Hạnh Phúc Đơn Độc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25.
"Chuyện đó hết sức bình thường ở thời đại này đừng có quá khích như vậy." Akali chống cằm liếc mắt nhìn cặp song sinh: "Senpai nói tiếp đi ạ."
Sean đứng dậy hỏi Kuroiso đây là ai, sau khi biết cô là chủ tịch trường liền vội vã cúi chào: "Chủ tịch, thất lễ rồi. Tôi là Ibaka Sean, rất hân hạnh được gặp."
"Không cần phải vậy đâu, dù sao Ibaka - san cũng lớn tuổi hơn tôi. Còn từ giờ tôi sẽ gọi là Ibaka – sensei." Akali mỉm cười nói, xong giao việc lại cho Kuroiso rồi quay lại đi lên văn phòng cùng Daisuke. Sean theo Kuroiso đi thăm quan trường: "Cô ấy trẻ tuổi thật, vậy mà đã làm chủ tình trường rồi." Kuroiso nghe vậy, nhẹ nhàng nói: "Trường liên cấp St. Lucifer này của gia tộc Ijuin nên việc cô ấy lên làm chủ tịch là điều đương nhiên. Ngoài lí do đó, cô ấy vì được chọn là gia chủ gia tộc Ijuin nên mọi việc của gia tộc Ijuin đều do cô ấy quản lí, toàn quyền quyết định. Có thể ai cũng thấy cô ấy đang có cuộc sống sung sướng khi có nhiều quyền lực, nhưng thực tế đó là trọng trách lớn hay một gánh nặng." Sean nhìn bóng lưng của Kuroiso: "Anh là người trợ giúp chủ tịch, cô ấy sẽ gỡ bỏ bớt được gánh nặng." Kuroiso dừng khoảng vài giây, gật đầu: "Ừ, đó là việc mà anh nên làm mà." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 25.
Trợ lí Kuroiso thấy vậy cho hai người không gian riêng tư còn mình đi ra ngoài đi dạo. Đi tới khu vực sân bóng đá, một giọng nói quen thuộc với Kuroiso đến từ hướng ba giờ: "Tanaka – san!" Kuroiso không tin vào mắt mình chạy lên phía trước: "Sean?" Cậu trai trước mắt cao khoảng 1m80, gương mặt vô cùng điển trai. Thân hình khoẻ khoắn màu đồng, mặc đồ giống huấn luyện viên thể thao. Kuroiso cứ thế chạy tới, chạy nhanh tới cậu trai đó. Bao nhiêu kí ức từ những vực thẳm sâu nhất có lẽ đã lãng quên giờ đã quay trở lại, mượt như một đoạn băng gì hình vậy. Cậu trai tên Sean đó ôm lấy Kuroiso: "Tanaka – san, đúng là anh rồi! Mừng quá!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 25.
"Chủ tịch." Kuroiso chào cô rồi đến kéo ghế cho cô ngồi. Akali nhìn văn phòng của mình rồi quay sang phía Kuroiso: "Dù sao cũng cảm ơn anh đã luôn giúp tôi trong mấy năm qua." Kuroiso lấy trà cho cô rồi xin phép ra ngoài làm việc: "Tôi là trợ lí của chủ tịch, đó là việc nên làm." Văn phòng lại tĩnh lặng như mọi khi, chỉ còn tiếng quay của quạt trần trên cao.
"Cậu là Sean thật sao?" Kuroiso hỏi, cảm xúc lẫn lộn nước mắt sắp rơi xuống. Sean ôm Kuroiso chặt hơn: "Vâng, em là Sean đây Tanaka – san. Chúng ta sau nhiều năm gặp lại nhau rồi Tanaka – san. Em thực sự rất nhớ anh!"
"Chị ấy là sinh viên đại học, học ngành công nghệ thông tin, hơn chị có ba tuổi nhưng vóc dáng nhỏ bé lại dễ thương. Như thể khi ôm lấy, vòng tay của chị có thể ôm chọn chị ấy vào lòng." Udomi kể về người thương thì tâm tình tốt hơn, gương mặt như thể trẻ ra mấy tuổi. Furodawa tò mò hỏi: "Senpai cho bọn em biết tên của chị ấy được không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Daisuke vừa hoàn thành công việc ở sở cảnh sát anh liền đến bệnh viện thú y đón Osuke về nhà. Nó bị đi ngoài nên anh gửi đến bệnh viện thú y chăm sóc, tất nhiên Akali không hề biết chuyện này. Y tá đưa anh vào phòng của Osuke: "Anh đến đón cún Osuke phải không ạ? Nó đã khỏe hơn được mấy ngày." Osuke đi ra, nhìn thấy ba liền chạy tới vẫy đuôi, sủa vài cái. Thanh toán chi phí cho bệnh viện, Daisuke cho Osuke vào túi: "Cảm ơn bác sĩ vì đã chăm sóc con tôi mấy ngày qua." Anh cảm ơn rồi đưa Osuke đến trường gặp cô. Akali đang xử lí việc trường thì có tiếng gõ cửa ba hồi, trợ lí Kuroiso ra mở thì thân hình nhỏ bé chạy vào, sau là Daisuke: "Em có vẻ bận?" Cô ngẩng đầu lên thì thấy anh, dưới chân là Osuke đang cọ cọ yêu. Cô dẹp giấy tờ bế nó lên, Osuke vui mừng liếm má cô: "Mẹ nhớ con lắm Osuke, ba có chăm con tốt không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong căn phòng yên tĩnh mùi tỏa mùi hương hoa lê, có hai người một nam một nữ ngồi với nhau. Tay cầm lấy những sợi tóc ngắn của cô, Subaru mê mẩn nhìn, ngửi mùi của tóc cô, là tinh dầu hoa bưởi. Akali nhìn lên Subaru: "Sao vậy? Hôm nay anh có vẻ có hứng trò chuyện hơn mọi ngày." Bàn tay cầm tóc cô buông xuống, Subaru cầm bàn tay trắng như ngọc của cô, hôn nhẹ lên nó. Akali xong rút tay lại, đứng dậy: "Anh về đi, tôi phải tới trường rồi, cảm ơn vì đã tới."
Kuroiso nhớ con người này, nhớ gương mặt này, đã nhiều năm rồi mới gặp lại. Cậu trai đang ôm Kuroiso là Ibaka Sean, trước đây khi còn nhỏ, họ đã từng ở với nhau trong khu ổ chuột của người vô gia cư, nhưng sau đó Sean được một người phụ nữ họ Ibaka nhận nuôi và chỉ còn Kuroiso ở một mình. Sau khi lớn lên một chút Kuroiso được đưa ra khỏi khu ổ chuột và lang thang khắp nơi, được Akali tìm thấy và học trở thành một quản gia hay trợ lí bởi quản gia trưởng của gia tộc Ijuin – ông Tanaka Uhachi. Họ Tanaka của Kuroiso chính là lấy từ ông quản gia Tanaka Uhachi.
Tất nhiên, sau khi biết Osuke phải vào viện thú y nằm mấy hôm vì bị đi ngoài thì Daisuke bị cô cho một tràng mắng mỏ: "Không tin được là anh không thể chăm nổi con! Mà anh cũng không báo với em một tiếng!" Cô bế Osuke rồi đặt con lên ghế sofa. Daisuke nghe mắng xong tới ngồi cạnh cô: "Anh chưa chăm sóc c·h·ó con bao giờ nên... anh xin lỗi." Cô quay mặt đi, vuốt lông Osuke: "Đón con về rồi sao còn tới đây? Đưa con về nhà nghỉ ngơi chứ?" Anh xoa gáy rồi ôm cô, tay trong tay: "Con nó nhớ em, tôi cũng muốn gặp em."
Hai người đi song song nhau, cùng trò chuyện ngày xưa và chuyện của hiện tại. Hoa anh đào rụng từng cánh bay trong gió, lại thêm một tình yêu nữa nảy nở giữa hai con người xa nhau nhiều năm gặp lại. Sean nhìn sang Kuroiso, cậu đỏ mặt, băn khoăn không biết có nên nắm tay anh không? Đầu thì đang nghĩ nhưng tay đã tự nắm lấy tay anh rồi. Kuroiso giật mình nhìn xuống, tay hai người đang nắm lấy nhau, có chút ngại ngùng nhưng không buông. Cứ thế, họ đi bộ với nhau cho tới hết ngày.
"Anh làm việc ở trường này sao? Làm chức vụ gì vậy ạ?" Kuroiso đang định trả lời thì có tiếng gọi của Akali. Kuroiso vội đứng dậy, Akali ôm theo Osuke và đằng sau cô là Daisuke: "Trợ lý Kuroiso." Kuroiso tiến lại gần cô: "Chủ tịch, cô gọi tôi có việc gì không ạ?" Akali nhìn Kuroiso rồi nhìn cậu trai ngồi cạnh Kuroiso: "Anh đã dẫn thầy giáo thể d·ụ·c thực tập đến đây là tốt rồi. Hãy sắp xếp thầy giáo thực tập dạy cho học sinh năm nhất nhé? Chỗ ăn ở của thầy nữa."
Subaru nhìn cánh cửa đóng lại, cũng đứng lên vuốt tóc mình, sửa soạn rồi rời đi. Cách đây một năm, Subaru được ông cố Gakusho nhận làm cháu nuôi đưa về gia tộc. Đúng hôm Subaru được đưa về là lễ cầu an lành của gia tộc Ijuin. Khi đó trước mắt Subaru là hình ảnh Akali cầm cành hoa mai làm lễ ở điện Bonjou trong bộ trang phục làm lễ cầu an. Khoảnh khắc đó, Subaru như thể được soi sáng cảm thấy tâm hồn mình chưa bao giờ thanh tịnh như lúc đó. Ngay khi lễ cầu an kết thúc, ông cố đã giới thiệu Subaru với cô và mọi người trong tộc. Nhìn người trước mặt, Akali đã tiến tới nhìn vào mắt đối phương nắm tay Subaru, xin ông cố để cho người này hầu hạ mình. Đương nhiên là ông cố đồng ý lập tức. Từ đó, Subaru đã coi Akali như tín ngưỡng duy nhất đời mình. Chỉ cần cô cần, Subaru sẽ đến, sẽ làm tất cả những điều cô muốn.
Thời gian dài gặp lại, Kuroiso cùng Sean ngồi tâm sự với nhau ở ghế dài trên sân trường: "Em làm gì ở đây?" Sean đưa thẻ sinh viên cho anh nhìn: "Em được cử đi thực tập ở đây. Hiện em đang học đại học sư phạm thể thao." Sean năm nay hai mươi tuổi còn Kuroiso hai mươi sáu tuổi. Tuy vậy nhưng Sean đã cao hơn rất nhiều: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạnh phúc của mỗi người khác nhau, tình yêu thì không phân biệt giới tính hay tuổi tác, chỉ cần yêu nhau thật lòng là đủ. Kagano vỗ tay không quên trêu những người còn lại: "Dù sao cũng chúc mừng Udomi – senpai là người tiếp theo có người yêu. Chỉ còn Furodawa - san, Soma – senpai, Kyosuke – senpai và ba đứa năm nhất chưa có." Tony tức xì khói, Kyosuke khoanh tay lắc đầu. Cặp sinh đôi phồng má dỗi, Kaido thì cũng cười cười nhưng vẫn chung thuỷ với học hành hơn là tình yêu. Còn Furodawa, mải nhìn điện thoại. Matsuda đứng dậy đi về lớp, Kagano cũng đi theo nắm tay bạn trai: "Đùa thế đủ rồi, lên lớp thôi." Mọi người giải tán ai nấy về lớp của mình. Akali thì không lên lớp mà về văn phòng chủ tịch. Trợ lí Kuroiso đang lau dọn văn phòng của cô, là một người ưa sạch sẽ nên chỉ cần thấy bụi thôi là dọn. Cô bước vào, tay miết lên kệ sách, nó đã sạch bóng không một hạt bụi: "Anh đã dọn văn phòng của tôi năm lần rồi đấy Kuroiso – san."
Một con người sinh ra sẽ có một tín ngưỡng của riêng mình. Tín ngưỡng đó có thể là một đồ vật, một lời nói hay thậm chí là một người nào đó. Ijuin Subaru cũng có một tín ngưỡng mà có khi cả đời sẽ không bao giờ quên được.
Kaido xoa cằm nhìn nhìn, giống điệu bộ của một thám tử: "Thật đáng nghi nha Udomi - senpai!" Matsuda cũng để ý, đẩy kính lên: "Theo góc độ tâm lí học, biểu hiện này, Udomi – senpai giống Miwako – senpai." Haru chỉ vào mình: "Anh á? Giống anh như nào vậy tiến sĩ?" Akali ngồi ở trung tâm mà cười, Kagano nhìn bạn trai mình mà hãnh diện vô cùng. Udomi vui vẻ bưng trà ra bàn chia cho mọi người: "Matsuda - kun nói đúng, chị giống phó chủ tịch. Đã có người thương ở bên cạnh mình rồi." Cặp song sinh đứng bật dậy như lò xo: "Hả? Thật á senpai?" Furodawa và Tony nhìn cũng biết, Kyosuke cũng không thấy có gì ngạc nghiên. Đây là tuổi thanh xuân ở cao trung, tuổi rung động với tình yêu mà. Kaido gõ bàn bằng ngón tay: "Udomi – senpai, chị nói cho tụi em biết, người của chị là ai nào?" Udomi chống cằm: "Người đó là con gái giống chị." Ngay sau khi câu đó được nói ra, cặp song sinh phun trà khỏi miệng ho liên tục.
Hạ Trình trở về từ Osaka, hắn nghe việc đã xảy ra với hôn thê của mình nên đón chuyến bay đi nhanh nhất có thể. Gọi điện hỏi Akai, hắn biết cô đã đến trường học nên quay về căn hộ trước. Cặp song sinh nhà Ayano nghe Tony kể về cuộc chiến với học viện Yashimuyo liền khóc ròng, ăn vạ vì hôm đó không đi cùng để quay phim lại. Phó chủ tịch Haru nhìn trang web trường mà chóng mặt: "Mọi người không sao là được. Bây giờ trường ta nhận được yêu cầu xin nhập học từ khắp nơi, đúng là kì tích." Kyosuke từ ngoài đi vào đóng cửa: "Không khéo các giáo viên thực tập cũng kéo đến đây xin dạy học mất." Udomi pha trà cho mọi người, mặt tươi vui hơn mọi khi còn ngân nga hát mấy câu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.