Hạnh Phúc Đơn Độc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26.
Shima tính tình thì ôn hoà, không thích ồn ào, một con người sống hướng nội. Vì thân là anh lớn nên luôn chăm sóc em gái khi bố mẹ vắng nhà. Chiako còn nhỏ nhưng không hề nghịch ngợm, dễ thương lại còn biết nấu nướng, vẽ tranh và chơi đàn piano, tương lai con bé muốn trở thành người trong ngành giải trí. Hai anh em tuy thuộc gia tộc ngoại Ijuin nhưng không hay tham gia vào các hoạt động của gia tộc nhà mẹ.
Ngoài ra còn có Tazami Makino, con gái của cô út Ijuin Wako. Makino là con gái duy nhất của cô Wako cùng chồng Tazami Nodera. Hơn Akali một tuổi nhưng tính tình rất trẻ con, hay trêu ngươi người khác. Không thân thiết với gia tộc của mẹ nhưng luôn thân thiết với các anh chị em.
Ông Furodawa Jimae vì không muốn con trai như vậy liền gửi đến học viện quân sự Kitashi trong hai năm. Sau bốn năm, Furodawa Jirokichi đã thay đổi hoàn toàn. Từ một Jirokichi nghịch ngợm, bướng bỉnh đã thành một Jirokichi có kỷ luật và nghiêm túc trưởng thành. Trong bốn năm đó, Furodawa học thêm hai năm ở trường nghệ thuật Nigago về thanh nhạc và hội hoạ.
Chương 26.
"Tôi nhớ em." Đột nhiên hắn nói ra câu đó, giọng hắn run run. Cô xuống ngồi cạnh hắn, đặt tay lên vai hắn: "Anh Trình." Hắn dùng bàn tay to lớn bao bọc lấy tay cô. Rồi quay người ôm lấy cô thật chặt. Cô tựa vào người hắn: "Anh sao vậy?" Cả hai cảm nhận hơi ấm từ nhau, lắng nghe nhịp tim của đối phương, hòa chung một nhịp.
Hai cậu con trai ra ngoài sân để hội phụ huynh ngồi hàn huyên với nhau tiếp. Mino ngồi xuống nền cỏ xanh mướt, hưởng khí trời. Furodawa đứng cạnh nhìn cậu trai tuổi xuân, gương mặt thanh tú, làn da trắng non, đôi lông mi dài như đường cong lông vũ.
Ông nội Yashono cùng vợ mình là bà Akako có với nhau hai cô con gái sinh đôi là Ijuin Waka và Wako. Dì Waka là người kết hôn muộn hơn, dì Waka sau khi lấy chồng nhà Ushiwaki thì hạ sinh được hai người con là Shima và Chiako. Ushiwaki Shima là con trai lớn của dì. Shima cũng tầm tuổi Anaeko còn Chiako thì tầm tuổi Akito.
Ijuin Akali thấy sự tài năng của Furodawa Jirokichi liền mời về học tại cao trung St. Lucifer mà không cần phải làm một bài kiểm tra nào. Bàn tay to lớn xoa đầu Mino dịu dàng, Furodawa cho cậu trai lời khuyên: "Đừng để lời nói của từ miệng người đời làm ảnh hưởng đến mình, bản thân muốn trở thành gì hãy làm đến cùng để đạt được nó." Mino như nhận ra được điều gì, ánh mắt cậu trong veo nhìn senpai: "Vâng." Lời đáp lại đầy sức sống của Mino. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người tiếp tục nhìn bầu trời xanh trên cao, cùng nhau một nụ cười nở ra. Furodawa nghĩ gì đó trong đầu, xong nói: "Satsugi này, cậu có muốn trở thành thành viên của hội học sinh của năm học kế không?" Mino cũng bất ngờ trước câu hỏi đó, hai mắt mở to: "Em... em rất muốn vào hội học sinh nhưng học lực của em rất tệ." Furodawa đỏ mặt, gãi đầu: "Năm sau, phó chủ tịch Miwako - senpai, Udomi – senpai, Soma – senpai, Kyosuke – senpai sẽ ra trường nên sẽ tuyển thêm ba thành viên mới vào hội. Bây giờ cậu hãy cố gắng học, tôi sẽ giúp cậu học nữa, để vào lớp S rồi tôi sẽ đề bạt cậu với chủ tịch, cho cậu vào hội học sinh." Mino vui sướng, hai mắt long lanh nhào tới ôm lấy Furodawa. Cả hai ngã xuống sân cỏ, đúng lúc phụ huynh từ trong nhà đi ra chứng kiến cảnh đó. Ông Kougo chỉ vào hai người: "Hai đứa... làm gì vậy?" Ông Jimae xoa cằm nói, ánh mắt nhìn thấu hồng trần: "Ồ, con trai à, ba không biết là..." Furodawa vội bỏ Mino ra muốn giải thích: "Mọi chuyện không như hai người thấy đâu! Tụi con chỉ là bạn bè thôi!" Hai vị phụ huynh cười lớn. Mino nhìn Furodawa cũng cười, Furodawa đỏ mặt cũng cười theo, những tiếng cười thuần thuý, đơn giản. (đọc tại Qidian-VP.com)
Furodawa theo bố mình đến nhà một người bạn cũ thời xưa. Nghe nói cũng từng là trung tá trong q·uân đ·ội. Bố của Furodawa Jirokichi là Furodawa Jimae, ông là thiếu tướng (Lục quân thiếu tướng). Mẹ là Furodawa Ahako, hải quân Đại uý. Anh trai là Furodawa Sujokichi, hơn Jirokichi mười tuổi, hiện đang là thanh tra cảnh sát làm việc ở sở cảnh sát Đài Loan.
Việc đều tiên khi đặt chân xuống Tokyo của Hạ Trình là đến gặp cô, cô cũng hơi bất ngờ vì hắn biết địa chỉ nhà riêng của mình. Chưa kịp hỏi gì thì: "Anh trai em cho tôi địa chỉ." Xong hắn đi vào trong nhà cô, cởi giày để lên kệ. Osuke chân ngắn chạy ra, nhìn thấy người lạ liền sủa. Cô tới bế nó lên vuốt ve vài cái liền ngoan ngoãn im lặng: "Con hư lắm. Đây là người quen của mẹ, vào trong đệm nằm đi." Bị mắng, nó gừ gừ với Hạ Trình rồi quay đít đi. Cô cùng hắn tới ngồi phòng khách nói chuyện. Hắn nhìn chằm chằm cục bông đen đang nằm trên đệm, Osuke cũng nhìn chằm chằm lại hắn: "Em gọi con c·h·ó phốc đó là con?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bố Jimae gặp lại bạn cũ, tay bắt mặt mừng: "Jirokichi, đây là bạn của ba, trung tá Satsugi Kougo mau chào chú đi." Furodawa nghe lời bố, bắt tay với ông Kougo: "Cháu chào chú." Ông Kougo gật đầu tiếp đón, dẫn hai người vào phòng khách ngồi: "Ừm, cháu đẹp trai hơn anh hai cháu đó. Hai bố con vào nhà đi, vợ tôi đang chuẩn bị trà bánh." Hai ông bố ngồi hàn huyên với nhau chuyện ngày xưa khi còn đi lính, Furodawa thì nhìn quanh căn nhà. Vợ của chú - bà Sastugi Nana bưng đồ lên: "Mời hai bố con dùng trà, mình cũng làm một li đi." Ông Kougo rót trà rồi bảo vợ mình: "Cảm ơn em. Mà con trai chúng ta đâu? Em gọi nó xuống đây làm quen với Jirokichi nhà Furodawa." Bà Nana gật đầu đi đôi dép bông lên cầu thang: "Để em lên tầng gọi con, chắc thằng bé đang học bài rồi." Lúc sau, có tiếng bước chân nhẹ từ trên tầng hai, một cậu thanh niên đi xuống, Furodawa nhận ra người đó, chính là Sastugi Mino – học năm nhất ở trường. Mino bước tới, cũng nhận ra Furodawa: "Nhà mình có khách ạ? Ah, senpai!" Ông Kougo nhìn hai người hỏi: "Hai đứa quen nhau à?" Mino ngồi xuống cạnh ba mình, Furodawa gật đầu với cậu rồi quay sang giải thích với ông Kougo: "Sastugi - kun với cháu có quen biết vì học chung trường. Hồi trước cháu có giúp em ấy vài việc." Ông Jimae vỗ vai ông Kougo: "Thằng Jirokichi nhà tôi là thành viên trong hội học sinh, học lực trong top 5 của trường. Con trai cậu cũng mới vào cao trung, cần giúp đỡ thì cứ tìm con trai tôi nhé?" Ông Kougo tán thành nói: "Vậy được, con trai tôi từ giờ giao cho con trai cậu." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Makino, con gái lớn đùng rồi đừng để mẹ nói nhiều. Ra ăn cơm, tắt phim đi. Mấy cái phim đó có gì hay mà cứ xem." Tiếng của mẹ Wako vọng ra từ bếp. Makino mắt vẫn dán vào TV: "Vài phút nữa thôi mẹ, đây là cảnh con mong chờ. Ôi, anh diễn viên này đẹp trai quá đi à!" Makino còn là fangirl của hàng ngàn diễn viên và người nổi tiếng trên khắp thế giới. Từng được đi concert, fan meeting thậm chí trúng vé thăm quan phim trường ở Trung Quốc.
"Không ngờ là bố của chúng ta lại quen biết nhau. Rồi chúng ta cũng quen biết nhau, đây có được gọi là định mệnh không nhỉ?" Furodawa ngồi cạnh Mino, lấy che ánh nắng mặt trời đang chiếu vào mặt Mino. Cậu nhìn bàn tay đang ở trước mặt mình: "Senpai, tay anh to thật." Furodawa nhìn lên trời xanh, bàn tay rụt lại đặt trên đùi mình, nhắm mắt lại cảm nhận ánh nắng. Mino nhìn gương mặt người bên cạnh, mỉm cười: "Senpai biết không, mọi người ai cũng kính trọng ba em. Ông là trung tá, từng lập nhiều công lớn trong q·uân đ·ội. Khi mẹ em mang thai em, ông đã mong đợi rất nhiều. Hi vọng em có thể như ông, làm việc trong q·uân đ·ội hay bộ quốc phòng. Nhưng sau khi em sinh ra, bác sĩ nói cơ thể em quá yếu ớt, có thể bị bệnh thường xuyên. Em đã nghĩ mình sẽ không bao giờ làm những việc vĩ đại như ba mong muốn. Thế nên sự tự ti đã hình thành, cho nên em mặc cảm về bản thân." Nghe những lời trong lòng của Mino, Furodawa thấy cậu cũng như mình hồi sơ trung. Sinh ra trong gia đình quân sự, Furodawa hồi đó bị bó buộc trong sự huấn luyện, những kỷ luật từ bố mẹ nhưng sức khỏe lại yếu. Chính vì thế, Furodawa đã không chịu được, ngỗ nghịch, ương bướng, cãi lại mọi điều từ bố mẹ. Thậm chí cũng tự ti về bản thân.
"Nghe tin em vào viện, tôi đã rất sợ mình sẽ không được gặp em nữa." Giọng của hắn trầm, nhưng cô vẫn nhận ra sự lo lắng trong đó. Hắn sợ cô sẽ biến mất, sợ cô sẽ bỏ hắn đi như nhiều năm trước. Cô nhẹ nhàng nói, tay vuốt bờ vai to lớn của hắn, thì thầm: "Em không sao cả. Đang ở trước mặt anh Trình." Hai người ôm nhau một hồi lâu, thời gian như chậm lại để họ có thêm thời gian bên nhau lâu hơn trong khoảnh khắc này. Hắn vùi mặt vào cổ cô, đặt từng nụ hôn lên đó. Cô không phản ứng gì cả, chỉ im lặng tiếp tục ôm hắn.
Chương 26.
"Vâng, Osuke là Daisuke - san tặng em nên em mới gọi nó là con còn em là mẹ nó. Bình thường cu cậu nghịch lắm, thi thoảng mới ngoan ngoãn ngồi im." Cô pha cà phê nóng cho hắn. Lập tức Hạ Trình lấy điện thoại gọi cho ai đó: "Đưa Benjamin đến nhà tôi." Cô đặt hai li cà phê xuống bàn hỏi: "Benjamin? Không lẽ anh cũng nuôi c·h·ó?" Hạ Trình cất điện thoại, nhấp li cà phê nóng hổi: "Ừ, nhưng nó là giống c·h·ó becgie, to lớn hơn." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô vuốt bộ lông Osuke nhìn hắn. Hắn đã khác hẳn so với nhiều năm trước, trở thành một người đàn ông thành đạt, tài giỏi. So với Daisuke thì có phần nghiêm nghị hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.