Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30.


Trong mấy ngày nghỉ tránh bão, Tony và Kyosuke hẹn nhau đi chơi bowlling giải khuây, cả hai đều là những người đẹp trai, khoẻ khoắn cùng thân hình cơ bắo đã thu hút không ít những phụ nữ. Kyosuke ngồi tu chai nước ừng ực sau khi chơi được mấy hiệp: "Chà cậu giỏi trò này đó." Tony ném phát nào ăn trúng mười phát đó, điểm số tăng cao, khiến các chị em bu lại hò hét. Đột nhiên họ nghe có tiếng cãi vã ở phía xa:

Chương 30. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 30. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sáng sớm hôm sau, Akai đưa cô ra ngắm cảnh hồ ở khu vườn trung tâm gia tộc. Trợ lí Kuroiso mang trà và bánh ngọt theo cho cô. Thi thoảng, Akai còn bóp vai cho cô: "Em thấy khoẻ hơn chưa?" Cô cảm thấy hai vai mình nhẹ hẳn: "Em ổn mà. Nii – san đừng lo." Akali nhẹ nhàng nói, cắn một miếng bánh vanilla mềm ngọt.

Tuy bệnh của cô đã đỡ hơn nhưng vẫn không thể làm việc trở lại. Cơn bão đã qua nhưng việc của trường cần có người quản lí cùng Azuka. Akai đưa Haru tới trường, Haru mấy hôm nay thay Akali quản lí trường nhưng cũng phải nhờ cặp song sinh Ayano làm việc cùng vì có quá nhiều vấn đề của các học sinh năm ba, "Akali sẽ sớm khoẻ lại, em đừng lo lắng. Con bé kiên cường mà." Akai ôm vai Haru ở trong xe. Haru đương nhiên cũng lo cho cô: "Em muốn đến thăm em ấy." Y gật đầu: "Được, chiều anh sẽ đưa em đi thăm em ấy. Dù sao em là anh dâu của Akali và là vợ anh." Akai hôn lên trán Haru rồi mở cửa xe ô tô.

Kuroiso vì là trợ lí của Akali nên ở nhà với cô. Chú Shougo và cô Kuzusa cũng từ nước ngoài về thấy Akali bệnh liền tới hỏi thăm: "Chú nghe ông nội nói Akito giành giải nhất ở cuộc thi bơi, thằng bé chắc vui lắm." Akali vui vẻ đáp: "Vâng, Akito – kun quyết tâm tập bơi, cháu cũng tự hào về thằng bé." Chú Shougo là diễn viên nổi tiếng nên thường xuyên không ở trong nước, vợ chú là nữ diễn viên Sakurada Kuzusa cũng có tiếng trong giới giải trí. Họ từng đóng chung một bộ phim rồi nảy sinh tình cảm, đi đến kết hôn rồi có một người con trai chính là Ijuin Akito, "Akito - kun nhờ cháu chăm sóc mới được như hôm nay, chú với cô thì đi suốt không thể ở bên thằng bé. Chú cũng cảm thấy có lỗi vì không ở bên con trai mình." Chú Shougo nghẹn ngào nói, cô Kuzusa vuốt vai chồng mình. Akali kể cho họ nghe: "Cô chú ngày ngày bận rộn công việc, Akito - kun hiểu điều đó nhưng thằng bé chưa một lần buồn bã hay khóc lóc, cũng không ghen tị với các bạn có bố mẹ bên cạnh. Thi thoảng thằng bé còn mở phim của cô chú đóng ra xem cùng Anaeko và Akyo. Thằng bé nhớ cô chú nhiều lắm." Chú Shougo gật đầu an tâm, đưa cô hai hộp quà bảo là quà cho Akito và cô. Trợ lí Kuroiso nhận lấy để lên tủ.

"Các cô là phụ nữ, chân yếu tay mềm lại còn chơi bowlling, về mà đứng trong bếp đi ha ha ha..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông cố Gakusho mỗi sáng thức dậy đều thắp một, hai nén hương cầu nguyện cho con cháu, cho gia tộc. Chuông gió kêu đung đinh, cánh hoa đào rơi rụng đầy mặt đất cỏ xanh. Đột nhiên, miếng ngọc bội của ông cố cầm trên tay rơi xuống sàn vỡ làm hai. Ông cố vội nhặt lên, gọi Mikio đem nhũng quyển sổ đến, "Ông cố, có chuyện gì ạ?" Mikio ngồi cạnh nhìn ông cố. Kiểm tra bảng tên từng người một, miếng ngọc bội vỡ làm hai là điềm gở, nó là miếng ngọc bội hình hoa sen trắng do cụ thánh tổ Ijuin Kano làm ra trao lại cho con cháu đời sau. Nó đã vỡ tức là có chuyện chẳng lành. Ông cố tay run run: "Không thể nào!"

Nghe đến tên con gái, ông Akouji chạnh lòng: "Ừm, ông nội... mười bảy năm rồi ạ." Biết cháu trai mình còn nhớ đến con gái, ông cố tiếp tục thuyết phục cháu trai mình: "Akali đã gánh trên vai trách nhiệm gia tộc thay cháu, cháu lại không ở bên nó bao nhiêu năm qua. Cháu không thấy..." Nhưng ông cố chưa kịp nói xong thì: "Ông nội, cháu không muốn liên quan tới gia tộc nữa. Cháu chỉ muốn tự do." Ông cố thở dài, cầm chắc di động: "Hãy về và gặp Akali, một lần cũng được. Đừng để sau này cháu phải hối hận khi có chuyện không tốt xảy ra với con bé." Rồi cúp máy để lại cho ông Akouji hàng nghìn dấu hỏi lớn và sự lo lắng cực độ.

Ông Akuji đặt gậy gôn xuống: "Con vẫn khoẻ ông nội, ông vẫn ở trên núi sao?"

"Nii – san lấy đệm lông cừu nằm cho ấm, đừng để bị cảm." Cô ra mở tủ, kéo tấm đệm trắng trải ra, gối cùng chăn gọn gàng. Akai xoa đầu cô đầy yêu thương: "Lên giường nằm đi." Osuke sủa hai tiếng, cô tới bế nó lên hôn một cái rồi đặt cạnh mình, nó dẫm đệm vài cái rồi nằm xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông cố ở đầu dây bên kia gặng hỏi: "Akouji, đã bao lâu rồi cháu không gặp Akali?"

Tony thấy bất bình, định ra giúp nhóm các cô gái đó thì một cô gái trẻ từ đâu xuất hiện, tay đeo găng đen, tóc buộc đuôi ngựa, mắt kẻ đậm, ăn mặc cực phong cách giống chị đại xã hội đen bước tới chỗ đó, cầm tay gã cười to kia quật xuống sàn rồi ngồi đè lên: "Ông có tin, tôi bẻ gãy tay ông rồi nhét vào mồm ông không?" Lời nói của người con gái đó chứa đầy sát khí cùng ánh mắt sắc như dao, gã kia vì đau mà kêu oai oái rồi run sợ trước lời nói của cô gái: "Tôi không dám làm vậy nữa, xin hãy tha cho tôi!" Người con gái kia giữ gáy của gã đàn ông lôi tới trước mặt nhóm mấy cô gái, ghì xuống: "Xin lỗi họ mau! Xong cút đi, đừng để tôi thấy mặt ông ở sân bowlling này một lần nào nữa!" Gã đó dập đầu xin lỗi liên tục như gà mổ thóc rồi co chân chạy, đồng bọn cũng sợ vội vã chạy theo. Người con gái kia được nhóm nữ cảm ơn rồi bỏ đi. Tony thầm nói: "Cô gái này thật thú vị!" (câu nói quen thuộc của các nam chính trong các bộ truyện tiểu thuyết ngôn tình). Kyosuke nhếch nhếch lông mày nói: "Thích người rồi ta à?" Tony cầm bóng lên ném, lăn lăn rồi đổ hết cột: "Có duyên thì sẽ gặp lại. Lúc đó làm thân cũng không muộn." Bên ngoài tỏ vẻ ngầu lòi thế thôi chứ trong lòng thì Tony hét lên vì trúng tình yêu rồi.

Tiếng chân chạy tới, Akito, Akyo cầm hộp trái cây đặt vào tay cô. Hai anh em Shima và Chiako tới thăm cô cùng bố của họ. Cô vội đứng dậy mỉm cười chào hỏi: "Chú Ushiwaki, lâu rồi không gặp." Chú Ushiwaki trong áo sơ mi trắng quần đen tiến đến: "Nghe Shima nói cháu bệnh nên chú tới thăm." Ushiwaki Chiba, bố của Shima và Chiako, chồng của cô út Ijuin Waka, một trung sĩ q·uân đ·ội. Chiako từ phía sau nhào tới ôm cổ cô cọ cọ má: "Nee – san, chị khỏi bệnh chưa? Có ăn uống đầy đủ không? Em lo cho chị muốn c·hết!" Akali nắm tay con bé: "Chị không sao mà, chị sẽ khoẻ mạnh lại thôi." Cô yêu quý Chiako vì con bé là em út nhỏ nhất nhà. Shima trông coi Akito và Akyo để không bị ngã xuống hồ, Akai ngồi nói chuyện với chú Chiba, trợ lí Kuroiso đã đi làm việc từ lâu. Ông nội đi bộ gần đó cùng bà nội, hai người thấy cảnh con cháu đông vui như vậy cũng thấy yên lòng.

Một lúc sau, Akali thấy hơi ngột ngạt: "Cô chú ngồi máy lâu chắc bay cũng mệt rồi, hai người về nhà chính nghỉ ngơi đi ạ. Kuroiso – san, anh đưa họ về đi và gọi Hatori – sensei đến cho tôi." Trợ lí Kuroiso gật đầu dẫn hai cô chú về nhà của họ rồi gọi tới văn phòng bác sĩ Hatori. Akali đứng dậy khoác áo đi bộ quanh hành lang khuôn viên gia tộc, tấm áo choàng đen trượt dài trên mặt đất thô bởi đất đá và sỏi, "Việc này không tốt cho sức khoẻ đâu Akali – san." Hatori từ đứng xa nói lớn, chân nhanh nhẹn đi tới đỡ cô. Akali dựa vào lòng Hatori, cô nhắm mắt, nói nhỏ: "Đưa tôi về được không sensei?" Hatori hai tay dùng lực bế cô lên, đi về phía nhà chính, trong đầu nghĩ: Cô ấy gầy đi rồi. Đặt Akali nằm xuống đệm thật cẩn thận, Hatori đắp chăn mỏng cho cô rồi kiểm tra sức khoẻ. Cô thều thào, giọng cực nhỏ nhưng đủ cho hai người nghe được: "Hatori – sensei, anh vẫn chu đáo, ân cần như mọi khi." Hatori lấy ghế ngồi cạnh giường, kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô, ba mươi bảy độ không sốt: "Đừng một mình đi ra ngoài mà mặc mỏng manh như vậy Akali - san." Biết là Hatori lo lắng, cô quay mình: "Tôi không sao sensei ạ. Anh nữa đó, anh biết tin Sona sắp chuyển đi sau khi kết hôn chưa?" Hatori bất ngờ khi nghe điều đó, nhưng vẫn giữ tâm tình bình tĩnh: "Cô ấy tìm được hạnh phúc của mình cũng tốt. Tôi đã không còn liên quan gì nữa."

Nước Pháp xa xôi, một người đàn ông Nhật cùng vài đồng nghiệp đi chơi gôn. Người đồng nghiệp Pháp cầm gậy gôn lau lau: "Ijuin, điện thoại ông kêu kìa." Nhấc di động của mình lên, người đàn ông Nhật nhìn tên hiển thị trên đó. Bấm nút nghe: "Ông nội, lâu rồi không nghe giọng ông." Đầu dây bên kia là ông cố Gakusho, người đàn ông này là Ijuin Akouji, gọi ông cố là ông nội: "Cháu vẫn khoẻ chứ?"

"Các anh lấn chỗ bọn tôi chơi lại còn to tiếng. Đàn ông gì mà bắt nạt phụ nữ!"

Daisuke và Hạ Trình biết cô bệnh nhưng không thể đến thăm do Akai cấm. Y không muốn thời gian em gái mình đang bệnh, tâm trạng xấu nhìn thấy hai người này. Phải để cô yên tĩnh dưỡng bệnh thì mới khỏe nhanh. Hạ Trình cho người gửi hoa đến cho cô và Daisuke cũng vậy, anh còn đem Osuke đến để cô không một mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Akali quay mặt lại, tay nắm lấy tay người đang giấu cảm xúc kia, cô biết Hatori buồn trong lòng, chỉ là không thể hiện ra ngoài thôi. Cố ngồi dậy, đứng dậy trước mặt ôm lấy gương mặt Hatori, bàn tay xoa tóc nhẹ nhàng: "Cảm xúc rất quan trọng đừng kìm nén nó quá lâu." Hatori hai tay ôm lấy lưng cô, những giọt nước mắt cũng đã rơi, lăn dài trên má đọng lại ở cằm. Sau từng đấy năm, đây là lần đầu tiên Hatori khóc và khóc trước mặt người khác. Tình yêu là vậy, thật ngọt cũng thật đắng cay, dẫu bản thân không muốn dây vào nó nhưng một khi đã yêu thì lúc kết thúc sẽ luôn đau đớn không quên được. Vậy đừng nên chìm đắm trong tình yêu khi còn trẻ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30.