Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Hạ Băng lộ diện.

Chương 10: Hạ Băng lộ diện.


Ánh sáng chói chang chiếu xuống nơi hoang vu của vạn thú sâm lâm, chói vào mặt của thiếu niên mặc hắc y bên dưới. Mắt hắn bị kích thích, khó chịu mở mắt, lấy tay che đi ánh dương, hắn mệt mỏi ngồi dậy.

Nhìn xung quanh, Thiên Minh thấy Tiểu Bạch đang ở chỗ xác con hồng diễm điểu làm gì đó, hắn mở miệng hỏi "Cô đang làm gì vậy ?".

Giật mình bất ngờ, Tiểu Bạch quay lại mừng rỡ nói "Anh dậy rồi sao ? Tôi đang xem làm sao để mang xác nó về thôi. Dù sao cũng là yêu thú cấp ba, tất cả các bộ phận của nó đều có giá lắm đó."

Quả thật nếu mang đến một thương hội nào đó trong thành, thương lượng một chút cũng sẽ được ít nhất năm vạn nguyên thạch. Nhưng đó không phải tất cả, thứ quan trọng nhất của yêu thú phải nói chính là nội đan. Giống như nhân loại có đan điền, yêu thú đến một tu vi nhất định cũng có thể ngưng kết nội đan, trợ giúp tu hành, từ đó hoá thành người.

Thiên Minh đứng lên, đi đến chỗ đầu của cái xác. Xoẹt một tiếng, hắn lấy kiếm chém đôi cái đầu ra, máu tươi rơi xuống, thấm vào từng ngọn cỏ thớ đất. Ở giữa đầu, gần phần não chính là một viên đan đỏ rực, toả ra nhiệt lượng khá lớn.

Hắn cầm lên tay, xem xét một chút rồi đưa cho Tiểu Bạch "Này, cầm lấy đi.". Cô bất ngờ, vẻ mặt hoang mang, nhẹ nhàng hỏi "Anh chắc chứ ? Cái này quý giá lắm đó."

Phải biết đối với nội đan yêu thú cấp ba, nếu hấp thụ sẽ có công hiệu tương đương với đan dược tam phẩm huống hồ nếu cùng thuộc tính thì còn có thể đến tứ phẩm.

Nhưng hắn lại ung dung nói "Chắc chắn, ta vốn không cần đan điền của nó. Với lại nếu cô muốn nhanh chóng khắc chế hàn âm chi lực trong cơ thể mình thì nên dùng nó trước, còn việc đan dược, ta có thể giúp cô luyện."

"Thật sao ? Anh sẽ giúp tôi luyện đan sao ?...Nhưng tôi không có gì để báo đáp cả..." Cô ngại ngùng nói, dù sao bây giờ cô vẫn đang nợ hắn rất nhiều, cô cũng không thể cứ nhận không được. Hắn nhìn cô với ánh mất kiên định "Chắc chắn rồi, nhưng chuyện đó để sau đi, ra khỏi rừng trước đã." Nói rồi hắn thu xác hồng diễm điểu vào nhẫn trữ vật.

_________________________________

Ra khỏi khu rừng Thiên Minh liền dẫn cô đến một thương hội, mặc cả một hồi thì bán được xác con hồng diễm điểu với giá tám vạn nguyên thạch.

"Đây, phần của cô." Hắn dơ tay ra đưa cho cô một cái nhẫn trữ vật, nhìn vào bên trong thì cô thấy có sáu vạn nguyên thạch. Thấy cô có vè hoang mang, hắn nói "Dù sao cô cũng có công lớn trong việc này, cũng như cứu mạng tôi."

"...Vậy thì cảm ơn, tôi sẽ báo đáp anh bất cứ thứ gì." Cô cúi đầu cảm tạ, thể hiện sự biết ơn của mình. Hắn cười tà nói "Vậy thân thể được không...".

Cô giật mình ngẩng đầu lên vẻ mặt có phần sợ hãi, xua tay nói "K-Không được đâu, cái đấy thì không thể được !" "Hahaha ta đùa thôi, nhưng sau này cô cũng đừng nói ra câu 'báo đáp bằng bất cứ thứ gì nữa' những kẻ có dã tâm sẽ lấy đó mà lợi dụng cô đó." Hắn dịu dàng khuyên bảo.

"Ơ ừm." Cô gật đầu đồng ý. Thật sự thì lí do mà hắn đưa cho cô nhiều nguyên thạch như vậy không phải vì báo đáp. Hắn biết cô sẽ cảm thấy áy náy từ những gì được nhận, vì hắn mà báo ân.

Tuy không biết cô có gia thế như thế nào, nhưng chính thể chất đó của cô mới làm hắn quan tâm. Chỉ cần sống sót qua những lần âm khí bạo phát thì sớm muộn cô cũng có thể xưng bá một phương. Nếu có thể thu quân cờ này về thì sẽ có lợi ích rất lớn đối với kế hoạch của hắn sau này.

"Giờ ta phải đến đế đô rồi, cô thì sao ?" Thấy cũng đã đến giờ xuất phát, Thiên Minh liền quay sang, định nói lời tạm biệt. "Ta cũng định sẽ đến đê đô hay là ta đi cùng nhau đi." Cô đáp, đúng như dự đoán của hắn.

Khai phú đại điển, bách gia tề tựu. Là một sự kiện lớn và quan trọng, tam gia cùng hoàng thất đều có mặt những gia tộc khác tất nhiên cũng sẽ đến để kết giao quan hệ, thu về lợi ích. Việc cô sẽ đến đó hắn vốn đã biết rõ, hắn hỏi cũng là phép lịch sự mà thôi.

"Vậy đi thôi, mời." Hắn tránh sang một bên, đưa tay ra tỏ ý mời. Hai người ra khỏi cổng thành, lấy ngựa rồi bắt đầu xuất phát.

_________________________________

Tại đế đô phồn hoa có một đấu trường to lớn, nơi đây thường được dùng để tổ chức những lễ hội quanh năm, cũng như là đại hội tỉ võ giữa các tông môn toàn quốc.

Giữa dòng người tấp nập tại cửa vào của đấu trường có ba người đứng ở đó, một nam hai nữ. Khác với hai người kia, một thiếu nữ có vẻ khá mất bình tĩnh "Thiên Minh đâu rồi nhỉ, hôm qua huynh ấy bảo rằng sẽ đến sớm, mà giờ vẫn chưa thấy đâu. Sắp khai mạc rồi đó"

"À thì...Hay là chúng ta chờ thêm tí đi, chắc đại ca cũng gần đến rồi đó." Thiên Quân gãi đầu cười khổ, cố giải thích cho đại ca của mình. (Đại ca à, huynh đến nhanh đi chứ, dù sao cũng mang tiếng hôn thê sao lại để người ta đợi lâu vậy hả ?...giá như ta là huynh thì tốt biết bao.)

Thiên Quân và Quỳnh Chi vốn là đồng học, hai người thường nói chuyện với nhau, giúp đỡ nhau. Xưa cậu còn vì hoàn cảnh gia đình mà hay bị bắt nạt, Thiên Minh luôn là người duy nhất bảo vệ cậu. Nhưng các đích tôn của tam gia sẽ được dạy dỗ tại nhà, còn các con cháu khác sẽ được đưa đến đế đô để cùng học tập cũng như là kết giao quan hệ. Không ai che chở khiến cậu dần tuyệt vọng, nhưng rồi cô đã dang tay ra cứu vớt cậu khỏi đó.

Thật sự thì cậu cũng dành cho cô một sự mến mộ đặc biệt. Nhưng vì hôn ước của tam gia mà cậu phải giấu kín thứ tình cảm đó đi.

"...A ngài ấy kìa." Im lặng quan sát, bỗng Thanh Liên thấy từ đằng xa một hình bóng quen thuộc. Một thiếu niên trẻ tầm mười lăm tuổi mặc hắc y đang đi về chỗ họ, bên cạnh còn có một thiếu nữ với mái tóc trắng.

"Đại ca !" Thiên Quân hét lên, thu hút sự chú ý của Thiên Minh. Hắn thấy ba người thì liền lại gần mở miệng chào hỏi "Chà chà tập chung đông đủ quá nhỉ ? À đúng rồi, giới thiệu với mọi người đây là Tiểu Bạch." Hắn đưa tay về phía Tiểu Bạch, giới thiệu.

"!!" Bỗng dưng Tiểu Bạch giật mình khi nhìn thấy Quỳnh Chi (Tại sao muội ấy lại ở đây ?! Lại còn chờ anh ta nữa.)

Quỳnh Chi khi nhìn thấy cô thì bỗng cảm thấy có một khí tức vừa quen vừa lạ, cảm nhận một chút thì bỗng hét lên "Đại tỷ !? Sao tỷ lại ở đây ?"

"...Ahahaha tiểu muội à." Biết không thể giấu được nữa cô liền thừa nhận luôn. ""Hả ?"" Thiên Minh và Thiên Quân ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. Tiểu Bạch lấy ra một lọ thuốc, cô uống xong thì bỗng khuôn mặt cô biến đổi, trở thành một người khác hoàn toàn nhưng mái tóc trắng vẫn còn đó.

"Ừm...để ta giới thiệu lại nhé, ta là Ngô Hạ Băng, xin cảm tạ Thiên Minh huynh đã giúp ta chuyện vừa qua, ta sẽ báo đáp cẩn thận." Cô cúi đầu cảm ơn về phía Thiên Minh, (Cậu trai bên cạnh Quỳnh Chi đeo ngọc bội Trần Thiên gia, cậu ta gọi huynh ấy là đại ca thì hiển nhiên huynh ấy là đại thiếu gia của Trần Thiên Gia rồi.)

Hắn thì như c·h·ế·t đứng có phần giận dữ vì biết mình bị lừa (Ra vậy, hoá ra là nguỵ dung đan cấp cao, bảo sao ta không nhận ra. Giờ bỗng dưng làm thân với Ngô Hạ Băng rồi, thế là kế hoạch đi tong...Không !! Vẫn còn cách.)

Hắn giấu đi tâm trạng của mình, cố cười, nhẹ nhàng phẩy tay cho qua "Nào có nào có, chuyện nên làm nhỉ ? Dù sao ta cũng đã có lãi khi ở trong hang rồi." Hắn nói kiểu ẩn ý, đương nhiên là cô hiểu vội vàng kéo sát hắn về phía mình, thì thầm "Huynh im miệng !! Nếu để ai biết chuyện này, ta sẽ g·i·ế·t huynh đầu tiên."

Hắn cũng nhân cơ hội nhẹ giọng nói "Vậy thì tốt nhất là đừng nói chuyện ta biết luyện đan ra nếu không thì...haha đừng trách.". Đối với Thiên Minh mà nói nếu tiết lộ việc bản thân biết luyện đan bây giờ là quá sớm, hiện tại hắn cần nâng vị thế của Thiên Quân cao hơn bản thân. Khiến gia tộc chú ý bồi dưỡng, bảo vệ cậu để hắn còn có thời gian chuẩn bị cho sau này.

Những điều này lọt vào mắt Thiên Quân và Quỳnh Chi khiến họ tò mò về mối quan hệ giữa hai người, đặc biệt là Quỳnh Chi.

Quay đầu về phía Thanh Liên hắn ung dung bước đến, nắm tay nàng rời đi, không quên nói "Cũng sắp bắt đầu rồi, đi thôi." Ba người còn lại lấy làm lạ nhưng cũng đi theo.

Tại nơi cao nhất của đấu trường, đó là nơi đặt ghế ngồi của gia chủ tam gia, ghế của hoàng đế lại trên cao hơn một chút tại đằng sau. Nơi đó cũng đã có nhiều người, chủ yếu là các gia tộc khác đến để kết giao quan hệ.

"Phụ Thân !" Thiên Minh đến gần gọi to, thu hút sự chú ý của Trần Thiên Anh. Nhìn hắn một cái, ông tỏ vẻ hài lòng nhưng cũng có phần nhíu mày nói "Tốt, có thể mang tinh huyết về rất nhanh nhưng...tại sao bây giờ ngươi mới đến ?"

Cười khổ vì cách khen chê của phụ thân, vừa khen cũng vừa trách móc, không để hắn được kiêu ngạo. "Người cứ coi là con đến muộn nhưng là với lý do chính đáng đi." Hắn đưa tay về phía Hạ Băng, như thể nhắc cho ông ấy biết.

"Thiên Anh bá bá." Cô cúi đầu hành lễ, Thiên Anh cũng có phần bất ngờ, nhưng cũng nhanh định thần lại, nghiêm nghị nói "Băng nhi à, sao con lại đi cùng tên tiểu tử nhà ta vậy." Ông cố hỏi.

Chần trừ một lúc, xắp sếp những thứ nên nói, cô nhẹ nhàng đáp "Dạ con gặp huynh ấy ở vạn thú thành, được anh ấy giúp đỡ rất nhiều ở đó rồi cùng đến đây vào vừa nãy.". Nghe xong, ông ngẫm một lúc, dịu dàng cười nói "Vậy cũng phải cảm ơn con đã trông chừng tên tiểu tử thối này, con cũng nên sang chào hỏi với mẫu thân đi."

Cô gật đầu lĩnh giáo rồi cùng Quỳnh Chi đi về phía trước chào hỏi với mẫu thân họ. Ngay lập tức nụ cười của Thiên Anh tắt đi, ông qua đầu về phía Thiên Minh "Hừm, nhà ngươi mà cũng biết giúp đỡ người khác sao ?".

"Ờ kìa ? không phải phụ thân luôn dạy phải giúp đỡ người khác sao ? Giờ ta nghe lời làm theo thì lại bị mắng." Hắn giả ngu cười nói, Thiên Anh cũng chỉ có thể thở dài cho qua (Thôi thì để sau khi đại điển kết thúc vậy.)

Chương 10: Hạ Băng lộ diện.