Hạnh Phúc Đơn Độc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27.
"Nii – san, Aka – nii ăn bánh của em!" Akyo mách Azuka. Thế là Akabane bị một đấm vào đầu, sưng một cục u lớn. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Nếu có thêm Shima và Chiako nữa thì đông đủ, vui vẻ hơn. Ăn trưa xong, khi cả ba người lớn tuổi định lên phòng riêng của mình thì bị Akali bắt lại: "Nii – san, Azuka và Akabane, ba người định đi đâu? Tôi đã nấu ăn thì nhiệm vụ của ba người phải rửa bát đĩa đó." Makino đang trông bọn trẻ, Akali lấy điện thoại gọi điện cho cô Wako. Xong, thì nhận được tin nhắn của Daisuke: Anh bận công tác, có vụ án mạng ở Yokohama nên hai tuần sau mới về. Hạ Trình thì có việc ở trụ sở nên không liên lạc với cô mấy hôm nay. Akai đi từ bếp ra, y thấy cô đứng ở hành lang đang tủm tỉm nhìn di động: "Em sao vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Akai đang làm việc trong phòng riêng thì nhận được mail của bác sĩ Hatori, y mở ra đọc mail đó. Gương mặt y lập tức biến sắc, đứng bật dậy khiến cốc cà phê trên bàn rơi xuống đất vỡ tan, "Akai nii – san có chuyện gì vậy ạ?" Akito mở cửa đi vào khi nghe tiếng rơi vỡ bên trong. Akai bình tĩnh nói: "Akito - kun, em gọi hai anh của em đến đây đi." Akito gật đầu rồi chạy đi, Akai lấy tay chống vào bàn, y vuốt tóc một cách dứt khoát: "Chuyện này sớm hay muộn tất cả mọi người đều biết, nó sẽ xảy ra không sớm thì muộn."
"Không, em không sao. À, anh với Miwako – senpai thế nào rồi?" Akali lắc đầu, tranh thủ hỏi về tình yêu của ông anh. Akai cũng chỉ cười nhẹ, tay lấy thuốc và bật lửa ra châm hút: "Cậu ấy với anh yêu thương mặn nồng, tâm đầu hợp ý, không thể rời xa." Cô nhìn Akai và bát cơm c·h·ó siêu to: “Từ bao giờ nii – san của tôi lại sến súa đến thế này." Akai gạt bớt tàn thuốc: "Em thì sao? Đã quyết định chọn ai chưa?" Cô không nói gì, dựa vai vào tường trầm lặng. Akai nhả ra khói thuốc, y biết với cô, cả hai người đàn ông đó đều quan trọng: "Từ từ mà suy nghĩ, quyết định này liên quan tới hạnh phúc cả đời sau của em. Dù là Otori Daisuke hay Hạ Trình, em hãy chọn lựa cẩn thận. Nii – san chỉ mong em được hạnh phúc mà thôi." Akai dập điếu thuốc vào gạt tàn của mình, y đi qua cô, không quên ôm cô một cái rồi lên phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Akali bó tay, ngồi xuống đối diện người em họ hơn mình một tuổi này: "Cô Wako bắt em thi đại học Luật đúng không?" Makino bị nói chúng, thở dài ôm gối lấy trên sofa khóc lóc. Akito ngồi ở bàn máy tính liền lây tai nghe đeo vào. Anaeko và Akyo từ phòng ăn ngó ra nhìn mà cười khúc khích. Makino nức nở lấy giấy lau nước mắt nước mũi: "Em không thích học luật. Mẹ và ba đều không nghe ý kiến của em mà tự ý quyết định tương lai của em. Em muốn học nghề mà em chọn." Cô quyết định làm người chị tốt dỗ dành em mình, thuận tiện nhờ Akyo rót li nước cho Makino: "Nín đi gái ơi! Thế em muốn học trường nào, ngành gì? Nói chị nghe." Makino uống ừng ực hết li nước lọc: "Em muốn làm nhà thiết kế thời trang cho các diễn viên, thần tượng trong ngành giải trí."
Đang đứng lên định vào bếp thì cô bị Makino túm chân khóc lóc cầu xin: "Xin chị đó Akali nee - san, giúp em đi mà!" Mười tám tuổi đầu rồi đó, cô phải làm gì với người em họ này đây? Lúc này ba người lớn tuổi nhất lại không có nhà giúp cô được: "Anaeko - chan, em vào bếp bê đồ ăn ra nhé, Akyo trông chừng Makino hộ chị. Còn nhóc Akito tắt máy tính đi, nhóc muốn ăn không?" Akito lười biếng đứng dậy, Akyo ngồi cạnh Makino chơi. Bàn ăn đầy ắp các đĩa đồ ăn cùng nước uống là nước ép cam và sữa dê. Vài phút sau, Akai về cùng Azuka và Akabane, Makino thấy ba ông anh về, vẫy tay: "Mừng ba anh đã về!" Akai nhìn rồi hỏi Akali đang ngồi ở bàn ăn: "Makino sao lại ở đây?" Cô vừa ăn vừa đáp: "Như những lần trước thôi." Azuka và Akabane lên phòng thay đồ thoải mái ở nhà, xuống ngồi vào bàn ăn cùng mọi người. Akai thì ra đứng ở cửa sổ làm điếu thuốc.
Cô về nhà chính của gia tộc để tiễn ông cố Gakusho về núi. Ông nội ngoài mặt rất vui khi ông cố đi nhưng trong lòng vẫn muốn ông cố ở lại lâu hơn. Ông cố trước khi đi thì dặn dò cô vài điều, trao cho cô một cái ôm. Ijuin Mikio cầm túi đồ và đưa ông cố lên ô tô về. Ông nội quay về nhà, ngồi trong phòng lau mấy bức ảnh trên bàn, ảnh chụp ông và bà nội cùng năm người con ngày xưa được ông lau cẩn thận rồi đặt về vị trí ban đầu. Bà nội ngồi uống trà với cô ở phòng khách: "Chắc ông ấy lại nhớ con trai mình rồi." Ba của cô – ông Ijuin Akouji đã đi nhiều năm thậm chí cắt đứt liên lạc với gia tộc. Năm đó, sau khi kết hôn với mẹ cô – Ijuin Sakie thì cả hai cùng ra nước ngoài sống. Ông Akouji từ bỏ tất cả, tiền tài, danh vị để đổi lấy một cuộc sống bình thường như bao người khác. Tuy nhiên, sau khi hạ sinh Akali, mẹ cô mất. Ba cô đã đưa cô về Nhật, nhờ ông nội nuôi dưỡng rồi lại đi biệt tăm. Cô không nhớ khuôn mặt ba mình, chỉ có thể biết qua ảnh chụp ngày xưa khi ông còn trẻ.
Bà nội cũng u buồn khi nói về ba cô: "Ba con năm đó cãi nhau lớn với ông nội, xong đưa Sakie mẹ của con đi. Ông nội vì thế mà trở bệnh. Khi đưa con về đây, ông nội cứ nghĩ ba con sẽ không đi nữa, ai ngờ lại đi tiếp cũng không thấy quay về nữa." Cô thì không có một chút kí ức nào về ông nên tình cảm cha con vốn không tồn tại bên trong cô. Cả Akai cũng vậy, y chỉ ở bên mẹ đến năm mười tuổi rồi được đưa về gia tộc Ijuin. Mẹ của y là tình đầu với ông Akouji, sau khi chia tay, mẹ y lại không hề biết mình đang mang thai, lúc biết được thì ông Akouji đã kết hôn và ra nước ngoài sống.
"Bà nội, giờ cũng muộn rồi, con xin phép." Cô đứng lên thì bà nội giữ lại. Bà nội nói: "Vài ngày nữa là ngày giỗ của mẹ con." Cô gật đầu nhìn lên bầu trời đang tối dần: "Con nhớ mà bà nội. Con sẽ đi thăm mộ của mẹ như mọi năm."
Những ngày cuối tuần mát mẻ đã tới, Akali không đi đâu mà cùng các em ở nhà quây quần vui vẻ. Akabane và Akai có chút việc nên đi từ sáng sớm. Còn Azuka tranh thủ giành thời gian ở nhà cùng vợ và con trai.
Chương 27.
Chương 27. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc xe đen trước cổng gia tộc Ijuin rất quen mắt. Cô đi nhanh đến, quả nhiên là ngài Hạ tổng kiêm hôn phu thứ hai của cô đang đứng đút tay vào túi quần đầy nam tính, dựa lưng vào ô tô chờ cô đến. Akali đến đứng trước mặt hắn: "Cứ tưởng anh bận việc, sao anh biết em về đây?" Hạ Trình đứng thẳng lên, bỏ tay khỏi túi quần mở cửa ghế phụ cho cô đáp: "Tôi liên lạc với ông nội em." Cô ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn: "Ông nội thích anh làm cháu rể ông rồi à?" Hạ Trình chỉ cười, ngồi lên ghê lái xe, thắt dây an toàn rồi khởi động xe lăn bánh đi. Cả hai im lặng một đoạn đường dài, im lặng khiến Akali khó sử quá, nhưng cô có thể ngửi thấy mùi hương của hắn tỏa ra: "Anh có ăn lung tung ở ngoài không vậy Hạ tổng?" Cô phá vỡ sự im lặng. Hắn lái xe cẩn thận nhưng vẫn trả lời cô: "Tôi nghe theo em, đã không còn gọi đồ ăn ngoài như trước." Cô đập tay, bảo hắn: "Đúng rồi, về nhà anh đi. Em sẽ làm bento cho anh ăn trong vòng một tuần." Hạ Trình nhìn cô, nghe theo cô đi thẳng về căn hộ của mình.
Nhớ ngày xưa khi Makino cùng cô từng đi học vẽ, thầy giáo luôn khen tài năng hội hoạ của Makino, việc phối quần áo của Makino cũng rất thời trang, rất có cá tính riêng khiến ai cũng thích thú. Ngoài ra, bà nội cũng từng dạy Makino may vá. Cho nên việc Makino muốn thành nhà thiết kế thời trang cũng hợp lí thôi. Cô khoanh tay lại, nói với tông giọng của một bà mẹ: "Tazami Makino, đây là lần thứ N em bỏ nhà sang đây vì N lí do của em. Những lần trước chị có thể đã nói chuyện với cô Wako để em không bị mắng. Nhưng lần này là chuyện liên quan tới tương lai của em, chị sẽ không nói giúp em nữa. Tự quay về nói chuyện với mẹ đi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Akali – sama." Một người phụ nữ trung niên cúi chào gần đó. Cô đứng lại hỏi: "Elena – san, bà đang đi đâu vậy?" Người phụ nữ trung niên lại gần cô: "Tôi tới chỗ Hatori – sensei lấy thuốc cho Subaru – sama thưa Akali – sama." Ijuin Elena, người được giao trách nhiệm chăm sóc Ijuin Subaru cùng hai người khác. Bà Elena cũng từng được ông cố đưa về do gia đình đã không còn nên đã nhận việc chăm sóc Subaru, "Nhờ bác chăm sóc anh ấy." Cô dặn dò bà Elena rồi bước đi tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Akito lên mạng nghiên cứu và học vài cách bơi mới, Anaeko cùng Akyo giúp Akali làm vài món ăn nhẹ trong bếp. Anaeko lau tay vào khăn, gương mặt dính bột mì: "Nee – san, các anh sẽ về muộn bữa ăn nhẹ ạ?" Cô quay sang lau bột mì dính trên mặt con bé: "Tí nữa họ sẽ về ăn trưa. Giúp chị lau bàn rồi bày đĩa nhé?" Akyo còn nhỏ nên cô bảo thằng bé bày trái cây vào bát rồi ngồi chờ ở phòng ăn. Đột nhiên có tiếng chuông cửa, Akito đứng dậy đi ra mở, thằng bé hét lên: "Tazami – chan!" Đó là Tazami Makino: "Hello Akito – kun, anh khoẻ không?" Akali nghe tiếng người đến, lau tay đi ra nhìn thấy Makino đang ngồi dưới sàn cùng chiếc vali màu be bên cạnh, cô chống nạnh giọng dữ dằn: "Tốt nhất hãy cho chị biết lí do lần này em qua đây." Makino gãi đầu, cười hì hì: "Cho em ở đây vài ngày, em trốn mẹ."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.