Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37.


Gã lại cảm ơn Akabane một lần nữa, Akabane ngồi uống trà một lúc cũng xin phép ra về. Hinami tiễn anh ra tận cổng rồi xin số điện thoại liên lạc. Tối đó, Asami không ngừng nhìn chiếc nhẫn rồi nhìn tay mình. Khoảnh khắc khi cầm chiếc nhẫn, tay gã có chạm vào tay Akabane, sự mềm mại của da tay Akabane khiến tay gã có dòng điện chạy qua người, cảm giác đó là gì? (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong khi đó, Akali đang ngồi cùng Akyo và Akito ngoài sân vườn, hai đứa còn dắt tay nhau rủ Reiji chơi cùng. Anaeko thì đi tập võ cùng Ijuin Gyoku - sensei, gia tộc Ijuin có truyền thống học võ từ lâu, đa phần trẻ con từ năm đến mười hai tuổi được dạy bởi Gyoku – sensei. Akali cũng từng được Gyoku – sensei dạy võ hồi còn học mẫu giáo nên cô có thể tự vệ được. Akali đang hưởng trà, quay ra hỏi tụi nhỏ: "Mấy đứa không thích học võ cùng Anaeko nee - chan à?" Akito lấy tay lau mũi, gương mặt lấm lem đất: "Bọn em học buổi trưa rồi nee – san. Học tiếp sau cũng được mà." Cô mỉm cười, rút khăn tay ra đi tới lau mặt từng đứa một. Trẻ con nghịch ngợm có khác, không tránh được bị bẩn. Reiji sau khi được lau sạch mặt kể cho cô: "Nee – san, hôm nay phòng khác của nii – san đông người lắm. Họ đều mặc áo trắng như nii – san." Akali gấp khăn lại đưa cho một người hầu mang đi giặt, xoa đầu Reiji: "Họ là các giáo sư và tiến sĩ đến làm việc với Hatori – sensei, khi về đừng làm phiền họ nhé? Công việc của họ rất quan trọng với gia tộc." Reiji chớp mắt đầy tò mò: "Nee – san, giáo sư, tiến sĩ là gì ạ?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Phòng khám của bác sĩ Hatori mới sáng sớm đã đông đúc các giáo sư, tiến sĩ trong ngành y học đến. Họ tới để tiếp tục nghiên cứu về loại virus lạ đang sống ở bên trong cơ thể Akali. Loại virus đó có hình dạng hơi tròn, các chân có dạng dễ cây rối mắt, mang màu đỏ sẫm. Loại virus này là loại mới nên được đặt tên là virus Foryngel·es hay gọi tắt là Fole01. Hiện tại họ nghiên cứu được rằng loại virus này không thể l·ây n·hiễm sang người khác, nó chỉ trú ngụ trong vật chủ nhất định, đặc biệt nếu vật chủ càng mệt mỏi thì nó càng ăn sâu hơn trong các tế bào cơ thể vật chủ và khó có thể loại bỏ. Nhưng đúng hơn thì nó là một ký sinh trùng độc lập. Giáo sư chuyên ngành virus, vi khuẩn Mỹ - Neville Bottom: "Hừm, virus này tuy làm mất đi đề kháng, khiến cơ thể vật chủ yếu ớt dễ sinh bệnh tật nhưng đổi lại nó cũng có mặt tốt, bác sĩ Hatori, cậu có thể yên tâm, bớt lo lắng được rồi." Hatori nhìn ống nghiệm trên tay giáo sư Neville, gật đầu, cơ mặt giãn ra: "Vâng thưa giáo sư." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 37. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 37.

Vừa vào trong biệt thự, một người đàn ông lớn tuổi vội vãi đi tới, là quản gia của nhà Yakuza. Lão quản gia lau mồ hôi: "Cô chủ, cô đã về! Cậu chủ lo cho cô lắm đó!" Hinami đưa túi của mình cho lão quản gia: "Nii – san tôi đâu? Tôi mang ân nhân giúp mình đến." Lão quản gia vội đi vào trong: "Dạ, cậu chủ đang ngồi trong phòng khách. Tôi sẽ đi pha trà ạ." Hinami kéo Akabane vào phòng khách lớn. Akabane thấy một người đàn ông đang ngồi uống cà phê ở ghế sofa, rất quen mắt. Hinami chắp tay đưa trên đầu: "Nii – san, em xin lỗi vì đã về muộn. Do là trên đường về em gặp đám lưu manh đáng sợ, may là có Akabane nii – chan cứu em nên em mới an toàn về nhà. Nii – san, đây là anh ấy." Xong Hinami kéo Akabane ngồi xuống rồi kể lại cho người kia nghe. Lúc này người đàn ông kia ngước lên, Akabane nhận ra đó là người ở quán bar hôm nọ. Hình như người kia cũng nhận ra Akabane. Yakuza Asami đã nghe xong, gương mặt điềm đạm nói với Akabane: "Cảm ơn vì đã cứu em gái tôi." Akabane xua tay: "Đó là chuyện tôi nên làm. Anh có phải là Yakuza Asami, ông chủ của nhiều khách sạn quốc tế lớn?" Asami tháo kính xuống, tay đặt tờ báo lên bàn: "Đúng, là tôi. Cậu biết tôi?" Lấy trong túi áo ra chiếc nhẫn nhặt được hôm nọ, Akabane đưa cho Asami: "Chiếc nhẫn này của anh phải không?" Gã ngạc nghiên rồi cầm lấy nó nhìn, đeo lại vào ngón tay: "Sao cậu lại có được nó?" Akabane hồi tưởng: "Tôi nhặt được nó ở gần xe mình, đoán là của anh."

Ông Akouji sau khi được biết con gái mình mang trong mình loại virus Fole01, ngày ngày tới phòng khám của Hatori để cùng các giáo sư tiến sĩ tìm cách chữa bệnh cho Akali. Chuyện này mọi người đều biết, Akai ngồi cùng cô ở phòng khách lớn: "Có vẻ như ba đang cố hết sức giúp em." Akabane ngồi cạnh Akai đọc báo: "Bác Akouji muốn bù đắp cho nee – san nên cố gắng làm việc. Chứ ba em thì có nhớ tới bọn em đâu." Bàn tay của Akali va vào đầu Akabane với lực tác động mạnh: "Ba cậu làm việc vất vả, cậu biết thế nào được Akabane và mợ Haruko lúc nào cũng yêu thương, chăm lo cho bốn anh em cậu." Cô nhắc tới mẹ kế của Azuka và Akabane. Akabane giọng trầm xuống: "Tuy ba em đã kết hôn với dì Haruko và có cả Anaeko và Akyo nhưng mẹ của em và Azuka nii - san là mẹ Yukiko." Akai h·út t·huốc rồi dụi nó xuống gạt tàn, tay đánh thêm một cái vào đầu cậu em họ, "Sao lại đánh em nữa?" Akabane khó hiểu, xoa cái đầu tội nghiệp của mình. Akali che miệng cười, cô nói: "Akai nii - san và chị là anh trai cùng cha khác mẹ, chị thì hơi ấm của mẹ còn không được cảm nhận, thậm chí gương mặt của bà chị cũng không biết. Cậu thì được sống với mẹ Yukiko một thời gian dài, được mẹ chăm sóc, nuôi nấng cho tới khi bà mất. Akai nii – san thì mãi đến bây giờ mới được gặp ba Akouji. Cậu có bố, có người mẹ thứ hai, thậm chí có thêm hai đứa em dễ thương. Vậy vẫn chưa hài lòng?" Azuka từ ngoài vào, tai đã nghe được gần hết. Tới ghế sofa cạnh Akali ngồi xuống, tay tự rót trà cho mình: "Akabane còn trẻ con lắm. Ngoài mặt nói không thích mẹ Haruko nhưng lại thích được ăn cơm nắm mẹ Haruko làm, thích được xoa đầu như mẹ Yukiko từng làm. Nee – san tin em, em chứng kiến hết." Akabane bị nói trúng liền giận tím người: "Nii – san, anh..." Akai sảng khoái hút thêm một điếu thuốc nữa, Akali cười khúc khích. Phòng khách bốn người vui vẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến tối, ông Masao xin phép về. Ông Tojo tiễn hai bố con ông Masao ra cửa: "Hai người để con trai tôi đưa về. Dù sao nó cũng đang rảnh." Daisuke lấy xe của mình đưa ông Masao và Melisa về nhà. Lúc về đến, Melisa còn chần chừ, định nói vài câu với anh thì xe anh đã lăn bánh đi. Melisa nhìn theo xe của Daisuke: "Cho dù anh có hôn thê thì em cũng không bỏ cuộc đâu, anh sẽ về bên em. Em tin vào tình yêu của mình." Tình yêu chỉ hoàn hảo khi cả hai cùng đồng lòng. Nhưng nếu chỉ có một người có tình yêu mà người còn lại không có thì tình yêu đó mất cân bằng, không bao giờ ghép vào nhau được. Người yêu nhiều hơn sẽ là người luôn đau khổ.

Cô dắt tay thằng nhỏ lại ghế ngồi, Akito và Akyo vẫn cùng nhau chơi ở khu đất: "Reiji – kun, giáo sư tiến sĩ là những người thông minh, có học thức cao. Để làm giáo sư hay tiến sĩ, em phải học thật giỏi từ nhỏ rồi sau này có thể lấy bằng giáo sư tiến sĩ, làm việc cho ngành như: Toán học, hoá học, vật lí hay sinh học. Phục vụ nhân dân và đất nước." Những gì cô nói đều đi vào trong đầu não của Reiji, thằng bé như thể biết được một kiến thức mới. Reiji nói một cách quyết tâm: "Sau này em muốn trở thành tiến sĩ giống họ. Em sẽ học thật tốt." Cô nhéo vào mũi thằng bé: "Nhóc ạ, nhóc nói vậy thôi rồi ngày mai lại đổi ý. Hôm trước chị hỏi thì nhóc bảo muốn làm phi công, hôm nay lại muốn làm tiến sĩ, chắc mai lại đổi ý muốn làm cầu thủ bóng đá mất." Reiji vẫn rất quyết tâm: "Em sẽ không đổi ước mơ nữa!" Akyo nghe cuộc trò chuyện của hai chị em, vội chạy tới ngồi cạnh cô: "Còn em muốn sau này trở thành kỹ sư công nghệ nee – san." Akito đứng trước cô vỗ vỗ ngực: "Vận động viên bơi lội là tương lai của em." Akali nhìn ba đứa em nhỏ, trong lòng hi vọng bọn trẻ sẽ có tương lai tốt hơn mình: "Tương lai của mấy đứa còn dài, cố gắng thực hiện ước mơ nhé!" Cả ba đứa đều gật đầu với cô.

"Được. Đây là nhà em phải không?" Akabane dừng xe trước một căn biệt thự. Hinami định mở cửa xe thì đột nhiên dừng động tác, kéo kéo áo Akabane, giọng nhỏ nhỏ: "Anh có thể đưa em vào không? Em sợ là về muộn vậy nii – san sẽ mắng em, Akabane nii – chan nói giúp em nha?" Hết cách, Akabane liền theo Hinami vào trong, các vệ sĩ thấy Hinami đi cùng người lạ định tới tra hỏi thì Hinami hất tay, ý đó là người cô mời về.

Otori Daisuke từ trụ sở cảnh sát về nhà, anh rất nhớ cô nhưng không thể gặp được. Đi vào cửa nhà thì thấy có thêm hai đôi giày lạ, chắc là có khách tới. Daisuke tháo giày, đi vào phòng khách lớn: "Nhà mình có khách ạ?" Ông Tojo thấy anh về liền gọi: "Về rồi à con? Mau chào hỏi đi, có chú Masao đến chơi." Anh bắt tay người đứng cạnh ba mình: "Chú Masao lâu rồi không gặp chú. Chú vẫn khoẻ chứ?" Ông Masao cười khà khà: "Daisuke ngày càng giống ba cháu ngày xưa, đẹp trai lắm." Cả ba người từ từ vào ngồi xuống nói chuyện, Daisuke để ý thấy có một cô gái đã ngồi trong phòng khách. Ông Masao chỉ sang con gái mình: "Anh Tojo có nhớ Melisa, con gái tôi không?" Daisuke nhớ ra cái tên đó, cô gái tên Melisa là bạn thuở nhỏ của anh, "À, Melisa, tôi nhớ. Hồi nhỏ hay được anh dẫn sang nhà tôi, chưa gì đã thành thiếu nữ rồi." Ông Tojo khen ngợi. Cô gái đó lễ phép rồi quay sang chào Daisuke một cách thân mật: "Cảm ơn bác ạ, anh Daisuke." Anh chỉ gật đầu rồi lấy di động ra nhắn tin cho Akali. Ông Tojo ho hai cái: "Daisuke, con nhớ Melisa hồi nhỏ hay chơi xếp gỗ cùng con không không? Con bé hôm nay đến là vì muốn gặp con đó." Melisa ngoài mặt không thể hiện nhưng trong lòng đang mong anh nhớ tới mình, "Con không. Hồi đó con nhớ chỉ có Akali ở bên con thôi." Anh trả lời rất thẳng thừng khiến Melisa từ vui mừng sang hụt hẫng. Ông Tojo giải thích: "Anh Masao thông cảm, con trai tôi đã có hôn thê với gia tộc Ijuin từ hồi niên thiếu." Ông Masao nghe vậy vô cùng ngạc nghiên, vỗ vai ông Tojo: "Daisuke có hôn thê là chuyện vui. Anh không báo tôi sớm, chúc mừng, chúc mừng!" Melisa nhìn sang Daisuke, cô ta hiện lên vẻ mặt nuối tiếc cùng sự tò mò về vị hôn thê của anh. Melisa từ bé đã thích Daisuke, một thời gian dài cô ta đi du học nên không gặp được anh, xong nghĩ anh vẫn còn nhớ đến mình nên định hôm nay đến gặp để thổ lộ tình cảm. Đời ai biết trước anh đã có hôn thê từ lâu và không có một chút tình cảm nào với mình. Daisuke đương nhiên không có tình cảm nam nữ với Melisa, anh chỉ coi cô ta là bạn. Thời khắc anh được đính ước với Akali, anh đã rung động một lần duy nhất trong đời với cô.

Một ngày kia, Akabane có cuộc gặp mặt với vài lãnh đạo lớn nên về muộn. Lái xe trong đêm tối về gia tộc, khi đang dừng đèn đỏ thì anh nhìn thấy một đám người to con đang có ý định t·rấn l·ột một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi bên đường. Nhanh chóng đỗ xe vào một chỗ gần đó, Akabane đi xuống chạy tới chỗ đó che chắn, bảo vệ cho cô gái: "Để cô gái này yên, chúng mày định giở trò đ·ồi b·ại thì nên sẵn sàng chuẩn bị ngồi bóc lịch đi." Đám to con đó là côn đồ vô học, chuyên đi t·rấn l·ột người khác: "Mày là thằng nào? Trông cũng có tiền đấy, hay cho tụi này vài đồng đi rồi tha cho con nhỏ đó." Akabane cười khẩy: "Tiền tao không thiếu nhưng vệ sĩ thì cũng không ít đâu." Vừa dứt lời, những vệ sĩ mặc vest đen xông tới, đánh những tên côn đồ kia c·hết lên c·hết xuống. Vài tên sợ đái cả ra quần, nháo nhào lên, ba chân bốn cẳng chạy đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37.