·hương. Tuy vậy nhưng trông không giống như là bị hồng diễm điểu t·ấn c·ông.

Nhìn sang bên cạnh thì Thiên Minh thấy một con rắn trắng, mắt xanh biếc như một viên ngọc. Nó cũng đã b·ị t·hương khá nặng, nó rít lên đe doạ. Theo như những gì hắn thấy thì có vẻ nó và con vạn độc xà kia đã tranh nhau con xích giác thiềm và có vẻ con rắn đen đã ăn được con cóc đó. Nhưng con rắn trắng lại là kẻ chiến thắng sau cùng. (Quy luật của tự nhiên nhỉ, đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán để tranh giành lợi ích. Đến cả con người, luôn tự nhận là sinh vật bậc cao cũng không khác thú vật là mấy.) Hắn cảm thán nghĩ.

"?!?" Nhìn kĩ nó một chút, hắn có một cảm giác vừa quen vừa lạ, hắn liền thả một con xích giác thiềm ra. Và đúng như những gì hắn nghĩ, con rắn trắng đó nhanh chóng vồ lấy con cóc rồi sau đó nuốt trọn. (Ra vậy, ra vậy hahaha ! Đúng là ông trời có phúc.)

Tương truyền là mỗi một vạn năm sẽ sinh ra một con vạn độc xà màu trắng, tuy trông giống như vạn độc xà bình thường nhưng trong thân thể nó lại sản sinh độc nhiều hơn vạn độc xà bình thường rất nhiều. Thiên Minh cười tà nói "Phải gọi là 'bách vạn độc xà' nhỉ ?"

Hắn lấy miên phù ra hô một tiếng "Ngủ !" Con rắn liền từ từ thu cơ thể lại rồi th·iếp đi, hắn nhốt nó vào một chiếc lồng cười ha hả "Hahaha cảm ơn cô ! Cảm ơn cô rất nhiều !" Hắn mừng rỡ liền ôm chầm lấy cô.

"N-Này thả tôi ra ! Nam nữ thọ thọ bất tương thân. Anh mau thả tôi ra !" Cô vội hét lên, mặt đỏ bừng xấu hổ tách ra khỏi hắn. Hắn cười cười, không để tâm chuyện đó "Được rồi, giờ chúng ta đi thôi."

Đúng lúc này một cơn gió nóng thổi về phía họ, Thiên Minh giật mình nhìn lên trên "Hồng diễm điểu ?" Có vẻ như họ đã tốn quá nhiều thời gian để tìm vạn độc xà nên con chim kia đã sưởi ấm xong.

Nó bay về phía họ, thấy vậy hắn vội hét lên "Chạy nhanh lên !" rồi hai người cùng chạy. Được một lúc thì thấy không ổn hắn liền nói "Tách ra ! chúng ta sẽ hẹn nhau ở trong rừng cây !" cô không nghi ngờ gì liền nghe theo. Mọi thứ đều theo kế hoạch của hắn, hiện tại nếu tách ra thì con chim đó sẽ đuổi theo kẻ yếu nhất, chính là cô. Khi đó hắn chỉ cần dùng ẩn thân phù rồi ra khỏi rừng, đến đế đô là đại thành công. (Cảm ơn nhé đồ ngu hahaha)

Đang vui mừng thì nhìn lại đằng sau, Thiên Minh giật mình khi thấy con chim kia vẫn đuổi theo hắn, không ngừng tăng tốc. "Sao lại ?! Sao nó không đuổi con bé kia ?...Hay là..." Lúc này hắn chú ý v·ết t·hương trên ngực của nó thì thấy một vết b·ỏng n·ặng, trên đó còn có những v·ết m·áu khô. Nó đuổi theo hắn quả nhiên là vì vẫn còn hận chuyện hôm qua.

(Mẹ nó chứ, con gà quay kia ! Hận cái quái gì ?) Hắn thầm chửi mắng. Chạy được một lúc thì nó cũng đuổi kịp, nó nhanh chóng sà xuống, cố để t·ấn c·ông hắn. Hắn tranh qua một bên, may mắn né kịp.

Chưa kịp vui mừng, đôi cánh của hồng diễm điểu đột nhiên bừng sáng, tích tụ ra từng đốm sáng nhỏ rồi chúng dần dần lớn bằng một quả trứng. Nó kêu lên một tiếng rồi tất cả những q·uả c·ầu l·ửa đó rơi xuống người hắn.

"Hộ." Hắn nhanh chóng dùng hộ thân phù bao quanh bản thân bằng một lớp linh lực dày đặc. Những quả cầu đụng vào lớp linh khí hộ thân liền nổ liên tục, phát ra những tiếng thật lớn. Trận oanh tạc làm đất cỏ xung quanh bay mù đầy trời. Lúc khói tan chỉ còn thấy Thiên Minh đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt có phần đau đớn "Mẹ nó chứ !!! Trực tiếp đánh tan lớp hộ thân, quả nhiên ta còn quá yếu."

Lúc này hồng diễm điểu lại dang cánh ra, một lần nữa ngưng tụ từng đốm sáng, "Hôm nay lão tử vậy mà lại c·hết bởi một con gà quay, thật đáng hận." Chật vật đứng lên, Thiên Minh bắt đầu cảm thấy mình bị đe doạ. Đúng lúc hồng diễm điểu sắp ném xuống những q·uả c·ầu l·ửa thì 'Phập' ba tiếng, ba mũi tên từ đâu bay đến, găm vào thân thể nó, một cái còn trúng mắt.

Nhìn sang thì đó là Tiểu Bạch, hắn rất bất ngờ. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô hét lên "Con gà quay kia, có giỏi thì bắt ta đi !" Rồi lại dùng cung bắn về phía hồng diễm điểu rồi chạy mất. Mũi tên lần này bị nó hất bay đi, kêu lên một tiếng rồi bay về phía cô.

(Tốt rồi !) Lúc này Thiên Minh đứng dậy, toan rời đi, mọi thứ đang dần đúng theo kế hoạch khiến hắn mừng rỡ...Nhưng khi đi được vài bước hắn bỗng khựng lại. Chân đứng im không thể tiến bước, trong lòng cảm thấy có chút nặng nề. Được một lúc thì hắn thở dài "Trên đời này lão tử không bao giờ nợ ai cả." Lấy ra hai tấm phú, hắn hô hai từ "Ẩn, Thuận !"

Chạy được một đoạn khá xa khỏi Thiên Minh, Tiểu Bạch bắt đầu thấy kiệt sức (Anh cứu tôi một mạng, vậy tôi cứu anh một mạng. Không ai nợ ai cả.). Hồng diễm điểu đã bắt đầu đuổi kịp, biết là không thể chạy được nữa, cô quay lại lấy cung bắn về phía nó. Mũi tên bay ra, bay trên không trung nhưng nhanh chóng bị nó đốt cháy bằng cách phun lửa, chỉ còn lại một chút bụi.

Cô đã thấm mệt, hơi thở nặng nề, cô gần như không còn sức để kéo cung nữa. Hồng diễm điểu phun lửa ra lần nữa nhắm về phía cô. Nặng nề kéo thân thể ra, cô may mắn né được. Có vẻ đã hết kiên nhẫn, nó sà xuống, giơ ra cặp móng sắc như dao. Cô thấy vậy thì có phần lo sợ, nhưng cũng có phần buông xuôi (Vậy cũng được, dù sao bây giờ U Minh chắc cũng thoát rồi. Mình có sống cũng chẳng có tác dụng gì...nãi nãi, Quỳnh Chi à...). 'Tốt nhất là không nên quan tâm những định kiến mà người khác dành cho cô, hãy quan tâm đến những người bên cạnh, những người thực sự quan tâm cô thì hơn.' Vào lúc này cô lại nhớ đến câu nói của hắn.

Trước giờ cô chưa từng thân thiết với nam nhân nào, mọi người toàn nói với cô nam nhân là một lũ xấu xa, tàn ác, tiến đến với nữ nhân chỉ để giải quyết những nhu cầu cá nhân. Nhưng khi tiếp xúc với hắn cô lại cảm nhận được sự dịu dàng, ân cần của hắn. Tuy đôi lúc có chút lạnh nhạt nhưng hắn vẫn là một người tốt. (Đáng tiếc ta chẳng thể nào được gặp lại huynh nữa nếu không chúng ta có thể là bằng hữu...hoặc tiến xa hơn cũng không biết chừng.)

Đôi vuốt ấy sắp chạm đến cô thì bỗng, "Tử Lôi !!!" Theo tiếng hét, một bóng hình bay đến rất nhanh, lấy cánh tay đấm vào thân con hồng diễm điểu đó. Từ bàn tay phóng ra những tia sét màu tím, phun trào từ những kẽ hở của bàn tay, đánh bay con chim đó ra xa kêu đau đớn.

Nhìn lại bóng hình đó thì là hắn "U Minh !" Cô thét lên bất ngờ "Sao anh không chạy đi hả ? Tôi đã cố kéo nó ra đây rồi mà." Không ngờ hắn lại quay lại cứu cô. "Im miệng, ta trước giờ không bao giờ nợ ân tình của ai cả. Cô cứu ta, ta cứu cô, hết chuyện này thì chấm hết !" Hắn hét lên, làm cô có phần giật mình.

Không để cô kịp nói tiếp, hắn liền phi thân đến chỗ con hồng diễm điểu đang nằm quằn quại trên đất (Tử lôi vừa rồi quá yếu, không thể g·iết được nó. Da thịt con gà này quá dày phải làm sao đây...). Lúc này hắn bắt đầu chú ý đến trước ngực nó, bắt đầu chảy ra từ đó. (Có cách rồi.)

Phi đến chỗ nó, hắn liền đè ra đấm liên tiếp vào ngực nó. Nhưng cơ thể nó vốn đã rất khoẻ, nó chỉ cần vùng vẫy một cái Thiên Minh cũng suýt bay ra khiến hắn rất khó khăn để bám vào. Nó đánh liều ngưng tụ ánh sáng từ cánh, nhưng không giống lần trước lần này chỉ có một q·uả c·ầu l·ửa thắp lên, trông như sắp nổ. (Không ổn !) hắn vội giữ khoảng cách, chính lúc này nó lại tung cánh, định trốn đi.

"Tiểu Bạch !!" Hắn vội hét lên, nhìn vào ngực hồng diễm điểu cô liền hiểu ý giương cung lên, dùng toàn lực bắn vào đó "Huyền băng tiễn" Một mũi tên bay ra, trên đầu chứa một cỗ hàn khí mạnh mẽ. Nó định dùng cánh đỡ, nhưng ngay lúc này "Tử Lôi !" Thiên Minh dùng thuận phong phù bay lên, tay nắm lấy tử lôi phù rồi kích hoạt, bàn tay hắn toé ra những giọt máu, nhưng hắn vẫn cố nhịn.

Bị t·ấn c·ông từ hai bên con hồng diễm điểu hoang mang, định bay lên cao nhưng đã quá muộn. Thiên Minh dùng hết sức đấm vào lưng nó, tiếng xương gãy răng rắc kêu lên, hồng diễm điểu vô thức co giật đôi cánh. Vết thương không bị che chắn bị Huyền Băng tiễn ghim vào, đâm thẳng vào tim nó.

Thiên Minh và hồng diễm điểu cùng rơi xuống, nó co giật một lúc mới c·hết hẳn. Chật vật đứng dậy, Thiên Minh kiêu ngạo nói "Khiến lão tử gặp khó khăn như vậy, ngươi cũng giỏi lắm con gà.".

Lấy từ trong nhẫn trữ vật thuốc hắn chế từ hồi thương đan. Định mở nắp ra uống thì lờ đờ ngã gục xuống, bất động. Lúc sau thì Tiểu Bạch đến chỗ đó, thấy hắn nằm vật ra đất thì cô hét lên "U Minh !" lo lắng xem hắn còn sống không, thấy hắn vẫn còn thở thì nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nhẹ nhàng ngồi xuống, lấy lọ thuốc, đổ vào miệng hắn. Xong xuôi thì cô ngồi đó, nhìn ngắm khuôn mặt của hắn (Một thiếu niên mà không hề s·ợ c·hết, ngược lại còn rất liều lĩnh, trọng tình nghĩa...cảm ơn...thật sự cảm ơn. Nhưng có vẻ chúng ta chưa chấm hết đâu, ta lại nợ huynh rồi). Lấy tay nhẹ nhành vén tóc mái của hắn sang một bên, cô nhẹ nhàng đặt môi mình lên đó.

Chương 9: Không ai nợ ai.